Mẹ là người mẫu đồ lót(LL,NTR). - Chương 7
Chương 07
Hôm này là 1 ngày trọng đại của Phương.Cô cần phải thể hiện thật tốt trong buổi chụp hình,có vậy mới mong sự nghiệp thăng tiến.Cô dậy thật sớm,tắm rửa sạch sẽ,trang điểm nhẹ,khoác lên mình bộ quần áo thật đẹp,gọi con dậy rồi ăn sáng vội,lái xe đến chỗ làm,để thằng Nguyễn đi xe bus tới trường.Cô cố ý đến sớm hơn giờ hẹn,cốt ý muốn gây ấn tượng tốt với ông Trần.
_Chào em.Nhớ chị hông?-Phương tươi cười với cô tiếp tân.
_À chị là chị người mẫu hôm bữa đến phỏng vấn phải không?Bộ chị được nhận rồi hả?-Cô tiếp tân cũng niềm nở đáp.
_Ừ em.Mà em tên gì?
_Dạ em tên Bưởi.Nhưng mà là tên em lúc còn ở Việt Nam thôi.Giờ qua đây em đổi tên thành Đào rồi.-Đào thành thật đáp.
Do là phụ nữ,lại là đồng hương nên 2 người dễ dàng bắt chuyện với nhau,rôm rả được 1 lúc thì Phương nhận ra đã gần tới giờ chụp hình,bèn tạm biệt Đào rồi vào trong:
_Thôi chị phải đi rồi.Lưu SĐT chị đi,có gì chị em mình đi shopping đồ.
_Dạ em lưu rồi.Chúc chị may mắn.-Đào đáp rồi làm tiếp công việc của mình.
Phương tự tin bước lên phòng ông Trần,gõ cửa rồi được mời bước vào như lần trước.
_Cô tới rồi à.Tới sớm là tốt.Vậy xuống dưới phòng chụp hình luôn đi,kêu tụi nó trang điểm rồi mặc đồ cho.-Lão Trần bảo.
Nghe vậy,Phương nhanh chóng làm theo lời lão,và được 2 cô nhân viên trang điểm cho.Xong xuôi,Phương được giới thiệu 1 nhân viên nam-người sẽ lo trang phục cho cô.
_Chào cô.Tôi là Lee.Từ nay tôi sẽ lo vụ quần áo cho cô.
Đập vào mắt Phương là 1 người đàn ông trạc tuổi mình,vóc dáng thấp bé,nổi bật với đôi mắt híp thường thấy ở người Trung Quốc.
_Vâng chào anh.Tôi là Ann Phương.Rất vui được gặp anh.-Phương đáp.
_Mời cô theo tôi.-Lee nói,dẫn đường cho Phương vào 1 căn phòng khá lớn với hàng tá đồ lót.
_Giờ tôi phải làm gì?-Phương bỡ ngỡ hỏi.
_Phiền cô vui lòng cởi quần áo ra để tôi đo 3 vòng rồi chọn cho cô bộ đồ phù hợp.-Lee đáp.
Thế là Phương cởi bỏ lớp quần áo ngoài,chỉ chừa lại bộ đồ lót màu đen.
_Xong rồi.-Phương nói.
_Bây giờ thì cô giờ 2 tay lên cao để tôi đo ngực.
Nghe vậy,Phương vâng lời làm theo,giơ 2 tay qua đầu,tạo khoảng trống để tên Lee đứng từ đằng sau,tay cầm thước dây luồn ra trước đo ngực.Và rồi Phương bắt đầu thấy khó hiểu khi tên Lee không chỉ dừng lại ở việc đo mà hắn còn xoa xoa nắn nắn cặp vú của mình.
_Anh làm gì vậy?-Phương thắc mắc.
_Tôi đang đo ngực cho cô.Cô yên tâm đi tôi làm nghề này cũng gần chục năm rồi.-Lee đáp,chuyển xuống đo vòng 2.
Nghe vậy,Phương cũng đành kệ để hắn làm công việc của mình.Nhưng có lẽ cũng vì sự nhịn nhục này mà mọi việc càng lúc càng đi quá xa khi tên Lee đo vòng 3,hắn úp cả mặt hắn vào cặp mông tròn trịa của Phương,khiến cô giật nảy mình.Phương biết rõ mình đang bị lạm dụng,định phản ứng lại,nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì đây là ngày đầu tiên làm việc nên để nó suôn sẻ nhất có thể,mình ma mới bị ma cũ ăn hiếp 1 tí cũng không sao,không nên làm lớn chuyện.Vậy là Phương cố chịu đựng,đứng yên,để mặc tên Lee kia hít mũi vào mông mình đã đời.
_Vòng 1 90,vòng 2 60 còn vòng 3 thì 95.Số đo cô Phương được như thế này là đẹp lắm.-Lee nói,cười hà hà.
_Vâng cảm ơn anh.Tiếp theo sao nữa?-Phương hỏi.
Lee không đáp,đi về phía tủ đồ,cầm 1 bộ đồ lót màu đỏ rồi quay lại đưa cho Phương bảo mặc.
_Đây bộ này vừa size với cô.Cô thay rồi ra chụp hình.
_Vâng.Phòng thay đồ ở đâu?
_Cô nói gì vậy.Làm gì có phòng thay đồ nào ở đây.Cô cứ đứng đó thay,có gì không được tôi còn đưa cô bộ khác.-Lee quả quyết.
_Thay tại đây ư?Trước mặt anh?-Phương ái ngại hỏi lại.
_Cô không biết à.Mọi người mẫu đều phải thay trước mặt tôi,để tôi xem có ok không,ra đó chụp hình mới đẹp được chứ.-Lee đáp.
Dĩ nhiên Lee nói dối.Làm gì có chuyện người mẫu phải thay đồ trước mặt hắn.Nhưng vì hắn biết Phương mới vào làm,chưa biết nhiều thứ,lại thuộc dạng người dễ dãi,chịu đựng nên cứ thế được nước làm tới,tận dụng triệt để mọi cơ hội để lợi dụng cô.
_Cô còn đợi chờ gì nữa.Nhanh lên để còn ra chụp.-Lee hối thúc khi thấy Phương đang lưỡng lự.
Nghe tiếng hối,Phương giật mình,đành chấp nhận làm theo,phô bày toàn bộ cơ thể trắng nõn của mình trước Lee.’’Chu choa,tướng con nhỏ này đã quá.Phải tìm cách chịch nó trước mới được,không thì mấy thằng sếp chơi nát hết.’’-Tên Lee nghĩ nghĩ trong đầu khi đã chiêm ngưỡng xong toàn bộ cơ thể của Phương.
_Rồi,cô ra chụp đi.Đẹp rồi.-Lee bảo khi thấy Phương đã thay xong.
Phương bước ra phòng chụp,ngỡ ngàng trước khung cảnh xung quanh.Nào là ánh đèn,phông màn trắng,máy quay,máy chụp,hàng chục đạo cụ và hàng tá nhân viên từ đạo diễn cho đến nhân viên trang điểm tất tả ngược xuôi.’’Đây đúng là ước mơ của mình.’’-Phương khấp khởi trong lòng.Đang mơ mộng thì cô nhân viên trang điểm lúc nãy tiến lại bảo Phương:
_Chị tới giờ chụp rồi.
_À vâng.-Phương đáp,mắt bỡ ngỡ nhìn quanh,phát giác thấy rằng giám đốc Trần cũng có mặt trong buổi chụp hình.’’Phải cố làm thật tốt mới được.’’-Phương hạ quyết tâm.
Và rồi buổi chụp hình diễn ra khá thành công.Tuy không quen nhưng với sự nhiệt huyết cùng sự chuyên nghiệp,hướng dẫn nhiệt tình từ đạo diễn,Phương cũng thực hiện trọn vẹn bộ ảnh.
_Chúc mừng cô Phương.Cô làm tốt lắm.Bộ ảnh khá đẹp.Tiền lương của cô sẽ được trả theo từng bộ ảnh được hoàn thành,qua chuyển khoản ngân hàng.Cô hiểu chứ?Còn tiền công bộ ảnh này tôi đã gửi rồi.-Ông Trần ôn tồn đáp.
_Vâng cảm ơn ông tôi vui lắm.Khi nào thì tôi sẽ chụp bộ kế tiếp?-Phương hí hửng hỏi.
_Cứ từ từ không có gì phải gấp.Tôi sẽ báo cho cô sau.Còn bây giờ tôi sẽ gủi bộ ảnh này tới các nhà xuất bản,có thể ảnh của cô sẽ được lên trang nhất đấy.-Ông giám đốc tiếp tục.
_Trang nhất?Thật chứ?Vậy khi nào có kết quả ông báo cho tôi nhé.-Phương sung sướng nói.
_Có thể thôi.Thôi được rồi cô về đi.
Công việc đã xong,Phương mãn nguyện đi thay đồ rồi trở về nhà.Trước khi đi,cô không quên rủ cô nhân viên tiếp tân-Đào:
_Chiều này rảnh không?Đi shopping rồi uống nước với chị.
_Dạ cũng được chiều em rảnh.Có gì em gọi chị nhé.
_Ừ em.Bái bai.
Chiều đó,Phương và Đào hẹn gặp nhau và 2 người có 1 cuộc trò chuyện trong quán cafe sau khi đi shopping xong.
_Em năm nay mấy tuổi rồi.Chị cũng 30 rồi.-Phương mở đầu.
_Dạ em 28.Chị 30 rồi có chồng còn gì chưa.-Đào tiếp lời.
_Chị cũng có 1 đứa trai rồi.Chồng thì mất sớm nên chị sống một mình nuôi con.
_Chà chị 30 tuổi 1 con mà trông còn ‘’zin’’ ghê.Người mẫu có khác.-Đào trầm trồ.
_Ôi có gì đâu em.Em chăm tập gym là được thôi.Mà em có gia đình chưa?
_Em có chồng với 1 đứa con trai.Mà 2 cha con ở Việt Nam hết.Em một mình qua đây làm kiếm tiền để phụ giúp gia đình.-Đào chia sẻ.
Khi nhắc đến chữ con trai,Phương để Đào vẻ mặt hơi khó coi một chút.Bởi Phương không biết rằng,giữa Đào và con trai cô-Dũng đã từng xảy ra 1 câu chuyện rất khủng khiếp,tới mức mà Đào viện cớ sang nước ngoài kiếm tiền,thực chất là để tránh mặt con cũng như để không bao giờ lặp lại câu chuyện khủng khiếp kia.Phương không xoáy sâu tiếp vào gia đình Đào,nói chuyện khác:
_Vậy bữa nào chị em mình đi tập gym đi,cho vóc dáng săn chắc để đàn ông nó thèm.
_Dạ cũng được.
_Mà em này,bộ người mẫu trong studio luôn phải thay đồ trước mặt thằng cha Lee hả?Thằng chả dê bà cố.-Phương nhắc lại vụ hồi nãy.
_Uả đâu có.Có phòng thay đồ riêng hết mà.Ai nói với chị thế?-Đào ngạc nghiên hỏi.
_Thằng chả chứ ai.Hắn bảo với chị là người mẫu nào cũng phải thay đồ trước mặt hắn để hắn chọn đồ cho dễ.-Phương thành thật nói.
_Chị bị nó lừa rồi.Làm gì có chuyện như vậy.Nó thấy chị mới nên lợi dụng đó.Để mai em phản ánh lên giám đốc tìm công bằng cho chị.-Đào tức tối thay Phương.
_Thôi được rồi em đừng làm lớn chuyện.Lần sau chị sẽ cẩn thận hơn.-Phương nhún nhường bảo.
Khoảng nửa tiếng sau thì 2 người tạm biệt,ai về nhà nấy.Tối đó,Tùng ghé nhà Phương nhắc về cuộc hẹn.Nhờ vậy,Phương mới nhớ ra,giục thằng Nguyễn thay đồ rồi đi sang nhà Tùng dùng cơm.Nhà thằng Tùng là 1 chung cư ở gần đó nên Phương chỉ mất gần 10 phút chạy xe để đưa cả 3 đến đó.Tới nơi,thằng Tùng nhanh nhẩu dẫn 2 mẹ con vào thang máy.
_Nhà con ở tầng 3 cô ạ.Chung cư này không to lắm được cái sạch sẽ với an ninh.-Tùng giới thiệu sơ nơi nó ở.
Tùng tiếp tục dẫn 2 người tới căn 2 cha con sống-phòng 303.
_Ba ơi.Đây là cô Phương,mẹ của Nguyễn.Còn đây là Nguyễn.-Tùng giới thiệu với ba nó-ông Sinh.
Ông Sinh năm nay cũng đã 40 rồi.Gia cảnh cũng y hết Phương khi vợ ông cũng mất sớm nên ông một mình gà trống nuôi con.Công việc ông làm khá vất vả nên dù mới 40 đầu ông đã bạc gần 1 nửa.Từ lâu,ông bắt đầu thấy chán nản cuộc sống đơn lẻ hiện tại,mong muốn tìm 1 bóng hồng cho căn nhà này thêm ấm cúng,nay thấy Phương xuất hiện như 1 nàng tiên giáng trần, như thắp lại tia sáng cho cuộc đời ông.
_A chào cô Phương.Tôi là Sinh ba thằng Tùng.Thôi mời cô vào dùng bữa với cha con tôi.
Bữa tối diễn ra khá thân mật.Chủ yếu là ông Sinh đặt câu hỏi cho Phương.
_À mà cô Phương làm nghề gì nhỉ?Tôi thì kinh doanh 1 quán ăn nho nhỏ.-Ông Sinh hỏi.
_À tôi làm…sale.-Phương định nói thật nghề người mẫu đồ lót của mình,nhưng ngại khi thằng Nguyễn ngồi kế bên.Không hiểu vì lí do gì,Phương luôn cố không để thằng con biết nghề nghiệp của mẹ nó.
_À ra vậy.
Lát sau thì Phương và Nguyễn ra về.Trên đường về,thằng Nguyễn không ngừng thắc mắc về việc sao mẹ nó cố giấu nghề nghiệp mình với nó.Cuối cùng,không chịu nổi nữa,thằng Nguyễn buộc miệng hỏi:
_Mẹ nói thật đi mẹ làm nghề gì mà sao đó giờ con không được biết?
_Thì…mẹ làm buôn bán.Mẹ nói rồi mà.-Phương cố xoa dịu con.
_Không phải.Mẹ cố nói cho qua chuyện thôi.
_Thôi không bàn cãi nữa.Nói chuyện khác đi cưng.Mà ngày mai mẹ phải họp phụ huynh cho con phải không?Giáo viên nam hay nữ?-Phương đánh trống lảng.
Nguyễn không đáp vì bực bội.Nó đang cố suy nghĩ xem mẹ nó làm nghề gì và tại sao lại giấu nó.Dĩ nhiên nó không tìm ra câu trả lời ngay.Nhưng có 1 điều nó không biết rằng,câu trả lời sẽ có sau ngày mai,cũng mở ra một cơ hội mà quan hệ mẹ con nó sẽ gần gũi hơn.Gần gũi 1 cách…kì cục.