Mẹ tôi tình tôi 2: Loạn luân thời chiến - Chương 1
1.
[HIỆN TẠI]
“Xin quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Dự kiến chuyến bay sẽ về đến sân bay Tân Sơn Nhất trong 12 giờ nữa” giọng cô bé tiếp viên trưởng cất lên chậm rãi và dứt khoát, tôi lặng lẽ nghe theo lời chỉ dẫn và mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Sân bay Paris Charles de Gaulle lúc này trời đã tối hẳn, xung quanh là một màn đêm đen và loạt các ánh đèn tín hiệu lấp lánh dành cho phi công. Trời mưa khá to, tôi cảm giác mình có thể nghe được tiếng lộp bộp của những giọt mưa đập vào cửa kính.
Cầm quyển sách trong tay nhưng tôi chẳng có ý định mở ra đọc như trên những chuyến bay thường lệ. Thay vào đó, tôi thao thức ngồi ngắm khung cảnh trời mưa khi máy bay cất cánh, liệng một vòng tạm biệt Paris hoa lệ rồi vụt xuyên qua đám mưa. Phía trên cao hơn những đám mây đen, mặt trăng ló rạng trải ánh sáng vàng dịu nhạt ôm lấy tầng không. Ánh trăng trong veo đưa tôi chập chờn chìm vào giấy ngủ, mộng mị lại ánh trăng của một thời đã rất xa rồi của hơn 50 năm về trước…
[QUÁ KHỨ]
“Vào ngủ đi con”, mẹ gọi khi tôi vẫn còn đang ngồi bên ngoài thơ thẩm vừa đọc sách vừa ngắm trăng rằm bên cạnh bụi tre. Cả làng quê đêm nay yên tĩnh quá, trời trong veo và gió thổi vi vu mang theo đôi chút hương lúa chín trên đôi ba những mảnh ruộng chắp vá cạnh những hố bom. Đó đây tiếng ri ri của dế mèn hay ộp oạp của đám ếch nhái như hân hoan về một buổi tối yên bình không tiếng bom đạn.
Đó là Miền Bắc những năm cuối thập niên 60, lúc này Mỹ tiến hành chiến dịch ném bom trải thảm. Làng quê thanh bình của tôi trở thành trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm, có được một buổi tối như thế này là rất hãn hữu rồi. Tôi gấp quyển sách toán, lấy chân di qua di lại cho sạch những công thức nguệch ngoạc trên nền đất rồi ra giếng rửa tay chân, trước khi chui vào hầm với mẹ.
Căn hầm nhà tôi là hầm chữ A, làm bên cạnh bụi tre sau nhà. Hầm được đào thẳng xuống đất sâu gần 1m5, các cây tre già được chặt, xếp khít thành 2 hàng, đan vào nhau như chữ A để chống, bên trên phủ lá cây và lèn đất cho chặt. Hầm nhà tôi dài 1m8 và chiều rộng thì khoảng 1m2, đủ cho 2 người lớn nằm vừa trong đó.
Tôi khom người chui vào, và khép cửa hầm lại, lúc này mẹ đã ngủ rồi. Ở dưới hầm tối om nhưng sự yên tĩnh giúp tôi nghe rõ tiếng ngáy khe khẽ của mẹ. Trái ngược với bên ngoài mát mẻ, không khí trong hầm khá nóng bức và ẩm thấp, tôi khó nhọc lắm mới chìm được vào giấy ngủ, chả có lựa chọn nào khác để đảm bảo an toàn hơn trong lúc này.
Bố tôi khi đó đang đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số. Mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom để đảm bảo vận tải trên tuyến đường huyết mạch.
Năm đó tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ thay vì cuốc bộ trở lại nơi sơ tán.