Mẹ! Người Đẹp Thiên Thần - Chương 16: Tìm Lại Ký Ức & Yêu Thương
Đây là đâu ? …
Tôi là ai ? …
Những câu hỏi trong đầu cứ lập lại không ngừng khi tôi tỉnh dậy sau hơn 1 tuần bất động … Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy 1 người phụ nữ , đôi mắt rưng rưng … mái tóc dài óng ả , khuôn mặt xinh sắn hiền diệu . Trong giây phút miên man mờ ảo đó tôi cứ ngỡ Người là Thiên Thần …
Thấy con trai mình tỉnh dậy , bố tôi lập tức chạy đi gọi bác sỹ , lát sau ông ta đến , đuổi hết mọi người ra . Ông ta kiểm tra mọi thứ , tiêm cho tôi 1 muỗi thuốc an thần , rồi gọi bố mẹ lên phòng làm việc của ông ấy và nói
“” Tình trạng hiện tại của bệnh nhân đang tiến triễn tốt , còn 1 điều lo ngại là do va đập mạnh nên đầu của bệnh nhân tổn thương nặng có dấu hiệu tích tụ máu bầm trong não khả năng là… “” Bác sỹ ấp úng …
“” Con tôi sao bác sỹ …? “” Mẹ tôi hoảng hốt hỏi …
“”Khả năng cao là đẫn đến mất trí nhớ “” ông tiếp …
“” Bao lâu hả bác sỹ ? Mẹ hỏi dồn …
“” Vấn đề này cũng khó nói trước được gì … có thể 1 tháng , 1 năm … cũng có thể là vĩnh viễn . Điều này còn tùy thuộc vào gia đình môi trường sống và cả ý thức muốn nhớ lại của cháu nhà nữa … “””
Mẹ tôi như chết đứng khóc òa trong nỗi đau xót , bố thì không tin vào tai mình nữa ngồi thừ ra thẩn thờ … Bác sỹ lại tiếp tục …
“” Chúng đang theo dõi sát sao về trường hợp này , nếu máu bầm không tan có lẽ sẽ phải can thiệp biện pháp y khoa vào là mổ đễ lấy máu bầm ra nhưng khả năng nguy hiểm sẽ rất cao … Vì thế gia đình cũng cần chuẩn bị tâm lý … “” ông trình bày với vẻ nghiêm trọng …
Đến lúc này thì bố tôi cũng lên tiếng …
“” Xin bác sỹ hãy cứu con trai tôi … Tốn bao nhiêu tiền cũng được … Cầu xin bác sỹ … “” Bố chụp tay bác sỹ nói …
“” Chúng tôi sẽ cố gắng , xin gia đình yên tâm “”
Kết thúc cuộc nói chuyện bố mẹ tôi như rơi xuống đáy tuyệt vọng … Chỉ biết khóc và cầu xin ông trời … Tôi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt vì yêu cầu của bố . Sáng hôm sau bố mẹ , nội ngoại , cô giáo chủ nhiệm , các bạn tôi Hương và cả chị cũng đã có mặt . Tôi nhìn từng người ngơ ngác , nhìn họ như những người xa lạ không hề quen biết … tôi vẫn còn câu hỏi lớn cho mình .
Tôi là Ai ?
Tôi chẳng thể nhớ gì trong đầu chỉ còn lại 1 ký ức , 1 ký ức Trắng Xóa … Tôi chính thức MẤT TRÍ …
Cơ thể tôi như 1 xác ướp quấn kín từ đầu đến chân , những vết trầy xước , vết bầm , vết rách trải đều toàn bộ cơ thể . Chỉ 1 cử động nhỏ thôi củng đủ để tôi đau đến tận xương tủy .
Xung quanh tôi toàn máy móc và bình thở oxy , mọi sinh hoạt hay đi vệ sinh đều là mẹ tôi làm thay . Người nói chuyện với tôi , gọi tôi là con và xưng mẹ , đôi lúc ngồi cạnh bên người lại khóc , than thở … Người là mẹ tôi sao ? tôi vẩn tự hỏi …
Hằng ngày có rất nhiều người đến thăm tôi , từng người , từng người một , họ lập đi lập lại 1 câu hỏi , nhớ họ là ai không ? Điều đó càng làm tôi khó chịu , tôi không ngừng suy nghĩ về mình , nghĩ về họ … nhưng không tài nào nhớ ra được … Đầu tôi đau như búa bổ …
Người làm tôi thoải mái nhất chỉ có Người , người xưng là mẹ . Người không hỏi tôi câu hỏi đó , người chỉ im lặng , lặng lẽ chăm sóc tôi , lặng lẽ kế bên tôi . Người kể cho tôi nghe tên của mình , ngày tôi sinh ra , những người đến và đi là ai , người kể từng giai đoạn trong cuộc đời tôi , lúc tôi sinh ra như thế nào … từng giai đoạn … từng khoảnh khắc … đến tận bây giờ …
Tôi cảm thấy người thực sự là Thiên Thần , chỉ cần nhìn vào mắt tôi là ngưởi hiểu tôi cần gì … hiểu tôi muốn gì … Tôi càng lúc càng thấy mến người , có lẽ người là mẹ tôi thật và có lẽ tôi thật hạnh phúc vì có người …
Tôi vẫn không nói gì từ lúc tôi tỉnh dậy , mọi người rất lo lắng về điều đó … nhưng đơn giản là tôi không biết phải nói gì , nói như thế nào với họ vì tôi chẳng biết họ là ai .
Hôm nay Hương đến thăm tôi , mẹ giới thiệu nên tôi mới biết Hương là bạn chung lớp với mình . Hương hỏi thăm tôi nhiều thứ nhưng tôi vẩn im lặng …
“” Khôi khỏe hơn chưa ? “” Hương hỏi ..
“” ….. “” tôi nhìn hương …
“” Khôi quên Hương thật sao ? “”
“” ….. “”
“” Khôi như người khác vậy ? Giờ đây chỉ còn mình Hương là nhớ tình cảm của hai đứa mình “” Hương bắt đầu khóc …
“” Hôm trước nghe cô báo tin là Khôi bị tai nạn … Hương buồn lắm … Hưỡng ngỡ đâu là mất Khôi vĩnh viên luôn rồi … Nhưng thật may Khôi vẫn bình an . Chỉ là Hương chưa chấp nhận được rằng Khôi đã quên Hương … “” Nước mắt nàng bắt đầu rơi với từng câu …
“” ……… “”
“” Khôi cố gắng nghĩ ngơi nha … Hương mong Khôi mau bình phục …Khôi vẫn còn nợ Hương 1 câu trả lời nữa đó … hì … “”
Nàng khóc rồi lại cười , mà còn câu trả lời gì nhỉ ? Nàng ngồi tâm sự rất lâu với tôi về nhiều điều … Nhưng tôi thực sự không hiểu gì hết … lúc sau thì nàng ra về , để lại trong tôi rất nhiều câu hỏi ? Bố tôi thì cũng bận rất nhiều nên cứ chạy đi chạy lại , còn mẹ thì giao hết lại cho Chị .
Chị cũng lên sau 1 hôm tôi bị tai nạn , lâu lâu lại vào thăm tôi . Mỗi ngày với tôi như 1 bài học … 1 bài học mới toanh về cuộc sống , con người , về quan hệ và tình cảm trong tôi …
Rồi 1 tháng , 2 tháng dần trôi qua cở thể tôi bắt đầu khôi phục , các vết bầm bắt đầu mờ dần đi … Thay vào đó là những vết xẹo , những khúc xương bắt đầu liền lại … tôi đã được tháo bột .
Máu bầm trong đầu tôi cũng dần tan sau những tuần tiếp theo đó , nên cũng không cần làm phẩu thuật , ơn trời vì điều đó . Hằng ngày mẹ vẫn chăm sóc tôi rất kỹ , tôi cũng chưa nói 1 lời nào với bà . Ngày tôi bước xuống giường cũng là ngày bà hạnh phúc nhất , những bước đi đầu tiên của tôi chập chững như lúc tôi còn bé … Bà dìu từng bước , từng bước một rồi buông hẵn tay tôi ra …
Bà thật hiền diệu và ân cần , chỉ lặng lẽ , lặng lẽ mà không cần sự đáp đền … Rồi ngày tôi được ra viện bà mới cảm thấy thực sự an lòng , nụ cười của bà mỗi lúc 1 nhiều hơn . Bố cũng vậy , ông cũng rất mừng nhưng 1 người đàn ông thì không thể hiện tình cảm nhiều như phụ nữ . Đêm hôm ấy mọi người điều đông đủ , chúc mừng cho tôi hoàn toàn bình phục , ai nấy đều vui vẻ , riêng tôi không biết phải nên vui hay buồn … Trong tôi hoàn toàn trống rỗng , sự trống rỗng đến khó chịu .
Rồi cuộc vui cũng dần tan , ngôi nhà chỉ con lại ông bà và bố mẹ tôi . Bà dẫn tôi lên phòng mình , chỉ cho tôi nhiều thứ . Bà nằm cạnh tôi và bắt đầu những dòng tâm sự …
“” Con biết không ? mẹ thật sự đã rất sợ , sợ phãi mất con ,sợ rằng con rời xa mãi mãi . Nhưng giờ đây lúc này con vẫn bên cạnh mẹ . Cảm ơn con .. con trai của mẹ … “”