Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm - Chương 20
Nhìn thấy khuôn mặt méo xệch, dại ra của em trai, Bích Diệp vừa tức vừa buồn cười. Bản thân cô cũng không ngờ được, Thành Lâm lại quan tâm cô đến như vậy. Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Phần nào xua đi sự ấm ức của cô với em trai.
Cô tưởng rằng Thành Lâm biết cô bị đau vì gậy thịt quá lớn, thế nhưng em trai lại nghĩ cô bị đau vì rách màng trinh. Hai suy nghĩ trái ngược làm cho cô không biết nên giận hay nên cười.
– Hứ. Đồ xấu xa. Cái gì cũng xấu xa. Kể cả cái…buồi kia cũng xấu xa nốt. Đồ đáng ghét.
– Khục…khục…khục…em làm sao biết chị nghĩ gì chứ?
– Lại còn cười. Chị đánh chết em. Tên đàn ông thối. Ui da. Đau chết chị rồi…hức…
Bích Diệp căm tức nhìn em trai, nắm đấm nhỏ mềm mại dội lên ngực cậu nhưng chẳng có mấy sát thương. Ngược lại, vì vận động mạnh mà côn thịt bên trong lỗ lồn lại đảo lộng, khiến cho cơn đau đang dần dịu đi lập tức bùng phát.
Tóm lấy hai nắm đấm đang làm loạn, Thành Lâm ghì xuống hai bên đầu Bích Diệp. Hạ thấp thân trên ép lên hai bầu vú căng mọng, Thành Lâm định hôn Bích Diệp nhưng không được.
– Không cho hôn. Đồ đáng ghét. Chị không thèm hôn em.
– Hư…hư…đồ xấu xa. Lại bắt nạt chị nữa…ứhm…ưhhh…ưhhh…
Không còn cách nào khác, Thành Lâm đành phải buông hai tay đang ghì nắm đấm nhỏ ra, giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp kia rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Bích Diệp cố gắng chống cự bằng cách đấm vào lưng em trai, nhưng chỉ được hai đấm rồi ôm chặt lấy lưng cậu, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia.
– Còn làm loạn nữa không?
– Còn. Dĩ nhiên là còn. Đồ đáng ghét. Chị sẽ…áhhh…đau…hư…hư…
Thành Lâm nhẹ nhàng cong lưng, gậy thịt lại đâm sâu thêm một chút rồi dừng lại. Khuôn miệng Bịch Diệp lập tức nhăn nhó. Vách thịt vừa mới thả lỏng một chút thì lập tức lại siết chặt. Dâm thủy lại túa ra như xoa dịu sự khó chịu.
– Đừng có giật cục như thế. Đồ xấu xa. Đâm mạnh vào cho chị.
– Sẽ đau.
– Đau một lần thôi. Cứ như thế chị khó chịu lắm…ÁHHHHH…HỨC…
Thành Lâm dừng thêm sức lực, đâm thật sâu vào bên trong rồi dừng lại. Lần này quy đầu đã chạm đến hoa tâm rồi không tiến lên thêm nữa. Cảm nhận lỗ lồn đang siết chặt toàn bộ côn thịt đến phát trướng làm cho da đầu cậu hoàn toàn tê dại.
Nếu như lúc trước chỉ có một phần của côn thịt được tận hưởng, thì hiện tại gần như toàn bộ gậy thịt có được sự ôm siết của vách thịt bên trong. Nếu không phải là người có kinh nghiệm, chỉ sợ lúc này Thành Lâm thật sự xuất tinh.
Hoá ra cảm giác địt vào lồn trinh lại tuyệt vời như vậy. Cảm giác này thật sự không gì tả nổi.
Trước đây, khi Thành Lâm phá trinh Hồng Nhung lại không có được cảm giác như thế này, mặc dù khi ấy cậu vẫn thấy được sự co bóp của vách thịt bên trong lỗ lồn Hồng Nhung.
Có thể do lúc ấy còn nhỏ, con cặc khi ấy không đủ lớn để cảm nhận hết sự co rút mạnh mẽ. Hoặc cũng có thể do khi ấy còn nhỏ, cậu chưa thật sự cảm nhận được khoái cảm tuyệt diệu của dục vọng.
Lỗ lồn bị nong ra hết cỡ, vách thịt non mềm lại mạnh mẽ giữ chặt thân gậy, cảm giác đau thốn lại ập đến khiến lông mày Bích Diệp nhăn tít. Bây giờ, cơn đau tuy đã giảm đi rất nhiều, nhưng việc khúc thịt to lớn bị siết chặt đến mức không thể nhúc nhích vẫn làm cho Bích Diệp nhăn nhó. Bất giác cô nghĩ đến sau này, mỗi khi bị địt hẳn là sẽ không hề dễ chịu.
Cái khúc thịt kia không những to dài, mà lại còn gân guốc đến đáng sợ. Sự chà xát mạnh mẽ khiến cho vách thịt non mềm của Bích Diệp nóng ran. Tự nhiên, lỗ lồn bé nhỏ lại phải chứ cái gậy thịt khủng bố như vậy quả thật là vô cùng khó tả.
Thành Lâm vẫn luôn chú ý sắc mặt của chị gái. Qua một lúc, nhìn thấy đôi lông mày hơi giãn ra, vậy là Bích Diệp đã bắt đầu làm quen được với gậy thịt rồi.
Chống hai tay dựng người lên, eo ếch nhẹ nhàng di chuyển, gậy thịt rút ra đoạn nhỏ rồi lại đâm vào một cách từ tốn.
– Ưhhh…ahhh…cứ như vậy…chị bắt đầu…cảm thấy…ưhhh…ahhh…
– Cảm thấy thế nào? Hì hì.
– Ahhh…xấu xa…đừng có mà trêu chị…ahhh…chị…ahhh…chị…ahhh…
Thành Lâm tăng nhẹ tốc độ và biên độ đâm chọc. Một cảm giác hoàn toàn khác so với khi nãy, Bích Diệp bắt đầu cảm nhận được khoái cảm của dục vọng.
Bàn tay siết chặt ga giường từ từ thả lỏng, đôi mắt long lanh ánh nước giờ đây đang dần dần trở nên mơ màng. Thân thể Bích Diệp dao động theo từng nhịp chọc rút. Lỗ lồn dần trở nên dễ chịu, dâm thủy giúp cho gậy thịt di chuyển trơn tru hơn nhiều.
– Ahhh…ahhh…chị…chị sướng…chị sướng lắm…ahhh…sướng…
– Thế nào? Con đĩ. Nứng lồn rồi hả? Quả nhiên là con điếm đĩ thõa.
– Ahhh…khốn…đồ khốn…dám gọi chị là đĩ…ahhh…chị…chị đánh chết em…ahhh…đừng mà…chậm chút…
– Con đĩ. Con đĩ. Con đĩ.
– Ahhh…từ từ…chậm đã…chị sai rồi…chị…ahhh…chị…không giám nữa…ahhh…
– Con đĩ. Sai ở đâu?
– Ahhh…chị…chị là con đĩ…chị là con đĩ của em trai…ahhh…con điếm đĩ thõa…của em trai…ahhh…
– Ngoan lắm. Thưởng cho con đĩ.
– Áhhh…sâu quá…thốn quá…áhhh..
Thành Lâm tóm lấy eo thon, hai cánh tay rắn chắc như hai gọng kìm kéo ghì eo lại làm tăng thêm lực đạo cho mỗi phát địt.
Côn thịt đâm vào gần như lút cán, chỉ còn dư ra một đoạn nhỏ. Bích Diệp vốn dĩ cao hơn Hồng Nhung một chút, vậy nên lỗ lồn cũng sẽ nuốt được nhiều hơn một chút gậy thịt. Cũng giống như Hồng Nhung, lỗ lồn Bích Diệp không thể nuốt toàn bộ côn thịt to lớn này.
Nếu Thành Lâm toàn lực đâm vào, chắc chắn sẽ lút cán, nhưng đây là lần đầu tiên của Bích Diệp, cậu sẽ không làm như vậy. Ít nhất, hiện tại sẽ không. Còn sau này thì…
– Áhhh…thốn…thốn quá…ahhh…
– Con đĩ. Địt chết con đĩ. Con đĩ này. Con đĩ này.
– Áhhh…chết mất…sâu quá…thốn quá…áhhh…chết mất…
Thân thể bắt đầu run rẩy, Bích Diệp cảm nhận rất rõ khoái cảm đang ập đến như vũ bão. Vách thịt non mềm bắt đầu biết cắn trả côn thịt, lỗ lồn liên tục bị nong ra rồi lại co rút. Dâm thủy ào ạt tuôn trào, tràn ra đến miệng lồn rồi lại bị gậy thịt to lớn nhét trở lại. Hai mép thịt béo mập liên tục cào nhẹ lên thân gậy, giữ lại không ít nước dâm ở bên ngoài. Dâm dịch chảy xuống theo khe mông rơi xuống thấm ướt vệt đỏ ngay bên dưới ga trải giường.
Bích Diệp điên cuồng lắc đầu, mái tóc dài rối tung, tóc đen dính bết lên gương mặt lấm tấm mồ hôi càng làm cho Bích Diệp thêm vài phần kiều mị. Cơ thể
Quy đầu đâm thẳng vào hoa tâm, nghiền ép hoa tâm, khiến cho dâm thủy tiết ra như thác. Dịch dâm quá nhiều bắt đầu tràn ra khỏi miệng lồn, cho dù miệng lồn ôm chặt côn thịt to lớn vẫn không ngăn được dâm thủy chảy xuống dưới đệm. Xung quanh vết máu trinh, đặc biệt là vùng đêm dưới mông Bích Diệp ướt sũng nước.
– Ahhh…chị…chị…ahhh…
– Con đĩ. Con đĩ. Con đĩ.
Thành Lâm gằn giọng lên, cậu gần như mất kiểm soát. Xúc cảm mà lỗ lồn trinh nguyên mang lại thật sự quá lớn. Phàm là đàn ông, sợ rằng sẽ không ai có thể vượt qua sự cám dỗ này được.
Cho dù tâm lý ổn định thế nào đi nữa, thì lúc này Thành Lâm cũng đang hoàn toàn trầm mê vào cám dỗ dụ hoặc kia. Bây giờ trong tâm trí cậu chị còn lại cảm giác tuyệt vời mà tất cả đàn ông đều thèm khát.
Bích Diệp toàn thân co giật, thân trên uốn cong như con tôm, ngửa đầu ra sau, mắt trợn trắng, miệng há hốc hít thở đứt quãng như bị bóp cổ. Ngực ưỡn lên trên, hai bầu vú căng mọng rung lắc dữ dội. Màu đỏ hồng bao trùm khắp thân thể ngọc ngà.
Hai bàn tay siết chặt tấm ga trải giường, ngón tay đã siết đến trắng bệch. Hai chân run rẩy khua loạn trong không trung. Một cảm giác viên mãn tràn đầy bắt đầu từ lỗ lồn ướt nhẹp, men theo xương sống lan ra khắp toàn thân.
– ÁHHHHH……
– CON ĐĨ. ĐỊT CHẾT CON ĐĨ. CON ĐĨ MẶT LỒN. ĐỊT MẸ MÀY. CON ĐĨ. ĐỊT MẸ MÀY.
Thành Lâm cuối cùng cũng không giữ nổi lý trí gào lên tục tĩu. Giọng nói trầm khàn hoà cùng tiếng hét khản đặc của Bích Diệp.
Bạch…bạch…bạch…
Hự…ưh…hự…ưh…hự…ưh…
Thành Lâm như phát điên, bỏ quên tất cả mọi thứ, mạnh mẽ chọc vào với toàn bộ sức lực. Côn thịt thọc vào lút cán. Tốc độ khủng khiếp và lực đạo cực lớn khiến cho gậy thịt xuyên thủng hoàn toàn hoa tâm đâm thẳng vào tử cung của Bích Diệp, phun ra dòng chất lỏng trắng đục nóng bỏng.
Cùng lúc Bích Diệp điên cuồng co giật, dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Thành Lâm. Một dòng chất lỏng đặc sệt từ sâu thẳm bên trong phóng ra mạnh mẽ.
Hai dòng chất lỏng tuôn trào hoà quyện với nhau, nhiều đến mức khiến cho bụng phẳng của Bích Diệp hơi gồ lên một chút, rồi tràn ra khỏi miệng lồn vì bên trong không thể chứa hết.
Chất lỏng đặc quánh nhớp nháp màu trắng nhạt trào ra khiến hạ bộ cả hai ướt đẫm, men theo khe mông lại chảy xuống nền đệm vốn đang sũng nước.
Hộc…hộc…hộc…
Hộc…hộc…hộc…
Nhịp thở của cả hai đặc biệt gấp gáp, Thành Lâm ôm chặt lấy Bích Diệp để ngăn vô vùng vẫy sẽ tự làm tổn thương chính mình.
Qua một lúc, hơi thở trở nên chậm dần, cơ thể Bích Diệp chỉ còn lại rung động nhẹ nhàng, Thành Lâm mới từ từ buông lỏng cơ thể của Bích Diệp.
– Địt mẹ ai? Em địt mẹ ai hả? Nói mau. Em định địt mẹ ai?
– Em xin lỗi. Em xin lỗi mà. Em nứng quá thôi.
– Biến khỏi người chị. Chị không thèm nói với em nữa. Đừng hòng chị tha thứ cho em.
– Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em sai rồi. Em xin lỗi.
– Không xin xỏ gì hết. Chị đánh chết em. Chị đánh chết em.
Bích Diệp gầm lên giận dữ. Cô vùng dậy tóm lấy Thành Lâm. Lúc này cô thực sự rất tức giận. Cho dù chỉ là lời nói tục tĩu của dục vọng, nhưng quả thật đã động chạm đến lòng tự tôn của cô.
Quả đấm nhỏ liên tục dội lên người Thành Lâm, không biết giờ phút này Bích Diệp lấy đâu ra sức mạnh. Những quả đấm thật sự có rất nhiều sức lực.
Thành Lâm chỉ biết đứng im chịu trận. Cậu biết lần này chị gái thật sự rất giận. Nhắc đến mẹ, không chỉ là người mẹ đã mất, mà còn nhắc đến người đã và đang nuôi dưỡng cô bằng tất cả tình yêu thương.
Đối với Bích Diệp, mẹ và ba là hai tiếng gọi thiêng liêng không phải là trò đùa. Ba mẹ đối với cô là điều cấm kỵ tuyệt đối. Là vẩy ngược tối thượng mà cô không cho phép bất kì ai xúc phạm.
Một bên là những người sinh thành ra cô, một bên là những người mang đến sinh mạng thứ hai dành cho cô. Vì thế, đối với cô ba mẹ chính là báu vật mà cô sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ.
– Chị đánh chết em. Chị đánh chết em. Hu hu hu. Hức hức.
– Em xin lỗi. Em xin lỗi.
Chát…chát…chát…khi mà những quả đấm của Bích Diệp chậm dần mang theo sự nức nở, thì Thành Lâm chính tay tự tát chính mình.
Những cái tát rất mạnh, giáng thẳng xuống khuôn mặt điển trai của cậu. Khuôn mặt đỏ bừng, hằn lên những dấu tay rợn người. Cậu thật sự muốn tát chết chính bản thân mình, bởi vì sự ngu ngốc trong lúc trầm mê.
Tiếng tát vang vọng dội vào lòng khiến Bích Diệp chợt bừng tỉnh. Những cái tát vẫn rơi xuống khuôn mặt Thành Lâm chưa có dấu hiệu dừng lại.
Bích Diệp mặt mày tái mét, cô lao lên nhanh như chớp ôm chặt lấy Thành Lâm. Thân thể mềm mại ép sát vào vòm ngực rắn chắc. Ngăn cản hoàn toàn những cái tát như búa bổ kia.
– Ai cho em đánh em trai chị? Chị cấm em. Không được đánh nữa.
– Em ngu xuẩn. Em là thằng ngu xuẩn. Em đáng chết. Em…
– Không được nói nữa. Chị cấm em. Không được nói.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt Thành Lâm. Cậu khóc. Lần đầu tiên cậu khóc. Khóc vì sự ngu ngốc của bản thân mình. Khuôn mặt đau rát bắt đầu có dấu hiệu phồng lên vì sưng tấy.
Khi nhìn thấy Bích Diệp tức giận, lúc ấy cậu đã nhận ra mẹ quan trọng như thế nào đối với cô. Và ngược lại, đối với cậu cũng thế.
Trong tâm trí cậu, khi hình ảnh của Hồng Nhung và Tuyết Mai hiện lên, cậu đã hiểu mẹ là khái niệm mà chính bản thân cậu rõ ràng hơn ai hết.
Hồng Nhung sẵn sàng chết vì cậu, Tuyết Mai cũng sẵn sàng cho cậu mọi thứ cậu muốn. Hai người mẹ với cậu ý nghĩa cũng lớn lao chẳng khác gì người mẹ trong suy nghĩ của Bích Diệp.
Hồng Nhung yêu chiều cậu vô điều kiện, cô chấp nhận cậu chửi tục là bởi với cô mẹ hoàn toàn không xuất hiện trong ký ức. Bản thân cô lại là mẹ nuôi của Thành Lâm, nên cô không có phản cảm gì với câu “địt mẹ mày” của con trai. Đối với Hồng Nhung, con trai vừa con, vừa là chồng, vừa là ông trời của cô nên cô phục tùng tuyệt đối. Đừng nói là mấy câu chửi tục, cho dù là mạng sống, cô cũng không tiếc mà dâng hai tay cho con trai.
– Đau lắm không? Chị xin lỗi. Do chị quá xúc động thôi. Chị xin lỗi.
– Không. Em do em ngu dốt. Em không phải người. Em đáng chết…ưhm…
– Không được nói nữa. Chị biết rồi. Chúng ta coi như hoà. Nhé. Từ nay không được phép như vậy nữa.
– Chị…
– Em trai. Cục cưng của chị.
Nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ của Thành Lâm, bàn tay mềm mại run lên vì đau xót. Bích Diệp biết rất rõ, những cái tát kia mạnh đến mức nào. Sức lực của Thành Lâm rất lớn, khi cùng nhau tập luyện, cô biết em trai mình sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Những giọt nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
Lần này, không phải vì sự uất ức khi nãy nữa mà là sự đau lòng thật sự dành cho em trai.
Khuôn mặt Thành Lâm như sắp nhỏ máu, hai má đỏ đến mức cảm giác như trầy cả da. Hai mắt cũng bị đập phải mà sưng tấy, hai mí mắt díp lại với nhau chỉ mở ra một khe hở nhỏ. Cả khuôn mặt phồng lên giống như bị bỏng rộp.
– Nằm xuống. Để chị bôi thuốc. Đừng để mặt bị thương.
– Em…ông…ao…à…(Em không sao mà)
– Còn nói không sao. Nói còn ngọng nữa kìa.
– Em…áng…ánh…à…(Em đáng đánh mà)
– Thôi đừng nói nữa. Chị thương. Nằm xuống bị bôi thuốc. Ngoan.
Dỗ mãi mới khiến Thành Lâm nằm xuống, Bích Diệp vội vàng chạy về phòng mình lấy thuốc mà quên mất rằng mình vẫn đang trần truồng.
Cảm giác đau rát nơi lỗ lồn khiến Bích suýt chút nữa ngã quỵ. Cô phải cố gắng lắm mới gượng dậy được, bước từng chút một về phòng mình. Trên đường đi, dòng chất lỏng trắng nhạt theo cử động của cô mà nhỏ giọt xuống nền nhà.
Rất may, lúc này đêm đã khuya, người làm đều đã đi ngủ hết nên không xảy ra tình huống xấu hổ.
Thành Lâm nhìn theo bóng lưng Bích Diệp mà cũng phải nhíu mày. Chắc hẳn vừa rồi mình hơi quá đà rồi. Lần đầu tiên mà bị địt lút cán như vậy chắc vô cùng khó chịu. Lần sau tiết chế lại vậy.
Lại nhớ đến tình huống khi nãy, nét mặt Thành Lâm lại trầm xuống không ít. Sự dằn vặt dâng lên khiến cậu chỉ muốn giáng thêm cho mình mấy cái tát.
– Dừng lại. Cấm không được đánh. Em mà đánh xuống đừng có mà trách chị.
Nghĩ là làm, cậu thực sự giơ tay lên, cái tát đang chuẩn bị giáng xuống thì tiếng của Bích Diệp đã gào lên ở ngoài cửa. Bàn tay Thành Lâm khựng lại giữa không trung. Bích Diệp vội vàng lao đến, quên cả đau đớn bên dưới háng, giằng lấy tay Thành Lâm ấn sang một bên.
– Chị đã nói không được đánh nữa cơ mà. Không nghe lời chị phải không?
– Em…
– Không được nói nữa. Nếu mà còn không nghe lời chị, thì…thì…chị sẽ…sẽ không bao giờ cho em địt chị nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bích Diệp hơi đỏ lên một chút. Thực ra, cô tức giận là thật, nhưng sau khi trút giận xong, cô cũng nguôi ngoai hơn rồi.
Khi nhìn thấy Thành Lâm tự tát chính mình, thì cô gần như đã tha thứ cho em. Đến khi nhìn thấy gương mặt đỏ rực sưng phù lên kia thì cô đã không còn chút nào khó chịu nữa. Kèm theo đó là rung động thật sự từ trong trái tim. Giờ phút này, trong tâm trí cô chỉ còn lại là tình yêu thương vô bờ dành cho em trai.
Người ta nói, khi yêu nhìn thấy người yêu kiến đốt cũng thấy đau lòng. Huống chi hiện tại, gương mặt của Thành Lâm trông không khác gì bị cả đàn ong thi nhau đốt.
Thành Lâm định nói gì đó, thì ngay lập tức Bích Diệp đặt tay lên miệng cậu, ánh mắt mang theo tình ý lườm cậu một cái sắc lẹm. Nhìn thấy khuôn mặt phù nên đáng sợ, lại nhìn thấy từng vệt tím hồng bắt đầu xuất hiện trên thân thể em trai vì vừa bị mình đáng, hốc mắt Bích Diệp lại đỏ lên nhanh chóng.
Thành Lâm khẽ thở dài, vòng tay ôm cô vào lòng. Áp má lên ngực em trai, lắng nghe từng nhịp tim mạnh mẽ, Bích Diệp trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào.
– Từ nay không được như vậy nữa. Chị đau lòng lắm. Cũng không được nói bậy bạ nữa. Nếu không, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu.
– Ừ…em…iết…ồi…à.(Em biết rồi mà)
– Đấy. Đã bảo không nói nữa rồi còn gì. Lại không nghe lời gì cả.
Bích Diệp ủy khuất bĩu môi, bộ dáng giống hệt nàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Thành Lâm nở nụ cười méo mó. Khuôn mặt sưng tấy với nụ cười không thể méo hơn, khiến Bích Diệp bật cười khẽ.
Sau khi cẩn thận dùng cồn sát trùng, rồi lại dùng thuốc mỡ tiêu sưng tỉ mỉ, nhẹ nhàng thỏa lên những chỗ sưng đỏ. Kiểm tra toàn bộ thấy đã ổn, Bích Diệp mới hài lòng gật đầu.
Cảm giác mát lạnh của thuốc khiến Thành Lâm thấy dễ chịu không ít. Bôi thuốc không bao lâu thì gương mặt đã bớt đi vài phần sưng tấy. Cậu gần như đã có thể nói chuyện bình thường.
Vô tình, ánh mắt cô lại nhìn thấy vết máu nhàn nhạt ở giữa giường. Gương mặt tuyệt mĩ lại từ từ hồng lên trông thấy. Vậy là mình đã trở thành phụ nữ rồi, một người phụ nữ đúng nghĩa của em trai. Thật sự rất hạnh phúc nha.
Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Thành Lâm, gối đầu lên cánh tay rắn chắc, khó khăn gác một chân lên người em trai. Bích Diệp khẽ thở ra một hơi thoả mãn.
– Sang phòng chị ngủ nhé. Phải thu dọn sạch sẽ giường chiếu nữa.
– Hử? Sợ bị phát hiện sao?
– Không. Chỉ còn muốn mọi người biết là đằng khác. Nhưng mà không thể để cái ga giường kia được. Xấu hổ chết mất.
Chỉ cần nghĩ đến vết máu kia là khuôn mặt Bích Diệp lại không tự chủ được mà đỏ mặt. Cho dù hiện tại, cô hoàn toàn thoải mái tư tưởng, nhưng dù gì cô cũng vẫn còn là một thiếu nữ. Àh không. Bây giờ thì là một phụ nữ trẻ rồi. Vậy nên sự ngại ngùng vẫn là lẽ dĩ nhiên.
– Em lại cứng rồi này.
– Liên thiên. Đi ngủ. Chị vẫn còn rất khó chịu đâu. Đau chết đi được. Cấm vận. Nghe chửa?
– Chị…
– Im miệng. Cấm không được phản bác. Khi nào chị hết đau mới được địt tiếp. Còn không thì nhịn. Hứ.
– Thế thì em phải nhịn đến bao giờ chứ?
– Chị mặc kệ. Đó là việc của em. Đừng có mà kì kèo với chị.
Cả hai cùng nhau dọn dẹp chiến tích, tắm rửa sạch sẽ sau đó sang phòng Bích Diệp để nghỉ ngơi. Hai thân thể trần truồng quấn chặt lấy nhau rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Bích Diệp treo một nụ cười thoả mãn, vì trái tim cô giờ đây đang được lấp đầy bởi hạnh phúc và tình yêu.