Mẹ là người mẫu đồ lót(LL,NTR). - Chương 10
Chương 10
Hôm nay nhà hết thức ăn nên sau khi làm vài việc vặt,cô lập tức
lái xe ra siêu thị để mua thêm.Ở Mỹ là vậy,người ta không đi chợ mà thay vào đó là đi siêu thị,mà 1 tháng mới đi 1 lần,và khi mua thì mua cho cả tháng.Lúc này vô tình Lâm và Lãm cũng đang ở đấy,chúng định ăn cắp vài món đồ lặt vặt đem bán lấy tiền tiêu xài nhưng khi trông thấy từ xa bóng dáng 1 người phụ nữ cao ráo với bộ váy trắng bắt mắt bước vào cửa,chúng nhận ra ngay người quen,tạm dừng lại việc dang dở,cùng quay lại nhìn cho thật kĩ.
_Ê coi ai kìa.Hình như mẹ thằng Nguyễn,bà Phương.-Lãm reo lên.
_Bả chứ còn ai nữa mà hình như.-Lâm khẳng định chắc nịch.
_Qua chào cái hông mày?Tao nhớ cặp đít của bả quá.Cái quần xì líp ăn cắp hôm bữa ngày nào tao cũng đem ra hửi,không dám giặt sợ mất mùi.-Lãm kể.
_Thôi kệ,tiếp tục công chuyện đi không người ta thấy bắt chết mẹ giờ.-Lâm bàn lui.
_Khoan tao có ý khác.Vừa kiếm được tiền vừa vui hơn.-Lãm nói với giọng nói ranh mãnh.
_Ý gì?
_Tao có đem cái điện thoại trong người…
_Rồi sao?
_Mà bà Phương thì mặc váy…
_À…
Lâm đã hiểu ra ý bạn mình,cơn nứng trỗi dậy nên nó cũng xuôi xuôi theo:
_Ok tao hiểu rồi.Nhưng làm vậy là có tiền à?
_Mày ngu quá.Tao với mày chụp lén bả xong rồi đăng lên mấy cái diễn đàn cho tụi nó donate,20 đồng là ít.-Lãm giải thích.
Không nói nhiều nữa,2 thằng cất lại đồ lên kệ,tiến lại chỗ Phương.Chúng bày nhau rằng 1 đứa sẽ nói chuyện gây chú ý,đứa còn lại cầm điện thoại đưa xuống váy chụp càng nhiều càng tốt.Làm khéo thì vừa có tiền vừa có cái để quay tay.
_À chào cô Phương.Cô cũng đi siêu thị à?-Lâm giả bộ ngạc nhiên bước tới chào Phương.
_Uả mấy con cũng vậy hả.Cô mới tới thôi.-Phương hồ hởi khi nhận ra là bạn của con mình.
Thằng Lâm cố gắng tiếp tục trò chuyện câu giờ,trong khi thằng Lãm âm thầm đứng sau lưng Phương,thò điện thoại xuống chụp.Nhưng khổ cái vừa chụp được vài bức thì nó vô ý chạm điện thoại vào đùi Phương,khiến cô giật mình nhảy cẫng lên,làm rớt luôn cái điện thoại xuống đất.
_Ấy chết cô xin lỗi cô vô ý quá.-Phương rối rít xin lỗi,cúi người định nhặt điện thoại lên.
Thấy vậy Lãm hoảng hồn,khẩn trương cầm điện thoại lên trước,tránh để Phương nhìn thấy chính háng mình qua cái quần xì líp màu hồng trên màn hình.
_À không sao đâu cô.-Lãm nói,tay nhét điện thoại vào quần.
Phi vụ xong xuôi,2 thằng nhanh chóng tạm biệt Phương rồi ra về,hí hửng trước chiến lợi phẩm.
_Ngon rồi mày ơi!Đem up lên diễn đàn chắc tụi nó khoái lắm.-Lãm khoe Lâm khi mở điện thoại cho 2 đứa cùng xem lại tác phẩm.
_Hên là bả không hay.-Lâm bảo.
Lâm đã lầm.Phương dĩ nhiên biết khi cô thoáng thấy xì líp mình trên điện thoại thằng Lãm.Thế sao cô không bóc mẽ 2 thằng tại trận?Bản thân Phương cũng không rõ,cô chỉ biết rằng điều đó làm cô kích thích,với lại cho tụi nó coi tí có sao?Đẹp thì khoe sợ gì?…
Tới chiều,tận dụng trời mát,Phương quyết định mặc bộ bikini lên người,nằm ườn lên ghế dài ở hồ bơi thư giãn.Chẳng được bao lâu thì có tiếng chuông cửa reo lên.
_Bực bội quá.Ai kiếm không biết.-Phương càu nhàu,vớ lấy cái khăn tắm quấn ngang người bước ra mở cửa.
Người bấm chuông là 1 chàng trải trẻ,cao ráo,chừng 26 27 tuổi.Mái tóc vàng hoe,cằm nhòn cũng đôi mắt xanh lơ không thể không khiến người đối diện phải ấn tượng.Anh tự giới thiệu mình là Henry,là hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà Phương,qua chào 1 tiếng cho biết mặt nhau.
_À ra vậy.Chào anh tôi lả Ann Phương.Có việc gì cần anh cứ nhờ đừng ngại.
_Vâng cảm ơn cô.Mà tôi tò mò 1 chút,cô là người mẫu đồ lót phải không,tôi có thấy hình cô trên tạp chí.
_Vâng đúng rồi.Có gì không anh?
_Chẳng giấu gì cô tôi là 1 thợ chụp ảnh chuyện nghiệp.Căn nhà tôi ở dùng làm studio luôn.Thế nên tôi muốn mời cô làm người mẫu cho tôi 1 hôm,tôi sẽ trả thù lao đầy đủ.Cô Phương nhận lời chứ?-Henry nhẹ nhàng nói.
Trước sự nhiệt tình của người hàng xóm mới quen,Phương không nỡ từ chối,dù là cô cũng không thích lắm.
_Tôi cũng muốn giúp anh nhưng khổ nỗi tôi đã kí hợp đồng làm người mẫu độc quyền với công ty rồi.
_Chuyện này cô Phương yên tâm.Nhưng bức hình này tôi sẽ không đăng hay bán cho tạp chí nào cả.Tôi chỉ dùng chúng để làm hình mẫu để trong catalogy thôi.Không gây ảnh hưởng đến công việc của cô đâu,cố cứ yên tâm.
_Thế cũng được.Mai trưa tôi rảnh,mình sẽ bắt đầu luôn chứ?
_Vâng mai gặp lại.-Henry từ tốn tạm biệt rồi ra về.
_À đúng rồi!Tới giờ rước thằng Nguyễn rồi.Lo nói chuyện mà mình quên mất.-Phương giật mình nhận ra mình đã trễ giờ.
Cô tức tốc lái xe đến trường học ngay,nhận ra thằng Nguyễn đang ngồi đợi 1 mình trên ghế đa,khi bạn của nó đã về hết.
_Mẹ xin lỗi,mẹ có việc bận.Cưng đợi mẹ có lâu không?
Nguyễn không đáp,mặt hầm hầm leo lên xe ngồi,tỏ ý giận mẹ,im lìm trên suốt đoạn đường về nhà.
_Thôi mà cục cưng của mẹ,giận mẹ hoài sao?-Phương cố năn nỉ khi 2 mẹ con đã bước vào nhà.
Nguyễn vẫn cứng đầu,chẳng nói chẳng rằng ngồi yên trên ghế sofa.
_Cho mẹ xin lỗi mà!Giờ muốn mẹ làm sao cưng mới hết giận nè?
Lúc này Nguyễn mới lên tiếng:
_Chủ nhật này con muốn mẹ ra hồ bơi nhà mình bơi với con.
_Xời tưởng chuyện gì lớn lắm.Ừ chủ nhật này mẹ không đi làm,ở nhà bơi với cục cưng chịu chưa.
_Chưa con nữa.Mẹ con mình bơi mà…không được mặc đồ bơi.
_Không lẽ ở truồng ông tướng?-Phương ngạc nhiên hỏi.
_Thì mẹ con mình mặc…đồ lót thôi.-Nguyễn gợi ý.
_Thôi kì lắm,bơi mà mặc đồ lót bơi lát nó ướt lộ hết.-Phương tỏ ý không chịu.
_Có sao đâu mẹ.Với lại không lẽ mẹ mặc đồ lót chụp hình trước bao nhiêu người được,với con trai mẹ thì không sao?Giận mẹ luôn!-Nguyễn phụng phịu.
Phương đã nhận ra chân tướng thằng Nguyễn.Thì ra nó cô ý làm mặt giận nãy giờ cốt cũng để coi hàng mẹ nó.Thật sự cô không muốn nó nứng vì mình nữa nên định từ chối nhưng rồi cô chợt có ý nghĩ khác:’’Mình mà không chịu thế nào nó cũng giận dỗi rồi học hành sa sút,thi cử đến nơi rồi mình không muốn nó rớt,chi bằng chiều nó 1 chút để nó học hành đàng hoàng cho hết kì thì rồi tính tiếp.’’Vậy là Phương đồng ý:
_Thôi được rồi.Đồ lót thì đồ lót,nhưng đừng có lợi dụng mà làm mấy trò xàm xàm,nghe chưa ông tướng.
_Hoan hô mẹ.-Nguyễn mừng rỡ ra mặt,chạy te te về phòng mình,không thể không phấn khích khi nghĩ tới ngày chủ nhật.