Mẹ Thằng Hiếu - Phần 5
Sau lần làm tình thứ nhì với mẹ nó, thằng Hiếu càng bấn loạn hơn nữa. Nó tưởng đâu là nó đã giãi quyết xong cái kỷ niệm kinh hoàng của lần đầu… nhưng khi thấy mẹ nó khổ sở đau buồn thì nó thấy tội nghiệp cho mẹ nó quá, nó biết là nó thương mẹ nó nhiều lắm, nó không thể để cho bà bơ vơ trơ trọi vì không còn có ai bên cạnh. Nó đã không tự kềm chế được để đi đến chuyện quan hệ tình dục lần thứ nhì với mẹ nó. Nó đã vô cùng sung sướng khi thấy mẹ nó hạnh phúc nhưng sau đó thì nó lại tự trách mình quá hồ đồ. Nó không thể nào tiếp tục như vậy được, vì nó còn cuộc đời sự nghiệp của nó. Thằng Hiếu nhất quyết phải cắt đứt mọi liên hệ với mẹ nó.
Nghĩ như vậy, thằng Hiếu quyết định xin công ty điều chuyễn nó ra Đà Nẵng, chỉ có sự xa cách như vậy mới tạo điều kiện cho nó để không gặp lại mẹ nó nữa… và nó mong là với thời gian thì mọi chuyện sẽ được vĩnh viễn vùi vào dĩ vãng. Nó sẽ bàn với con Trinh để biểu con em nó phải chăm sóc mẹ nhiều hơn, cận kề hơn trong khi nó đi xa.
Mọi chuyện xãy ra theo ý muốn của thằng Hiếu. Sau hai tháng sống ở Đà Nẵng thì nó đã sẳn sàng để ra sống luôn ngoài đó. Nó định sẽ hỏi ý kiến con Xuân xem con Xuân có đồng ý hay không. Nếu được thì nó sẳn sàng làm đám cưới để mọi chuyện được suôn sẽ với hai gia đình và rồi hai vợ chồng sẽ ra Đà Nẵng mà định cư.
Nhưng người xưa có nói: mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Hôm đó vừa về nhà thì thằng Hiếu nhận được một tin nhắn khẩn của con Trinh trên điện thoại di động: “Anh phải về Sài Gòn ngay lập tức. Có chuyện không hay. Cho em biết em sẽ ra phi trường đón anh”.
Thằng Hiếu lo lắng mua ngay một vé để bay vào Sài Gòn.
Đến nơi, con Trinh đón thằng Hiếu và kéo nó vào một quán giải khát để nói cho nó biết hết mọi chuyện:
– Dạo này em thấy mẹ ốm đi và không ăn uống được như xưa nên em mới dẫn mẹ đi khám một cách toàn diện…
Con Trinh mếu máo tiếp:
– Bác sĩ vừa báo cho biết là mẹ bị bạo bệnh…
Thằng Hiếu thất kinh hồn vía:
– Em nói sao?
– Anh hãy bình tĩnh mà nghe em nói. Bác sĩ nói là bệnh mẹ đã đến mức không phương cứu chữa.
Mắt thằng Hiếu hoa lên, nó rụng rời tay chân, nó lùng bùng nghe con Trinh nói tiếp:
-… chắc là mẹ chỉ còn sống thêm được vài tháng nữa mà thôi…
Thằng Hiếu thẩn thờ kêu taxi để đi về nhà mẹ nó. Con Trinh lấy cớ phải về nhà có việc để không đi cùng với anh Hai nó.
Trong xe, thằng Hiếu như kẻ mất hồn, mọi chuyện xãy ra nhanh quá làm nó không biết phải giãi quyết ra sao cho ổn. Nhưng rồi nó quyết định phải làm tất cả để cho mẹ nó hài lòng và hưởng được những niềm vui cuối củng trong đời.
Thấy thằng Hiếu bước vào nhà, mẹ nó lúng túng một cách thảm hại… bà đỏ mặt ấm ớ:
– Hiếu… đó hả!
Cả tháng nay thằng Hiếu không đến gặp mặt mẹ nó làm bà không yên tâm chút nào. Những gì đã xãy ra cách đây hai tháng đã làm bà không thể chối cãi thực tế được nữa: bà đã có liên hệ tình dục với thằng Hiếu và bà đã đạt được cơn cực sướng trong vòng tay của nó. Bà không thể nói đó là hệ quả của một giây phút hỗn loạn tâm thần như lần đầu tiên ở Cần Thơ! Trong lần thứ nhì, dù tâm lý của bà lúc đó không được tốt, nhưng Bà đã chấp nhận trao thân cho nó một cách hoàn toàn tự nguyện và bà đã thật sự hạnh phúc.
Bà cũng biết là thằng Hiếu đã chứng tỏ là nó cũng đã hết sức thật lòng với bà khi nó làm tình với bà. Bà đã cảm nhận thấu tim gan tình yêu thương sâu đậm của nó khi nó đầy ấp trong bà.
Bà hiểu được tâm trạng của nó, hiểu tại sao nó lại lánh mặt bà từ cả mấy tháng nay. Bà biết là sự việc đã an bày rồi, có muốn trở lại như trước cũng không được, cái chén đã vỡ thì không thể nào hàn gắn mà không để lại dấu tích… nhưng bà cũng không muốn là thằng Hiếu lại bỏ bà mà đi biệt tâm. Trong đời bà chỉ còn lại hai đứa con từ khi chồng bà ra riêng… bà không muốn mất thêm đứa con trai nữa!
Vì vậy mà khi biết được hung tinh về bệnh tình của mình, mẹ thằng Hiếu lại cảm thấy nhẹ nhõm! Bà không còn tha thiết gì với cuộc sống nữa: chồng thì ly dị, con trai thì lại bỏ đi… bà không còn nhiều gắn bó với cuộc đời này nữa thì ra đi lúc này cũng là một điều hay!
Tâm trạng của mẹ thằng Hiếu là như vậy nhưng khi đối mặt với thằng Hiếu thì bà lại luống cuống như cô gái dậy thì! Cái kỷ niệm khi bà được thằng Hiếu ôm ấp trong vòng tay của nó làm người bà nóng lên vì mắc cỡ, vì rạo rực.
Thằng Hiếu thì chạy đến bên mẹ nó mà ôm chầm lấy bà:
– Mẹ, con xin lỗi mẹ…
Mẹ nó bàng hoàng:
– Con đâu có lỗi gì với mẹ…
Thằng Hiếu ứa nước mắt:
– Mẹ bệnh nặng như vậy mà con lại không biết, cứ bỏ mẹ mà đi biền biệt…
Bà rụt rè, cúi đầu không dám nhìn thằng con trai:
– Con đừng lo lắng cho mẹ. Đó là số Trời mà thôi.
– Mẹ bị bệnh thập tử nhất sinh mà con lại có ý định dọn nhà đi xa để không gặp lại mẹ. Con thật là có tội.
Mẹ thằng Hiếu dịu dàng đưa tay vuốt tóc con trai:
– Con thật sự không muốn gặp lại mẹ hay sao?
Thằng Hiếu quẹt nước mắt rồi kéo mẹ nó ngồi xuống:
– Mẹ à, bây giờ là thời điểm để mẹ và con giãi bày hết tâm sự. Mẹ bị bệnh hiễm nghèo như vậy thì con phải nói hết cho mẹ nghe, con không muốn vòng vo nữa vì mình không còn thời gian nữa đâu.
Mẹ thằng Hiếu lo lắng nhìn nó:
– Con làm mẹ sợ lắm… ý con là gì?
– Những gì đã xãy ra giữa con và mẹ làm con nhận ra một điều cực kỳ quan trọng: đó là tình cảm của con dành cho mẹ không chỉ là tình mẹ-con mà còn là sự thu hút giữa một người đàn ông và một người đàn bà.
Mẹ thằng Hiếu hổ thẹn, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nó, bà chỉ lí nhí:
– Mẹ… mẹ…
– Khi con ôm mẹ trong lòng thì không còn gì là mẹ-con nữa mà chỉ là tình yêu thương của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu dấu… con đã không hối tiếc gì hết… con còn hãnh diện được làm người đàn ông của mẹ.
Im lặng một lúc, thằng Hiếu mới tiếp tục:
– Nhưng khi trở về với thực tế thì con cũng biết tình yêu của con dành cho mẹ không thể nào tiếp tục được… vì vậy mà con mới tìm mọi cách để không để cho tình huống đó xãy ra nữa… vì vậy mà con mới có ý định dọn đi xa để không gặp lại mẹ nữa…
Mẹ thằng Hiếu cúi đầu, ứa nước mắt mà ấp úng:
– Mẹ biết… mẹ… hiểu con mà…
Thằng Hiếu nắm tay mẹ nó:
– Con cần biết một điều: những gì con vừa bày tỏ… có làm mẹ phật lòng hay không? Mẹ có giận con khi con nói hết suy nghĩ của con như vậy không?
Mẹ thằng Hiếu xà vào lòng thằng con trai mà khóc rấm rức:
– Mẹ… không biết gì hết… mẹ… mẹ chỉ biết nghe theo con. Con nói gì mẹ cũng đồng ý với con.
Thằng Hiếu mừng rở ôm xiết mẹ nó trong lòng. Nó biết là mẹ nó không thể nào nói trực tiếp những cảm xúc của bà vì bà là phụ nữ… nhưng hảnh động và lời nói của bà như vậy đã là quá rõ ràng: bà đã chấp nhận tình cảm của nó!
Mẹ thằng Hiếu tiếp tục khóc thúc thích mà tiếp:
– Mẹ chỉ muốn một điều… là con đừng bỏ mẹ một mình.
– Bây giờ biết mẹ bị bệnh, tương lai mịt mờ thì con không muốn dấu diếm nữa… con muốn dành thời gian còn lại để yêu thương mẹ… Mẹ có chịu hay không?
Mẹ thằng Hiếu ngước mặt lên, gương mặt còn ràn rụa nước mắt mà mỉm cười:
– Thiệt hông? Vậy thì… Mẹ chịu…
– Vậy thì từ giây phút này mẹ phải tuyệt đối nghe theo lời con. Con nói gì mẹ cũng phải nghe theo.
Mẹ thằng Hiếu ngượng ngùng gật đầu.
Thằng Hiếu ôm xiết mẹ nó mà nghe lòng reo vui tưng bừng. Nhờ biết mẹ nó bị bệnh hiễm nghèo, nên nó đã vượt qua được những rào cản tâm lý cuối cùng để lấy quyết định là nó sẽ hết lòng hết dạ với mẹ nó trong những ngày còn lại của đời bà.
Nó ôm mẹ nó trong lòng đến khi trời tối hẳn mà cả hai đều không biết, hai tâm hồn đang rạo rực như trong mơ…
Thằng Hiếu cúi xuống… âu yếm mớm lấy môi của mẹ nó… bà rùng mình nhắm mắt. Bà lo lắng, bỡ ngỡ né đầu sang bên để tránh làm thằng Hiếu nhăn mặt:
– Mẹ! Mẹ vừa nói là mẹ sẽ tuyệt đối nghe lời con… vậy mà chưa chi…
Bà chợt nhớ lại lời hứa vừa rồi của mình… mọi chuyện xãy đến mau quá, bất ngờ quá, làm bà cuống quít… nhưng rồi bà tự nhủ mình cứ để cho thằng Hiếu quyết định cho mình là ổn thỏa nhất, mình nhất quyết nghe theo lời nó… nên bà rụt rè đứng yên để cho thằng Hiếu chủ động.