Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm - Chương 9: Tình huống bất ngờ.
Trên chiếc xe việt dã to lớn, Bích Diệp lòng nóng như lửa đốt. Như biết sự lo lắng của cô chủ nhỏ, tài xế chạy xe như bay về phía cánh rừng xa xa.
Đường núi gồ ghề quanh co, chiếc xe lắc lư nhưng vẫn vững vàng lao vun vút về phía ngọn núi ấy. Nhìn thấy đám người bủa vây ngọn núi qua fly-cam, Bích Diệp biết chắc chắn chúng đã tìm được nơi em trai cô đang ẩn náu.
– Nhanh lên. Nhanh hơn nữa. Không được để chúng bắt được thiếu gia.
– Anh em chạy nhanh hơn nữa. Tình thế rất cấp bách. Không được chậm trễ.
Tiếng đàm thoại radio nhốn nháo hoà cùng tiếng nói, làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng. Kim Huệ liên tục cập nhật thông tin lại càng làm Bích Diệp đứng ngồi không yên.
Khoảng cách gần ngay trước mặt, thế nhưng con đường gập ghềnh dường như dài vô tận. Chưa bao giờ Bích Diệp cảm thấy quãng đường xa xôi đến như vậy.
Miệng lẩm bẩm cầu nguyện, Bích Diệp hai nắm đấm mềm mại siết chặt đến trắng bệch.
– Nhóc con. Kiên cường một chút. Chị đang đến đây. Cố gắng lên nào em trai của chị.
Phía trước cửa hang, tiếng ầm ầm đập phá của búa, thân gỗ nện vào cửa hang. Đám người lão Tứ chỉ có vài khẩu súng tự chế trong tay, nhưng lại không có thuốc nổ. Không thể phá của bằng thuốc súng, chúng chỉ đành ra sức nện vào cửa hang bằng sức khỏe của đôi tay.
Bên trong hang động, Hồng Nhung vẫn miệt mài rên rỉ. Cơ thể run rẩy liên tục bị Thành Lâm từ phía sau thọc buồi đâm chọc. Nước lồn chảy ra dọc theo hai mép đùi non, nhễu xuống nền hang thành vũng lớn nhỏ.
Hồng Nhung đầu tóc rũ rượi, tóc vẫn bị Thành Lâm túm lấy giật ra sau, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt trợn trắng vì sướng khoái. Miệng xinh há ra, thè lưỡi cố gắng hít thở, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết khắp nơi càng làm cho cô thêm phần quyến rũ.
Cơ thể Hồng Nhung bị va đập không ngừng rung lắc, đôi thân thon liên tục run lên vì sướng khoái. Bầu vú to lớn bị ép chặt lên vách hang gồ ghề, núm vú đỏ hồng dựng đứng. Thịt vú bị ép tràn ra xung quanh, những dấu tay đỏ rực vẫn chưa tan hết khi bị nắn bóp quá mức. Vách hang mài ép, những mỏm đá nhỏ gồ ghề làm cho bầu vú liên tục đỏ lên.
Mông cong vểnh lên liên tục bị đập đã bắt đầu xuất hiện những vết hồng hồng. Lỗ lồn liên tục bị đâm thọc, hai mép lồn đã sưng lên thấy rõ. Nước dâm liên trào ra khỏi miệng lồn mỗi lúc một nhiều.
Bên trong lỗ dâm, vách thịt non mềm ra sức cắn mút côn thịt gân guốc to lớn, dường như không muốn nhả cây gậy thịt chút nào. Thịt vách liên tục bị lôi ra nhét vào càng khiến cho Hồng Nhung trầm mê.
Hồng Nhung lúc này hoàn toàn buông thả thân, cô không quan tâm phía bên ngoài cửa hang đang bị đập phá, cũng chẳng cần giữ kẽ thoải mái lớn tiếng rên rỉ. Trong suy nghĩ của cô lúc này, hoàn chỉ còn lại hình ảnh Thành Lâm đang dùng tất cả sức lực, địt thật mạnh vào lỗ lồn ướt nhẹp đang thèm khát buồi lớn.
– Ahhh…sướng quá…địt mạnh nữa lên…ahhh…sướng lồn quá…ahhh…
– Địt mẹ mày. Con đĩ. Địt chết mẹ mày. Địt toét lồn mày. Con đĩ.
– Ahhh…địt đi…địt thật mạnh vào…địt toét lồn con đĩ này đi…địt chết mẹ con đĩ này đi…ahhh…
Thành Lâm như phát điên, mỗi cú đâm chọc là dùng toàn bộ sức lực đang có. Cậu nghiến răng ken két, ra sức địt mạnh nhất có thể vào lỗ lồn cực phẩm của mẹ. Lỗ lồn này hôm nay nhất định phải bị địt rách, không, phải là bị địt toét ra, nát bấy như tương. Lỗ lồn này chỉ thuộc về cậu, chỉ riêng một mình cậu mà thôi.
Suốt từ lúc bị địt, không biết qua bao thời gian, Hồng Nhung cũng không nhớ nổi mình lên đỉnh mấy lần. Chỉ biết lỗ lồn đau rát đến khó chịu, đầu khấc liên tục đâm chọc vào cổ tử cung khiến cho cảm giác đau thốn càng thêm rõ rệt. Nhưng đau thốn ấy chẳng thể lấn át nổi khoái cảm vẫn đang ập xuống đến từ lỗ lồn dâm đãng.
Liên tục co giật, liên tục run rẩy, đã mấy lần Hồng Nhung khụy xuống lại được Thành Lâm đỡ lên rồi lại bị địt tới tấp. Cơ thể đã không chịu nổi nữa, Hồng Nhung vặn vẹo như muốn thoát khỏi con cặc liên tục đâm rút từ phía sau.
– Ahhh…thốn lắm rồi…mẹ không chịu nổi nữa…đau lắm…ahhh…
– Con đĩ. Muốn trốn sao. Tao phải địt toét lồn mày. Địt mẹ mày. Con đĩ. Địt mẹ mày.
– Áhhh…mẹ thực sự rất đau…đau lắm…áhhh…
Nhận thấy sự khác lạ của mẹ, Thành Lâm gấp gáp thúc buồi địt những phát cuối cùng vào lỗ lồn của mẹ. Cậu gầm lên hoà cùng tiếng hét thất thanh của mẹ.
– ÁHHH….RÁCH LỒN RỒI…THẬT SỰ RÁCH LỒN RỒI…ÁHHH…ĐAU QUÁ…ÁHHH…
– CON ĐĨ. CHẾT MẸ MÀY ĐI. ĐỊT CHẾT MẸ MÀY. CON ĐĨ…AHHH…
Thành Lâm dập thật mạnh, đầu khấc cắm thẳng vào cổ tử cung, tinh trùng nóng hổi bắn mạnh phun vào tận sâu trong tử cung.
Hồng Nhung co giật dữ dội, dịch dâm theo cơn cực khoái trào ra phun như thác. Tinh trùng hoà lẫn nước dâm làm cho ỗ dâm căng trướng, miệng lồn co bóp cắn chặt gậy thịt, cố gắng khép miệng lại nhưng không thể ngăn cản vì dịch sướng ở bên trong quá nhiều.
Dâm dịch trào ra khỏi miệng lồn, men theo đùi non của Hồng Nhung chảy xuống nền hang. Phía dưới vốn dĩ đã ướt, vũng nước ngày càng mổ rộng thêm.
Hồng Nhung cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, men theo vách hang trượt xuống dưới nền đá. Vách đá gồ ghề cào lên làn da nõn nà những vết xước nhỏ rất chói mắt. Từ cổ xuống hai bầu vú căng mọng chi chít những vết thương nhỏ xíu. Hồng Nhung xõng xoài trên vũng nước nước dâm.
Thành Lâm vội vàng quỳ xuống, muốn đỡ Hồng Nhung dậy. Đập vào mắt cậu là lỗ lồn đỏ tấy vì bị địt, dòng nước sền sệt từ miệng lồn vẫn chảy ra mang màu hồng hồng bắt mắt. Thành Lâm trợn trừng đôi mắt, cậu thật sự địt rách lồn mẹ theo đúng nghĩa đen.
Hồng Nhung mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng hít thở. Thân thể ngọc ngà nhuộm màu đỏ hồng nhìn rất bắt mắt, toàn thân vẫn đang co giật chưa thể dừng lại.
Thành Lâm xót xa chạm nhẹ vào bầu vú to lớn, đôi mắt cậu hằn lên sự đau đớn vì những vết thương trên cơ thể mẹ.
Hồng Nhung mở mắt mỉm cười, cô cố gắng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Thành Lâm. Ánh mắt như muốn trấn an con trai.
– Không sao…hộc…mẹ rất thích…mẹ hạnh phúc lắm…hộc…
– Con xin lỗi. Mẹ ổn chứ?
– Ổn mà. Tuyệt vời lắm. Con trai của mẹ. Con địt rách lồn mẹ rồi đấy. Mẹ thực sự rất mãn nguyện.
Thành Lâm nhẹ nhàng bế bổng Hồng Nhung lên đi vào sâu trong hang, cả hai dính chặt trong hồ nước trong vắt. Nước mát lạnh khiến cho cả hai nhanh chóng cảm thấy dễ chịu.
Lỗ lồn ngâm nước có chút đau xót, nên Hồng Nhung nhanh chóng được Thành Lâm bế lên giường. Thay một bộ quần áo sạch, cả hai cùng tựa vào nhau ngồi xuống bên bếp lửa hồi phục sức lực. Nhấm nháp chút ít khoai mì cùng thịt thú sấy, nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên gương mặt hai người.
Sắc trời đã dần tối, phía ngoài hang, đám người lão Tứ sau một thời gian hì hục đập phá mới chỉ phá vỡ được một chút cửa đá. Không còn nghe thấy tiếng rên rỉ của Hồng Nhung, lão càng điên dại hơn nữa. Lão biết, cả hai đã hoàn thành việc ân ái ngay trước mặt lão phía sau cánh cửa kia.
Lão ra sức điên cuồng đập vào cửa hang khiến cho đám người còn lại càng thêm phần hăng hái. Dấu vết nứt vỡ càng thêm mở rộng, khiến cho nụ cười đám ác nhân thêm đậm hơn.
Hồng Nhung đứng dậy từ trong lòng Thành Lâm, tuy chân tay vẫn còn chút khẽ run, nhưng cô biết đã đến lúc hành động. Nếu cứ tiếp tục ngồi đây, cả hai sẽ không một ai sống sót.
Dưới háng truyền đến sự đau xót, Hồng Nhung khẽ nhíu mày. Thành Lâm vội đỡ lấy Hồng Nhung, cậu chua xót nhìn mẹ.
– Không sao. Con trai. Mẹ ổn rồi. Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất. Mẹ sẽ đánh lạc hướng, con phải nhớ chạy thật nhanh.
– Mẹ…
– Mạnh mẽ lên nào. Cục cưng của mẹ. Phải sống thật tốt. Sống cả phần của mẹ nữa.
– Mẹ. Hãy kiên cường. Con sẽ quay lại cứu mẹ.
– Ngoan lắm. Mẹ hạnh phúc lắm.
Cả hai ôm chầm lấy nhau, môi lưỡi hoà quyện, nụ hôn quyến luyến không rời. Hồng Nhung cầm lấy tay Thành Lâm đặt lên hai bầu vú thúc giục con trai nắm bóp, rồi tự cầm lấy côn thịt to lớn vuốt ve, tận hưởng những giây phút cuối cùng trước khi chia ly.
Cả hai tách ra trong sự luyến tiếc khôn nguôi. Đưa mắt nhìn về phía cửa hang, nhìn nhau thêm lần nữa rồi lại trao nhau thêm một nụ hôn. Khẽ gật đầu khích lệ nhau, hai mẹ con di chuyển ra ngoài cửa hang.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Hồng Nhung gật đầu ra hiệu với Thành Lâm. Cả hai cùng đẩy thật mạnh cửa đá. Cửa hang bật mở, mấy kẻ đang lúi húi đập phá bị cửa hang hất vang, bay ra khỏi sườn núi.
Lão Tứ sau một hồi đập phá đi ra nghỉ ngơi, vừa xoay người bước được vài bước thì cửa hang mở ra bất ngờ. Lão may mắn không bị hất bay như mấy tên đen đủi.
Tất cả đám người lão Tứ đều ngỡ ngàng, trong ánh đuốc lập loè, thân hình hai người hiện ra trong tầm mắt khiến bọn chúng chưa kịp hoàn hồn.
– CHẠY.
Hồng Nhung hét lớn, cô dẫn đầu lao ra khỏi hang, theo sát phía sau là Thành Lâm. Cả hai lao xuống triền núi theo tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Đám người lão Tứ nghe tiếng hét mới định thần lại, chúng nhanh chóng lao theo hai người chạy xuống theo con đường gập ghềnh.
– Bắt lấy chúng nó. Địt mẹ nó. Bắt con điếm và thằng con hoang lại cho tao. Nhanh lên.
Lão Tứ gào lên rồi nhanh chóng đuổi theo đám người. Trời tối, chỉ có ánh lửa bập bùng khiến cho đám ác nhân như bị chậm hơn một nhịp so với mẹ con Hồng Nhung.
Thật ra, hai mẹ con Hồng Nhung mới là người liều mạng. Không đuốc, không ánh sáng, chỉ dựa vào trí nhớ để chạy. Nhưng may mắn cả hai không hề vấp ngã, chỉ thỉnh thoảng va chạm với cành cây nhỏ.
Chạy đến gần con suối, cả hai nhanh chóng tách ra. Thành Lâm lao xuống chân núi, còn Hồng Nhung thì băng qua con suối chạy hơi chếch lên phía trên đỉnh.
– Con trai. Mẹ yêu con rất nhiều.
Tiếng Hồng Nhung vọng lại trong đêm tối, cô cố ý nói lớn để thu hút sự chú ý đám người lão Tứ.
Thành Lâm khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục cắm đầu chạy. Hồng Nhung nếu bị bắt có thể chúng không giết ngay, nhưng nếu cậu bị bắt, khẳng định lão Tứ sẽ giết chết cậu vì sự căm hận.
– Lão Tứ. Chúng tách nhau rồi.
– Chó chết. Đuổi theo con điếm kia trước, phải bắt lấy nó. Mấy thằng chúng mày đuổi theo thằng con hoang. Không được để chúng nó thoát. Nhanh lên.
Đám người nhanh chóng tách ra, chia nhau truy đuổi theo hai hướng. Lão Tứ lao theo hướng Hồng Nhung chạy. Con đĩ. Cứ đợi đấy. Tao bắt được mày sẽ địt mày trước, đợi bắt được thằng con hoang, tao sẽ cho chúng mày đoàn tụ với nhau.
Trong đêm đen mịt mù, Hồng Nhung ra sức chạy trốn. Nhưng cành cây đập vào thân thể có chút đau rát. Bầu vú đẫy xóc nảy, liên tục bị cành cây ven đường vụt qua hằn lên từng vết sưng đỏ.
Dưới háng cũng là một trận đau đớn vì lỗ lồn bị thương lúc Thành Lâm địt cô. Nhưng cô không còn tâm trí chú ý đến nữa.
Bước chân dần chậm lại vì mệt, cô không còn nghe thấy tiếng động phía sau nữa. Dừng lại thở gấp lấy sức, vừa nãy cô cố ý chạy chếch lên đỉnh núi. Sau khi nhịp thở ổn định cô cắn răng tiếp tục chạy, nhưng lại hơi đổi hướng xuống phía chân núi. Trong lòng không khỏi có chút cầu may.
Phía bên này, tốc độ của Thành Lâm thật sự rất nhanh. Tuy cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sức trẻ sung mãn phần nào bù đắp lại những thương tổn. Đám người đuổi theo Thành Lâm hoàn toàn mất dấu, nhưng không thể dừng lại được. Chúng cắn răng chạy theo bản năng, chính bản thân chúng cũng không biết mình đang ở đâu và Thành Lâm đang ở đâu.
Đoàn của Bích Diệp cuối cùng cũng đến được chân núi. Phải xác định chính xác đây là nơi em trai đang trốn thì Bích Diệp mới dừng lại. Trời đã quá khuya về sáng, toàn đội mặc dù rất mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi. Tất cả ra khỏi xe rồi nhanh chóng dàn hàng ngang sẵn sàng đợi lệnh.
– Chú ý, khu vực này đàm radio sóng hơi yếu. Mọi người ghi nhớ toạ độ, nếu phát hiện điều gì thì thông báo. Mang theo pháo sáng đi nữa đề phòng đàm radio không thể nghe rõ.
– Nhanh. Tất cả tiến lên.
Theo hiệu của Bích Diệp đoàn người lao vào đêm tối chạy lên phía khu vực gần đỉnh núi. Ánh đèn lấp loáng bừng sáng cả một khu vực. Ngay cả Bích Diệp và Kim Huệ cũng lao lên theo toàn đội.
Bộ suit da bóng màu đen bó sát, thêm đôi giày việt dã cao cổ càng làm cho thân hình nóng bỏng của Bích Diệp thêm phần cuốn hút. Kim Huệ mặc nguyên bộ đồ biệt kích giống những người còn lại. Cô theo sát phía sau Bích Diệp như hình với bóng. Ánh mắt tập trung cao độ, chỉ cần một một tĩnh nhỏ, cô sẽ lập tức tung người về phía trước bảo vệ đại tiểu thư của mình.
Màn đêm dần dần trôi qua, không còn đêm tối đen kịt. Cảnh vật mờ ảo dần hiện ra. Hôm nay thời tiết rất kỳ lạ, một chút sương mù lượn lờ càng làm cho mọi thứ trở nên kỳ ảo, khó lường.
Hồng Nhung xuống sức thấy rõ, cô đã không còn nhanh nhẹn như lúc đầu. Bước chân chậm dần theo thời gian. Tiếng nói rất khẽ khiến cô sợ hãi không thôi. Sự mờ ảo của màn sương khiến cho tất cả đều không xác định được phương hướng.
Hồng Nhung nhớ rất rõ cô và Thành Lâm chạy ngược chiều nhau, thế nhưng cô hoàn toàn không biết rằng lúc chạy dích dắc cô vô tình chạy gần về phía con trai. Tuy rằng khoảng cách còn rất xa, nhưng chính Thành Lâm cũng không biết rằng mẹ đang chạy về phía mình.
Ngọn núi thật sự rất lớn, Thành Lâm chạy liên tục trong đêm vẫn đang ở lưng chừng núi. Địa hình dốc đứng khiến cậu không thể lao thẳng xuống chân núi, mà phải chạy vòng quanh xuống từ từ.
Cũng chính vì vậy, cộng thêm sương mù khiến cậu mất phương hướng và chạy hơi ngược lại so với đường chạy ban đầu.
– Hộc…hộc…không biết mẹ thế nào rồi…chết tiệt… không nhìn thấy gì cả. Phải đi đường nào đây…hộc…
Đang cố gắng hít thở lấy sức, những âm thanh rất khẽ cậu nghe được khiến cậu giật mình. Đáng nói hơn là tiếng động vọng lại từ phía bên dưới. Thành Lâm có chút kinh ngạc. Đám người kia chạy nhanh như vậy sao? Tuyệt đối không thể. Cậu từng chạy thoát khỏi chúng, cậu biết chúng không thể nào chạy nhanh bằng cậu.
Nhưng rõ ràng tiếng động này từ phía bên dưới, chẳng lẽ chúng có tiếp ứng sao? Khốn nạn, chó má. Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây.
Thành Lâm nghiến răng, cậu đổi hướng chếch lên trên một chút rồi lao đi. Nếu đã vậy thì chạy lên đỉnh núi, nếu không thể sống, vậy thì phải lên gặp mẹ.
Tiếng động do Thành Lâm phát ra hiển nhiên đã bị phát hiện. Lập tức có người chạy về phía cậu, nhưng điều mà cậu không ngờ đến những người này là cứu viện.
– Báo cáo, phát hiện động tĩnh. Kiểm tra cẩn thận, có thể là thú hoang. Tất cả chú ý.
Không đến mười giây, vài người nhanh như cắt xuất hiện ở vị trí của Thành Lâm. Những người đi theo Bích Diệp đều có thân thủ rất khủng khiếp. Họ là cận vệ thân tín của gia đình nên thực lực rất mạnh.
– Không phải thú hoang, là người. Có kẻ vừa xuất hiện ở đây. Tất cả chú ý. Cẩn thận bị mai phục.
– Đội trưởng. Tiểu thư đang ở phía bên kia, cách chúng ta mấy trăm mét.
– Không sao. Có Kim Huệ đang ở cùng tiểu thư rồi.
– Tên này chạy lên trên, hẳn là đã phát hiện ra chúng ta rồi. Đoạn trên kia Báo đang chạy lên, sớm thôi hắn sẽ phải hối hận. Gã Báo ấy chạy nhanh lắm.
– Đi thôi. Tiếp tục nào.