Mây, Núi và Cỏ - Chương 3
Đính chính chap 2, đoạn văn đầu tiên:
Sơn đang ngồi nhâm nhi ly café buổi tối bên bàn làm việc thì chợt có tin nhắn báo có e-mail mới. Do là dân công nghệ nên Sơn cũng không quan tâm quá đến những thứ như vầy nên cậu chàng vẫn ngồi yên mải mai không lay động. Thật ra thì có muốn lay động cũng khó vì phía dưới bàn, giữa hai chân Sơn là một mái đầu óng mượt đang nhô lên nhô xuống. Đây là Thảo – sub hiện tại của Sơn – đang thực hiện cái nghĩa vụ mà đêm nào cô cũng làm cho chủ nhân của mình. Không nói thì hẳn các bạn cũng đoán được Sơn là ai trong câu chuyện này. Thảo năm nay cũng chỉ hơn 28 tuổi, là chủ của một cửa tiệm xăm nho nhỏ gần khu Sơn ở. Hai người biết nhau cũng được vài năm rồi, từ cái thời cả hai còn lơ mơ chân ước chân ráo bước vào làng BDSM. Thảo có mái tóc nhuộm tím nửa đầu, ngắn ngang vai hiện đang cột lên thành hai nhúm. Trông kiểu tóc có vẻ ngây thơ, nhưng trên cổ cô một chiếc vòng cổ có khóa biểu trưng cho thân phận nô lệ. Trên gương mặt trái xoan ưa nhìn của Thảo đang trang điểm khá đâm, mắt kẻ đen láy và đôi môi thoa son đỏ bóng theo đúng gu của Sơn. Do là dân xăm trổ, dĩ nhiên trên người Thảo không hề thiếu đủ loại hình xăm khác nhau. Lệch một chút phía trên ngực phải của cô nàng là một khóm hoa hồng nở rô; còn phần eo phía sau lưng Thảo là một vệt họa tiết tinh sảo kéo dài mà người trong giới thường gọi là “tramp stamp”. Nói về cặp ngực của cô nô lệ này của Sơn thì mỗi bên ngực đều mang một chiếc khuyên tròn treo lủng lẳng hai trái tim hai bên. Phía dưới, ngay chỗ cái âm đạo được cạo lông kỹ lưỡng của Thảo ẩn hiện một chiếc khuyên khác, cái này là do Thảo tự xỏ cho mình sau khi quen Sơn, ngay trên hột le của cô nàng. Còn lại thì ngoài đôi giày cao gót ra, trên người cô cũng không còn gì khác nữa. Đang bú cu say xưa thì Thảo thấy Sơn khẽ động đậy, cô dừng lại và ngước lên hỏi “Sắp ra hả anh?”. Sơn không nói gì mà chỉ lấy tay phải ấn đầu của Thảo trở lại xuống dương vật của mình. “Anh em cái gì. Đã nói em bao nhiêu lần là khi “tác nghiệp” thì phải gọi anh là chủ nhân, đến khổ.” Sơn càu nhàu. “Nô lệ xin lỗi chủ nhân”. Biết ý Sơn, Thảo lại há miệng đón lấy dương vật của Sơn mà tiếp tục nút chùn chụt….
Ok, bây giờ là chap tiếp theo.
Chap 3: Mệnh lệnh đầu tiên
Sau khi trở về từ trên mây, Sơn nhìn đồng hồ thấy nãy giờ chỉ mới hơn 10 phút, vậy là phen này phải tìm cách thưởng cho em nô lệ của mình rồi. “Mười phút, hôm nay em giỏi lắm. Anh sẽ suy nghĩ xem nên thưởng cho em món gì.” Nói chưa dứt câu thì lại có báo tin nhắn mới. Sơn nghĩ có lẽ thành quả của mình sắp được phơi bài. Để xem cô gái bên kia gan dạ bao nhiêu. Tin nhắn của Vân đến, chỉ với một dòng
– “Thưa chủ nhân, con đĩ đã làm xong rồi”
Ảnh minh hoạ kiểu áo dài của Vân. Nguồn: sưu tầm.
Kèm theo đó là một file hình ảnh đính kèm. Sơn vốn cẩn thận nên cũng quét sơ qua cái file trước khi mở, thời buổi này Thạch Sạch thì ít mà Lý Thông thì nhiều, không thể không đề phòng. Thảo cũng đã lồm cồm ngồi dậy bên cạnh Sơn sau khi đã thực hiện xong nghĩa vụ của mình. Sơn mở file, đập vào mắt của hai người là hình ảnh một tấm thân thon thả bên cạnh là mảnh giấy ghi nickname của Sơn bằng kiểu chữ nắn nót có khi còn đẹp hơn kiểu chữ của cả hai người Sơn và Thảo cộng lại. Trên người cô thiếu nữ đang khoác trên mình một bộ áo dài trắng tinh, mỏng đến mức thấy rõ hai núm vú đằng sau lớp vải. Bức ảnh được cắt ngang cổ như Sơn nói nên mặt Vân không bị lộ, nhưng như vậy cũng đủ để Sơn biết đối phương là nữ 100%. Tuy ngực của Vân không lớn bằng ngực của Thảo, nhưng ẩn hiện sau tà áo dài làm nó thêm 10 phần quyến rũ. Phia dưới Sơn chú ý thấy Vân không cạo lông âm đạo, hắn biết mình chắc chắn sẽ lệnh cho cô cạo nó ngay dịp gần nhất có thể.
“Úi da anh ơi. Con bé này ngon quá. Đã vậy còn áo dài thướt tha nữa chứ. Anh hôm nào may cho em một bộ như vậy đi, em mặc bú cu cho anh chết đi sống lại luôn.” Thảo trầm trồ. “Em từ từ đã, anh đã may cho em mấy bộ rồi còn gì.” – Sơn đáp. Mắt không thể nào rời nổi những đường cong trên người Vân. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng làm cho anh chàng có cảm giác như mình vừa trúng số độc đắc. Quả này nhất định không thể buông, bằng mọi giá phải bắt em nó về đội mình cho bằng được.
Sơn vội vã viết ngay, cố làm ra vẻ mình không quan tâm chi lắm.
– “Con đĩ của anh làm tốt lắm. Nhưng anh hơi bất ngờ là em lại chọn áo dài. Không lẽ em có sở thích này?”
– “Dạ không, thực ra em là giáo viên. Nhà lại không có đồ như anh nói để mặc”
– “Ấy nhầm, thực ra con đĩ là giáo viên. Nhà lại không có đồ như chủ nhân yêu cầu, sẵn có cái áo dài may đã lâu chưa có dịp mặc nên con đĩ quyết định mang ra cho chủ nhân xem.”
– “Lần đầu anh bỏ qua cho, kể ra hình của em cũng vừa ý anh lắm. Nếu con đĩ của anh đã nói như vậy thì xem như đây là ý tưởng cho “đồng phục” của em. Từ nay trở đi khi ở nhà em chỉ được phép mặc như vậy. Áo dài không có quần và cũng không có nội y. Chủ nhân nghĩ em cũng phải có giầy cao gót đúng không? Mang vào luôn là đủ bộ đồng phục. Trừ khi nào chủ nhân căn dặn khác, còn lại thì cứ như vậy mà làm, mỗi ngày gửi cho anh một bức ảnh. Em hiểu chưa?”
– “Dạ, con đĩ đã hiểu. Vậy nghĩa là mệnh lệnh này xong hả chủ nhân?”
– “Ok em, xem như mệnh lệnh đầu tiên của em thành công tốt đẹp. Em lấy máy ra lưu số chủ nhân vào, sau này trao đổi qua điện thoại cho tiện. Em cứ yên tâm, chúng ta là hai người xa lạ, chủ nhân cũng không biết em là ai nên dù có trao đổi số cũng chỉ là để tiện liên lạc mà thôi. Số của anh là XXX-XXXX-XXXX.”
Bên đây màn hình, Vân cảm thấy không nhịn được nữa, vừa gõ tin nhắn vừa dùng tay ngoái liên tục vào âm đạo của mình. Trên người nàng vẫn mặc nguyên chiếc áo dài khi nãy, chưa kịp thay ra. Vân cảm thấy nó gò bó nhưng lại góp phần làm cho càng thêm rạo rực hơn. Cái cảm giác đĩ thỏa thật là khó tả, vượt qua những ràng buộc của xã hội để được sung sướng thật làm cho cơ thể Vân như muốn nổ tung trong cơn khoái lạc. Nàng lấy di động gửi cho số của Sơn thêm một bức ảnh tay của mình đang chạm vào âm đạo mà không còn do dự gì nữa.
“Con này nó dâm quá anh!” – Thảo tuyên bố, sau khi nhìn điện thoại của Sơn với tin nhắn mà Vân vừa gửi. “Anh cũng ghê gớm thật, cho nó mặc đồng phục bá đạo luôn. Hay là anh cải cách đồng phục của em lại đi, mặc như vầy hoài em lạnh quá.” Thảo nhí nhảnh nói. “Được rồi, vậy thì từ ngày mai anh cho thêm cái con cu giả vào đồng phục của em, khi nào em ở nhà thì phải cho nó vào trong lồn rồi em muốn làm gì làm” – Sơn đùa. “Ấy thôi anh, em sai rồi” – Thảo cuống lên. Bây giờ thì cuộc chơi giữa hai người xem như đã xong, Sơn lại cứ thản nhiên đùa với Thảo như bạn bè. Sơn biết Thảo vẫn còn nứng lắm, nhưng hắn đã huẩn luyện cô rất tốt nên không phải lo chuyện cô nàng lén thủ dâm khi không có chỉ thị của mình. Trong đầu Sơn lúc này chỉ toàn đủ loại kế hoạch để huấn luyện cô nô lệ mới nhận trước mắt này. Sơn nghĩ việc cần thiết nhất là phải soạn ngay một bộ luật nô lệ cho riêng Vân hẳn hoi. Dù là tập sự đi nữa thì đây cũng là thứ cần thiết nếu muốn kéo cô vào gần hơn về phía mình. Sơn nhắn cho Vân:
– “Như khi nãy anh nói. Bây giờ anh sẽ nhắn cho em một vài điều luật trọng yếu trong mối quan hệ của mình. Em bắt buộc phải tuân thủ tất cả những gì anh sắp nói, nếu em làm sai hoặc không tuần theo lời của chủ nhân thì điều này đồng nghĩa với việc em muốn rút lui. Như vậy xem như quan hệ của ta sẽ chấm dứt.”
– “Vâng thưa chủ nhân, con đĩ chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.” Vân viết. Lúc này nàng chỉ muốn có một con cu xuất hiện ngay trước mặt để cho vào lồn mà nhấp cho đã cơn thèm.
– “Được rồi, em ghi xuống những thứ sau: Bây giờ em chính thức là con đĩ áo dài tập sự của anh. Thứ nhất là tên gọi và đồng phục của em. Cứ như những gì đã định trước khi nãy. Thứ hai, bây giờ em đã không còn là của riêng mình nữa, về cơ bản thì tự do của em đã mất, chủ nhân sẽ là người quyết định cho em. Để tượng trưng cho sự ràng buộc này, từ ngày mai bất cứ khi nào em ra đường, quần áo của em là do chủ nhân chọn. Em nói là em là giáo viên, vậy thì khi đi dạy em được quyền mặc đồng phục, nhưng vẫn phải do anh quyết định hôm nay mặc màu gì. Thứ ba, mỗi ngày anh sẽ giao cho em ít nhất một mệnh lệnh mà em bắt buộc phải hoàn thành trong thời gian quy định, nếu như em không làm được nghĩa là em tự ý bỏ cuộc. Thứ tư, em cho anh một địa chỉ tin cậy để anh có thể gửi thêm cho em những thứ cần dùng trong quá trình huấn luyện. Mệnh lệnh của chủ nhân chỉ có thể được mở rộng ra nếu con đĩ được trang bị thêm đồ nghề cần thiết. Thứ năm, hàng ngày ngoài việc em phải chụp cho anh một tấm ảnh trước khi lên lớp, và một tấm ảnh lúc em ở nhà; em phải bỏ ra 30 phút mỗi ngày tập bú cu. Đã là đĩ của anh thì phải biết rằng anh rất thích được bú cu. Hiện tại nếu em không có dương vật giả thì mua dưa leo (dưa chuột) về mà bú. Chủ nhân có thể kiểm tra đột xuất bằng cách yêu cầu con đĩ quay lại quá trình rèn luyện của mình. Em có thể tự do chuẩn bị cho mình một cái mặt nếu không muốn bị nhận diện. Tạm thời chỉ có bấy nhiêu. Thứ sáu, khi rãnh rỗi, con đĩ phải chủ động tìm hiểu thêm về BDSM để có thêm kiến thức, chủ nhân có thể giải đáp cho những thắc mắc nếu cần. Điểm này là quan trọng vì kiến thức là chìa khóa đến mọi sự thành công, khỏi nói chắc em cũng biết. Cuối cùng, là con đĩ của anh nghĩa là cái lồn của em, cái miệng của em, lỗ đít của em, tất cả là của chủ nhân, em không được phép tự ý thủ dâm như lúc nãy nếu không được phép. Đặc biệt cấm tuyệt đối chuyện tự cho phép mình lên đỉnh. Tất cả những thứ anh vừa nói nếu có thay đổi gì thì chủ nhân sẽ cho em biết. Nếu làm đúng, chủ nhân sẽ có những phần thưởng xứng đáng, con đĩ hiểu chưa?” (Đoạn này không màu vì chữ nhiều quá, để màu vào có khi bạn nào đọc ban đêm mù mất cả mắt thì khổ)
– “Dạ thưa chủ nhân, con đĩ đã hiểu. Chủ nhân có thể dùng địa chỉ hộp thư XXXXXXXXXX để gửi thêm dụng cụ cho con đĩ” – Vân viết, đưa cho Sơn địa chỉ hộp thư riêng của mình. May thay Vân cũng thường xuyên vắng nhà và hay nhận đồ từ chỗ ba mẹ gửi lên nên nàng đã lập sẵn một hộp thư cá nhân ở bưu điện cho tiện.
– “Được rồi, đêm nay cũng đã khuya. Chủ nhân biết con đĩ cũng nứng lắm rồi nên cho phép em thủ dâm đêm nay. Nhớ rằng đêm nay sẽ là đêm tự do cuối cùng của em. À từ đây trở đi giữ nguyên áo dài đi ngủ cho chủ nhân. Ngày mai là cuối tuần, thức dậy nhớ chụp hình trình diện, chờ mệnh lệnh tiếp theo.”
– “Con đĩ của chủ nhân đã rõ. Chúc chủ nhân ngủ ngon.”
Vậy là cuộc trò truyện định mệnh đối với Vân cũng khép lại. Vân biết rằng từ ngày mai, cuộc đời của nàng sẽ mở sang một trang khác. Cái cảm giác không khác gì cảm giác khi Vân vừa ra trường chuẩn bị nhận công tác giảng dạy đầu tiên. Lúc này thì lửa dục trong người nàng đã bốc cao ngút trời, Vân trèo lên giường, dùng một tay nhấp liên tục vào âm đạo của mình, tay còn lại Vân xoa nắn đầu vú phía sau làn áo dài. Từ bây giờ trở đi, nàng đã trở thành sub của một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, mọi thứ nàng làm đều là theo mệnh lệnh của anh ta. Đến cái tên người đó Vân cũng không biết, nhưng trong đầu nàng bây giờ, mọi thứ có vẻ như cũng không còn quan trọng nữa. Miễn là Vân không lộ danh tính của mình, nàng nghĩ mọi thứ sẽ an toàn. Chỉ đến mấy chữ “con đĩ áo dài” thôi đã làm Vân rạo rực đến không kìm lại được. Có ai ngờ cái thứ trang phục tôn quí lại bị mình vô tình biến thành loại đồng phục dâm đãng như vậy. Nghĩ đến đây, Vân rên khẽ mấy tiếng “chủ nhân” rồi đạt cực khoái. Chiếc áo dài càng trở nên bó sát hơn khi dòng khoái cảm chạy dọc khắp người khiến Vân ưỡn cong cả cơ thể và rung lên vì sướng. Nàng có cảm giác rằng đây sẽ là lần cực khoái tự do cuối cùng của mình trong mối quan hệ này. Vân mỉm cười mãn nguyện rồi từ từ nhắm mắt lại, thở đều và từ từ tiến vào giấc ngủ.
Bên kia điện thoại, Sơn cũng mỉm cười. Quay sang nhìn Thảo đang nghịch điện thoại của cô, hắn bảo: “Em có về không? Hay đêm nay ngủ với chủ nhân?”. Thảo biết mỗi khi Sơn tự nhận mình là chủ nhân nghĩa là cuộc chơi bắt đầu, cô đáp “Dạ đêm nay nô lệ sẽ ở lại hầu hạ chủ nhân.” Sơn lại nói: “Tốt lắm, mình qua phòng ngủ, mang dây thừng theo cho anh.” Thảo nghe thì hơi chần chừ một lúc nhưng cũng vội buông điện thoại dứng dậy với lấy sợi dây thừng dài treo trên giá và lẽo đẽo theo Sơn sang phòng ngủ. Mỗi đêm khi bị Sơn ra lệnh ngủ chung, Thảo đều bị Sơn trói lại và hắn không quên “ban thêm” cho cô một cái máy rung khi thì trong âm đạo, khi thì trong hậu môn chạy liên tục cho đến lúc hết pin rồi đặt cô xuống nằm cạnh mình. Đêm nay cũng không ngoại lệ, trói chây tay Thảo xong, để cho cô nằm thẳng đơ không còn động đậy được nữa, Sơn dùng bịt mắt che mắt Thảo lại rồi nằm xuống bên cạnh cô. Sau khi phủ chăn lên cả hai người, Sơn cũng không khó khăn lắm để ngủ vì lúc nãy đã được Thảo thỏa mãn cho. Còn Thảo thì tuy dù đã quen nhưng cũng vẫn cụ cựa đôi chút vì bản năng, dần dà cũng thiếp đi. Không gian cứ như thế im ắng hẳn đi; chỉ còn tiếng máy run rè rè trong căn phòng ngủ tĩnh lặng xen lẫn với vài tiếng rên nhẹ trong cuống họng của Thảo. Ngày mai là một ngày trọng đại.
Ảnh minh hoạ tư thế Thảo bị trói. Nguồn: sưu tầm từ internet
Tác giả: Ngày cuối tuần dĩ nhiên là có nhiều thời gian rãnh. Vậy theo mọi người thì lúc rãnh rỗi Sơn sẽ làm những gì? Chờ đọc chap sau sẽ rõ.