Mẹ Thằng Hiếu - Phần 16
Con Trinh hài lòng đưa tay kéo cái quần đùi của thằng Hiếu xuống rồi nhẹ nhàng nắm lấy con cu. Nó cũng hài lòng vì thấy con cu đã cương cứng lên rồi. Con Trinh nhắm mắt thở mạnh vì cảm khái: nó vừa thực hiện một hành động giúp nó cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên như vừa tháo đi được một gánh nặng trên vai. Trước hết từ lúc đứng nép mình bên anh Hai nó mà thấp thõm nhìn con Lành nắm con cu của ông ngoại thì nó đã mơ hồ thèm muốn được làm như vậy với thằng Hiếu. Thèm muốn đó nhanh chóng phai nhạt đi nhưng rổi khi được nhìn anh Hai nó làm tình với mẹ nó thì ao ước mơ hồ đó lại trở nên rõ rệt và mạnh mẽ hơn nhiều. Và cuối cùng, nó biết là giúp anh nó tìm lại được rạo rực tình dục là con đường đúng để anh Hai nó vĩnh viễn thoát khỏi cơn khủng hoảng vì mẹ mất.
Đó là suy luận lô-gíc của con Trinh… nhưng khi nó chạm vào con cu căng cứng thì nó giật bắn người lên, nó vừa nhận ra cái phần kỳ bí của tình dục con người! Biết mình đang nắm trong tay con cu của chính anh của mình làm con Trinh choáng váng rạo rực một cách lạ kỳ.
Thằng Hiếu cũng run mạnh… nó không ngờ là hôm nay nó lại được sống một tình huống khổng lồ như vậy! Nó đang được chính em gái mình nắm con cu trong tay… Nó thầm nghĩ mình thật may mắn: sau khi được làm tình với mẹ, bây giờ lại được em gái thủ dâm cho.
Con Trinh không quen thủ dâm cho đàn ông vỉ chồng nó không mặn mà với trò chơi đó. Nó phải cố nhớ lại cảnh tượng khi ông ngoại hướng dẫn cho con Lành sụt cu để tìm được những thao tác đúng…
Nhưng nhanh chóng nó thích thú bắt được nhịp. Con cu cương lên tối đa trong bàn tay ấm áp của nó…
Nhưng tâm lý thằng Hiếu vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên sau một lúc nó đưa tay ra mà chận tay con Trinh lại, nó lúng túng thì thào:
– Anh xin lỗi… anh không thể…
Con Trinh hiểu được tâm trạng của anh Hai nó nên nó an ủi:
– Không sao đâu. Không lúc này thì lúc khác mà! Anh đừng bận tâm. Em mong muốn giúp anh tìm lại được thăng bằng mà thôi.
– Em tốt với anh lắm… anh rất cám ơn em.
Những ngày tiếp theo, sau giờ làm việc thì con Trinh vẫn tiếp tục đến để chăm sóc cho anh nó. Từ từ những gúc mắc tâm lý trong đầu thằng Hiếu được tháo gỡ thêm. Được tâm sự với con Trinh về mẹ nó làm thằng Hiếu rất biết ơn em gái nó.
Trước khi ra về, con Trinh lúc nào cũng được thủ dâm cho thằng Hiếu…
Đền ngày thứ ba thì nó thành công, phá vỡ được rào cản cuối cùng trong lòng thằng Hiếu và… nó sung sướng nhìn thằng Hiếu gồng người lên mà xuất khí ra dầm dề trong tiếng kêu rên.
Khí của thằng Hiếu bắn ra tung tóe lên sàn nhà…
Con Trinh nói:
– Bây giờ anh đã lấy lại được thăng bằng thì anh phải nối lại liên hệ bình thường với chị Xuân. Anh phải có trách nhiệm đó với chị.
– Xuân nó vừa bỏ anh mà đi mất tiêu rồi! Nó không chịu đựng được nên tối hôm qua nó trách cứ anh hết mình rồi dọn đồ mà ra đi rồi.
Con Trinh ngẫn ngơ:
– Mà anh có… buồn không?
Thằng Hiếu thở dài:
– Tất cả đều có duyên phần hết. Buồn hay không thì cũng không thay đổi được gì.
Con Trinh làm thinh một hồi rồi nhẹ nhàng nói:
– Trước khi anh đi làm trở lại thì em khuyên anh nên đi nghỉ dưỡng sức vài ngày ở Đà Lạt vì khí hậu trên đó rất tốt cho anh.
Nghe lời con Trinh, thằng Hiếu lấy vé xe lên Đà Lạt một mình. Nó định ở đó 5 ngày để phục hồi lại sức khỏe trước khi bắt đầu lại công việc.
Chiều hôm đó thằng Hiếu đang ngồi nhâm nhi ly cà-phê trên con đường gần Rạp 3 tháng 4 thì chợt nó giật nẩy người khi thấy bóng dáng một người phụ nữ đi bên kia đường…
Thằng Hiếu bàng hoàng ngẫn ngơ vì người đàn bà trông rất giống mẹ nó!
Thằng Hiếu lật đật trả tiền rồi mau chóng chạy theo người đàn bà. Khi nó bắt kịp cô ta và kêu réo thì cô ta ngạc nhiên quay mình lại nhìn. Thằng Hiếu sững sờ nhìn trân trân… nó không thể nào ngờ là người đàn bà này lại giống mẹ nó đến mức độ đó… cũng cái dáng gầy gầy, cũng gương mặt xương xẫu… chỉ khác chăng là mái tóc cắt theo kiểu khác.
Thấy người đàn ông nhìn mình trân trối, người đàn bà cảm thấy bực mình, quay mình định bỏ đi thì thằng Hiếu lật đật bước đến mà lịch sự chào hỏi:
– Dạ xin lỗi cô, em thật bất lịch sự nhưng chỉ vì em quá ngạc nhiên vì cô giống mẹ em như đúc!
Người đàn bà quan sát, thấy người con trai đang đứng trước mặt mình không có vẻ gì là bất chính, anh ta vừa đẹp trai, vừa đàng hoàng lịch sự nên cô dịu người lại:
– Vậy thì… bây giờ tôi xin phép…
– Em mừng lắm vì gặp được một người giống mẹ em. Mẹ em mới mất cách đây không lâu…
Người đàn bà nhìn anh mắt thành thật của thằng con trai rồi nhẹ nhàng nói:
– Tôi xin chia buồn cùng anh…
– Em hơi đường đột nhưng em mong muốn được nói chuyện với cô một lúc như được nói chuyện với mẹ…
Người đàn bà do dự:
– Tôi thấy không tiện…
– Em năn nỉ cô…
Người đàn bà lại nhìn thằng Hiếu, thằng con trai có vẻ rất thành khẩn làm cô không nhất quyết… thằng Hiếu chỉ vào một cái kiosk:
– Em rất biết ơn cô nếu cô chấp nhận bỏ chút thì giờ…
Người đàn bà bất đắc dĩ theo chân thằng con trai.
Cô ngồi khép nép, hai tay ôm chặt túi xách trong lòng, cô chỉ kêu một ly nước cam vắt rồi cúi đầu chờ đợi…
Thằng Hiếu mừng rỡ, cố hết sức để trấn an người đàn bà, nó nói về mẹ nó, về sự mất mác to lớn mà nó hứng lấy khi mẹ nó mất.
Lắng nghe nó, dần dần người đàn bà cảm thông được với nó, cô bắt đầu thấy có cảm tình với thằng con trai khác thường này.
Thằng Hiếu rút một tấm hình của mẹ nó mà đưa cho người đàn bà xem. Cô nhìn và chắc lưỡi công nhận sự trùng hợp hi hữu giữa hai gương mặt. Dần dần lòng tin tưởng của cô tăng lên nên cô cho thằng Hiếu biết vài chi tiết về cô. Cô tên là Mai, cô là giáo viên cấp Trung Học. Cô không phải là người Đà-Lạt và cô sống một mình ở thành phố này.
Khi đưa tiễn cô Mai thì thằng Hiếu đề nghị được dịp gặp lại cô ngày hôm sau, sau giờ tan học.
Cô Mai do dự một lúc rồi khi thấy thằng Hiếu năn nỉ hết lòng nên cuối cùng rồi thì cô cũng đồng ý.