Mẹ! Người Đẹp Thiên Thần - Chương 31
Phần 2
Chương 1 :
Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận như có ai đó hôn vào trán mình … Cảm giác thật quen thuộc làm sao , như có mẹ cạnh bên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và đặt lên 1 nụ hôn ấm áp … Tôi nhớ cảm giác này , nhớ nụ hôn này , và bàn tay mềm mại đó …
Mắt tôi dần dần mở ra thì đúng là Người … đúng là Thiên Thần ấy đang ngồi cạnh tôi … Tôi mở mắt thật to để nhìn thật kỹ , rằng tôi được gập lại Người . Đây là mơ sao , tôi cứ tưỡng mãi mãi sẽ không còn nhìn thấy mẹ nữa rồi … nhưng giấc mơ này sao lại ấm áp quá … Người vẫn ngồi đó và nhìn tôi … ánh mắt người long lanh như muốn khóc … Rồi tôi nghe người gọi …
“” Khôi … Khôi … con tỉnh rồi sao ? Ôi con tôi … đứa con yêu quý của tôi đã tỉnh lại rồi …””
Tôi cảm thấy lạ vô cùng vì những lời nói đó … Giấc mơ này sao nó lại thật như vậy ? Là mẹ … là mẹ thật sao … tôi cố ngồi dậy định ôm chầm lấy nà thì có 1 thứ gì đó níu lại … Tôi nhìn lại mình thì thấy cơ thể tôi đã bị băng bó và ê ẩm khấp cả người …
Tôi tự hỏi mình … chuyện gì đây ? giấc mơ này sao giống với lúc tôi gập tai nạn thế này ? Tôi cố ngồi dậy nhưng không thể nào được … mẹ nhìn tôi rồi nói …
Mẹ : Không không … con chưa ngồi dậy được đâu … Con bị tai nạn rồi bất tỉnh hơn cả tuần nay rồi ? Mẹ lo lắm con biết không ?
Tai nạn ư ? tai nạn gì , không lẽ đây là giấc mơ lúc trước … Nhưng sao trông khác thế này … Tôi tự cắn môi mình 1 cái … cảm giác đau này là thật mà ? Chuyện gì đang xẩy ra … vừa rồi mình đang nằm bên cạnh Mộ của mẹ mà ? Trời ơi … tôi đã điên rồi sao ? …
Mẹ : Con mơ thấy gì mà lúc nảy mẹ thấy con cử động , rồi con khóc nữa … Con vừa tỉnh lại thôi … nằm nghĩ đi … để mẹ goi bác sỹ đến …
Nói xong bà chạy đi mất … tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xẩy ra với mình … Đây không phải là giấc mơ sao ? tôi vẫn còn nghĩ ngợi thì mẹ và bác sỹ đến … Ông kiểm tra đủ thứ rồi quay qua nói với mẹ …
Bác sỹ : Chúc mừng người nhà … Bệnh nhân đã tỉnh lại và hoàn toàn bình thường …
Mẹ : Đội ơn trời … đội ơn bác sỹ …
Bác sỹ : Không có gì đâu , trách nhiệm của chúng tôi mà , người nhà cố gắng chăm sóc cháu … rồi sẽ mau chóng bình phục thôi …
Nói xong ông quay mặt đi mất … Mặt mẹ cười thật tươi đến bên tôi và nói …
Mẹ : Con có nghe không ? Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi … có mẹ đây rồi …
Tôi bàng hoàng nhận ra đây không phải là mơ mà đây là thật , rằng mẹ tôi chưa chết … rằng những thứ tôi đã trãi qua chỉ là 1 giấc mơ , 1 giấc mơ dài thật dài …
Rằng tôi đã sống thật trong 1 giấc mơ . Nước mắt tôi ứa ra vì hạnh phúc …
Mẹ vẫn bên tôi … mẹ chưa từng rời xa tôi dù chỉ 1 phút … 1 tuần qua sau khi gập tai nạn tôi đã bất tỉnh và nằm mơ … nhưng gì diễn ra trong đó chỉ là sự tưỡng tượng của tôi và tôi đã hiện thức hóa nó thành giấc mơ vừa rồi … Tôi nhìn mẹ , mắt rưng rưng , nước mắt chảy thành 2 hàng …
Tôi : Là mẹ … là mẹ thật sao ?
Mẹ : Mẹ đây … mẹ đây … con yêu …
Tôi : Con cứ ngỡ đã mất mẹ vĩnh viễn rồi …mẹ….
Tôi vỡ òa khóc lớn , mẹ cũng ôm chầm lấy tôi mà khóc theo … Giây phút sùm vầy sau 1 lần xa cách , dù chỉ là mơ nhưng nó thật rõ . thật làm sao . Mẹ vẫn còn đây , vẫn là Thiên Thần mãi bên canh tôi … Tôi sung sướng hơn bao giờ hết … hạnh phúc biết bao … Tôi ghé vào tai mẹ nói ngẹn ngào …
Tôi : Đừng xa con nha mẹ …
Bà xiết tôi chặc hơn , hôn tôi và nói …
Mẹ : Mẹ sẽ mãi mãi bên cạnh con … con yêu …
Vậy là giấc mơ của tôi đã kết thúc… tôi trỡ về lại với con người thật sự của mình … tôi cũng không bị mất trí … không bị thương nặng như trong giấc mơ kia … không có chuyện gì xẩy ra với chị và mọi người … Và hơn hết là mẹ … mẹ vẫn còn bên tôi …
Dù tôi và mẹ không có những quyết định đến với nhau như giấc mơ , dù bố và mẹ không ly dị , dù mẹ có đến với người đàn ông khác , thì với tôi chẳng còn quan trong nữa rồi …
Vì giờ này tôi đã có mẹ cạnh bên … Trong giấc mơ kia tôi đã trai qua đầy đủ các cung bật cảm xúc của con người , Hỷ . Nộ , Ái , Ố , Bi , Lạc , Dục . Tôi nghĩ mình có thể đắc đạo được rồi … Dù tương lai đi theo chiều hướng nào thì tôi cũng đã biết được điều mình cần nhất là gì …
Tôi sẽ hiện thực hóa những ước muốn của tôi thêm 1 lần nữa nhưng không phải trong mơ nữa mà là hiện tại … Tôi sẽ trân trọng nó … và sẽ là vậy … Tôi đang lây hoay trong suy nghĩ của mình thì nghe mẹ nói :
Mẹ : Mẹ xin lỗi con yêu … Tại mẹ đã không nói cho con biết chuyện Mẹ và chú Minh , khiến con hiểu lằm và xẩy ra cớ sự này …
Tôi nở 1 nụ cười bình thản rồi nói với bà …
Tôi : Không cần đâu mẹ … Dù chuyện gì đi nữa con cũng sẽ ủng hộ mẹ …
Mẹ : Không con phải nghe mẹ nói … Con cần hiểu rõ …
Tôi : Được rồi mẹ nói đi con sẽ nghe mà …
Mẹ : Chuyện là như thế này . Chú minh là 1 người bạn của mẹ và bố con , chú ấy là 1 người đồng tính nên chuyện mẹ và chú ấy có tình cảm với nhau là không thể nào … Hôm đó chú nhờ mẹ đến 1 khách sạn để xem về địa thế và trang trí không gian bên trong khách sạn để cho chú thêm ý kiến vì nơi đó chú ấy vừa mua lại …
Lúc đó mẹ cũng ngại vì chưa vào khách sạn với người khác bao giờ và sợ người quen nhìn thấy rồi to nhỏ này nọ … Mẹ là người cẩn trọng trong quan hệ giao tiếp nên cũng thấy có chút ngại … Nhưng vì vậy lại khiến con hiểu lằm mẹ , mẹ từng nói là chưa từng có ý muốn ngoại tình dù là 1 lần trong suy nghĩ … Dù gì cũng tại mẹ mà ra …
Mẹ mong con hiểu rõ mẹ hơn con à … Mẹ biết con yêu mẹ và mẹ cũng vậy … Con cần bình tỉnh trước mọi vấn đề thì con mới có thể giải quyết được … Con mà có chuyện gì thì làm sao mẹ sống nổi đây con …
Sau những lời tâm sự của mẹ , tôi nhận thấy mình lúc trước thật ngu ngốc và dại khờ , 1 thằng nhóc 17 tuổi quả là không sai . Vẫn còn trẽ con và ngây ngô trước mọi thứ … Nhưng nghe như vậy tôi cũng cảm thấy rất vui và hiểu mẹ nhiều hơn … Tôi nắm tay mẹ và nói …
Tôi : Xin lỗi mẹ … đã khiến mẹ lo lắng nhiều …
Mẹ : Con không sao là tốt rồi … Tất cả đã qua đi , rồi mẹ con ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc … con nhé …
Tôi : Vâng … con yêu mẹ …
Sau những tâm sự của mẹ , và tất cả những gì tôi trải qua tôi lại càng vững tin hơn trên con đường của mình … Thật hạnh phúc khi tôi lại trỡ về là chính tôi , và thật hạnh phúc khi bên cạnh tôi vẫn có mẹ … Lúc này tôi mới nhìn kỹ lại nhìn thì ra tôi không hề bị thương nặng như giấc mơ kia 1 số vết thương trên mình , chỉ gãy 1 tay và đầu chỉ bị rách da nên được khâu vài mũi …
Sáng hôm sau thì mẹ tôi thông báo cho mọi người và bố … ai cũng vui mừng khi tôi tỉnh lại trong tình trạng bình thường … Bố , Mẹ , Chị , Hương , Phong , Linh đều có mặt … thật tốt khi được nhìn thấy họ bình an …
Tôi nằm viện trong hơn 2 tuần nữa , những ngày này tôi rất vui , ngày nào mọi người cũng thay phiên nhau đến thăm tôi trò chuyện đủ thứ … Chị thì đến trễ nhất hơn 10h đêm , nhưng ở lại rất khuya mới về , đôi khi còn ngủ lại cùng mẹ để chăm tôi … Chị ân cần cũng như mẹ vậy …
Sau đó tôi được ra viện về nhà , tôi đã đứng lại bình thường , chỉ còn mỗi cánh tay vẫn chưa được tháo bột … Gần 1 tháng dưỡng thương thì tôi cũng đi học lại , nghĩ rất nhiều ngày nên tôi phải cố gắng hơn mới theo kịp mọi người …
Hằng ngày mẹ chở tôi đi học và đón về … tôi được nghĩ môn thể dục đến khi lành hẵn … Mẹ ốm đi rất nhìu vì lo cho tôi … còn bố thì cũng đã đi mất … ông đi rồi về liên tục …
Ngày đầu tiên tôi đến lớp bạn bè tôi rất mừng … dù tôi chẳng thân nhiều với tất cả nhưng 3 năm cấp 3 học chung với nhau thì như 1 tập thể 1 gia đình vậy … Đương nhiên 2 thằng em tôi luôn là vệ sỹ của tôi … Hương cũng đến nói chuyện với chúng tôi …
Hương : Sao khỏe rồi hả ? lớp không có ông buôn muốn chết vậy ý …
Tôi : Hì hì … cũng khỏe rồi … mà nghĩ nhiều quá không biết cuối năm có qua nổi tốt nghiệp không ?
Hương : Yên tâm đi có tui đây , tui sẽ phụ đạo cho , mà tui chép bài dùm ông cả tháng này rồi đó … trã công cho tui đi …
Phong : Ê Ê … tui nhớ là hôm đó có người tự dưng đòi chép bài dùm mà ta ? Giờ còn đòi công là sao cà … hehe
Linh : Thôi thì mầy hun bã mấy cái trừ nợ là được chứ gì …
Phong : Phải phải … hợp lý đó …
Tôi cũng cười theo … nhìn sang bà Hương …
Hương : Đồ quỷ … dám chọc tui hả …
Nói xong bã lấy cuốn vỡ đập 2 thằng kia … Tôi thì ngồi cười 1 mình … cuộc đời học sinh thật vui , 1 thời đáng nhớ nhất … Chỉ còn 1 năm thôi , rồi chúng tôi sẽ chia tay nhau … Tôi cũng phải làm gì đó để không bỏ lõ khoảng thời gian quý báu này …
Tôi chợt nghĩ lại chuyện tôi và Hương … khi nào có cơ hội tôi sẽ nói chuyện này cùng nàng … Mong sẽ có 1 cách giải quyết tốt đẹp … Vậy là cuộc sống của tôi trỡ lại bình thường … chỉ khác là tôi đã thay đổi cách suy nghĩ , cách sống …
Cuộc chiến thật sự của tôi chỉ mới bắt đầu … với rất nhiều thử thách , khó khăn nào đó đang chờ tôi phía trước …
Và tôi đã sẵn sàng đối đầu với nó …