Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm - Chương 10: Bị bắt.
Đội trưởng cận vệ Hắc Hổ. Anh mới hội ngộ cùng mọi người cách đây ít phút. Lúc trước, anh theo đội trinh sát đi trước thu thập thông tin. Khi nhận được thông báo của Bích Diệp, anh lập tức cùng đội xuất hiện ở đây.
Hắc Hổ cao lớn, thân hình vạm vỡ, khuân mặt góc cạnh luôn nghiêm túc làm cho anh càng thêm lạnh lùng. Hắc Hổ vốn là một cô nhi, trong một lần đi thăm trại trẻ mồ côi, trên đường trở về anh được Mạnh Hùng phát hiện ra đang nằm co ro dưới gầm cầu, trong cái đói và rét.
Khi ấy Hắc Hổ đã 10 tuổi, thân hình gày gò, đen nhẻm chỉ còn chút hơi tàn. Sự lạnh lùng xa cách, thêm chút điềm đạm và ít nói đã lọt vào mắt xanh của Mạnh Hùng.
Hắc Hổ không nhận Mạnh Hùng là ba nuôi, anh từng nói anh mang ơn ông đã cứu giúp, vậy nên anh gọi ông là ông chủ và tự hứa sẽ tận trung báo đáp ơn tái sinh.
Thời điểm gặp Hắc Hổ, khi đó con trai vừa bị đánh cắp. Mạnh Hùng lập tức nhận nuôi nhưng Hắc Hổ chỉ nhận ông là ông chủ, Bích Diệp khi ấy cũng mới được 2 tuổi. Hiện tại, Hắc Hổ đã 25 tuổi.
Hắc Hổ đã lớn lên và rèn luyện bên cạnh Bích Diệp, anh luôn luôn phân biệt rõ thân phận của mình. Dù Bích Diệp luôn gọi là anh Hắc Hổ, nhưng Hắc Hổ vẫn luôn đáp lại bằng câu tiểu thư.
Phía bên Hồng Nhung. Cô thật sự không thể tiếp tục chạy nổi, sức lực của phụ nữ vốn dĩ đã yếu hơn nam giới, thể lực bị bào mòn chưa kịp hồi phục hoàn toàn lúc giao hoan với Thành Lâm. Cho dù rất cố gắng chạy, nhưng khoảng cách giữa cô và đám lão Tứ ngày càng thu hẹp.
Bước chân bắt đầu loạng choạng, dấu vết cô để lại trên đường chạy dễ dàng bị lão Tứ phát hiện và lần theo. Chút sức lực cuối cùng đã hết, Hồng Nhung ngã quỵ bên gốc cây lớn.
Lúc này quần áo cô đã tả tơi vì bị cành cây quất vào, bầu vú căng mọng chi chít những vết đỏ hồng như roi vụt lấp ló sau lớp vải gai thô sơ. Lỗ lồn bị thương cũng khẽ rỉ ra một dòng nước hồng hồng, mu lồn đã thấp thoáng ẩn hiện.
Hồng Nhung ngồi tựa lưng vào thân cây thở dốc. Cảnh vật đã dần dần hiện rõ theo ánh sáng buổi sớm. Cô biết mình không còn khả năng chạy trốn nữa. Lặng lẽ rút con dao nhỏ đặt lên cổ, cô chờ đợi đám ác nhân đang dần tiến tới.
– Con trai…hộc…mẹ đã cố gắng hết sức rồi…hộc…vĩnh biệt cục cưng của mẹ…hộc…
– Con đĩ…hộc…mày cũng giỏi đấy…
– Chạy được đến đây cũng rất khá rồi…nào chuẩn bị thôi anh em…
– Con đĩ này ngon quá. Vú to thật đấy. Da cũng trắng nữa. Lão Tứ, nhanh lên, địt trước đi chúng tôi không nhịn nổi nữa rồi. Khà khà.
Từng tên, từng tên xuất hiện trong màn sương mù. Ánh mắt dâm đãng cùng nụ cười đểu cáng đổ dồn vào hai bầu vú đang phập phồng của Hồng Nhung. Ánh mắt Hồng Nhung lạnh lẽo lướt qua từng khuôn mặt. Cô muốn ghi nhớ thật kỹ lúc ác nhân này, sau khi chết cô nhất định sẽ trở lại báo oán lũ thối tha, một tên cũng không bỏ sót.
– Con đĩ. Ngoan ngoãn bỏ dao xuống. Muốn chết cũng được, nhưng phải làm cho buồi chúng tao thấy sướng trước đã.
– Nhất định chúng tao sẽ địt toét lồn mày. Địt mày sướng đến chết.
– Khà khà. Buồi tao cứng rồi này.
Những gã đàn ông hau háu nhìn Hồng Nhung đang ngồi im bất động. Mỗi chiếc quần tụt xuống là một con cặc xuất hiện trong tầm mắt của Hồng Nhung. Những con cặc đen đúa, đủ loại hình dáng kích thước, nhưng chẳng có cái nào có thể so sánh được với con quái vật của Thành Lâm.
Hồng Nhung nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lũ mọi rợ không chớp mắt.
– Chúng mày muốn địt tao? Vậy thì tao sẽ chọc rách lồn.
Hồng Nhung vén quần, lồn múp xuất hiện càng làm lũ đểu cáng sáng mắt. Cô hoàn toàn không biết, lão Tứ đã vòng ra phía sau lưng của cô.
Hồng Nhung vung tay cầm dao lên, dứt khoát nhắm thẳng lỗ lồn mình đâm xuống. Đau ư? Chả thấm vào đâu so với nỗi nhục nhã khi bị bọn chúng địt. Cô là của Thành Lâm, không một kẻ nào có thể chiếm đoạt được cô hết.
Lão Tứ nhanh như chớp đá tung con dao trong tay Hồng Nhung. Hắn ta nhanh chóng tóm được cô, rồi khống chế cô hoàn toàn.
Hồng Nhung không còn dù chỉ một chút sức lực, cô bất lực không một chút phản kháng. Lão Tứ tóm được cô, hai tay Hồng Nhung bị trói lại phía trước bụng, dây thừng quấn ra phía đằng sau lưng, ép chặt hai tay vào thân thể. Hắn đứng dậy nhìn cô với ánh mắt hằn học và sự căm phẫn tột cùng.
Thân mang tiếng là vợ của lão, thế nhưng lão lại chưa từng được chạm vào thân thể ngọc ngà này.
Xoạt…áo Hồng Nhung bị xé toạc, hai bầu vú căng mọng bật nảy trong không khí.
– Thằng chó…
Đét…Hồng Nhung chưa kịp nói hết câu, một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp. Gò má bỏng rát, cảnh vật trước mắt cô tối sầm lại. Cô choáng váng đổ gục sang một bên.
Xoạt…cái quần xấu số tiếp tục bị xé nát. Mông cong vểnh lên, lỗ lồn đỏ tấy bại lộ hoàn toàn trong ánh mắt lũ sói già.
– Con đĩ. Địt mẹ mày. Mày cho thằng con hoang địt nát rồi phải không? Con mẹ mày.
– Lão Tứ. Lồn nó có vẻ đang bị thương kìa.
– Kệ mẹ nó. Địt nó đến chết cũng được. Không phải lo.
– Lão Tứ. Địt trước đi.
Lão Tứ nhếch mép cười gằn, quần lão nhanh chóng tụt xuống. Con cặc tím đen gân guốc nhìn rất ghê. Không to lớn như của Thành Lâm, nhưng lại dài hơn một chút xíu.
Hồng Nhung cố gắng giãy dụa nhưng không còn sức, lại bị trói tay khiến cô không tự chủ úp người xuống. Thân thân gục xuống nền đất, mông cong vểnh lên cao tạo thành tư thế sẵn sàng giao phối.
– Khà khà. Nó chủ động tạo thế kìa. Chắc thèm địt lắm rồi.
– Lũ chó. Chúng mày sẽ chết không có chỗ chôn. Địt mẹ chúng mày. Lũ chó má.
Cả đám cùng bật cười vang dội, lão Tứ nhìn chằm chằm vào lỗ lồn vẫn đang sưng đỏ của cô. Tay lão túm lấy con cặc tím đen dựng đứng sục vài lần, rồi chậm rãi tiến lại gần Hồng Nhung.
– Nâng nó lên cho tao. Tao sẽ địt nó trước, sau đó chúng mày mặc sức địt nó đến chết.
– Khà khà khà.
Hồng Nhung bị 2 gã luồn một cây gậy vào khe 2 khuỷu tay, gậy gỗ ép chặt vào lưng khiến cô không thể nhúc nhích. Chúng lôi cô dậy rồi bắt cô quỳ khom lưng, rồi ghì chặt cô xuống nền đất không cho ngọ nguậy, vểnh mông ra phía sau hướng về phía lão Tứ. Bàn tay bẩn thỉu của hai gã vồ lấy bầu vú của cô ra sức nắm bóp.
– Áhhh…lũ chó…chúng mày sẽ chết không có chỗ chôn…áhhh…
Mặc cho Hồng Nhung kêu gào, Lão Tứ cười gằn, khụy gối xuống, một tay gã túm tóc Hồng Nhung kéo lên, tay còn lại cầm gậy thịt đập vào mông Hồng Nhung phát ra những tiếng bịch bịch. Gã tiếp tục cầm côn thịt đập vào miệng lồn khiến cô giật mình. Thân thể run rẩy, dâm thủy khẽ rỉ ra dính vào đầu khấc của lão Tứ kéo thành từng sợi tơ mỏng.
– Con đĩ. Mày nứng lồn rồi này. Khà khà khà.
Lão Tứ cầm gậy thịt trong tay, dùng đầu khấc day ấn hai mép thịt béo mập. Dâm dịch Hồng Nhung lại tuôn ra càng nhiều. Mặc dù không hề muốn, nhưng lỗ lồn của Hồng Nhung lại phản ứng như đang thèm muốn những gậy thịt bẩn thỉu kia. Lão dùng đầu khấc quét một đường từ hậu môn, đi qua miệng lồn, tách hai mép lồn sang hai bên. Đầu khấc chui một nửa vào trong miệng lồn, đi qua xuống dưới nghiền ép lên hạt châu. Cầm khúc thịt, lão Tứ đập bịch bịch vào mu lồn mập mạp vài cái, rồi quét một đường đi qua miệng lồn trở lại hậu môn.
Chỉ với vài lần bị lão Tứ trêu đùa, lỗ lồn của Hồng Nhung đã không chịu nổi kích thích, dịch dâm ồ ạt trào ra tưới ướt đẫm đầu khấc tím đen của lão Tứ. Cô cố gắng cắn chặt hàm răng, ngăn không cho tiếng rên rỉ kia bật ra.
Lão Tứ cầm chặt con cặc khẽ ấn vào trong lỗ lồn, nước dâm quá nhiều, đầu khấc chui tọt vào bên trong rất dễ dàng. Lão Tứ rùng mình vì sướng, lão cắn răng khựng lại rồi nhanh chóng rút buồi ra. Lão tự mình ngăn cản ham muốn thọc buồi, ngay lập tức địt nát lỗ lồn Hồng Nhung.
Lại tiếp tục ấn vào, rút ra. Chỉ sau vài nhịp đầu khấc lão Tứ đã bóng loáng nước dâm. Dịch dâm quá nhiều, theo thân cặc chảy xuống ướt đẫm 2 hòn trứng dái.
Hồng Nhung cố gắng vặn vẹo hông để tránh những cú đâm chọc trêu đùa của lão Tứ, nhưng càng vặn vẹo thì đầu khấc lại càng cọ xát vào miệng lồn khiến cho dâm thủy phun ra như suối.
– Ưhhh…địt…mẹ chúng mày…lũ khốn nạn…ưhhh…tao sẽ giết chúng mày…ưhhh…
– Khà khà. Chúng mày nhìn xem. Con đĩ này thật sự làm bằng nước. Lồn nó sũng nước rồi. Địt sướng buồi phải biết.
Cơ thể Hồng Nhung run rẩy vì kích thích. Cô gần như bị khoái cảm nhấn chìm, những lời chửi rủa thông qua tiếng rên rỉ chỉ khiến cho lũ đàn ông nứng tợn.
Vài kẻ không còn chịu nổi cảnh dâm đãng kia, bắt đầu tự sục cặc thủ dâm, ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào thân thể ngọc ngà.
Lão Tứ dừng trêu chọc Hồng Nhung, gã kê đầu khấc vào miệng lồn, gã lấy đà chuẩn bị thọc một cú toàn lực vào lỗ lồn Hồng Nhung.
Ánh nắng dần lên nhanh chóng làm tan đi lớp sương mù, cảnh vật trở nên rõ nét hơn rất nhiều. Một tay cung trong đội phát hiện ra đám người lão Tứ. Chưa kịp về báo cáo thì cô phát hiện ra đám người này đang chuẩn bị hãm hiếp tập thể một cô gái.
Trong những hình ảnh thu được, không hề có cô gái nào trong nhóm người lão Tứ. Hơn nữa, cô gái còn đang trói khiến cô càng thấy không đúng. Cô không một tiếng động tiến lại gần, rồi nhanh chóng leo lên một cây to tìm điểm bắn. Thế nhưng điểm bắn hơi chếch đi chứ không phải thẳng hướng thân người.
Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, cô vẫn quyết định khai hoả cho dù không giết chết lão già thì cũng khiến lão trọng thương.
Tịch…một âm thanh rất nhỏ phát ra. Mũi tên từ cánh cung của cô vút một tiếng bay thẳng về phía vai lão Tứ. Lão Tứ cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, lập tức cúi người xuống.
Bị bắn bất ngờ, nhưng vẫn kịp né tránh, mũi tên sượt qua vai lão Tứ để lại một vết rách khá lớn. Tốc độ của mũi tên rất nhanh, lại cố ý lao người né tránh, lão Tứ văng người sang một bên.
– Áhhh…chúng ta bị phục kích. Giết nó cho tao.
Lão Tứ gầm lên, lão phát hiện một cô gái trên cây vừa bắn gã bằng một chiếc nỏ máy. Lão cắn răng nhịn đau, lao nhanh ra phía sau thân cây to Hồng Nhung vừa tựa vào lúc vừa.
Nghe tiếng kêu của lão, tất cả giật mình ngoái đầu lại nhìn. Vài kẻ phản ứng rất nhanh, nhào về phía đống vũ khí nằm rạp xuống nền đất. Chúng nhanh chóng bò lại vớ lấy cây súng tự chế chuẩn bị chiến đấu với cô gái.
Hai tên đang giữ Hồng Nhung nghe động, nhưng bàn tay đang bóp vú Hồng Nhung không nỡ buông ra. Chúng cắn răng luyến tiếc nắn bóp thêm cái.
Tịch…vút…
Tịch…vút…
Hai mũi tên nhanh như cắt găm lên ngực và lưng hai tên đang bóp vú Hồng Nhung. Cả hai trợn trừng mắt rồi từ từ gục xuống hai bên thân người Hồng Nhung. Một kẻ bị tên găm giữa ngực trái, kẻ còn lại tên xuyên từ sau lưng ra phía trước.
– Mẹ nó. Hai thằng ngu. Vẫn còn tiếc nuối cái gì chứ.
Hồng Nhung đang bị giữ bỗng nhiên gục xuống, úp mặt xuống đất. Nhìn thấy hai tên vừa bóp vú mình nằm bất động ở bên cạnh, khiến cô có chút kinh ngạc.
Không biết ai vừa cứu mình. Chẳng lẽ Thành Lâm tìm được cứu viện sao? Nhưng loại tên này trong bản làng không ai có. Vậy người vừa bắn tên là ai?
Cô gái ra tay rất nhanh. Sau khi hạ hai tên ngu ngốc tham lam, cô biến mất nhanh chóng sau tán lá. Đoàng…đoàng…
Đoàng…đoàng…
Những tên có vũ khí bắt đầu phản kích lại, những phát súng rời rạc vang vọng khắp núi rừng. Tiếng cành cây rơi rụng lả tả, tiếng chim giật mình bay xào xạc, thú rừng hoảng sợ chạy trốn. Tất cả âm thanh hỗn loạn vang lên.
– Báo cáo. Phát hiện mục tiêu. Rất nhiều kẻ có mặt trong ảnh. Tất cả chú ý, chúng có súng kíp tự chế.
Tiếng nói cô gái truyền vào đàm radio, tất cả mọi thành viên đều nghe thấy, tuy không thật sự quá rõ ràng.
– Nhanh. Phía trên gần đỉnh núi. Hướng 1h phía trước.
Thành Lâm đang chạy phía bên này giật mình đứng lại nghe ngóng. Tiếng súng kíp này chắc chắn là của đám người lão Tứ.
– Chết tiệt. Chạy ngược chiều rồi. Khốn nạn.
Thành Lâm định quay đầu chạy theo hướng tiếng súng, đột nhiên từ trong bụi cây gần đó một bóng đen vụt ra. Cảm nhận được nguy hiểm, Thành Lâm lùi người tránh sang một bên, may mắn đỡ được một cước. Mặc dù phản ứng kịp, nhưng lực đạo cú đá rất mạnh, khiến cho Thành Lâm phải lùi lại vài bước.
– Khà khà. Phản ứng nhanh đấy. Nhưng mà vẫn còn kém lắm.
Thành Lâm nghi hoặc nhìn mấy người phía trước. Tất cả đều mặc đồ biệt kích, thân hình cao lớn. Trên mặt đều đeo mặt nạ và kính đen.
Từ khi nào lão Tứ lại quen biết với những kẻ đáng sợ như thế này. Nhìn trang phục kia, nếu không phải lính đánh thuê thì cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp cấp cao.
Nhanh chóng tỉnh táo, Thành Lâm nhanh chóng co giò bỏ chạy. Cậu không phải đối thủ của những người này. Hơn nữa, ở đây chắc chắn không chỉ có ba người này, sợ rằng rất nhanh sẽ có người chạy đến.
– Đuổi theo.
– Báo. Vừa nãy Cáo đã phát hiện đám người kia. Chúng ta…
– Cậu không thấy tên đó đang chạy về phía tiếng súng sao. Còn đơ ra làm gì nữa.
– Đội trưởng. Phía bên này phát hiện trinh sát của địch. Hắn rất nhanh. Ngay cả Báo cũng không bắt được hắn. Tất cả chú ý.
Thành Lâm quen thuộc núi rừng nên có một chút lợi thế. Báo tuy chạy rất nhanh nhưng lại không thể đuổi kịp được cậu.
Báo thực sự rất bất ngờ. Cậu không phải chậm, hơn nữa mới chỉ 22 tuổi. Từ trước tới nay, ngoài đội trưởng gần như không có ai chạy thắng được anh.
– Chết tiệt. Gã này nhanh thật. Cứ như kiểu hươu nai ấy. Gã chạy rất nhẹ nhưng thật sự rất nhanh.
– Hộc…tên khốn…cậu chạy nhanh như vậy làm gì?…Báo…Cậu bình tĩnh chút…hộc…
Thành Lâm gắng sức chạy thật nhanh để cắt đuôi, thế nhưng Báo quả thật không phải tay vừa. Cho dù Thành Lâm chạy thế nào, Báo vẫn bám sát ngay phía sau cậu.
Thành Lâm có chút khó hiểu, không biết đám người đuổi theo cậu đang ở đâu thì cậu chợt nhìn thấy thấp thoáng vài kẻ nằm im bất động phủ phục dưới dưới triền núi cách chỗ cậu không xa. Trên người vẫn còn găm vài mũi tên.
Bọn chúng bị hạ rồi. Vậy thì rốt cuộc những kẻ này là ai? Không phải đồng minh của lão Tứ. Vậy thì họ là thế lực nào?
Vút…bịch…bịch…
Đang cắm đầu chạy, miên man suy nghĩ thì một bóng đen từ phía trên bổ xuống mang theo một cước với lực đạo khủng khiếp. Thành Lâm toát mồ hôi lạnh, cậu nhào về phía thân cây to, ép người vào thân cây, dồn toàn lực vào đôi tay đẩy người bay ra phía bên cạnh.
Rầm…
Uỵch…hự…
Vút…vút…bịch…bịch…hự…
Hắc Hổ như hung thần, bổ xuống từ triền núi, quyền đi trước, cước theo sau bung ra rất nhanh đánh lui Thành Lâm, khiến cậu nhanh chóng trúng đòn lăn lộn trên mặt đất.
Thành Lâm bật dậy ngay lập tức, lông tóc dựng đứng vì sợ hãi. Chết tiệt. Gã này còn mạnh hơn gã kia rất nhiều. Khốn nạn. Sắp tới nơi tiếng súng nổ rồi.
Vút…bịch…bịch…
Còn chưa kịp ổn định thân thể thì lại thêm một bóng người lao đến phía Thành Lâm tung cước. Thành Lâm trúng đòn văng đi mấy mét.
Kim Huệ tung đòn nhanh đến khó tin.
Phía sau, xa xa hơn một chút, Bích Diệp cũng đang chạy đến rất nhanh. Bầu vú to lớn vung vẩy làm tất cả toàn đội nghệt ra, vội vàng quay mặt đi hướng khác.
Thành Lâm rất nhanh bị khống chế, cậu bôi đen khuôn mặt nên chẳng ai biết cậu vẫn chỉ là một tên nhóc 15 tuổi. Cậu vẫn im lặng không nói một lời nào.
– Tên này thân thủ không tệ đâu. Cũng cao ráo đấy, nhưng hơi gầy chút xíu.
– Hứ. Gầy cũng vẫn chắc cơm hơn cậu đấy Sếu.
– Gấu. Cậu có thể thôi đá xoáy tôi được không? Ai chẳng biết cậu có cơ bụng một múi.
– Cậu…
– Tào lao. Tất cả nhanh chóng di chuyển. Kim Huệ, cô đợi tiểu thư nhé.
– Vâng. Đội trưởng.
Bên này, tiếng súng kíp thỉnh thoảng vẫn lác đác vang lên. Hồng Nhung co ro, cuộn tròn người lại mỗi khi súng nổ. Cô cố gắng lê lết từng chút một về phía tảng đá gần đó để ẩn nấp. Đầu tóc rũ rượi, cô vừa ngồi dậy được thì nhìn thấy lão Tứ đang chằm chằm nhìn vào cơ thể gần như trần truồng của mình.
Lão Tứ liếm môi, lão muốn nhân lúc này phải địt được Hồng Nhung. Cho dù chỉ thọc buồi vào rồi rút ra cũng quá đủ rồi.
Lúc vừa dùng đầu khấc trêu chọc Hồng Nhung, lão đã gần như mất kiểm soát vì sướng. Địt được con điếm này chỉ một chút thôi cũng rất đáng giá.
Lão Tứ ló ra một chút, định nhào về phía Hồng Nhung ở sau tảng đá. Hồng Nhung thấy vậy hoảng hốt, cô gần như bật dậy ngay lập tức, sau đó cô nhào người về phía bên cạnh.
Hự…ưhhh…thân thể mềm mại của Hồng Nhung đập mạnh xuống nền đất. Cũng may chỗ này không có đá sỏi, cô lăn người mấy vòng để bản thân rơi xuống triền dốc thoai thoải. Nơi này cách chỗ lão Tứ vài mét, Hồng Nhung lập tức nấp sau một bụi cây khá lớn.
Ngước lên, vừa lúc cô nhìn thấy cô gái kia đang nấp sau tảng đá gần dốc thoải cách đó khá xa. Cô gái cũng chú ý đến hành động của Hồng Nhung. Khẽ gật đầu tán thưởng, cô gái liền nhào người lộn mấy vòng ra sau một gốc cây to. Nơi này vừa hay có thể dễ dàng quan sát thấy nơi lão Tứ ẩn nấp.
Tịch…phập…Lão Tứ vừa ghé mắt nhìn về phía bụi cây Hồng Nhung, ngay lập tức một mũi tên găm vào thân cây chỗ lão đang nấp như cảnh cáo.
Lão Tứ hoảng sợ vội rụt đầu thu người lại. Lão vừa định kêu gọi đồng bọn thì nhìn thấy phía xa một nhóm người mặc đồ biệt kích đang chạy đến.
Bên phía lão, đã có thêm 2 gã bị tên găm xuyên người. Lão biết, đội của lão đã thất thế. Vơ vội chiếc quần rồi mặc lại lão quan sát một chút, sau đó lấy đá cuội đánh động đồng bọn của mình.
– Rút. Bọn chúng đến rồi. Chúng ta đánh không lại đâu.
– Vậy còn…
– Bỏ đi. Mạng sống có ý nghĩa hơn nhiều.