Mẹ! Người Đẹp Thiên Thần - Chương 14: Tai Nạn
Tôi vòng 1 hơi về đến cửa hàng thì thấy mẹ đang ngồi cùng 2 bà thím nào đó , chắc là xin việc . Tôi bước vào
Tôi : Thưa mẹ , con mới về
Mẹ : Ừ … Chạy gì mà nhanh vậy ? Thôi vào trong rữa mặt đi …
Tôi : Dạ
Vừa đi ngang qua tôi vừa để ý 2 người ngồi trước mặt mạ tôi , 1 bà thì cũng bình thường , Còn bà kia thì ôi Tía Má ơi … Con nhà ai mà đẹp thế không biết ? Đẹp hơn cả chị Nhi nữa ? mà nhìn thấy bà này sao mà có vẽ giống dân sành soạn và ăn chơi quá ?
Đi ngang thì bà đó cũng nhìn tôi rồi cười , nụ cười cũng đẹp nữa có 2 đồng tiền 2 bên lại còn răng khễnh nữa
… Híc … Tôi cũng cười đáp lại rồi đi thẳng vào trong rữa mặt … Lúc quay ra thì chẳng thấy đâu
“” Ủa mẹ , 2 chị đó đến xin việc ha? “” tôi hỏi
“” Ừ Xin việc . Thấy gái đẹp hỏi liền hén ..”” mẹ liếc
“” Hì hì … có đâu , đói quá mẹ “”
“” Ừ để mẹ gọi cơm , nảy giờ mắc phỏng vẩn mẹ quên “”
Mẹ gọi 2 phần cơm rồi cho 2 bà kia nghĩ trưa , 2 bà ăn ỡ ngoài . Tôi và mẹ cùng ăn cơm thì bà Hương nhắn tin
Hương : Xem thư chưa ?
Tôi : Chưa , đang ăn cơm , ăn rồi xem , mà thư gì mà thấy ghê vậy ? củ lại còn nác nữa ?
Hương : Vậy ăn đi . đọc là bik hà ? Thui nha đọc rồi thì nhắn tin cho tui ngen .
Tôi : OK …
Ăn xong mẹ kêu tôi trông cửa hàng mẹ vào phòng chị nghĩ 1 lát , tôi ngồi tại quầy rồi lục cập lấy thư ra đọc nội dung như sau :
Gửi Khôi … (Bìa thư)
Hi khôi , hôm nay tui lấy hết can đảm của mình để viết thư cho khôi , chúng mình biết nhau cũng mấy năm rồi phải không ? Thực ra từ lúc quen khôi đến giờ tui càng ngày càng thích khôi , tui hong biết là khôi có thích tui hong .
Tui cũng hong dám nói điều đó trước mặt khôi vì tui sợ đánh mất tình cảm bạn bè của mình . Cảm ơn những gì khôi làm cho tui , giúp tui học , cùng tui đi chơi .
Mỗi lần khôi dẫn tui về nhà khôi chơi tui vui lắm . Tui cũng biết trong lớp cũng có mấy bạn thích khôi . Tui cũng sợ họ giành khôi đi mất nên tui mới viết thư cho khôi . Mong khôi đọc xong hồi am cho tui nha … Bye nha chúc khôi 1 ngày tốt lành …
Hương ! 8/4/2014
ẶC… cái gì thế này ? 2014 . Vậy là bã viết cho mình cách dây 3 năm rồi cơ à ? Mà sao giờ mới đưa , hèn gì lá thư cũ quá chừng … Đang miên man thì bả nhắn tin …
Hương : Đọc chưa ???
Tôi : Ơ … Rồi …!
Hương : Sao ? …
Tôi : Trời ơi viết nó lâu thế cơ á ? giờ mới đưa ?
Hương : Hồi đó cấp 2 còn nhác hong dám …
Tôi : Sao giờ lại đưa ?
Hương : Híc thì … Lúc lên cấp 3 hong có hoc chung nữa nên tui cũng quên ông , rồi gập lại tui lại …
Tôi : Lại sao ?
Hương : Tui yêu ông rồi …híc híc …
Tôi : ACCCCC… Thiệt luôn hả ?
Hương : Thiệt đó , vậy … vậy ông làm bạn trai tui nha ?
Tôi : Bà đang tỏ tình tui hở ?
Hương : Ông đồng ý không ?
Tôi : Nhưng mà ? …
Hương : Sao hả ?
Tôi : Tui Hư lắm đó ..
Hượng : Kệ
Tôi : Tui ở dơ nữa ..
Hương : Kệ
Tôi : Tui học dở , làm biến lắm đó
Hương : Khõi khoe , biết hết rồi -_-
Tôi : Tui vô tâm lắm
Hương : Kệ
Tôi : Tui mê gái nữa …
Hương : Kệ lun …
Tôi : Mê trai thấy ơn vậy bà ? haha
Hương : Đồ quỷ …
Tôi : Mà còn nữa
Hương : sao ?
Tôi : Tui là Dâm Tặc đó
Hương : Híc …
Tôi : Sao hả ? Chịu được không ?
Hương : Thôi mà ,tui nói thiệt ớ , giỡn hoài … híc
Tôi : Thì tui cũng nói thiệt mà, tất cả những thứ đó + thêm dâm dâm dâm rất là dâm dâm dâm tặc luôn …
“”…….. “” Không nhắn lại …
Tôi : Sao rồi ? …
Hương : Mà ông có thích , yêu tui hong ?
Tôi : Lỡ có thì sao ?
Hương : Thì tui … tui chấp nhận hết … ?
Ôi vl ra con nhỏ này nó mê tôi đến vậy cơ à ? Gớm thật , thấy hiền hiền mà lầm chết đi đươc ? Tôi bõ mẹ rồi tôi phải trả lời sao đây ?
Hương : Ông đâu rồi ?
Tôi : Đây
Hương : Ông chưa trã lời tui đó .
Tôi : Ờ …Thì , thì tui cũng có thích bà
Hương : Vậy mình yêu nhau nha ?
Tôi : Thực ra thì tui cũng thích bà , nhưng mà còn tình yêu thì tui không biết nó như thế nào ? Tui bất ngờ quá hong biết phải làm sao ? Bà đừng buồn , cho tui thời gian nha .
Hương : Híc … mình vẩn là bạn chứ ?
Tôi : Thì mình là bạn thân mà ? Còn chuyện làm bạn trai thì cho tui thời gian nha , để thời gian trã lời cho bà vậy …
Hương : Tui hong buồn đâu , tui cũng biết ông bất ngờ , tui chỉ muốn cho ông biết tình cảm của mình thôi .
Tôi : UK , Cảm ơn nha , tụi mình vẫn mãi là bạn , à mà chiều nay không có học thêm , hay học bù gì hả ?
Hương : uk , hum nay nghĩ buỗi chiều , thui ông làm gì làm y , tui ngủ tí .. hihi
Tôi : Riết mập như heo … nha … nha … nha …
Hương : Kệ … Thui Bye
Tôi : ok , bye …
Kết thúc cuộc đối thoại từ tin nhắn tôi vào xem mẹ đã ngũ chưa , mẹ năm ôm gối nhìn có vẽ ngủ rất ngon . Tôi nhìn mà chịu không nổi , muốn lao vào mà vật mẹ ra ghê , nhưng đây là cửa hàng nên cũng không dàm làm liều . Đành hôn mẹ 1 cái rồi đi ra thì thấy điện thoại mẹ có tin nhắn của 1 cái tên lạ “” Minh “” tôi không dám mở ra xem , vì mẹ sẽ biết , chỉ nhìn bên ngoài có dòng chữ
“” Hẹn Trăm 3h tại chổ cũ … gì gì đó …
Chuyện gì đây ? sao tôi lại thấy bất an thế này ? Lẽ nào mẹ đang quen 1 người đàng ông khác ? Không phải , chính mẹ đã từng nói là không muốn làm tình cùng 1 người đàn ông khác mà không có tình cảm sao ? Chẳng lẽ mẹ lại có tình cảm với người này ? …
Hay do tôi nghĩ xa sôi quá , có thể là bạn làm ăn của mẹ thôi . Là gì đây ? tôi muốn mở ra xem lấm nhưng không thể ? Cảm giác này là sao ta ? lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận thấy nó . Tôi đi ra khõi phòng để cố ngăn hành động của mình , suy tư mãi thì mẹ cũng tĩnh dậy và đi ra
“” Con trai làm gì mà trông buồn vậy ? “” Mẹ hỏi
“” Mẹ có giấu con chuyện gì không ? “” Tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng
Mẹ chẳng nói gì rồi nhìn tôi , có vẽ như mẹ đang giấu tôi 1 chuyện gì đó . Tôi cảm thấy tim mình đau nhói đến mức vỡ tung ra
“” Không có gì đâu con ? … Sao con hỏi vậy ? Mẹ ấp úng …
Tôi nhận thấy mình không thể nào đối diện được với ánh mắt của mẹ nữa rồi tôi dành lẫn trốn
“” Không có gì đâu mẹ … thôi con về nhà ngủ đây “” Tôi cố tỏ ra bình tỉnh trả lời rồi bõ đi
“” Khôi … khôi ….”” Mẹ gọi tôi trở lại …
Không quan tâm đến nữa giờ này lúc này tôi chỉ muốn 1 mình . Tôi quay xe rồi chạy về nhà trong nước mắt … tôi thật là yếu đuối phải không ? Tôi nằm dài trên sofa suy nghĩ về chuyện vừa rồi và thái độ của mẹ … Rồi thiếp đi trong nước mắt … Trong cơn mơ tôi mường tượng ra cảnh 1 người đàng không khác cướp mẹ ra khõi đời tôi , Tôi bừng tỉnh trong mơ và nhớ đến dòng tin nhắn kia có ghi “” hẹn Trăm 3h tại chổ củ … “”
Tôi nhìn đồng hồ thì đã 2h30 , lập tức 3 chân 4 cẳng mà chạy đến cửa hàng , tôi nấp sau 1 chiếc xe đẩy bán trái cây rồi chờ mẹ đi ra .. 1 lát sau tôi thấy mẹ bịt khẩu trang rồi lên xe chạy … Tôi đuổi theo mẹ qua mấy con đường đến 1 quán cafe trên đường Nguyễn Trại thì mẹ dừng lại rồi đi vào , tôi quay xe lại và đậu vào lề đường phía bên kia nhìn vào .
Thì thấy 1 gã đàng ông ăn mặt sang trọng bước ra dẫn mẹ vào , còn kéo ghế cho bà . Nhìn cách 2 người họ nói chuyện chắc vui vẽ lắm , tôi nhìn mà ứa cả gan của ruột . Hai người họ nói chuyện khoãng 15 phút thì gã kia gọi tính tiền và 2 người đứng dậy đi ra . Lạ thật sao mẹ không lấy xe mà lại lấy nón rồi lên xe ông ấy chở ? Tôi cũng đề máy rồi rà rà theo 2 người họ .
Trong lòng vẩn chưỡi thầm , đúng như những gì mình nghĩ , đôi gian phu dâm phụ này . Tôi nóng ê cả mặt chạy theo họ . đi khoảng 10 phút thì đừng tại 1 khách sạn ỡ quận 1 . Thôi xong rồi đúng là mẹ có gì đó với ông ấy , 2 người đứng nói gì đó trước cửa khách sạn , ông ta chạy vào còn mẹ thì đứng ngoài lây hoay gì đó thì tôi chạy đến trước mặt bà vì tôi không thể kềm chế được mình nữa .
“” Mẹ … Con không ngờ là mẹ lại nói dối con “” tôi hét lớn
Mặt mẹ như tái xanh ra lúng túng gọi tôi
“” Khôi… con bình tĩnh nghe mẹ nói … Mẹ … “”
“” Bà đừng nói thêm 1 lời giã dối nào nữa …
Tôi không muốn nghe nữa … “” Tôi nghẹn thốt từng lời …
Không để mẹ nói thêm 1 lời nào nữa tôi kéo ga rồi vọt thật nhanh , cấm đầu mà chạy mặc kệ chuyện gì xẩy ra … Điện thoại tôi rung lên liên tục , tôi mặc kệ và không nghe , tôi như rơi vào tuyệt vọng với 2 dòng nước mắt bay theo gió …
Tôi chạy thẳng ra quận 7 dừng lại tại 1 bãi cỏ kế bên hồ trên đường nguyễn văn linh . Tôi ngồi rất lâu tại đó … suy nghĩ về mẹ ,về tất cả những chuyện vừa mới xẩy ra … Ông ta là ai ? là gì của mẹ , chẳng lẽ mẹ đã yêu ông ta rồi sao ? Hai người còn đến khách sạn nữa mà , vậy là trước đây 2 người họ đã như vậy rồi … Tôi cảm thấy mình đúng nghĩa là 1 đứa trẽ chẳng hề biết gì về cuộc đời này …
Bố cũng có người khác , gia đình mới … cả mẹ cũng vậy sao ? Giờ đây chỉ còn lại tôi , chỉ mình tôi thôi . Mẹ là phụ nữ huống chi đang tuổi còn xuân thì vẫn cần 1 người đan ông đúng nghĩa bên cạnh , tôi nghĩ lại chĩ là 1 đưa con , 1 gánh nặng cho mẹ . Tôi thấy mình sao ít kỷ như vậy ? có phải tốt hơn là tôi để mẹ tự tìm hạnh phúc cho mình . Chuyện gì thế này , sao nội tâm tôi lại giằng xé như thế ? Giờ đây tôi phải làm sao , phải đi về đâu đây ? …
Điện thoại tôi cứ vang lên không ngớt , Mẹ, Bố , Hương , Phong , Linh có cả số lạ … Rồi thì tin nhắn , nhưng tôi không quan tâm , tôi tắt máy rồi phóng xe đi … Trời bắt đầu tối dần , tối dần , những ánh đèn cũng hiện lên trong màn đêm , tiếng người , tiếng xe , tiếng nói cười , tiếng rao bán của những gánh hàng rong , có cả tiếng chó sũa nữa … ôi thật là vl . Không biết mẹ giờ đang làm gì , có nhớ đến tôi không ? có đi tìm tôi không ? Tôi đến 1 cửa hàng tạp hóa mua 1 gói thuốc và vài lon bia rồi đến 1 góc đường nào đó tôi cũng chẳng nhớ , ngồi đó mà suy tư , nhấp từng ngụm bia nuốt vào mà lòng tôi đắng ngắt .
Chỉ mới đây thôi , tôi còn tưởng mình là người hạnh phúc nhất trần đời này vậy mà giờ đây , mọi thứ đã tan biến , tan biến hết tất cả … Tôi đang đi bụi ư ? nhìn những thằng nhóc đang lang thang trên đường vác 1 chiếc bao trên lưng nhặt từng chai nhựa . Rồi đây có lẽ tôi cũng như chúng … Nghĩ về mẹ tôi lại càng chua sót , tôi bị chính người mẹ ruột mình lừa sao ?
Mà tôi làm gì có tư cách đó . 1 thằng con trai 17 tuổi như tôi thì làm được gì … khờ dại , ngu ngốc , vẫn còn non nớt trong tình người , tình đời này … Hết 10 lon bia rồi nhưng sao suy nghĩ của tôi vẩn còn tỉnh táo thế này ? Tại sao vậy ? Tôi muốn say mà … Tôi lên xe và tiếp tục lang thang , như tìm kím 1 điều gì đó … Tôi thật là khờ mà . Mãi miết trong những dòng suy nghĩ , trong từng cơn đau thì bổng nhiên …
“” Rầm mmmmmmmmmmmm …. “”
Tôi lao vào 1 chiếc xe khác và văng ra , trượt đi trên 1 quãng đường dài … Giây phút đó như chậm lại … từng tiếng rắc rắc do xương gãy , từng tiếng ma sát với mặt đường , tiếng vãi rách , tiếng cơ thể chạm đất rồi lăn … tiếng hét của 1 phụ nữ nào đó …
Tay tôi lại kêu thêm 1 lần nữa do chiếc xe phía trước chạy tới cán qua vì né không kịp … thế là tôi nằm xấp giữ đường … Trời không mưa nhưng sao người tôi lại ướt như vậy ? hay do tôi văng trúng 1 vũng nước nào đó ? Không là máu … máu tôi đang tuôn ra từ đầu đến chân , Tôi chẳng thế nào mở mắt ra để nhìn rõ được nữa , tay , chân , cở thể tôi sao thế này , sao lại không nhất lên nổi vậy ?
Tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả , những ánh đèn , bóng người đi tới và những chiếc xe chạy ngang qua dần dần mờ nhạt … mờ nhạt … rồi biến mất … Tôi vẫn còn nhận thức được mình vừa xẩy ra chuyện gì … Vậy là tôi sấp phải rời bỏ thế gian này , rời xa tất cả những người tôi yêu thương …..Tất cả còn lại là 1 màu đen , 1 màu đen sâu thẳm