Mẹ! Người Đẹp Thiên Thần - Chương 30
Ngay sau khi tôi lãnh trọn 1 cú trời giáng thì ông bà già tôi cũng tới … Mẹ thấy tôi bất tỉnh nên khóc ầm cả lên …
Còn bố thì chạy đến cản 2 thằng bạn tôi … lúc vừa được báo tin thì ông đã gọi 1 người bạn làm trong ngành công an và cử người đến cùng lúc .
Vậy là thanh niên Tuyễn bị túm cổ với hành vi cố ý quấy rối tình dục … Lúc sau thì tôi tỉnh lại … mọi người vẫn còn đang ở trong khách sạn …
Mẹ : Khôi …khôi con có sao không ?
Tôi : Con không sao mẹ ! Chỉ hơi đau đầu chút thôi … Mà tên kia đâu rồi ? … (tôi quay mặt giáo giác tìm hắn …)
Mẹ : Công An dẩn nó đi rồi … con Nhi vẫn chưa tĩnh … Cũng may là chưa có chuyện gì , không thì mẹ không biết ăn nói sao với Cha Mẹ nó …
Tôi : Chị ấy có tĩnh lại thì mẹ cũng đừng có rầy chị ấy … Chị ấy cũng vì quá yếu đuối nên mới bị gạc thôi ?
Mẹ : Mẹ biết rồi … con lo cho con đi .. Mà có thật không sao không ? Nảy vừa vào mẹ thấy con bất tỉnh làm mẹ lo quá chừng …
Tôi : Mấy bạn con đâu mẹ ?
Mẹ : Mấy đứa nó đi cùng bố con xuống dưới rồi … Cho lời khai công an gì đó …
Tôi : Mẹ mặc đồ vào cho chị đi rồi mình về đi mẹ …
Mẹ đỡ tôi ngồi dậy rồi mặc đồ vào cho chị … lát sau thì bố cùng 2 thằng bạn tôi lên …
Bố : Có sao không con ?
Tôi : Dạ không sao đâu bố … Đầu con hơi đau tí … Về thôi bố …
Bố : Có cần bố đưa đến bệnh viện kiểm tra không ? Chứ đập đầu nguy hiểm lắm đó …
Tôi : Dạ không sao thật mà …Hì
Phong : Thiệt không mậy , chứ nảy tao thấy đập 1 cái mạnh lắm đó …
Linh : Đúng rồi … chuyện lần trước vẫn chưa khõi hẵn , giờ lại thêm chuyện này nữa đừng có coi thường …
Tôi : Không sao mà … khỏe như trâu rồi … Thôi về thôi …Cảm ơn 2 người nhiều lắm nha …
Phong : Bạn bè mà nói vậy giận nha … (Nó liếc tôi ..)
Linh : Cuối cùng cũng qua … Chuyện này phải mở tiệc ăn mừng thôi … hehe …
Vậy là 6 người chúng tôi về … Tôi và chị đi cùng bố mẹ , còn 2 thằng kia thì ai nấy về … Mọi chuyện cũng êm xuôi thật may là chị vẫn ổn …
Hy vọng sau chuyện này thì chị sẽ học được 1 bài học cho mình …
Đến nhà thì mẹ đưa chị về phòng , thay đồ rồi lau mình cho chị … Bà ấy say như chết , chã biết trời trằng gì xẩy ra … Đầu tôi vẫn còn đau nên tôi về phòng mình nằm … bố thì gọi điện đến mấy người quen trong công an để nhờ giải quyết chuyện vừa xẩy ra …
Hôm nay quả là 1 ngày dài … người tôi rã rời mệt mõi , đầu thì lại đau . Tôi nằm ra giường … nghĩ lại những chuyện đã xẩy ra …
Mà thôi … chuyện gì cũng qua rồi … Tôi thiếp đi trong vô thức . Sáng hôm sau chị đã tỉnh lại , mẹ cũng kể lại mọi chuyện cho chị nghe …
Chị ôm chầm lấy mẹ mà khóc và xin lỗi … Mẹ cũng an ủi chị rất lâu mới khiến chị bình tỉnh trỡ lại … Hôm ấy mẹ chi mọi người nghĩ 1 hôm , vì chị và mẹ cũng bận cùng bố đến tòa hoàn tất thủ tục ly dị … Khi bố mẹ đi hết thì tôi mới mò xuống phòng chị …
Tôi : Chị à ! mở cửa cho em được không ?
Tôi đứng 1 hồi lâu thì chị mới ra mở cửa …
Chị : Em vào đi …
Chị : Chị xin lỗi … chị …
Tôi : Mọi thứ qua hết rồi chị à … chị không cần xin lỗi nữa đâu …
Chị : Cảm ơn em … nếu không có em thì có lẽ chị … đã bị …
Tôi : Thôi chị đừng nhắc lại làm gì … Quan trọng là chị đã không sao ? Em hy vong chị mau vượt qua nổi buồn này …
Chi : Em có sao không ? Chị nghe cô nói em bi đập đầu vào tường hả ? … có sao không em …
Tôi : Không sao mà chị … em khỏe như trâu ý … mà hôm qua có hơi … à không không có gì đâu …hì hì …
Bõ mẹ xém xíu nữa nói ra chuyện nhục nhã kia rồi , mà mình quên dặn 2 thằng kia nữa … Híc …
Chị : Chị thấy giận bản thân mình lắm em à … chị không tin em và cô mà lại đi tin người như hắn …
Tôi : Thôi … em nói là không nhắc nữa mà … quên chuyện cũ đi … mà chị đói không ? xuống nhà ăn sáng với em … Tối qua đến giờ không ăn gì hết , giờ đói quá à … hì …
Chị : Rồi chị biết rồi … không nhắc nữa … Đi thôi em , chị cũng đói rồi …
2 chị em tôi lại vui vẽ với nhau cùng ăn sáng … nhìn chị cũng cười không còn buồn rầu nữa tôi củng vui lắm … Chị cũng gọi điện cho 2 thằng bạn tôi cảm ơn … rồi hẹn hôm nào đền ơn 2 đưa nó 1 bữa … Cả ngày hôm đó tôi với chị ở nhà cùng nhau xem phim , nói chuyện rất nhiều . Trưa hôm đó thì mẹ và bố về … tôi cũng hỏi thăm đủ thứ …
Tôi : Sao rồi mẹ ? xong hết rồi chưa mẹ ?
Mẹ : Chưa con , còn mấy cái giấy tờ nhà cửa xe cộ , chuyễn người đứng tên nữa … chắc là mai mới xong …
Tôi : Mẹ mệt không ? hôm nay mình đi ăn ngoài đi mẹ khõi đi chợ nấu nướng chi hết cho mệt …
Mẹ : Ừ … gọi đồ ăn mang đến là được rồi , mẹ không muốn ra đi nữa …
Tôi : Được rồi để con đỡ mẹ lên phòng nằm nghĩ , chút nữa con mang đồ ăn lên cho mẹ … Mẹ lo nghĩ nhiều quá nên sấp bệnh rồi đây này …
Mẹ : Cảm ơn con trai … Yêu con nhìu …
Tôi cũng lên gập bố hỏi về chuyện tên khốn kia thì được ông báo là hắn được bảo lãnh , do chưa có bằng chứ cụ thể về việc hắn cố ý quấy rối chị thêm vào đó chị cũng không muốn làm to chuyện nên không kiện hắn .
Nên hắn được người nhà bảo lãnh và giáo dục tại nhà … thằng khốn này may mắn thật …
Tối ấy thì bố mẹ tôi đề nghị rũ mấy đứa bạn tôi cả Hương và cả nhà tôi đi ăn 1 bữa tại nhà hàng , coi như là chúc mừng chị tai qua nạn khõi và cảm ơn 2 thằng bạn tôi luôn .
Khoảng 6h thì mấy đứa bạn tôi đến nhà … chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi lên đường … Mẹ chở chị , bố với tôi , hương với thằng phong , còn linh thì đi 1 mình . Chúng tôi đến 1 Nhà Hàng lớn do bố đặt chổ trước … vậy là mọi người đều đông đủ , chúng tôi ăn tối thật vui vẽ bên nhau …
Bố tôi rủ mấy đứa uống 1 ít nhưng mẹ ngăn cản ngay lập tức … Mẹ không muốn có chuyện gì xẩy ra thêm nữa … Bố cũng hiểu ý nên thôi … 1 mình ông cân cả chai rượu …Dù bố và mẹ ly dị nhưng mẹ tôi nói gì thì ông cũng nghe râm rấp … tôi cho bố …
Buổi tối thật vui … mẹ rủ mọi người về nhà tôi chơi do còn sớm … cả bọn cũng đồng ý rồi kéo về … Do bố say nên mẹ kêu phong chở bố còn tôi đi với Hương … Thế là chúng tôi về … nhưng trên đường về thì 1 chuyện kinh khủng đã xẩy ra … Có 1 đám người deo khẩu trang kín mít , chừng 5 6 chiếc xe hơn 10 người đuổi theo bọn tôi …
Bọn chúng chạy phía sau chúng tôi theo mấy con đường … đến gần 1 đoạn đường cũng hơi vắng xe cộ và bọn chúng xông lên . Thằng phong và linh cũng để ý thấy nên ra hiệu cho mọi người cẩn thận … Bất ngờ bọn chúng chạy đến tông mạnh vào cả đoàn người chúng tôi …
“” Rầm mmmmmmmm… Rầm mmmmmmmmm… “”
Hương sợ rung cả người chỉ chạy sát lề nên không sao … Nhưng lúc tôi quay người lại nhìn thì xe của mẹ và thằng linh đã bị đâm … 1 cú va chạm mạnh hất văng mẹ và chị xuống đường … Chiếc xe của mẹ văng 1 đoạn …dài … Tôi hốt hoảng kêu gào …
“” Mẹ eeeeeeeeeeeeeee .. “”
Lập tức phóng xuống xe rồi chạy đến … ôi máu … rất nhiều máu tuông ra trên mình mẹ … mắt mẹ nhấm lại và nằm yên không 1 cử động …
Tôi đau đớn vô cùng ôm mẹ vào lòng mà khóc … Sau va chạm thì bọn chúng cũng lên xe rồi chạy mất … nhưng tôi chẳng quan tâm nữa lúc này chỉ còn lo lắng cho mẹ mà thôi … chị ngồi sau chỉ văng ra trầy xước 1 ít nhưng không sao … Chỉ mẹ tôi là máu me đầy người và bất động … Tôi hét lớn …
“” Gọi … Cấp Cứu nhanh đi iiiiiiiiii … Nhanhhhhhhhhh… “”
Ai nấy đều hoảng hốt , bố tôi tỉnh cả rượu liền gọi cấp cứu … Lúc sau thì mẹ cũng đã được đưa đến phòng cấp cứu …
Tôi đứng phía ngoài phòng chờ mà lòng gạ không yên … tôi khóc rất nhiều … lo lắng tột độ … Hoàn cảnh này chắc có lẽ giống với lúc tôi gập tai nạn , chắc hẵn mẹ cũng như tôi lúc này … Tôi không thể nào đứng yên được …
Ai nấy đều đến an ủi tôi … tôi như điên loạn , thấp thỏm từng phút … Lẽ nào đây là hình phạt cho tội lỗi của tôi và mẹ , lẽ nào đây là sự trã giá của tôi vì tội bất hiếu và loạn luân … Tôi đang giằng xé nỗi đau trong lòng mình … Thì giây phút định mệnh cũng đã đến … Bác sỹ bước ra và thông báo …
“” Chúng tôi đã cố gắng hết sức …
Bệnh nhân đã tử vong vào lúc … 22h50 phút …
Xin gia đình cố nén đau thương … “” ông nói xong và thở dài …
Như sét đánh ngang tai tôi …. Tôi túm lấy cổ áo ông bác sỹ mà lây …
“” Không ggggg …. Không gggggg phải như vậy … Xin hãy cứu mẹ tôi … Cứu mẹ tôi đi iiiiiiiiiiiii … AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA “””
Tôi đổ gục xuống sàn … gào thét , nước mắt tuông ra không biết bao nhiêu nữa … Bố tôi và mọi người đều chết lặng sau khi nghe xong … Tôi ngất ngay tại chổ với sự đau xót , giằng xé … và tiếc nuối trong lòng …… Vài hôm sau ngày chúng tôi đưa tiễn mẹ ra đi mãi mãi …
Đứng trước mộ bà tôi như kẻ mất hồn … đây là sự thật sao ? mẹ tôi không trở về nữa sao ? Giờ đây trên thế gian này chỉ còn mỗi mình tôi trơ trội với đời … tại sao vậy ? Tại sao mẹ bỏ con mà đi không nói lời nào ? Con phải làm sao đây ? làm sao đây …
Những gì mẹ nói với con là giã dối sao ? rằng mẹ sẽ cùng con đi hết đoạn đường này mà … rằng mẹ sẽ cùng con sống thật hạnh phúc mãi mãi mà … Cớ sao vậy …. cớ sao mẹ lại bõ con lại …
Con vẫn chưa làm được gì cho mẹ , chưa thực hiện những giấc mơ mà con đã hứa … chưa cùng mẹ đi hết những nơi mẹ muốn đến … mẹ nói dối … nói dối … nói dối … Mọi người cũng về hết chỉ con tôi ở lại ngồi bên bia mộ của mẹ … trời bỗng đổ con mưa thật to …
Tôi đưa tay ra hứng lấy từng giọt mưa rồi đưa lên miệng … Mặn … mặn quá … Là mẹ khóc hay tôi đang khóc hay chỉ là 1 ít nước mắt thương cảm của ông trời dành cho mẹ con tôi … Tôi nằm xuống bên cạnh bà nhưng đã không còn sự ấm áp như vòng tay của mẹ …
Mà chỉ còn cái lạnh buốt giá , sự lạnh lẻo cô đơn thấu tận xương tũy , đến cả thể xác và linh hôn …
Tôi nhắm mắt ngất đi
Và giá như lúc này tôi có thể chết thì tốt biết mấy ….
* Hết Phần 1