Mẹ! Người Đẹp Thiên Thần - Chương 32
Phần 2
Chương 2 :
Cuộc đời quả thực là chẳng như mơ … chẳng có điều gì dễ dàng hết … Chuyện tôi và mẹ cũng vậy trong mơ hạnh phúc bao nhiêu lần cùng mẹ thì ngoài đời thực lại trái ngược với nó …
Mỗi lần tôi cố ý nhắc đến chuyện đó thì mẹ lại lãng tránh . Haijzzz …
Tôi cũng không nhắc tới nữa và chờ đợi 1 lúc nào đó thích hợp hơn … Tôi trở lại với cuộc sống bình thường , tuy có nhiều khó khăn nhưng bên cạnh tôi luôn có mẹ và những người bạn …
Tôi lao vào học hành để cố gắng bắt kịp các bạn và không thể bỏ lỡ nữa vì những ước muốn của tôi trong tương lai … Vậy là đến thi học kỳ 1 tôi cũng đã vượt qua , dù không mấy dễ dàng gì …
Nhưng do quyết tâm và nhờ sự giúp đỡ của tất cả mọi người nên tôi cũng đã hoàn thành nó . Tuy chỉ xếp loại trung bình nhưng tôi sẽ cố gắng hơn trong học kỳ 2 .
Chị cũng góp phần rất lớn cho tôi … ngày nào chị cũng đến và kèm tôi học … đến tận khuya … Đương nhiên học cùng 1 người đẹp thì hứng thú hơn nhiều so với những thầy cô già …
Học ở trường , học thêm , học với chị , tự học … hầu như đã chiếm toàn bộ thời gian trong ngày của tôi … Nên tôi dường như quên đi chuyện tình dục … Tôi quyết định giải quyết vấn đề đầu tiên là chuyện tình cảm với Hương …
Tôi hẹn Hương ra nói chuyện vào 1 buổi tối tháng 12 . thời tiết sang đông nên cũng mang cái lạnh theo về … Chúng tôi vào 1 quán cafe và bắt đầu câu chuyện …
Tôi : Trời đêm lạnh quá Hương nhỉ ?
Hương : Ốm rờm bảo sao hông lạnh …hừ …
Tôi : Tròn lẳng như Hương thích nhỉ , hì hì …
Hương : Thôi khỏi chê … Ý Nói ngừi ta mập chứ gì …
Tôi : Hì đâu có … Mà Hương này …
Hương : Hử ? …
Tôi : Hương còn nhớ lá thư lần đó Hương đưa cho Khôi không ?
Nàng không nói gì đỏ mặt rồi gật đầu …
Tôi : Đến bây giờ thì tình cảm của Hương vẫn vậy chứ ?
Nàng vẫn vậy … nính thinh và gật đầu …
Tôi : Cảm ơn Hương đã dành tình cảm đặc biệt cho Khôi … Khôi trân trọng tình cảm đó , và cũng tôn trọng Hương … Nên khôi muốn nói thật lòng mình …
Thật sự Khôi không thể đáp lại tình cảm này . Khôi muốn chúng ta mãi là bạn .
Hương : Khôi … không thích Hương sao ?
Tôi : Hương vừa đẹp vừa xinh … lại còn học giỏi , dễ thương như vậy thì làm sao mà không thích cho được …
Hương : Vậy … sao … sao khôi … !
Tôi : Thực sự thì Khôi đang yêu 1 người … Khôi xin lỗi …
Hương : Ngừi đó là ai ? Hương có biết không ?
Tôi : Không , người đó ở xa lắm … Xa đến nỗi không khoảng cách nào đo được cả …
Hương : Là sao , Hương không hiểu ?
Tôi : Khôi không biết nói như thế nào , nhưng mà Khôi yêu người đó lâu lắm rồi … Nên khôi không thể tiếp nhận tình cảm của Hương được … Hương … Hương không buồn khôi chứ ? …
Hương : Dù không hiểu nhưng Hương cũng cảm ơn Khôi đã nói thật lòng … Có buồn đôi chút , nhưng Hương cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều …
Tôi : Khôi … khôi sợ làm tổn thương Hương … Nên khôi muốn nói thật … cảm ơn Hương …
Hương : Hương cũng muốn mình mãi là bạn hơn là yêu đương … Nhìn Hương vậy thôi chứ mạnh mẽ lắm à … hì …
Tôi : Trời ơi chưa thấy ai bị từ chối mà vui như vậy … Làm khôi lo muốn chết … Híc …
Hương : Chớ sao … với Hương tình yêu đâu phải là tất cả … Mình sống thật lòng là được rồi … đúng hong ?
Tôi : Vâng … hì , mãi là bạn nhé cụng ly nào …
Hương : Uống nước mà cũng cụng ly ông …
Tôi : Hì có sao đâu …
Chúng tôi cụng ly rồi nói chuyện thêm tí nữa … Không ngờ rằng Hương nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trong chuyện tình cảm lại mạnh mẽ như vậy …
Tôi cũng yên tâm phần nào , 2 đứa nói chuyện rất vui , tào lao đủ thứ trên trời dưới đất …
Lát sau thì mẹ Hương gọi kêu về nên chúng tôi đành chia tay nhau … Hương đưa tôi về rồi về thẳng nhà luôn … Haijzzz mẹ vẫn chưa cho tôi đi xe 1 mình … nên đành chịu nhục để gái đưa đón …
Vừa vô cổng thì nghe tiếng cải nhau … tôi cũng không dám vào trong chỉ đứng ngoài thềm nhà nghe lén … cũng không rõ lắm nhưng đại khái là …
Người phụ nữ kia của bố gọi điện vào mắng chưỡi mẹ , làm phiền bà liên tục và ép mẹ ly dị với bố … Bà nổi điên và bắt bố ra giải quyết 1 lần cho xong … Ông van nài bà , xin lỗi đủ kiểu nhưng bà vẫn cương quyết …
Mẹ đưa ra quyết định ly dị với bố vì không muốn bị làm phiền nữa và cũng chẳng còn thương yêu gì bố . Nên mẹ chấp nhận buông tay … Phần bố thì còn do dự chưa quyết …
Ông xin mẹ thời gian để suy nghĩ … mẹ cũng chấp nhận . Thế là 2 người không ai nói lời nào với nhau , bố trở về phòng còn mẹ thì vẫn ngồi đó … chờ tôi về …
Bà lấy điện thoại gọi cho tôi … nhưng tiếng chuông lại phát ra trước cửa nhà … bà nhìn ra thì thấy tôi … Tôi bước vào im lặng ngồi bên cạnh … Rồi mẹ bắt đầu hỏi ?
Mẹ : Con nghe hết rồi hả ?
Tôi : Dạ …
Mẹ : Mẹ và bố sẽ ly dị … mẹ không thể nào chịu nổi cách cư xữ của người đàn bà kia nữa rồi … Xin lỗi con … Mẹ muốn biết suy nghĩ của con như thế nào ? …
Tôi thực sự chẳng biết phải nói gì vào lúc này … Im lặng hồi lâu thì tôi cũng phải lên tiếng …
Tôi : Chuyện của bố mẹ con không thể can thiệp được …
Dù quyết định như thế nào thì con cũng ủng hộ … Nhưng con chỉ muốn sống cùng mẹ thôi … Mẹ đừng bỏ con …
Mẹ : Khờ quá con trai à … Mẹ là mẹ của con , mẹ nuôi con lớn từ nhỏ … làm sao mẹ nỡ để con sống với 1 người xa lạ được chứ …
Mẹ với tôi như thiên thần , đôi lúc cũng trở thành ác quỷ … lúc bà giận thì thôi rồi … không biết có phải cung bọ cạp không ? Híc … Nhưng bố mẹ ly dị thì tôi càng vui … giúp tôi từng bước hiện thực ước muốn của mình …
Chuyện của Hương đã giải quyết xong , giờ thì đến phần chị … quả thực tôi có tình cảm với chị . Nếu như chưa từng xẫy ra chuyện gì với mẹ thì có lẽ tôi và chị là 1 cập rất đẹp …
Nhưng không ai biết trước được điều gì … tôi với mẹ đến với nhau bất ngờ và thứ tình cảm đó lấn áp đi tình cảm dành cho chị …
Càng lúc tôi càng lúng xâu vào thứ tình cảm đó với mẹ … nó mãnh liệt , thiêng liêng hơn bất cứ thứ tình cảm nào trên đời …
Tôi quyết định chọn mẹ … tôi đã cắn vào Trái Cấm này rồi và không thể nào bỏ được … Tôi cũng từng nghĩ có thể mình đến với chị hay ai đó còn mẹ thì vẫn lén lúc , tôi sẽ đáp ứng mẹ chuyện sinh lý thôi …
Rồi sau giấc mơ kia và tất cả mọi thứ … tôi nhận ra 1 điều … Làm như vậy liệu có công bằng với mẹ không ? có khiến mẹ cảm thấy hạnh phúc không ?
Mẹ có thể hy sinh tất cả mọi thứ cho tôi mà không cần báo đáp … thì tại sao tôi không thể làm ngược lại vì bà … Nếu tôi cố chấp như vậy chỉ làm bà thêm cảm thấy tội lỗi mặc cảm hơn nữa …
Tôi không thể nào làm như vậy , không thể đối xử như vậy với người sinh ra tôi , nuôi tôi khôn lớn được . Tôi không thể ít kỷ chỉ nghĩ cho mình …
Và hơn hết tôi đã yêu mẹ , tôi muốn cùng mẹ hạnh phúc , muốn dành hết tất cả cho bà … Và đó là quyết định cuối cùng của tôi …
Mãi vẩn vơ trong suy nghĩ của mình tôi quên mất mẹ ngồi bên cạnh , hình như bà cũng đang nghĩ điều gì đó … Tôi xoay qua và hỏi ?
Tôi : Mẹ …
Bà giật mình nhìn tôi rồi trả lời
Mẹ : Ơi … mẹ đây
Tôi : Mai ngày gì mẹ nhớ không ?
Mẹ : À … Hừm … Ngày gì ta ?
Tôi : Híc … mẹ quên hả ?
Mẹ : Ngày gì ta , mai thứ 7 mà ta ?
Tôi : Híc mẹ không nhớ thiệt hả ? … Híc … con về phòng đây mẹ ngủ ngon …Híc …
Mẹ : Ấy … mẹ trêu … mẹ trêu con mà .. sao mẹ quên cho được … Hì hì ..
Tôi : Ngày gì ? …
Tôi giận dỗi nói …