Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm - Chương 12: Cuộc sống mới.
Tại bệnh viện thủ đô.
Sau khi hộ tống xe bảo mẫu việt dã an toàn về đến ngoại ô thủ đô , những thành viên còn lại của đội Hắc Hổ, bao gồm bản thân anh cũng lập tức tách đoàn, lặng lẽ rời đi trong im lặng.
Anh còn nhiệm vụ quan trọng khác. Phải tóm được tên đầu xỏ của nhóm người kia, và cả tên thủ hạ năm đó đã bắt cóc thiếu gia. Những thông tin đầu tiên đã được Báo gửi đến, Cáo cũng đang ở đó hỗ trợ bởi chính cô là người đã đụng độ trực tiếp với bọn chúng.
Thế nhưng bọn chúng hoàn toàn không trở về bản làng. Mọi thứ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Hắc Hổ siết chặt nắm đấm, lần này không thể thất bại thêm nữa.
Bích Diệp nhanh chóng đưa cả Thành Lâm và Hồng Nhung đi kiểm tra toàn diện. Khi biết Thành Lâm bị thương cách đây ít ngày khiến cô suýt chút nữa đứng bật dậy. Cô vốn định trở về biệt thự tạo bất ngờ cho ba mẹ, nhưng giờ lại phải chạy thẳng đến viện.
Thân thể bị thương chưa kịp bình phục hoàn toàn, nhưng vẫn phải vừa chạy trốn vừa giao đấu với đội cận vệ kia. Bích Diệp không thể yên tâm nếu chưa nắm rõ tình hình sức khỏe của em trai.
Hơn nữa, tiện thể ở đây có thể làm xét nghiệm ADN. Cô vừa gọi cho ba mẹ tới đây rồi, họ cũng rất nóng lòng chờ mong đứa con trai thất lạc này.
Không đến 15 phút, Mạnh Hùng và Tuyết Mai đã có mặt ở bệnh viện. Xe chưa kịp dừng hẳn, thì Tuyết Mai đã vọt xuống khỏi xe, ngay cả Mạnh Hùng cũng bị bà bỏ qua một bên. Vừa nhìn thấy Bích Diệp, bà liền lập tức chạy đến.
– Bích Diệp. Con ổn chứ? Có bị thương không? Em trai đâu rồi?
– Con không sao. Nhưng em trai đang kiểm tra. Cách đây mấy ngày, vì phải tìm lương thực trong lúc lẩn trốn mà bị thương khá nặng. Đến giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
– Bị…bị thương? Kẻ nào? Là kẻ nào?
Tiếng rống giận của Tuyết Mai khiến ngay cả Mạnh Hùng đang tiến đến cũng phải giật mình. Những người xung quanh cũng không giám nói chuyện nữa.
– Mẹ. Hắn ta trốn thoát rồi. Nghe nói hắn thương thế không nhẹ khi bị Cáo tập kích.
– Phải bắt được hắn. Băm vằm hắn thành trăm mảnh. Không thể bỏ qua chuyện này được.
Mạnh Hùng nghiến răng ken két, nắm đấm siết chặt lại, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Hắc Hổ không nói đến chuyện này, vậy thì chắc chắn Hắc Hổ không biết. Có lẽ, Bích Diệp cũng chỉ mới biết mà thôi.
Gần 10h đêm, mọi kiểm tra hoàn tất. Thành Lâm bị thương khá nặng, nhưng khả năng hồi phục rất tốt. Còn Hồng Nhung thì phải chịu khó tĩnh dưỡng đề phòng bị nhiễm trùng. Âm đạo bị thương, nhưng vẫn vận động mạnh khiến vết thương nặng thêm một chút. Cơ bản không ảnh hưởng quá lớn, nhưng phải nằm viện điều trị để tránh biến chứng sau này.
Khi Thành Lâm kiểm tra toàn diện, bác sĩ cũng nhân tiện gửi mẫu máu của cậu và Mạnh Hùng cùng Tuyết Mai đi xét nghiệm ADN theo yêu cầu.
Trong thời gian chờ đợi, tất cả những thông tin đều được Bích Diệp tường tận kể lại. Tuyết Mai nức nở ôm chặt lấy Bích Diệp, còn Mạnh Hùng đôi mắt cũng đỏ hoe.
Bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy 3 người đứng đó, Thành Lâm có chút bối rối. Cậu hít một hơi để trấn tĩnh, rồi từ từ tiến lại phía gia đình.
– Con trai. Mẹ xin lỗi. Xin lỗi. Hức…hức…Mẹ xin lỗi.
Tuyết Mai không kiềm chế được nữa, nhìn thấy khuôn mặt có vài nét hao hao chồng kia, bà chạy ngay lại ôm chặt lấy con trai rồi khóc nức nở. Thành Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh tay đưa lên nhẹ nhàng vỗ về Tuyết Mai. Tuy có chút ngượng nghịu, nhưng tình thân vẫn là cái gì đó không thể diễn tả.
– Mẹ. Ổn rồi. Con trở về rồi.
– Ba.
– Ừh. Về là tốt rồi. Chúng ta sẽ bù đắp tất cả cho con. Xin lỗi con trai.
Mạnh Hùng cũng rất xúc động, ông tiến lên ôm cả hai mẹ con vào lòng. Cảm nhận được cánh tay rắn chắc của ông, Thành Lâm hoàn toàn buông bỏ mọi rào cản. Cậu chính thức chấp nhận gia đình, thứ mà cậu đã suýt nữa mất đi mãi mãi.
– Con trai. Chỉ cần con muốn bất cứ thứ gì ba mẹ cũng sẽ đáp ứng. Tất cả mọi thứ đều là của con.
– Con biết, con cám ơn ba mẹ. Chỉ là, cho con thêm một chút thời gian để con có thể thích nghi với thứ ở hiện tại.
– Ừh. Chúng ta còn nhiều thời gian mà. Không sao cả.
– Àh. Cô gái kia đâu?
– Mẹ Hồng Nhung ạh? Mẹ có lẽ sẽ phải nằm viện ít ngày. Thân thể có chút không được khoẻ.
Lúc bốn người tiến đến thì Hồng Nhung đã ngủ say. Sự mệt mỏi khi trốn chạy, lại thêm bị say xe khiến cô sụp đổ hoàn toàn. Cô vốn định đợi Thành Lâm, nhưng không chống đỡ được với cơn kiệt sức.
– Chúng ta có thể để mẹ nuôi sống cùng được không ạh? Mẹ không thể trở về bản làng nữa. Hơn nữa, mẹ nuôi…
– Ừh. Không sao. Chỉ cần con muốn là được. Cô ấy dù sao cũng có công với gia đình ta. Nhất định phải báo đáp xứng đáng.
Thành Lâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho Hồng Nhung. Mặc dù rất muốn ở cạnh với con trai, nhưng cuối cùng Tuyết Mai vẫn phải lưu luyến rời đi cùng với Mạnh Hùng.
Lúc này chỉ còn lại Bích Diệp và Thành Lâm. Cận vệ sớm đã trở về biệt thự từ trước. Bích Diệp lo lắng Thành Lâm chưa quen với cuộc sống nơi đây, nên cố ý ở lại cùng với em trai.
– Em trai. Chúng ta sẽ làm quen từ từ. Không cần nóng vội. Chị sẽ trợ giúp em mọi thứ.
– Vâng. Em cảm ơn chị. Chị…
Thành Lâm chưa kịp nói hết câu, thì Bích Diệp đã nhào qua ôm trầm lấy cậu. Bầu vú căng tròn ép chặt vào người Thành Lâm khiến cậu rất bất ngờ.
Đêm về khuya, hành lang vắng người, mà cũng vì nín nhịn quá lâu nên Bích Diệp mới không nhịn được mà nhào vào lòng em trai.
Thành Lâm dở khóc dở cười, cậu hoàn toàn không nghĩ đến, người chị gái này của mình lại làm ra hành động như vậy. Cậu chỉ còn biết đứng im bất động để mặc Bích Diệp ôm ấp ngay trong hành lang này.
– Chị. Không sao mà. Nhưng…
– Đừng động. Để chị ôm em một chút. Em có biết chúng ta đã 15 năm xa cách rồi không?
– Khụ. Nhưng mà cũng không nên như thế này chứ.
– Thì sao? Chị chỉ ôm em trai mình thôi. Chả làm gì quá đáng hết.
Bích Diệp bướng bỉnh nghiêng mặt lên nhìn Thành Lâm. Giây phút hai ánh mắt gặp nhau, cả hai cùng khựng lại một chút.
Nhận ra có cái gì đó hơi ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp, trắng mịn của Bích Diệp từng chút đỏ lên. Cô vội buông tay ra, rồi quay mặt đi che giấu sự xấu hổ.
– Àh thì ở đây có phòng cho người nhà bệnh nhân. Chúng ta qua đó đi. Cũng muộn rồi. Có gì ngày mai tính tiếp.
Thế nhưng vừa đến phòng thì Thành Lâm như chết lặng. Phòng lớn đều có người ở, chỉ còn lại một phòng nhỏ này thôi. Đã vậy lại chỉ có độc một chiếc giường đơn, khiến Thành Lâm cạn lời.
– Chúng ta…
– Chúng ta ngủ thôi. Em trai. Đi nào. Muộn lắm rồi.
– Nhưng chỉ có một chiếc giường.
– Thì nằm chung.
– Nhưng mà chúng ta…
– Chúng ta là chị em. Không vấn đề gì cả.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết.
Nói rồi Bích Diệp lôi xềnh xệch Thành Lâm đi về phía giường. Mặc cho khuôn mặt Thành Lâm có vẻ như không tình nguyện cho lắm.
Lúc ở trên núi, Thành Lâm đã tắm rửa sơ qua. Nhìn thấy vẻ điển trai có vài nét giống Mạnh Hùng, lại pha thêm một chút của Tuyết mai trên gương mặt Thành Lâm, không chỉ Bích Diệp mà rất nhiều người trong đội cũng phải liếc mắt, trong đó là vài cô gái, Bích Diệp cũng là một trong số này.
Báo thì như thế giới sụp đổ, anh ta còn chưa kịp thích ứng với việc không thể thắng Thành Lâm, nhìn thấy vẻ đẹp trai của cậu, Báo suýt chút nữa chết bị tức. Thua cả tài lẫn sắc, thứ nào chịu nổi.
Về đến bệnh viện, Thành Lâm lại được tắm rửa cẩn thận kỹ càng, mùi hương gỗ pha một chút bạc hà nhè nhẹ trên cơ thể Thành Lâm đã khiến Bích Diệp cồn cào.
Lúc vừa, cô cố ý ôm Thành Lâm để hít hà hương vị này thêm một chút. Bây giờ, nếu được ôm em trai ngủ thì còn gì bằng nữa.
Thật sự Bích Diệp rất yêu thích Thành Lâm. Kể từ khi em trai mới được sinh ra, Bích Diệp đã quấn quýt bên cạnh. Sự cố kia diễn ra đã khiến Bích Diệp hụt hẫng vô cùng. Tính cách lạnh lùng cũng từ đó mà ra.
Thế nhưng, giờ đây Bích Diệp như một con người hoàn toàn khác. Em trai trở về, cô ngay lập tức trở lại với dánh vẻ khi mới 2 tuổi.
Chứng kiến sự thay đổi nhanh như xẹt điện của Bích Diệp, rất nhiều người trong đội cận vệ ngỡ ngàng đến bật ngửa. Thậm chí không ít người đã nghi ngờ nhân sinh của chính mình.
Làm gì còn đâu Bích Diệp tiểu thư lạnh băng ít nói ít cười, cũng chẳng còn tiểu thư Bích Diệp lúc nào cũng nghiêm túc đến nghẹt thở.
Trên chiếc giường đơn, Thành Lâm bị Bích Diệp ôm chặt cứng. Cậu bất lực toàn tập với cô chị gái dính người này. Bầu vú mềm mại căng mọng hết cọ vào cánh tay, rồi lại ép chặt vào ngực khiến Thành Lâm thực sự rất bức bối.
Trong khi Bích Diệp thoả mãn khi được ôm em trai, thì Thành Lâm đang phải vật lộn kìm hãm cái đầu đang dần nóng lên theo sự tiếp xúc cơ thể của hai chị em.
Phải đến khi Bích Diệp ngủ say, Thành Lâm mới có cơ hội trốn thoát khỏi vòng tay chị gái. Cậu đi sang bên phòng bệnh của Hồng Nhung, lúc này Hồng Nhung vẫn đang yên giấc. Gương mặt xinh đẹp xuất hiện vài vết cào nhỏ, hai bầu vú căng tròn khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Thành Lâm cúi xuống hôn nhẹ lên môi Hồng Nhung, cô từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy con trai, Hồng Nhung ôm lấy cổ cậu ghì xuống. Nụ hôn như chứa đựng cả ngàn nỗi niềm sâu kín.
Phòng VIP yêu cầu nên ở đây chỉ có một mình Hồng Nhung điều trị. Thành Lâm luồn tay vào trong áo mẹ nhào nặn bầu sữa to lớn quen thuộc. Hồng Nhung khẽ ưỡn ngực lên cho con trai thoải mái nắn bóp.
– Ưhhh…con trai…sẽ phải nhịn một thời gian đấy…ưhhh…bác sĩ nói…sẽ phải mất một tháng…ưhhh…
– Không sao mẹ. Bây giờ chúng ta đã an toàn. Sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười. Bàn tay mềm mại của Hồng Nhung khẽ xoa đầu con trai. Cô biết, một cuộc sống mới đã bắt đầu. Có lẽ sẽ cần phải có thời gian, để cả hai làm quen với thử thách. Đặc biệt là việc thay đổi mối quan hệ hiện tại, cũng như sẽ phải đối diện với nhiều vấn đề khi mối quan hệ này được công khai.
Khi bình minh còn chưa kịp ló rạng, Tuyết Mai đã có mặt trong bệnh viện. Bà muốn đến thăm con trai, nhưng khi gặp Bích Diệp thì lại thấy sự bất mãn trên gương mặt con gái.
Sau khi biết chỉ vì con trai nhân lúc Bích Diệp ngủ say, mà chạy trốn khiến bà cười khổ. Đưa mắt giao tiếp với chồng, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nhún vai từ Mạnh Hùng. Rõ ràng là ông cũng rất mờ mịt.
Sự thay đổi trong tính cách của Bích Diệp suốt từ hôm qua đến giờ, không phải hai vợ chồng không chú ý. Chỉ là, cả hai vẫn luôn cho rằng Bích Diệp quá vui mừng khi em trai trở về mà thôi.
Nhìn thấy con trai đang ngủ gục ngon lành bên giường bệnh của Hồng Nhung, bà có một chút khó diễn tả trong lòng. Người phụ nữ này thật sự rất quan trọng với con trai. Cũng phải thôi, bởi đây là người không chỉ cứu, thậm chí giống như tái sinh một cuộc đời con trai bà.
Khẽ thở dài, bà hiểu rất rõ, Thành Lâm chấp nhận bà và gia đình đã là giới hạn hiện tại của cậu. Muốn điều gì đó xa hơn thì phải cần có thêm thời gian.
Mạnh Hùng như hiểu thấu suy nghĩ của vợ. Ông nhẹ nhàng ôm lấy vai Tuyết Mai xoa xoa an ủi. Mọi thứ không thể vồ vập được, đặc biệt là với một người như lớn lên nơi núi rừng như Thành Lâm.
Nhìn thấy con trai một chút, cả hai đều rời đi, chỉ còn lại Bích Diệp vẫn còn đang chu môi bất mãn nơi hành lang. Hứ, em sẽ không thoát khỏi tay chị đâu em trai.
Mấy ngày thời gian điều trị, ngày Hồng Nhung xuất viện, cùng với Thành Lâm và Bích Diệp trở về biệt thự trong niềm hân hoan chào đón của tất cả giúp việc, bảo vệ, cận vệ trong nhà.
Nhìn ngôi biệt thự to lớn hai tầng, Thành Lâm và Hồng Nhung có chút run rẩy, chân suýt chút nữa thì đứng không vững. Cái này có khác gì cung điện của vua chúa, nào đâu có phải nhà nữa.
Nội thất đồ gỗ quý hiếm, trang trí xa hoa đến loá mắt. Đèn trần lung linh, điện sáng choang, cầu thang gỗ cùng những tủ đồ tinh tế. Cho dù trí tưởng tượng phong phú cỡ nào, thì cả hai cũng không thể ngờ được biệt thự của tài phiệt tỉ phú lại tráng lệ cỡ vậy.
Ngôi nhà giàu nhất trong bản cũng được làm từ gỗ, nhưng so với biệt thự này, ngôi nhà kia chẳng khác nào một phòng kho chứa đồ không hơn không kém.
Bích Diệp đưa cả hai đi xem phòng của mình, còn vợ chồng Mạnh Hùng Tuyết Mai thì chuẩn bị tiệc mừng con trai trở về. Giấy xét nghiệm đã gửi kết quả về, cả gia đình đều mừng rỡ khôn xiết.
Dù đã chắc chắn kết quả, nhưng khi nhìn xét nghiệm huyết thống kia vẫn khiến cho mọi người đều cảm thấy bùi ngùi xúc động.
Đứng trước cửa phòng to lớn, không chỉ Thành Lâm, mà cả Hồng Nhung cũng há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ là một phòng ngủ, nhưng căn phòng này thậm chí còn to gần bằng ngôi nhà giàu nhất bản kia. Các loại nội thất trang trí bên trong cũng rực rỡ y như cảnh vật bên dưới phòng khách.
Căn phòng tông màu tím chủ đạo. Giường ngủ rộng rãi, ga trải giường màu tím nhạt. Gối ôm, và những thứ liên quan đều rất nhã nhặn. Bàn trang điểm, các loại mỹ phẩm xịn xò đều có. Tất nhiên, những thứ này Hồng Nhung chưa từng thấy qua.
Phía góc phòng là một tủ gỗ rất lớn, dưới nền nhà ngay phía trước tủ là các loại túi đựng quần áo hàng hiệu Gucci, LV, D&G…bày la liệt chưa kịp cho vào tủ.
Ngay bên cạnh là tủ đựng trang sức, các loại vòng tay, dây chuyền, đồng hồ…bằng vàng, bạch kim, kim cương đến chói mắt.
Hồng Nhung nuốt nước bọt, đưa ánh mắt kinh ngạc đến tột độ nhìn về phía Bích Diệp. Thế nhưng chỉ nhận lại được một nụ cười thân thiện, và hành động hành động nhún vai, như kiểu tất cả đều là của chị, đừng nhìn em làm gì.
Phía cuối là một phòng tắm nối thông với phòng vệ sinh, bên trong đầy đủ những thiết bị hiện đại và đắt tiền.
– Ấy ấy. Em làm gì thế?
– Thì vào phòng chứ làm gì?
– Đây là phòng của chị Hồng Nhung, phòng của em bên kia mà.
Khi nhìn thấy Thành Lâm định nhảy lên giường trong phòng Hồng Nhung, Bích Diệp ngay lập tức lôi cổ cậu em trai ra ngoài trong sự ngỡ ngàng không chỉ của Hồng Nhung và của cả Thành Lâm.
– Phòng…phòng này một người ở?
– Chứ em muốn mấy người ở?
– Phòng này 10 ở cũng được ấy chứ.
Mấy cô hầu gái đứng phía sau mặt không chút biểu cảm. Thật ra họ cũng không giám cười, việc thiếu gia trở về đã được gia chủ thông báo, cho nên những tình huống như thế này vẫn luôn được lưu ý.
Để lại hai người hầu gái giúp đỡ Hồng Nhung thu dọn mọi thứ, và hướng dẫn cô cách sử dụng các loại thiết bị trong phòng.
Phòng ngủ của Thành Lâm ở ngay gần phòng Hồng Nhung. Căn phòng này thậm chí còn to hơn cả phòng của Hồng Nhung. Thành Lâm chết trân tại cửa. Bởi lẽ, những thứ bên trong căn phòng này còn khoa trương hơn cả căn phòng vừa nãy.
Không chỉ có tủ quần áo, tủ đồng hồ…mà mỗi tủ là một loại riêng biệt. Quần áo vest riêng, quần áo ở nhà riêng, quần áo thể thao…và đồng hồ cũng có tới 2 tủ đầy ắp các loại thương hiệu Rolex, Patek Phillip, Cartier…
Căn phòng này tông màu nhạt, giường trắng, nhiều đồ nội thất màu kem, rèm cửa màu xám bạc…cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái. Thành Lâm từng bước chậm rãi khám phá căn phòng sẽ là nơi ở chính của mình.
Đối diện với giường ngủ là một bộ salon rất lớn màu nâu nhạt. Trên bàn, các loại hoa quả tươi bày biện rất đẹp mắt.
– Em trai. Đây là phòng em. Căn phòng này với phòng bố mẹ là lớn nhất đấy.
– Có phải mọi người làm hơi quá rồi không? Một mình em ở, đâu cần phải làm lớn như vậy.
– Không thể. Em là con trai độc nhất của bố mẹ. Đừng nói là căn phòng này. Thậm chí cả biệt thự và toàn bộ gia viên này đều là của em.
– Vậy còn chị?
– Chị có nơi ở riêng rồi. Nhưng hiện tại vẫn ở cùng mọi người. Sau này kết hôn, chị sẽ ở đó.
– Nhưng em trở về đâu phải vì những thứ này.
– Chị biết. Đừng lo, nhà chị cũng không nhỏ hơn nơi này bao nhiêu đâu. Em trai.
– Vậy phòng chị đâu?
– Gì? Định điều tra rồi tập kích chị àh? Phòng chị ở gần phòng ba mẹ, ngay bên kia thôi.
Thành Lâm hít sâu một hơi rồi thở ra để bình ổn cảm xúc. Cuộc sống mới này mang lại cho cậu quá nhiều thứ bất ngờ. Nhưng không sao, có gia đình và tất cả mọi người ở đây. Cậu sẽ từ từ làm quen với tất cả mọi thứ.
– Xuống ăn cơm nào. Em trai.
Để lại hai người hầu gái dọn dẹp căn phòng, Bích Diệp rất tự nhiên khoác tay Thành Lâm kéo đi. Qua phòng Hồng Nhung rồi cùng xuống nhà dùng bữa.