Mẹ Tôi Là Giáo Viên Thể Dục - Phần 9
Mẹ thật sự đã đồng ý!!
Tôi không dám nói thêm lời nào, vội vàng chống người nằm thẳng xuống, lấy chăn che kín đầu, lượng adrenaline tiết ra dữ dội khiến toàn thân không kiểm soát được mà run rẩy.
Một lúc sau, tôi cảm thấy cạp quần bệnh nhân bị túm lấy, hai bàn tay nhỏ bé, ẩm ướt hơi dùng sức, muốn cởi quần tôi ra. Tôi vội nhấc mông lên phối hợp.
Rất nhanh, quần cùng với quần lót đã bị mẹ cởi tuột ra. Con cặc của tôi trong khoảnh khắc cuối cùng thoát khỏi sự trói buộc đã bật lên, ngẩng cao đầu, hoàn toàn phô bày ra trước mặt mẹ.
Tôi vô cùng kích động, tấm chăn che khuất tầm nhìn của tôi, nhưng trong bóng tối lại có một sự kích thích khác lạ.
Vốn tưởng với tính cách nói là làm của mẹ, tôi sẽ nhanh chóng được tận hưởng sự phục vụ của bàn tay nhỏ bé ấm áp. Kết quả đợi nửa ngày lại đợi được một câu hỏi: “Sơn Dương, con… con như thế này có bình thường không?”
Tôi ngẩn người, lật chăn lên ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của mẹ mang một vẻ ửng hồng say người, đôi mắt đào hoa long lanh nước có chút lo lắng và mờ mịt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con cặc to gân guốc, to lớn, dữ tợn của tôi. Cảnh tượng này suýt nữa làm tôi phát điên. Tôi nuốt nước bọt, hỏi: “Sao thế ạ?”
Mẹ ngơ ngác quay đầu nhìn tôi: “Con… sao lại to thế? Có vấn đề gì không?”
Tôi gãi đầu: “Lần trước mẹ không phải đã thấy rồi sao?”
Mẹ mím đôi môi đỏ, ngại ngùng nói: “Lúc đó mẹ bị… bị dọa sợ, không để ý.”
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả, hỏi ngược lại: “Mẹ thấy con to quá à?”
Vốn tưởng mẹ sẽ xấu hổ không trả lời, ai ngờ mẹ lại nghiêm túc gật đầu: “To hơn của Ba con nhiều, con chắc chắn đây không phải là bệnh gì chứ?”
Đầu óc tôi “ong” một tiếng, suýt nữa thì bắn ra luôn.
Lẽ ra, trong hoàn cảnh này, từ “Ba” nên là một từ cần phải tránh né, nhưng mẹ dường như không hề hay biết, hoàn toàn không nhận ra câu nói này đã gây ra cú sốc mạnh mẽ đến nhường nào cho tôi.
Tôi suýt nữa thì buột miệng hỏi “Mẹ thích cái to à?”, may mà vẫn còn một chút lý trí. Mẹ rõ ràng là đang lo lắng cho sức khỏe của tôi, cảm thấy kích thước của tôi không bình thường, không phải cố ý trêu chọc.
Tuy nhiên, qua biểu hiện của mẹ, lại liên tưởng đến tính cách bảo thủ của mẹ và Ba, cũng như việc chỉ giúp chồng bằng tay, tôi lập tức hiểu ra mẹ vô cùng thiếu hiểu biết và kinh nghiệm về phương diện này. Điều này làm tôi càng thêm hưng phấn!
Mặc dù tôi cũng là lính mới, nhưng ít ra cũng đã đọc không ít tác phẩm văn học, trong đó có đủ loại chiêu trò!
Nén lại sự rạo rực trong lòng, tôi ra vẻ ngây ngô nói: “Chắc không sao đâu ạ, bình thường cũng không đau không ngứa, chắc là do mẹ cho con rèn luyện thân thể từ nhỏ, phát triển tốt hơn thôi.”
Mẹ gật đầu, đột nhiên phát hiện tôi đang nhìn mẹ với vẻ mặt đầy mong đợi, vội hờn dỗi: “Che lại, không được nhìn!”
Tôi không dám làm càn, vội vàng nằm thẳng lại, dùng chăn che kín đầu.
Không lâu sau, tôi cảm nhận được cặc bị một bàn tay hơi run rẩy nhưng ấm áp, mềm mại nắm lấy. Bàn tay rất nhỏ, chỉ có thể bao phủ được khoảng một phần ba cặc, động tác cũng rất chậm, không thoải mái như lúc tôi tự làm.
Nhưng tôi lại cảm thấy mình chỉ một giây nữa thôi là sướng đến bắn ra!
Đây chính là bàn tay ngọc ngà của người mẹ khó tính Kỳ Duyên truyền thống, bảo thủ lại vô cùng xinh đẹp của tôi!
Vừa nghĩ đến đây tôi đã không chịu nổi, như có một quả bom nổ tung trong đầu, cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng gầm khàn khàn, túi tinh co rút dữ dội, tinh dịch nóng hổi từng dòng “thình thịch thịch” phun trào!
“Chết tiệt! Chưa đến năm giây!” Tôi thầm mắng mình vô dụng.
“Á!”
Bên tai vang lên tiếng kêu kinh ngạc của mẹ. Tôi lật chăn lên xem, chỉ thấy mẹ đang há miệng, trừng lớn đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào dòng tinh dịch bắn cao gần 30cm lên không trung, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ kinh ngạc.
Là một thằng đàn ông bắn sớm, tôi có chút ngại ngùng, lúng túng nói: “Mẹ, mẹ sao thế ạ?”
Mẹ nhíu mày, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc hỏi: “Sơn Dương… cái đó… không phải là chảy ra à? Con thật sự không sao chứ?”
Tôi nhớ lại đêm đó dòng tinh dịch đặc sệt chảy trên tay ngọc của mẹ, chỉ hận tại sao lực bắn của mình lại mạnh như vậy. Lòng tôi lại nóng lên, vội hỏi: “Con… con cũng không biết nữa ạ, của Ba đều là chảy ra à?”
Mẹ đỏ mặt gật đầu đứng dậy, hàm răng trắng ngần khẽ cắn môi dưới, lấy giấy ăn lau những vệt dính trên ga giường.
Lau một lúc, mẹ đột nhiên phì cười, đôi mắt đào hoa long lanh nước liếc tôi một cái, bực bội nói: “Đây là cái mà con nói không ‘ra’ được đấy à?”
Tôi vô cùng xấu hổ, cãi lại: “Là do nín lâu quá rồi, hơn nữa lại quá yêu mẹ, con… con tự làm ít nhất cũng phải nửa tiếng!”
Mẹ nghe vậy dừng lại một chút không nói gì, tiếp tục cúi người lau tinh dịch dính trên giường.
Tôi tưởng mẹ không tin, vội nói: “Hay là làm lại lần nữa nhé? Con phải chứng minh bản thân!”
Mẹ nghe vậy liền cuộn tờ giấy ướt sũng lại ném vào người tôi, hừ nhẹ một tiếng: “Sơn Dương, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nhớ lời con đã nói đấy. Kỳ thi tới mà không vào được top 10 của khối, xem mẹ xử lý con thế nào!”
Tôi thầm nghĩ biết điểm dừng thì hơn, ngày sau còn dài, vội vàng vỗ ngực bình bịch: “Mẹ cứ yên tâm, con nói được làm được, đây là điều mẹ đã dạy con từ nhỏ!”
“Hy vọng là thế.”
Mẹ dọn dẹp xong, rửa mặt rồi thay đồ ngủ, nằm trên giường lướt điện thoại. Tôi thì thầm mong ngày mai mau đến. Tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, bây giờ cái đầu đã mở tốt, trận chiến đổ bộ đã chiếm được thành công pháo đài đầu tiên, phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Một lúc sau, mẹ đột nhiên chống tay lên giường, nghiêng người nói với tôi: “Sơn Dương, mẹ vừa tra rồi, chiều dài trung bình của nam giới châu Á là 13cm, cái của con hình như thật sự không bình thường.”
Tôi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn chứa sự lo lắng của mẹ, cố ý do dự nói: “Con… con cũng không biết nữa, con dài 20cm, chẳng lẽ thật sự có vấn đề ạ?”
“20cm à…”
Mẹ lẩm bẩm rồi lại nằm xuống, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.
Tôi lén nhìn mẹ, chỉ thấy đôi mắt đào hoa đó không chớp mắt nhìn vào điện thoại, hàng mi dài khẽ rung động. Không lâu sau, nửa bên khuôn mặt xinh đẹp kia lại đột ngột ửng lên những đám mây hồng.
“Ngủ đi.”
Đột nhiên, mẹ “bụp” một tiếng đặt điện thoại xuống, kéo chăn quấn chặt lấy mình, quay lưng về phía tôi không nói gì nữa.
Tôi thầm cười một tiếng, mang theo ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau, mẹ dậy sớm mua bữa sáng cho tôi. Lúc gọi tôi dậy, thái độ không nóng không lạnh, nhưng tôi có thể thấy vẻ mặt mẹ có chút không tự nhiên.
Tục ngữ có câu rèn sắt khi còn nóng, thêm một lý do nữa là hôm qua tôi bắn quá nhanh, căn bản chưa được trải nghiệm bàn tay nhỏ bé của mẹ một cách trọn vẹn, nên hôm nay quyết tâm phải tiếp tục cố gắng.
Tôi lấy mấy tờ đề thi thử bị mẹ vò nhàu hôm qua ra, trải phẳng từng tờ một, đối chiếu cẩn thận từng câu, dùng bút ghi lại những câu sai và phân tích nguyên nhân. Đây không phải là cố ý tỏ ra chăm chỉ, nói thật, tôi cũng không chịu nổi việc mình rớt khỏi top 10 của khối, trong lòng đang nén một cục tức muốn trở lại đỉnh cao.
Khi bạn nghiêm túc làm một việc gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã từ từ lặn về phía Tây. Mẹ mặc bộ đồ thể thao màu trắng tinh khôi hôm qua, vung mái tóc đuôi ngựa trở về phòng bệnh.
Tôi đang cắm đầu vào đọc lại những bài học đã bỏ lỡ vì phóng túng điên cuồng, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nở một nụ cười thật tươi: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.”
Mẹ gật đầu với tôi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp liếc tôi một cái rồi vội vàng tránh đi, xách hộp cơm đặt lên bàn, khẽ nói: “Ăn cơm trước đi.”
Nói xong cũng không để ý đến tôi, im lặng đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ dài bằng lụa màu hồng nhạt rồi vào phòng tắm.
Bình thường mẹ toàn gần đến lúc ngủ mới thay đồ, rửa mặt. Bây giờ như thế này rõ ràng là có chút không biết phải đối mặt với tôi thế nào.
Tôi không vội, ăn xong lại tiếp tục cắm đầu học. Còn mẹ thì ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ mới lúng túng đi ra. Mẹ đanh mặt dọn dẹp bát đũa, rót cho tôi một cốc nước, rồi nằm lại giường của mình.
Thấy mẹ chuẩn bị kéo chăn lên làm đà điểu, tôi vội nói: “Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ.”
Mẹ im lặng một lúc, rồi nói giọng nghèn nghẹn: “Hôm qua không phải vừa nói rồi sao? Còn gì để nói nữa?”
Tôi nghiêm túc nói: “Lần này là muốn bàn với mẹ chuyện bài vở.”
Nghe vậy, mẹ quả nhiên có phản ứng. Cơ thể mềm mại vốn đang quay lưng lại với tôi đã xoay người lại, nhìn tôi nói: “Nói đi, mẹ nghe đây.”
Tôi vẻ mặt bất lực: “Mẹ ngồi qua đây chứ ạ.”
Khuôn mặt xinh đẹp đang cố duy trì vẻ bình tĩnh của mẹ thoáng qua một tia xấu hổ và tức giận: “Con muốn làm gì?”
Tôi rất vô tội: “Mẹ, nếu mẹ không tin con, nằm ở đó cũng được. Nhưng con thấy vừa xem vừa nói thì sẽ rõ ràng hơn.”
Mẹ do dự một lát, cuối cùng vẫn lật chăn, xỏ dép ngồi xuống mép giường của tôi.
Mũi tôi ngửi thấy một mùi hương thanh nhã thoang thoảng. Tôi nhìn khuôn mặt có phần ngượng ngùng của mẹ, rất thản nhiên lấy từ dưới gối ra những tờ đề thi thử nhàu nát và cuốn sổ ghi lỗi sai dày hơn bốn mươi trang.
“Mẹ, hôm nay con đã kiểm tra lại tất cả các bài thi một cách cẩn thận, cũng đã phát hiện ra vấn đề. Nói đơn giản, lần này sa sút thực ra là vì khoảng thời gian trước không có tâm trí nghe giảng, kiến thức lớp 12 biết lơ mơ. Mẹ xem phần sai của môn toán này…”
Tôi cẩn thận phân tích vấn đề của mình, đồng thời chỉ vào những nguyên nhân sai và cách giải quyết đã ghi trong sổ, mạch lạc, rõ ràng. Hướng đi để bắt kịp tiến độ cho từng môn học sau này cũng đã được vạch ra rõ ràng.
Mẹ nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, khuôn mặt thanh tú, tuyệt trần cũng dần dịu đi, khóe miệng treo một nụ cười hài lòng.
Hơn bốn mươi phút sau, tôi nói đến khô cả họng, cuối cùng cũng kết thúc bài báo cáo về kế hoạch học tập sắp tới.
Mẹ chớp chớp đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, khen ngợi: “Sơn Dương, con làm rất tốt. Theo kế hoạch này, mẹ tin con sẽ nhanh chóng bắt kịp.”
Tôi cười hề hề, nói đầy ẩn ý: “Con cũng có niềm tin vào bản thân, chỉ cần có thể tĩnh tâm lại, trở về top 10 của khối không phải là chuyện gì khó khăn.”
Mẹ nghe ra được ẩn ý trong lời nói của tôi, sắc mặt căng thẳng định đứng dậy rời đi. Tôi nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ, đáng thương nói: “Mẹ ơi, giúp con một lần nữa đi mà, được không ạ?”
Mẹ ra sức giằng tay, thấy không giằng ra được, có chút bực bội nói: “Sơn Dương, con thả mẹ ra trước đã.”
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không! Con bây giờ là người tàn tật, mẹ mà chạy thì con biết tìm ở đâu?”
Mẹ cười một cách gượng gạo: “Mẹ không chạy, mẹ… mẹ đi rót cho con cốc nước.”
Tôi không buông tha, bóp nhẹ lòng bàn tay mềm mại của mẹ, tiếp tục cầu xin: “Mẹ ngoan, cầu xin mẹ đấy, giúp con lần nữa đi mà.”
Mẹ liên tục lắc đầu: “Không được đâu Sơn Dương, con hôm qua mới… mới… như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Nghe mẹ nói vậy, tôi trực tiếp lật tung chăn lên, để lộ cái lều cao vút dưới háng, nói bừa: “Mẹ cũng biết con to hơn người bình thường nhiều. Đó là vì hormone nam của con tiết ra nhiều, nên phát triển vượt trội. Tình trạng này ham muốn vốn đã mạnh, là phản ứng bình thường của cơ thể, không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu ạ.”
Vệt hồng lặng lẽ leo lên gò má xinh đẹp của mẹ, mẹ lảng tránh ánh mắt, do dự nói: “Sơn Dương, hôm nay mẹ đã nghĩ rất lâu, cảm thấy làm như vậy vẫn không tốt lắm… Giữa mẹ và con không nên như vậy.”
Nghe vậy, tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có biết việc mẹ giúp hay không giúp sẽ mang lại ảnh hưởng duy nhất là gì không?”
Mẹ nhìn tôi một cái, lắc đầu không hiểu: “Là gì?”
Tôi chỉ vào đống đề thi và sổ ghi chép bên cạnh gối: “Là con đã thật sự tĩnh tâm lại. Con có thể học hành cả một ngày trời mà không bị phân tâm, vì con biết buổi tối mẹ sẽ quay về. Chỉ cần có mẹ ở bên cạnh, con có đủ tự tin để đối mặt với mọi khó khăn và thử thách!”
Mẹ sững sờ nhìn tôi, một lúc lâu sau, cắn môi dưới khẽ nói: “Che đầu lại đi.”
“Tuân lệnh!”
Tôi vô cùng kích động, lập tức nằm xuống dùng chăn che kín đầu, trong lòng thầm quyết tâm, lần này tuyệt đối không thể làm thằng đàn ông bắn sớm nữa.
Rất nhanh, cặc to lớn, cứng ngắc lại cảm nhận được cảm giác ẩm ướt, ấm áp quen thuộc.
“Hiss… a…”
Tôi không nhịn được mà rên lên, sau đó cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy con cặc run lên, nhịp điệu lên xuống cũng rối loạn.
Tôi đoán mẹ chắc chắn đã bị tiếng rên sung sướng của tôi làm cho giật mình. Lúc này khuôn mặt mẹ chắc hẳn đã ửng lên một vẻ quyến rũ, động lòng người
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại xao động, vội vàng niệm A Di Đà Phật, tạm thời gạt bỏ khuôn mặt tuyệt mỹ của mẹ ra khỏi đầu.
Mười phút sau, mẹ ấp úng mở lời: “Con… sao con vẫn chưa ra?”
Tôi đắc ý cười, úp mặt trong chăn nói giọng nghèn nghẹn: “Mẹ ơi, mới có bao lâu đâu. Hôm qua con đã nói rồi, bình thường con phải mất nửa tiếng, mẹ không tin là con nói khoác đấy chứ?”
Mẹ không trả lời tôi, nhưng bàn tay nhỏ đang nắm lấy con cặc to đã hơi tăng tốc.
Hai mươi phút sau, mẹ khẽ thở hổn hển: “Sơn Dương, hay là con tự làm đi, tay mẹ mỏi quá.”
Nghe thấy trong giọng điệu của mẹ có xen lẫn một tia hờn dỗi, tôi không khỏi nuốt nước bọt, đáp lại: “Chắc là tại tối quá, con hơi căng thẳng. Mẹ ơi, hay là đừng bắt con che chăn nữa được không ạ?”
“Không được! Không cho phép nhìn!”
Mẹ vội vàng ngăn cản, tốc độ sục lại nhanh hơn rất nhiều.
Ba mươi phút sau, mẹ rõ ràng đã sốt ruột, giọng điệu cũng cao hơn vài phần: “Con mà không ra nữa thì cứ để nó cứng đấy, mẹ mặc kệ!”
Tôi không muốn: “Không được, mẹ đã hứa với con rồi, sao có thể nuốt lời? Nói được làm được là mẹ dạy con mà!”
Mẹ phàn nàn: “Như thế này mệt thật sự.”
“Đã nói là tối om làm con căng thẳng, mẹ mà thật sự thấy mệt thì trả lại ánh sáng cho con đi.”
Tôi thăm dò, không nghe thấy mẹ trả lời, nhưng tần suất trên tay lại nhanh hơn, có cảm giác như đang trút giận.
Không đồng ý cũng không phản đối, vậy là ngầm cho phép rồi?
Tôi lén lút kéo chăn ra nhìn, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú, tuyệt mỹ của mẹ ửng hồng, vẻ mặt có chút bối rối, có chút xấu hổ, đôi mắt đào hoa quyến rũ long lanh nước, nhìn chằm chằm vào cặc to lớn đang chổng ngược lên trời.
Đột nhiên, mẹ cảm nhận được điều gì đó, khóe mắt liếc sang, thấy tôi đang trợn mắt nhìn mẹ chằm chằm, vội vàng quay đầu đi, để lại cho tôi một cái gáy với mái tóc đuôi ngựa.
Tôi chỉ kịp thoáng thấy một bên má đỏ bừng như ráng chiều, giây tiếp theo tâm trí đã bị mái tóc đuôi ngựa đang không ngừng đung đưa thu hút.
Ánh mắt lướt qua mái tóc đuôi ngựa đến cánh tay được bọc trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, chi thể thon dài, cân đối đó đang lắc lư qua lại. Ánh mắt di chuyển đến cổ tay áo, cổ tay trắng như tuyết cuối cùng cũng lộ ra, gân tay nổi lên trên làn da trắng nõn, chứng tỏ lúc này mẹ đã dùng hết sức lực. Theo cổ tay nhìn tiếp, chỉ thấy một bàn tay ngọc ngà như không xương đang nắm lấy cặc to lớn, gân guốc, dữ tợn của tôi mà sục lên sục xuống. Năm ngón tay thon dài, mịn màng, rành mạch, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ. Nổi bật trên nền con cặc hơi sậm màu, nó mang lại cho thị giác một cú sốc và sự tương phản không gì sánh bằng.
Tôi ánh mắt đờ đẫn, thần trí ngây dại, sự kích thích mạnh mẽ lập tức khiến bìu dái co rút dữ dội, khoái cảm như bay lên trời trong nháy mắt ập đến, tôi không nhịn được mà gầm nhẹ: “Ra… ra đây! Mẹ ơi nhanh lên… Aaa… bắn…”
Dòng tinh dịch đặc sệt của tôi bắn mạnh đến mức có chút ít dính lên áo mẹ, đa phần chảy dài trên bàn tay xinh đẹp của mẹ, mẹ vội vào nhà vệ sinh rửa sạch. Thật tuyệt vời. Tôi mĩm cười nghĩ đến những ngày tháng nằm viện sung sướng sau này…