Mẹ Con Cô Lan Đĩ - Phần 18
Khi Lan ngước đầu lên nhìn thì nàng thấy được ba ánh mắt đầy vẻ dâm dục đang nhìn vào nàng, Lan nhớ chứ, nàng nhớ rất rõ vì đó là ba ánh mắt của ba thằng đã từng hiếp nàng, đã từng khiến nàng chút nữa là rơi vào trầm luân. Lan chết điếng, Lan định vùng lên chạy, nhưng rất tiếc chúng đã nhanh hơn, chúng bắt lấy nàng đè xuống. Một thằng kêu lên hô hố:
– Ái chà chà, đúng là đầu năm đã gặp được may mắn, là em đĩ vú bự của chúng ta đây mà!
Lan chưa kịp nói gì thì nghe một tiếng “xoẹt”, cái áo thun của Lan bị xé làm đôi, hai bầu vú to tròn của nàng bung ra, tưng tưng trước mặt ba thằng, chúng thấy thế thì phá lên cười hô hố:
– Đúng là đĩ mà, lúc nào cũng không thế, luôn thích khoe vú.
Lan vùng vẫy định che vú lại nhưng chúng không cho, hai thằng đứng ở hai bên, giữ chặt tay Lan, một thằng lấy chính nửa cái áo thun của nàng cuộn lại nhét vào miệng Lan. Từ giờ phút đó, Lan chỉ ú ớ chứ chẳng nói được gì nữa. Thằng đứng giữa chắc có lẽ là thủ lĩnh, hỏi nàng:
– Thế nào rồi con đĩ của anh, mới giao thừa mà đã đi khách rồi à?
Lan căm hận nhìn chằm chằm hắn, “BỐP” một cái tát như trời giáng vào mặt Lan.
– Đồ đĩ, ông hỏi sao không trả lời hả?
“BỐP” “BỐP” “BỐP”.
Lại ba cái tát nữa vang lên, Lan đau đớn vô cùng.
Tao hỏi mày, có phải mới banh lồn ra cho thằng nào đụ có phải không?
Lan lắc đầu.
“BỐP”.
– Phải không?
Quá đau, Lan buộc phải gật đầu, nhưng cũng đúng là thế, bỗng một thằng nói:
– Vào kia đi!
Thì ra cả 4 người vẫn đứng ngay khúc cua, tuy rằng giữa đường nhưng cũng may lúc này là hơn 2h sáng, chẳng có ma nào cả, tuy vậy chúng vẫn cẩn thận, hai thằng kẹp lấy Lan kéo vào một con hẻm nhỏ gần đó, rồi thằng thủ lĩnh vội dựng hai chiếc xe dậy, để sát vào lề, khóa cổ rồi chạy theo vào hẻm. Thằng đó lại hỏi:
– Thế thằng kia có bóp vú em không?
Lan định lắc đầu nhưng nhớ đến những cái tát như trời giáng thì không dám nữa, mà đành phải gật đầu, Lan không hiểu sao bọn chúng lại hỏi như thế, Lan phải liên tục gật đầu cho những câu hỏi của chúng, nào là có bú vú không, có bú cặc không, có liếm lồn không, chúng hỏi được khoảng chục câu thì kêu tốt liên tục!
Lan còn chưa hiểu chúng hỏi để làm gì thì thằng thủ lĩnh lại nói:
– Tụi bây thấy không, em nó rất đĩ thõa, phải chơi đủ kiểu mới sướng! Vậy chúng ta làm việc tốt đầu năm vậy, hé hé…
Lan nghe thế thì cũng không hoảng hốt nàng biết trước sau gì chúng cũng đụ nàng mà thôi, Lan không vùng vẫy nữa, kinh nghiệm 3 lần bị hiếp dâm đã cho nàng biết điều đó. Lan nghĩ chỉ cần nằm đó phơi lồn ra cho chúng đụ, để vú cho chúng mút, khi chúng thỏa mãn rồi sẽ bỏ đi thôi, vả lại Lan nghe nói những thằng thích hiếp dâm là vì chúng rất thích khi đụ mà con mồi lại chống cự, càng chống cự chúng càng cảm thấy muốn chinh phục, chúng càng kích thích hơn. Do đó Lan không muốn thế, nàng muốn được tự do sớm một chút.
Nhưng nàng nghĩ thế thì chưa chắc chúng nghĩ thế, một thằng rút sợi dây thắt lưng ra, trói hai tay nàng lại, để nàng nằm ngửa ra đất, thằng thủ lĩnh bắt đầu trước, Lan cắn răng nằm đó cho chúng chơi, “AAAAAAAA”, mặc dù Lan đã quen với việc bị chơi rồi nhưng khi cu thằng này đút vào Lan vẫn thấy đau, tuy rằng của nó không to và dài bằng Đại nhưng nó lại làm quá thô bạo, trong khi Đại lại rất nhẹ nhàng.
Chính vì thế Lan buộc phải kêu lên đau đớn, nhưng tiếng kêu chỉ lên được đến cổ họng mà thôi, nó banh háng nàng ra, đâm vào để hai đùi nàng gác lên đùi nó, ra sức đâm. Lan gồng người, cố để cho chúng đụ mà không rên lên, vì Lan biết nếu nàng rên lên tức là càng kích thích chúng hơn, nàng chỉ mong chúng mau mau đụ nàng rồi đi. Nhưng hơn tất cả là nàng sợ, nàng sợ rằng khi nàng rên lên thì tinh thần của nàng sẽ sụp đổ, một lần nữa nàng sẽ sa đọa, sẽ không khống chế được dục vọng của bản thân không kìm nén được ham muốn của mình, nàng sợ, rất sợ điều đó vì thế nàng phải cắn răng mà chịu đựng.
Tinh thần là tinh thần mà thể xác là thể xác, nàng không muốn nhưng thể xác của nàng lại không nghe theo, từng cơn sướng cứ dồn dập được truyền lên não nàng, nhiều lần nàng đã suýt tí nữa là không nhịn được phải rên lên, nhưng Lan phải cố gắng kìm nén lại, vừa đau, vừa sướng, nhưng phải giữ cho tinh thần tỉnh táo khiến Lan mệt mỏi vô cùng.
“Chát”, “AA” Lan rú lên đau đớn, một thằng cầm dây nịt quất vào vú Lan. “Chát” lại một cái nữa, hai thằng đứng hai bên thi nhau dùng dây nịt quất lên vú Lan chan chát, còn thằng thủ lĩnh thì đụ cứ đụ, đâm cứ đâm, tựa như không thấy gì cả. Lan đổ cả mồ hôi trán vì đau nhưng cố không rên la, nhưng nàng đâu biết, chúng đánh nàng là vì muốn nàng rên lên để tăng kích thích cho chúng, mà nàng lại không chịu rên vì thế chúng mới lấy dây nịt quất lên vú nàng. Khi thằng thủ lĩnh bắn tinh vào lồn Lan thì lúc đó vú nàng đã bầm dập hết, chúng không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả, chỉ biết chơi và chơi mà thôi.
Sau đó chúng lật nàng nằm sấp xuống, đau vô cùng, vú Lan bị quất hơn mười roi bầm hết cả, giờ lại nằm sấp xuống, hai vú ép sát mặt đất, nên Lan vô cùng đau, “phập” một thằng đâm cu vào đít Lan mà đẩy, vú lên dính chặt lên đất nhưng người bị đẩy về Thành ra bị kéo giãn ra rồi bị giật về. Khi thằng chơi đít Lan rút cặc ra thì lập tức có hai sợi dây nịt quất vào hai bên mông Lan, Lan chưa kịp kêu lên thì nó lại đóng cặc vào nhấp tiếp, cứ hai ba cái nhấp là Lan bị quất một lần. Dường như chúng thích kiểu này hơn nên thằng đó vừa bắn là thằng sau liền vào thế chỗ, nhưng là đâm vào lồn chứ không phải là đít nữa.
Vú Lan, mông Lan đỏ hết cả, Lan đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Lần trước khi Lan phát hiện ra chồng nàng ngoại tình, vào chính lúc đó Lan bị hiếp, lý trí của nàng bị dâm tính lấn át, nên nàng trở nên dâm đãng và đĩ thõa, nàng hòa nhịp với chúng, nàng rên ư ử kích thích chúng, và cũng muốn thỏa mãn dâm tính của mình. Nhưng lần này thì khác.
Lan không hề đau khổ mà ngược lại Lan cực kỳ hạnh phúc, vì nàng đã có một đêm đầu năm đầy “tình cảm” với Đại. Nhưng chúng lại xuất hiện và lại hiếp nàng. Lan cứ nghĩ là lần trước do Lan bị ảnh hưởng của tâm lý của dâm tính nên nàng mới có cảm giác sướng, nàng ra dâm thủy liên tục. Còn lần này, nàng không rên, không hòa nhịp với chúng mà hoàn toàn bị chúng hiếp và tâm lý hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nàng cũng cảm thấy may mắn là nàng đã không gục ngã đã không rên rỉ lên.
Nhưng vì không rên rỉ cho nên khiến cho chúng càng hành hạ nàng dữ dội hơn, đàn ông rất thích chinh phục, phàm là việc gì càng khó làm thì càng kích thích họ hơn, sẽ cố sức để làm hơn cho đến khi nào được mới thôi. Vô tình Lan đã kích thích bản tính hiếu thắng đó của bọn chúng, và đây lại là khi chúng đang “hiếp” nàng, chúng đang trong cơn phấn khích cao độ, việc Lan làm cho chúng kích thích hơn thì nàng lại càng khổ hơn.
Nàng sướng, thật sự sướng, nàng cảm giác được điều đó, khi chúng đánh nàng, “đau”, dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là nàng đau rồi, nhưng cơn đau qua đi thì cơn sướng kéo đến dồn dập hẳn lên, nó lấn át lý trí nàng từ từ, nhưng nó không làm nàng mê muội và vẫn cho nàng tỉnh táo, tỉnh táo để nhận ra rằng nàng bị bạo dâm nhưng vẫn sướng, dâm thủy vẫn ra, nàng vẫn được lên đỉnh trong hoàn cảnh như thế.
Lan lại phải chịu thêm một cú sốc rất nặng về tâm lý, nàng nhận thức lại một lần nữa về cơ thể mình, về những ham muốn của mình và đặc biệt là về dâm tính của nàng, chẳng lẽ thật sự nàng là người như thế sao, chẳng lẽ nàng đúng như hai thằng học trò đã nói hay sao, là Thiên Tính Bổn Dâm. Lan rối bời, Lan choáng váng nàng không suy nghĩ được, nỗi lo sợ chiếm đầy tâm trí nàng.
Nhưng Lan nào biết, thật sự không phải thế! Nàng dâm – đúng! Nàng cần tình dục – đúng! Nàng cần được trai đụ – đúng! Nhưng nàng không phải loại người thích bị bạo dâm! Mà chính là tâm lý bị ảnh hưởng, do đâu? Phim, chính những bộ phim mà hai thằng cho nàng coi, rồi chính chúng cũng thỉnh thoảng áp dụng lên nàng, tuy nàng không thích, nhưng cơ thể nàng đã quen, đã thích ứng với nó, cho nên nàng sướng khi bị như thế mặc dù tâm lý nàng không phải thế. Nếu hai thằng học trò biết nàng như thế thì chắc hẳn chúng sẽ rất vui mừng, vì kế hoạch huấn luyện của chúng đã có tiến triển tốt đẹp.
Chúng bỏ mặc Lan nằm đó, chúng chơi xong, đụ xong rồi thì đi. Trước khi đi, một thằng còn ghé vào tai nàng mà nói:
– Rồi em sẽ cảm thấy cần tụi anh hành hạ!
Lan nghĩ chúng muốn trêu tức nàng, muốn đầu độc nàng. Nhưng sau này Lan mới biết chúng thật sự hoàn toàn có căn cứ để nói thế.
Lan nằm đó, nàng muốn đứng lên nhưng không còn đủ sức để mà đứng lên nữa, nên cố gắng hít từng hơi thật sâu để cố gắng lấy lại sức. Bỗng vào lúc này Lan nghe được tiếng người đến gần, Lan hoảng hốt trong lòng, nhưng không thể làm gì được, Lan nghe được đó là tiếng của một người đàn ông, Lan càng hoảng hơn.
– Này cô gì… HẢ… Lan!
Lan chết điếng khi nghe người đó gọi tên nàng, người đó vội chạy lại đỡ lấy Lan, vội hỏi:
– Có… có chuyện gì thế này?
Lan xấu hổ quá, vì không ngờ lại gặp người quen trong tình trạng này, Lan định mở lời nhưng không biết phải nói sao, Lan vẫn chưa nhận ra được người này vì Lan xấu hổ quá nên không dám nhìn mặt người ta, chỉ cúi đầu không nói, nhưng giọng nói này nàng rất quen, vả lại người này lại biết tên nàng nên nàng chắc chắn là người quen của nàng.
Một chiếc áo sơ mi lớn được khoác vào người nàng, rồi người đó mặc áo cho nàng, lúc này Lan mới nhìn lên, nàng nhận ra, đó là Thành, người quen thuở nhỏ của nàng, Thành lớn hơn Lan mười tuổi, tuy rằng sau khi Lan lấy chồng rồi thì ít gặp gỡ lại nhưng dù sao cũng là người quen sống cùng quê nên Lan cũng có ấn tượng tốt. Lan không ngờ là lại gặp lại Thành vào hoàn cảnh như thế này. Lan lén nhìn Thành thì thấy mặt Thành vẫn bình tĩnh, vẫn từ từ mà mặc áo cho nàng rồi phủi bụi đất trên người nàng, nhưng Lan nhận ra trong ánh mắt của Thành, đó là một cơn giận, phải nói là như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
Lan không trả lời câu hỏi của Thành, và Thành cũng không hỏi Lan nữa, chỉ yên lặng mà mặc áo vào cho Lan, sau đó dìu Lan đứng dậy rồi đưa lại xe, Thành đi xe đạp thể thao nên không chở Lan được, Thành không nói mà chỉ dùng ánh mắt để nhìn Lan, Lan vẫn hiểu ý tứ của Thành nên lúc này đành phải nói:
– Cảm ơn anh! Em tự về được…
Lan không dám nhìn lại Thành mà vội leo lên xe, nhưng do vội vàng và do mông bị đau cho nên Lan suýt tí nữa là té, Thành cũng không nói gì chỉ vội đỡ lấy, không hề có ý như muốn đưa nàng về, mà chỉ nhìn nàng. Lan thật sự biết ơn Thành về lúc này, vì nếu Thành có hỏi gì đi nữa thì Lan sẽ càng xấu hổ thêm và đặc biệt là muốn đưa nàng về.
Lan đề xe rồi chạy, Lan nhìn vào kiếng chiếu hậu thì vẫn thấy một người đàn ông đang ở trần nhìn về phía nàng, lòng Lan rối như canh hẹ, nàng không biết lúc này phải làm sao nữa. Lan về nhà lúc gần 4h, cũng may là chồng nàng và bé Liên chưa dậy, vì thế Lan vào nhà tắm ngâm mình trong nước nóng pha muối, gần sáng thì Lan mới vào giường nghỉ.
Sáng hôm sau Lan phát hiện ra mình đã bệnh, có lẽ là do đêm qua, vừa mệt phải nằm phơi mình ngoài gió sương cho nên nàng bệnh, chồng nàng chỉ cho nàng uống thuốc rồi tranh thủ đi cúng ông bà và đi chúc tết, chồng nàng muốn thăng chức, muốn từ chức vụ Chủ Tịch UBND Phường lên UBND Quận vì thế phải tranh thủ mà đi chúc tết lãnh đạo. Khi chồng nàng đi thì Lan không nói gì, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, một nụ cười, một nụ cười mang theo bao nhiêu cay đắng, xót xa, thất vọng.
Sáng hôm đó, khi chồng nàng ra khỏi nhà rồi thì chỉ còn Lan ở nhà, bé Liên cũng được chồng nàng dẫn đi theo vì chồng nàng cũng tranh thủ đi thăm bà con nữa. Lan đang ngồi trên bàn ăn, cố gắng mãi nhưng chỉ được vài ba muỗng cơm là nàng không ăn nổi nữa. Đúng lúc này thì có tiếng chuông cửa, có người mang cháo đến, Lan có hỏi là của ai thì người đó nói là chỉ là nhân viên giao hàng nên cũng không rõ.
Lan mang vào là “Cháo Bào Ngư”! Lan thầm nghĩ nhưng chẳng biết là ai đã mua cho nàng, loại cháo này không phải là rẻ, lại là vào mùng một, muốn kiếm được nơi bán đã là khó rồi còn huống chi là giao hàng tận nhà nữa. Lan suy nghĩ mãi nhưng chẳng biết ai, mãi một lúc sau nàng mới nhớ ra, có một người có khả năng nhất đó là Thành, Thành đã là Phó Chủ Tịch UBND Thành phố, tiền bạc quyền thế đều không thiếu, nên Lan nghĩ việc này Thành làm là có khả năng nhất, Lan cảm thấy trong lòng nao nao, dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Nhưng Lan không có thời gian dành cho những cảm xúc khó tả trong lòng nàng lúc này, vì giông bão trong đời nàng đã thật sự sắp đến rồi, một cơn bão lớn, hầu như là xé nát cả thể xác lẫn linh hồn nàng. Nó đang chờ đón nàng từng ngày, từng bước chân trên đường đời của Lan. Một cơn bão mà ngay từ đầu đã nhắm vào nàng, còn nàng thì vẫn vô tư đi vào lộ trình của nó, cho nó dễ dàng và nhanh chóng tiếp cận nàng hơn.
Những ngày nghỉ tết, Lan bệnh nên nằm ở nhà, lúc này thật sự là một khoảng lặng trong cuộc sống của nàng, thời gian gần đây, cuộc sống của nàng hối hả, bề bộn, rối rắm, Lan không có thời gian để suy ngẫm về cuộc sống của mình. Từ ngày Lan bị hai thằng học trò hiếp, đã được hơn 3 tháng, chỉ mới hơn 3 tháng mà Lan cảm thấy những gì mình trải qua trong thời gian đó dài như là 3 năm vậy, những cuộc làm tình thô bạo, nhẹ nhàng, rồi những lần bị hiếp, tâm hồn của nàng liên tục bị tổn thương, tổn thương của thể xác thì có thể nhanh chóng bình phục nhưng tổn thương trong tâm hồn thì cần một thời gian rất dài, huống chi chỉ trong một thời gian ngắn mà Lan đã liên tục bị tổn thương rồi được chữa trị lại bị tổn thương tiếp, những vết sẹo trong tâm hồn Lan vẫn chưa liền thì đã xuất hiện những vết thương mới. Lan không biết phải đối mặt với những vết thương đó như thế nào, nàng không biết phải chữa trị chúng ra sao.
Nàng đã phản bội chồng, nàng trở thành tình nhân của hai thằng học trò, nàng “ngộ nhận” rằng chúng yêu nàng và cũng “ngộ nhận” là nàng thích chúng, nhưng thật sự không phải thế, có lẽ nàng “thích” chúng thật nhưng không phải “yêu”, và chúng thì cũng không hề “yêu” nàng mà là “muốn” nàng, muốn chiếm đoạt nàng, muốn nàng là của riêng cho chúng, là thứ để chúng thỏa mãn dục vọng của tuổi mới lớn, là thứ để hỗ trợ cho chúng “vào đời”. Sau đó nàng lại tiếp tục phản bội lại hai thằng để đến với Đại, tuy rằng Lan tự cho mình là đến với Đại không phải là vì sex, mà là đã tìm được một người đồng cảm, chia sẻ niềm vui nỗi buồn với mình nhưng Lan biết đó chỉ là ngụy biện của nàng mà thôi vì Lan đã quan hệ với Đại, một lần? Hai lần? Không! Rất nhiều lần, rồi kể cả việc nàng muốn Đại là người “xông đất” đầu năm cho Lan nữa, giờ phút này Lan hoàn toàn không thể dùng lý do đó để ngụy biện được nữa.
Hai lần bị cưỡng hiếp bởi ba thằng đàn ông xa lạ, lần đầu tiên Lan đã bước vào ngưỡng cửa sa đọa, đã hòa nhịp với chúng đã rên rỉ khi bị chúng hiếp dâm, đã bú liếm buồi chúng một cách say mê, lần đó nàng đã lên đến đỉnh cao của khoái lạc, mặc dù không muốn nhưng nàng cũng phải thừa nhận là chưa lần nào nàng có được cảm giác sung sướng như thế cả, mặc dù là hai thằng tình nhân nhỏ của nàng hay là Đại đi chăng nữa cũng không có thể làm cho nàng sung sướng được như thế.
Lần thứ hai gặp lại, Lan đã nghĩ rằng nàng không còn sẽ bị như thế nữa, nàng hoàn toàn hạnh phúc với hiện tại, tình cảm hay nhục dục của nàng đều được thỏa mãn, nên nàng nghĩ rằng mình sẽ đau đớn khi bị chúng hiếp, nhưng nàng không ngờ là lại vẫn sướng, chúng hành hạ nàng mạnh bạo hơn, nhưng nàng vẫn sướng. Vẫn lên đến đỉnh cao của khoái lạc. Giờ phút đó, Lan thật sự sợ, nàng sợ rằng nàng sẽ sa đọa với chúng, sẽ bước vào con đường không thể quay đầu lại được, may mắn là dù sướng nhưng lý trí của nàng vẫn tỉnh táo, đủ để chiếm được phần thắng trong cuộc đấu tranh giữa lý trí và thể xác.
Có một điều Lan không biết, nàng đã chính thức “sa đọa”, lần đầu nàng bị ba thằng hiếp nàng đã trầm luân từ đấy, đó là về phương diện tình cảm, suy nghĩ, nàng đã “sa đọa”, mặc dù sau đó nàng không muốn nghĩ đến chuyện đó nhưng việc nàng so sánh các lần làm tình giữa nàng và hai thằng học trò, rồi giữa nàng với Đại thì đã cho thấy việc đó có ảnh hưởng rất lớn đối với suy nghĩ của nàng. Còn lần sau, nàng hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể của nàng phản ứng, cơ thể của nàng thích thú với điều đó, nàng càng lún sâu hơn. Tuy vậy, Lan vẫn chưa nhận ra được điều đó, nàng vẫn còn “ngộ nhận” là mình không thích như thế.
“Ăn mòn” đó là một quá trình rất đáng sợ, lý trí của nàng đang dần bị ăn mòn, bị những ham muốn của thể xác về nhục dục “ăn mòn”, bị những nhu cầu tình cảm che mất, nàng đau khổ, nàng muốn được an ủi, nên nàng muốn Đại hơn, từ “muốn” rồi đến “cần”, con đường phía trước của nàng đã được định sẵn nhưng nàng không hề biết điều đó, nàng vẫn đưa chân bước nhanh về phía trước…