Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm - Chương 11: Thân thế thật sự.
Tất cả đám người lão Tứ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía phía xa xa nơi những bóng người đang gấp rút chạy đến.
Chỉ với một cô gái cầm nỏ máy đã khiến bọn chúng điêu đứng, 4 người bị hạ gục, vài người bị thương mà cô gái đó còn chẳng sứt mẻ gì cả.
Hít sâu một hơi, ngoái đầu nhìn về phí Hồng Nhung đang lồm cồm bò dậy sau bụi cây. Chúng cắn răng nổ súng về phía đoàn người, đồng thời tháo chạy về phía sau một cách mau lẹ.
Kẻ thì bị thương, kẻ thì quần áo xộc xệch, thậm chí có kẻ còn chưa kịp mặc quần trở lại. Chúng dìu dắt nhau lẩn khuất dưới những tán cây rừng rậm rạp.
Cáo quan sát động tĩnh thật kỹ, khi nhìn thấy đám người lũ lượt trốn chạy thật xa mới vội vàng chạy lại phía lùm cây nơi Hồng Nhung đang cố gắng bò dậy.
Nhìn thấy cô gái chạy lại, Hồng Nhung khẽ thu mình lại. Trên người cô bây giờ chỉ còn mỗi mảnh vải gai thô sơ tơi tả. Cô cúi đầu thật sâu như thể muốn biến mất trước mặt cô gái này.
Nhìn thấy Hồng Nhung, Cáo xót xa vô cùng. Người phụ nữ nơi đây thân phận quá đỗi bèo bọt. Cáo dùng dao găm nhanh chóng cởi trói cho Hồng Nhung.
– Cảm…cảm ơn…đã cứu mạng.
Hồng Nhung nghẹn ngào mở miệng, đôi tay thon thả, mềm mại cố gắng kéo chiếc áo tả tơi không còn chỗ lành che đi phần cơ thể hở hang. Đôi chân ngọc ngà cói gắng khép lại che chắn lỗ lồn đỏ tấy đang rỉ nước pha thêm chút máu. Thanh âm trong trẻo, dịu dàng của Hồng Nhung lại một lần nữa khiến Cáo sửng sốt.
– Mọi người đừng lại đây. Ai còn dư bộ quần áo sạch cho em mượn chút. Ở đây có một người phụ nữ bị đám côn đồ kia xâm hại.
Liếc mắt thấy đồng đội đang chạy đến, Cáo lập tức đứng chắn phía trước Hồng Nhung. Một chiếc balo bay về phía Cáo rất nhanh và chuẩn xác.
Lấy một tấm chăn mỏng trong balo khoác lên người Hồng Nhung, Cáo nhẹ nhàng nâng cô đứng lên dìu về phía con suối nhỏ xíu cách đó không xa.
– Chị. Tẩy rửa thay đồ đã nhé.
Hồng Nhung bẽn lẽn gật đầu. Khoé môi khẽ mím lại. Một vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khóc vì may mắn được cứu, khóc vì tủi thân, khóc thì cô đã có thể giữ được mạng sống.
Hồng Nhung gột rửa thân thể rất kỹ càng. Đầu khấc của lão khốn đã chạm vào lỗ lồn, suýt chút nữa cô đã không thể giữ được sự sạch sẽ dành cho Thành Lâm. Bầu vú cũng được cô kỳ cọ rất kỹ. Những bàn tay bẩn thỉu đã nắn bóp không thương tiếc, cô phải rửa sạch tất cả. Cô muốn mình phải thật sạch sẽ để đi tìm Thành Lâm.
Cáo vẫn canh gác khu vực lân cận để Hồng Nhung tẩy rửa cơ thể. Không lâu sau khi đội Hắc Hổ đến, Bích Diệp dưới sự hộ tống của Kim Huệ cũng tới nơi.
– Hộc…m…mọi…mọi thứ sao rồi?…hộc…em trai tôi đâu?…có…có vấn đề gì không?…hộc…
Bích chạy đến, còn chưa kịp thở đã vội hỏi tình hình. Khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ lên vì mệt. Mồ hô ướt sũng khuôn mặt, tuy không chạy hết tốc lực như đội Hắc Hổ, nhưng quả thật rất mệt.
– Tiểu thư. Bọn chúng tháo chạy hết rồi. Khu rừng bọn chúng rất thông thuộc. Chúng ta không thể làm gì được chúng.
– Hộc…Vậy còn em trai tôi? Không có được thông tin gì sao?
– Cáo đã hạ 4 tên ở đây. Phía dưới còn vài tên cũng bị tiêu diệt. Chúng ta chỉ bắt một tên duy nhất sống sót thôi.
– Hắn đâu?
Thành Lâm nhanh chóng bị dẫn giải đến. Chỉ một cú chích mũi giày, cậu quỳ rạp xuống trước mặt Hồng Nhung.
Liếc nhìn người đang quỳ trước mặt, Bích Diệp hơi nhíu mày. Khuôn mặt lấm lem cúi xuống không muốn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Bích Diệp.
– Ngẩng đầu lên.
Bích Diệp tháo kính râm, lạnh lùng ra lệnh. Thành Lâm vẫn lì lợm cúi đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Cốc…Báo gõ đầu cậu một cái rõ kêu, hiển nhiên anh ta vẫn hơi cay cú vì bị Thành Lâm vượt mặt khi trước. Thành Lâm ai oán nhìn Báo, đúng là tên tiểu nhân. Không thắng được người ta rồi lợi dụng việc công, trả thù riêng.
Thành Lâm từ từ ngước lên nhìn Bích Diệp. Khuôn mặt xinh xắn hiện ra trong mắt khiến cho Thành Lâm hơi khựng lại một chút. Rất nhanh chóng, cậu đưa mắt đi nơi khác tránh khỏi cái nhìn như máy X- Quang của Bích Diệp.
– Nói. Cậu thanh niên bị các người vây hãm bây giờ đang ở đâu? Nơi ẩn náu của đám đồng bọn kia. Tất cả không được bỏ sót.
Thành Lâm nghi hoặc nhìn lại Bích Diệp. Người bị vây hãm là cậu cơ mà, nhưng cậu hoàn toàn không biết những người này là ai, tìm cậu để làm gì? Vì vậy cho nên cậu lại im lặng cúi đầu.
– Câm àh? Tên khốn. Muốn ăn gõ nữa phải không?
Báo xắn tay áo hùng hổ tiến lên, nhưng bị Gấu và Sếu giữ lại. Thành Lâm liếc mắt nhìn về phía Báo, một ánh mắt khinh bỉ rất rõ ràng khiến Báo sôi máu.
– Bị câm?
– Không.
– Thế tại sao không nói?
– Không biết nói gì.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hồng Nhung được Cáo dìu về phía toàn đội. Nhìn thấy trong đám người nhốn nháo kia, ở chính giữa là người người đang quỳ. Xung quanh là những tiếng ồn ào của tra hỏi xen lẫn cả những câu nói trong tức tưởi của Báo.
Nghe tiếng bước chân, toàn đội lập tức nhìn sang. Cáo đang chậm rãi bước đến, bên cạnh còn đỡ một cô gái xinh đẹp chẳng thua kém gì Bích Diệp, dẫu cho có một vài vết xước nhỏ trên đôi má trắng hồng.
– Tên khốn cứng đầu. Cứ phải cho ăn cốc thì miệng lưỡi mới hết cứng phải không?
Báo lại bắt đầu hung hăng, bộ dạng tức xì khói kia chắc chắn là lại vừa bị Thành Lâm bơ đẹp.
– Các cậu cút ra. Tôi sẽ cho tên cứng đầu này một cước. Để xem, giày tôi cứng hay mồm hắn cứng.
Lúc này, Hồng Nhung mới kịp nhìn kỹ về phía đám người. Người đang quỳ dưới đất kia vẫn mặc bộ đồ vải thô rách rưới đó. Làm sao cô có thể không nhận ra người đó cho được?
Đúng lúc Báo muốn lao lên ăn thua đủ với Thành Lâm, thì Hồng Nhung đột nhiên vùng ra khỏi Cáo lao thật nhanh vào giữa đám người, rồi ôm trầm lấy con trai siết chặt trong lòng mình.
– Xin mọi người. Đây là con trai tôi. Xin đừng làm hại con trai tôi.
Thành Lâm vốn đang quỳ quay lưng về phía Hồng Nhung, nên hoàn toàn không biết mẹ đang đến gần. Đang muốn trêu tức Báo, thì có người ôm trầm lấy cậu, khiến cậu giật mình.
Vừa quay sang, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, lại nghe giọng nói trong trẻo, dịu dàng ấy, cả cơ thể Thành Lâm như hoá đá.
– Mẹ…hức…mẹ…hức…
– Ừh. Chúng ta ổn rồi. Chúng ta đã được cứu rồi. Cục cưng của mẹ.
Hồng Nhung ôm chặt Thành Lâm trong vòng tay. Cô rưng rưng nước mắt, cảm giác hạnh phúc vô bờ. Mới có mấy tiếng rời xa, nhưng với cả hai đều giống như thời gian dài vô tận.
Tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên sửng sốt. Người phụ nữ này nhìn rất trẻ, không đến 30 tuổi thậm chí tầm 25 tuổi thế nhưng lại có con trai lớn như vậy. Toàn đội giống như choáng váng với những gì đang diễn ra.
– Hoá ra không phải bị câm. Tên khốn, àh không tên nhóc cứng đầu. Bây giờ có thể nói được rồi chứ?
– Có chuyện gì sao ạh? Chúng tôi không làm gì cả.
– Cô gái. Chúng tôi chỉ muốn biết, hai người với đám người kia là thế nào? Những người kia vây khốn một người rất quan trọng đối với chúng tôi.
Hồng Nhung và Thành Lâm đồng loạt qua sang nhìn nhau. Sự kinh ngạc trong mắt Hồng Nhung và sự khó hiểu trong mắt Thành Lâm.
– Các vị là ai? Chúng tôi không có quan hệ gì với đám người kia hết. Chúng tôi sống ở bản làng phía bên kia ngọn núi này. Chúng tôi bị bọn chúng truy đuổi tới đây. Đám người đó khốn nạn, mọi rợ muốn giết chúng tôi.
– Khoan đã. Hai vị sống ở bản làng phía bên kia ngọn núi, và hai vị chính là những người bị vây hãm mấy ngày nay.
– Vâng. Có chuyện gì sao ạh?
Bích Diệp như chết trân, lập tức nhìn về phía Thành Lâm. Ánh mắt sững sờ khó tải, kèm theo đó là sự kinh ngạc, thắc mắc. Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cô ngẩn ra rồi khựng lại. Bờ môi xinh đẹp run rẩy, muốn nói nhưng lại thôi. Cô lùi lại mấy bước, rồi như không giám tin lắc đầu.
– Cởi…cởi trói.
Bích Diệp là người phản ứng đầu tiên trong toàn đội. Khi mà mọi người còn đang sắp xếp lại thông tin, thì Bích Diệp đã dần định thần lại trong thoáng chốc.
Kim Huệ lập tức cởi dây, những người khác trông thấy biểu hiện khác thường của Bích Diệp, rồi nhớ lại những điều Hồng Nhung vừa nói, sau đó cũng như hoá đá tại chỗ.
Thành Lâm và Hồng Nhung đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn những người xung quanh. Dìu nhau đứng dậy, sau đó hai người đứng dán sát vào nhau đợi chờ những người này thông não.
– Này, tại sao mọi người lại thả tên nhóc cứng đầu này chứ? Không phải nên cho hắn một bài học sao?
– Cậu trật tự đi, Báo. Chúng ta hình như phạm tội tày đình rồi.
– Em…àh. Cậu trai. Đây là mẹ của cậu sao?
– Đúng.
– Nhưng hai người…còn đều rất trẻ. Không thể…
– Là chúng tôi có duyên với nhau. Tôi nhặt được con trai ở bìa rừng. Tôi không phải mẹ đẻ.
– Vậy. Em…
Bích Diệp cả người run rẩy, cô đưa mắt nhìn sang Thành Lâm. Cô không giám tin đây là em trai của mình. Bầu không khí trở nên ngưng đọng. Mọi thứ giống như một quả bom chuẩn bị phát nổ.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh. Bích Diệp tiến lên một chút, nhìn thẳng vào mắt Thành Lâm. Đôi mắt trong veo, pha thêm một chút trưởng thành trước tuổi ấy khiến cô không khỏi cảm thấy xót xa.
– Em…có phải em có một vết bớt hình trái tim ở xương cụt đúng không?
– Làm sao cô biết?
– Lòng bàn chân hai bên đều có nốt ruồi son phải không?
– Cô là ai?
Thành Lâm giật mình cảnh giác nhìn chằm chằm Bích Diệp, cậu lập tức kéo Hồng Nhung ra phía sau lưng mình. Chính Hồng Nhung cũng kinh ngạc đến tột cùng.
Những đặc điểm kia hoàn toàn ở trên cơ thể Thành Lâm, nhưng tại sao cô gái này lại biết rõ ràng đến như vậy? Còn ánh mắt cô gái nhìn Thành Lâm hoàn toàn không còn một chút xa lạ, giống như nhìn người thân trong gia đình.
– Em…em trai. Em là em trai của chị.
– Tôi? Em trai?
– Phải. Tất cả những điều trên đều là mẹ nói với chị. Em bị kẻ xấu bắt cóc, gia đình chúng ta đã bị thất lạc nhau. Chúng ta về nhà được chứ? Ba mẹ đang đợi.
– Khoan đã. Có hiểu lầm gì ở đây sao? Tôi không phải cô nhi? Tôi bị bắt cóc?
– Đúng thế.
Thành Lâm lặng người run rẩy tiếp nhận thông tin. Hồng Nhung ở phía sau thì trầm mặc. Nếu Thành Lâm trở về, cô có thể vĩnh viễn mất đi con trai. Mất đi niềm hạnh phúc ngắn ngủi và có thể là cả thế giới của chính bản thân cô.
– Tôi……
– Chúng ta trở về đi. Chị sẽ từ từ nói tất cả với em. Nếu em không tin tưởng, chúng ta sẽ làm giám định ADN.
– Vậy…vậy…được. Tôi đồng ý. Nhưng phải đưa cả mẹ tôi đi cùng nữa. Nếu không…
– Tất nhiên là được.
Thành Lâm nhìn Hồng Nhung, sau đó cầm tay kéo sát Hồng Nhung ép vào người mình, giống như một đứa trẻ nhất quyết phải mang theo món đồ trân quý nhất.
Bích Diệp nở một nụ cười hiếm thấy, cô định bước lên ôm em trai. Nhưng sợ anh vẫn chưa thích ứng được với hiện tại, nhịn xuống cảm xúc Bích Diệp chỉ có đứng lặng người nhìn Thành Lâm. Thêm một chút dịu dàng, thêm một chút xót xa, lại thêm một chút mong chờ.
Người bình ổn như Hắc Hổ lúc này cũng trở nên rất hỗn loạn. Nếu đây thực sự là con trai của ông chủ, đó sẽ là niềm hạnh phúc cho cả gia đình. Nhưng những khúc mắc trong cách sống, có lẽ sẽ là trở ngại không nhỏ.
Tuy mới chỉ tiếp xúc với cậu trai này, Hắc Hổ dường như vỡ lẽ ra rất nhiều thứ. Đặc biệt là hành động luôn che chắn và bảo vệ cho người mẹ nuôi kia, càng khiến cho anh thêm một chút thiện cảm.
Đoàn ngườì lũ lượt rời khỏi cánh rừng, trước khi rời đi, dù không tình nguyện nhưng Báo và vài người vẫn phải quay trở về nơi hẻo lánh kia trong bí mật. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản chỉ là như vậy.
Ngước lên nhìn bầu trời quang đãng, Hắc Hổ có chút khẩn trương. Hi vọng mọi thứ sẽ không xảy ra điều gì đó bất ngờ.
Trên đường trở về, trong chiếc xe bảo mẫu việt dã to lớn và an toàn. Bích Diệp vẫn chăm chú nhìn về Thành Lâm mang theo một chút bồn chồn. Hi vọng em trai sẽ không bị choáng ngợp với cuộc sống sau đổi chóng mặt sau đây ít ngày.
Thành Lâm và Hồng Nhung vẫn dính sát không rời. Không quá khó hiểu tình huống hiện tại. Mọi thứ thay đổi quá chóng vánh, từ thân thế cho đến cuộc sống. 15 năm tình cảm mẹ con, có lẽ là thứ lúc này mang đến cho Thành Lâm một chút điểm tựa để chuẩn bị đối mặt với những thay đổi to lớn ngay sau đây thôi.
Sự trao đổi thông tin diễn ra một cách nhanh chóng, nhưng với Thành Lâm sẽ cần một khoảng thời gian khá lâu để tiêu hoá hết những gì thông tin anh vừa nhận được kia.
Ba anh là Mạnh Hùng, một tài phiệt, ông trùm bất động sản.
Mẹ anh là Tuyết Mai đơn giản là một người phụ nữ trong gia đình. Mẹ anh lùi về sau làm hậu phương cho ba anh bung nở.
Thành Lâm cũng được biết Bích Diệp không phải chị gái ruột của anh, mà là con nuôi. Ngoài ra, còn rất nhiều những thứ khác mà anh cần có thời gian để quên thuộc.
Tên ban đầu ba mẹ đặt cho anh là Mạnh Dũng, nhưng chưa kịp làm giấy khai sinh thì anh bị bắt cóc. Kẻ thủ ác chính thủ hạ của tên tội phạm khét tiếng, từng bị ba anh phối hợp với cảnh sát hình sự hạ gục cách đây 15 năm.
Những người bị hại khi ấy chính là ba mẹ ruột của Bích Diệp. Khi ấy ba mẹ Bích Diệp chỉ là trợ lý và kế toán của một công ty, lãnh đạo công ty và tên trùm tội phạm kia là đồng bọn. Chính ba mẹ Bích Diệp phát hiện ra mọi việc và rồi bị chúng thủ tiêu.
Trở về thực tại, Thành Lâm đã buông bỏ thêm một chút phòng bị với Bích Diệp. Có lẽ vì số phận của cô, cũng có lẽ vì những biểu hiện không phải là nhằm thể hiện địa vị như hiện tại.
Anh đã từng có suy nghĩ, Bích Diệp sẽ thủ tiêu anh rồi trở về hưởng thụ cuộc sống giàu sang. Nhưng mọi thứ lại không diễn ra như anh tưởng. Anh có cảm giác, chính Bích Diệp còn khao khát anh về với đúng thân phận của mình, hơn cả chính bản thân anh.
Cho dù xuất phát từ lòng trắc ẩn của tình thân, hay vì tình cảm thật sự của Bích Diệp dành cho gia đình này, thì anh cũng thật sự tán thưởng Bích Diệp rất nhiều.
******
Biệt thự tại thủ đô.
Vợ chồng Mạnh Hùng, Tuyết Mai đứng ngồi không yên từ lúc Bích Diệp rời đi ngay trong đêm. Điện thoại không thể liên lạc khi Bích Diệp đi vào rừng sâu. Trước đó, tình hình vẫn luôn được Kim Huệ thông báo đều đặn.
Nửa ngày thấp thỏm chờ đợi, suýt chút nữa Tuyết Mai không chịu được mà cũng muốn chạy đến tận nơi xem xét tình hình. Mạnh Hùng vất vả lắm mới trấn tĩnh được vợ yêu. Ông cũng chỉ biết nóng ruột chờ đợi mà thôi.
– Không được. Em nhất định phải đi. Em không thể ngồi yên chờ đợi được nữa.
– Bình tĩnh nào bà xã. Đợi thêm một chút nữa.
– Em không bình tĩnh được. Bích Diệp đang ở ngoài đó. Cho dù không tìm được con trai, thì Bích Diệp cũng phải trở về. Em không thể để mất bất kỳ đứa con nào được.
Thêm nửa ngày mòn mỏi, cuối cùng Tuyết Mai cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Mạnh Hùng thực ra cũng đã xuôi theo ý của vợ, chỉ là ông muốn tỏ ra điềm tĩnh hơn một chút mà thôi.
Cả hai nhanh chóng ra xe chuẩn bị khởi hành thì điện thoại Mạnh Hùng và Tuyết Mai đồng loạt đổ chuông. Bên Mạnh Hùng là của Hắc Hổ, bên Tuyết Mai là của Bích Diệp. Cả hai quay ra nhìn nhau khó hiểu.
– Alo.
-…………
– Hả? Thật không?
-…………
Tiếng trả lời đồng thanh, thậm chí đồng từ của cả hai khiến tài xế xuýt chút nữa bật cười. Ngay sau đó, thông qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn thấy nụ cười nở rộ trên cả khuôn mặt của ông chủ và bà chủ. Lập tức cửa xe bật mở, nhưng rồi lại ngay lập tức đóng xầm lại khiến tài xế hoang mang tột độ.
– Đi. Nhanh lên.
– Đi đâu ạh? Ông bà chủ.
– Bệnh viện thủ đô.
– Vâng ạh.
Tiếng nói lại đồng thanh vang lên của hai người. Lần này, tài xế đã phải lén đưa tay giả vờ vuốt mặt, thật ra là để che miệng nhịn cười.
Tình huống có chút khó tả, khiến cho Mạnh Hùng và Tuyết Mai cảm thấy kỳ quái. Rồi sau đó cả hai cũng bật cười thành tiếng, cười rũ rượi khi nhớ lại khoảnh khắc đồng thanh vừa rồi.
Tài xế phải cực lực mím môi, khuôn mặt vặn vẹo khó khăn lắm mới nuốt được tiếng cười xuống bụng. Xem ra, một niềm vui cực lớn sắp diễn ra.