MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 67
Hoa Sĩ Kiệt nhớ theo đường đi nước bước trên mặt trúc, trổ hết tốc độ khinh công băng qua vườn hoa, đuổi theo gã chấp pháp đang kẹp xốc Hạ Oanh Oanh đi ở phía trước.
Chỉ thoáng mắt là bắt kịp theo hắn, chàng quát to :
– Đứng lại!
Thanh âm vang rền như tiếng sấm, khiến gã đại hán giật mình quay lai, quét mắt lạnh lùng nhìn Hoa Sĩ Kiệt chẳng nói một tiếng.
Hoa Sĩ Kiệt văng mình đến cạnh gã quát tiếp :
– Hãy để người trên tay ngươi xuống ngay!
Gã đại hán lại đưa mắt nhìn xoáy khắp người chàng một lúc như để đánh giá đối tượng là nhân vật thế nào, đoạn hất hàm ngạo nghễ :
Mi là hạng nào, dám nói năng như thế trước mặt bổn chấp pháp?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp, trỏ tay vào Hạ Oanh Oanh hỏi lại :
– Nàng phạm tội chi mà các hạ lại kéo xệch nàng đi như thế?
Gã đại hán lộ sắc giận :
– Chuyện riêng của chúng ta, mi không quyền hỏi đến!
Hoa Sĩ Kiệt quài tay ra sau rút phăng thanh kiếm, chĩa thẳng mũi vào người gã cười sắc lạnh :
– Nhưng vật này có quyền buộc các hạ phải trả lời!
Gã đại hán không mảy may rúng động :
– Ranh con có lẽ hết muốn sống rồi chắc!
Hoa Sĩ Kiệt gằn giọng :
– Aùc đồ! Lần thứ hai ta hỏi mi :
Có để cô bé kia xuống không?
Gã đại hán đáp lại bằng một tiếng quát to, đồng thời sấn nhanh tới tống ra một quyền!
Vù!….
Thế quyền dốc theo một luồng tiềm lực như núi đổ ập nhanh vào hướng chàng họ Hoa.
Đã sẵn tâm ứng chiến, đối phương vừa chớp động thế công, Hoa Sĩ Kiệt đã lia nhanh độc kiếm tạo thành một vòng đai xanh ánh, bọc tròn lấy ngọn quyền của đối phương.
Gã đại hán vô cùng kinh hãi vội vã tháo lui.
Hoa Sĩ Kiệt cũng vội thu kiếm thế, lạnh lùng bảo :
– Nếu chịu để thiếu nữ ấy xuống, ta sẽ tha cho toàn mạng!
Qua một chiêu giao thủ vừa rồi, gã đại hán đã nận ra Hoa Sĩ Kiệt ẩn tàng một tài nghệ kinh người, nội lực cũng cực kỳ phong phú, một thiếu niên cao thủ mà bình sanh gã chưa gặp bao giờ.
Sau phút định thần tỉnh trí, gã trầm giọng thét lảnh :
– Mi là nhân vật nào, thanh kiếm trên tay kia phải chăng là Thất Độc Thần Kiếm, vậy mi có phải là…
Hoa Sĩ Kiệt đắc ý cướp ngay lời :
– Là Thất Độc Thần Kiếm Hoa Sĩ Kiệt! Đã biết rõ ta lợi hại, tất cũng hiểu được chiêu kiếm trên ta đã nương tay ít nhiều rồi!
Lời của Hoa Sĩ Kiệt chạm mạnh vào tự ái, gã đại hán mặc dù đã gờm tài nghệ của đối phương, nhưng lửa giận không khỏi bừng lên ánh mắt, gã rống to :
– Đừng vội đắc ý, dù mi có là Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân tái thế cũng phải bỏ mạng tại Băng Quốc này!
Lồng trong tiếng quát gã phóng mình ấn lên công ra một lúc hai cước và ba quyền.
Cước kình, chưởng phong nhất thời khuấy gió đùng đùng như bão lộng cùng ập thẳng xuống người đối phương.
Hoa Sĩ Kiệt hú lên một tiếng lồng lộng, không lui mà lại xông tới, ánh kiếm vi vút tủa rộng hào quang.
Gã đại hán hừ lên một tiếng, lách mình tránh khỏi thế kiếm của chàng trai, thu nhanh thế công và thò tay vào túi lôi ra một túi gấm nho nhỏ màu vàng.
Gã mở lẹ miệng túi, từ bên trong lập tức xông ra một lớp bụi trắng xoá như sương, gã vung thẳng miệng túi vào hướng Hoa Sĩ Kiệt.
Vừa thấy chiếc túi vàng nọ, Hoa Sĩ Kiệt lập tức cảnh giác hồi bộ tháo lui một bước!
Vì chàng sực nhớ lại cảnh tượng giữa dòng nước đen, lão bà mắt sáng nọ đã một lần vung chiếc túi y như thế lên, và chàng ngất mê quên cả trời trăng thế sự.
Vạn niên trường miên phấn!
Nghe Hoa Sĩ Kiệt buông tiếng kêu kinh hãi, gã đại hán đắc ý cười âm trầm :
– Giỏi nhỉ! Nhóc con lại biết cả loại mê dược kỳ diệu của Băng quốc ta nữa à?
Nhưng con ạ, chỉ chốc sau là con sẽ ngủ một giấc nghìn đời không tỉnh lại!
Hoa Sĩ Kiệt sự kinh hãi lúc đó thật không phương chi mô tả, vì chàng đã một lần nếm mùi lợi hại của chất mê dược trên, bởi thế chàng lại bước tháo lui thêm mấy thước.
Gã đại hán càng đắc ý ngửa cổ cười dài :
– Đã trúng phải Vạn niên trường miên phấn, còn mong tránh đâu được con ơi…
Hoa Sĩ Kiệt mặc tình cho đối phương mỉa mai, chàng vội bế chặt các huyệt đạo, vận chuyển chân khí toàn thân để tống đưa chất độc ra ngoài thân thể.
Nhưng lạ lùng thay, chàng không hề cảm thấy chi gọi là trúng phải độc dược cả!
Qua giây phút kinh ngạc, chàng lập tức nghĩ ra ngay chiếc bảo y trên người có công hiệu loại trừ được trăm độc.
Chàng thầm nhủ lấy mình :
– Chỉ cần ngũ quan đừng để nhiễm độc tất chẳng có điều chi đáng ngại xảy ra!
Chàng lập tức ngậm miệng làm thinh, và theo phép “Quy tức công” tạm thời đình chỉ hô hấp!
Khoảnh khắc sau, chất độc phấn “Vạn niên trường miên” theo gió tản mác đi cả, chàng mới yên lòng nhấc mắt nhìn lên…
Gã đại hán từ nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi từng biếnchuyển sắc diện của chàng, thấy Hoa Sĩ Kiệt ngậm miệng đứng yên, trạng thái chẳng có vẻ chi là trúng độc, gã không khỏi muôn phần kinh dị :
– “Gã tiểu tử này đúng là có luyện tà môn, bằng chẳng vậy, tại sao gã ngửi phải mê dược “Vạn niên trường miên phấn” mà chẳng hề gì cả?
Đanglúc hã hoang mang nghĩ ngợi, Hoa Sĩ Kiệt vụt hét lên một tiếng và lắc mình xé tới…
Gã đại hán hốt hoảng phóng bừa ra một chưởng, Hoa Sĩ Kiệt sát cơ đã ngụt cháy, rống to một tiếng tựa cọp gầm, ánh kiếm nhoáng lên như một vầng mây biếc theo tuyệt chiêu Xạ Nguyệt trong thất độc tuyệt chiêu…
– Ối! Trời…
Sau tiếng rống thảm thiết, gã đại hán cánh tay trái luôn cả một bờ vai bị tiện đứt lìa, thân hình Hạ Oanh Oanh cũng theo đó bị buông rơi xuống…
Mặt gã tái xanh như chàm đổ, đau đớn vịn lấy bờ vai trái, hốt hoảng tháo lui tẩu thoát.
Buông lên một tiếng cười lạnh khϊếp lòng người, Hoa Sĩ Kiệt lập tức phóng người lao theo, thế kiếm thứ hai đẩy ra như sấm sét…
Lại một tiếng rú to rất thê thảm, ánh kiếm trên tay chàng theo đó tắt lịm, thân hình gã địa hán đã bị phân rời thành đôi mảnh văng bắn đi hai nơi máu tươi vung vẩy khắp trận trường!
Chẳng buồn ngoái nhìn lại xác nạn nhân, Hoa Sĩ Kiệt vội vã bước đên bên Hạ Oanh Oanh giải khai huyệt đạo cho nàng Hạ Oanh Oanh lồm cồm ngồi dậy sắc mặt kinh hoàng nhìn xác chết của gã đại hán, chép miệng than dài :
– Kiệt huynh đã gϊếŧ chết vị chấp pháp của Băng Quốc, khó tránh đại hoa. lâm thân!
Hoa Sĩ Kiệt mặt không đổi sắc :
– Vì giải cứu cho Oanh muội tiểu huynh buộc lòng phải hạ độc thủ để tiết kiệm thời gian!
Nhưng sư tổ sẽ bắt tội anh. Tốt hơn hết anh nên thừa cơ mọi người chưa phát giác, rời ngay Băng Quốc để bảo toàn sinh mạng!
Hoa Sĩ Kiệt nhìn thẳng vào mặt người yêu :
– Còn Oanh muội?
Oanh Oanh nhếch môi thành nụ cười chua chát :
– Em làm sao đi được! Vì sự vẹn toàn cho Kiệt huynh, em phải dùng khổ nhục kế cùng sư tổ, hoặc giả hy sinh bão mệnh để đổi lấy thời gian, chỉ mong Kiệt huynh thoát khỏi chốn Băng Quốc nguy hiểm này là tiểu muội đủ an ủi rồi!
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng cảm kích, chàng mím môi lắc đầu nói :
– Không! Nếu trốn cùng trốn đi cả, vả lại còn bao nhiêu cao thủ võ lâm đang sa hãm chốn này, vì nghĩa đồng đạo, huynh phải có phận sự cứu họ!
Biêt không sao khuyên giải được người yêu, Hạ Oanh Oanh chép miệng thở dài chán nản!
Hoa Sĩ Kiệt vội lôi mặt kiếm báu ra tay, chàng thấy trên mặt kiếm hiện ra cụ bà áo xanh, chủ nhân của tòa Băng Quốc, lúc đó đang nhắmmắt tham thiền trên giường đá, dường như nghiêng tai chăm chú lắng nghe điều chị..
Hoa Sĩ Kiệt không dằn được kinh hoàng, chàng kêu lên khe khẽ :
– Hỏng mất, những gì ta trò chuyện, có lẽ sư tổ của em đã lắng nghe cả rồi!
Hạ Oanh Oanh nhè nhẹ gật đầu :
– Người ẩn cư tại Băng Quốc có hơn năm thời gian, tai mắt cực kỳ thông linh, nhưng có thể biết việc xa ngoài ngàn dặm hay không, tiểu muội không tường lắm!
Nàng trầm tư giây phút và tiếp :
– Như thế này vậy, tiểu muội tự động vào Băng lao, để khi sư tổ soát tra trong ngục thấy có tiểu muội, may ra người không để ý nghi nan, chỉ yêu cần Kiệt huynh đừng lo đến phận em, miễn là cứ được mọi người ra khỏi…
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu cương quyết :
– Nếu em không cùng đi, tiểu huynh quyết ở lại mà thôi!
Hạ Oanh Oanh vụt đổi ngay sắc mặt :
– Không ngờ Kiệt huynh chỉ trọng chữ tình, suy luyến theo vòng nhi nữ, quên đi mối thù to chưa báo của sư tôn!
Hoa Sĩ Kiệt đỏ mặt thẹn thùng :
– Đa tạ Oanh muội đã cảnh tỉnh mê lộ cho ngu huynh!
Hạ Oanh Oanh liền dịu giọng :
– Kiệt huynh cứ yên lòng, tiểu muội tự tin là không có gì đến nỗi hiểm hung cho bản mệng mình, vì sư tổ rất tưng tiu tiểu muội. Chỉ mong Kiệt huynh ráng bảo trọng lấy thân!
Nàng vụt ngừng ngang câu nói, bậm môi để nuốt lấy tiếng nấc nghẹn ngào, quay ngoắt người phóng nhanh dấu đi giòng lệ thảm đang cuồn cuộn lăn dài xuống má!
Hoa Sĩ Kiệt lòng như thắt lại, vội vã đuổi theo, miệng ọi to :
– Oanh muội! Oanh muội!….
Nhưng dấu hồng đã khuất mắt qua mấy nẻo quanh co, Hoa Sĩ Kiệt lặng người nhìn theo hướng người yêu vừa biệt dạng, nước mắt anh hùng từng giọt từng giọt thảng thốt rơi lăn…
oo Nhắc lại Thiên Nhai Cuồng Nhân, sau khi bị sa hãm giữa kỳ trận, xôg xáo một lúc chẳng thoát ra, trái lại còn cảm thấy tinh thần hỗn loạn, trí óc rối ren…
Biết ngay nguy cấp, ông vội trụ mình vào một phiến đá giữa trận, nhắmmắt định thần, đối với cảnh vật bốn bên như chẳng hề nghe thấy…
Bỗng từ hướng Đông của vòng trận, vang lên tiếng wuát tháo đinh tai, tiếp theo đấylà một giọng thét lạnh lùng của một nữ nhân :
– Kẻ nào dám xông vào trận của bà thế?
Thiên Nhai Cuồng Nhân hé mắt ra nhìn, trước mặt ông từ lúc nào xuất hiện một lão già bịt mặt, đôi mắt sáng rực đang quét thẳng về phía mình…
Sau phút giây ước lượng tài nghệ đối phương, Thiên Nhai Cuồng Nhân nhẹ nở nụ cười :
– Già đây xông vào nơi này, chẳng qua chỉ cốt ý để giải cứu số võ lâm đồng đạo, vô tình sa vào trận của tôn giá vậy thôi!
Lão già bịt mặt cười ghê rợn :
– Nhưng ít nhất mi cũng phải biết nơi đây là chốn nào chứ?
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười thản nhiên :
– Biết rõ lắm! Đây là Băng Quốc, một nơi ngoa. hổ tàng long!
Lời đối đáp vừa dửng dưng vừa ngạo mạn của Thiên Nhai Cuồng Nhân khiến lão bà bịt mặt không khỏi khen thầm cho dũng khí của ông!
Bà cười lạt tiếp lời :
– Đã biết như thế, tại sao vô cớ còn dám xông vào? Tưởng lại chắc tôn giá thân đầy tuyệt kỹ nên chẳng biết sợ chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười lên ha hả :
– Lão phu lúc nãy đã nói qua, là vì muốn cứu các võ lâm đồng đạo bị kẹt trong này! Nào phải đến đây để phô trương võ thuật!
Lão bà bịt mặt cười khẩy :
– Hừ! Thân mình như tượng đất qua sông, chẳng biết sẽ rã ở lúc nào, còn dám khua môi múa mép lớn lối đòi cứu người!
Thiên Nhai Cuồng Nhân lại cười ha hả :
– Mắng đi! Mắng đi! Lão cuồng này đã mấy mươi năm nay chưa được nghe ai mắng mình một tiếng, giờ đây hân hạnh được nàng mắng, thật là thú vị làm sao!
Vốn ra lão phu nào thèm đặt chân vào Băng Quốc này, chỉ tại cái thằng nhóc con họ Hoa chẳng chịu nghe lời của lão phu, cho nên…
Lãobà bịt mặt ngắt lời :
– Các hạ quen biết gã họ Hoa?
Hừ! Đừng nói quen, còn biết rõ cả lai lịch của tông sư mấy đời của hắn là khác! Nếu chẳng vì nó, giờ đây lão phu đã được ung dung đánh một giấc trên Aûo Vân Phong rồi!
Lão bà vụt loé nhanh một định ý, sau chuỗi cười âm trầm, bà liền thốt :
– Thằng khốn ấy đã bị giam giữa hầm tuyết và đã đông cứng thành một băng nhân rồi! Các hạ còn hy vọng gì mà cứu sống được hắn?
Thiên Nhai Cuồng Nhân vụt đổi sắc mặt, vội hỏi :
– Hoa Sĩ Kiệt thật biến thành băng nhân rồi? Hừ… nếu quả thế, lão phu sẽ dẹp tan Băng quốc đến một mạng chẳng còn.
Lão bà bĩu môi :
– Chà! Nói nghe ghê quá thế, nhưng với cái trận cỏn con này các hạ còn chưa thoát ra được nói chi đến việc dẹp bằng Băng quốc của chúng ta?
Thiên Nhai Cuồng Nhân chỉnh dung gằn giọng :
– Lão điên này suốt mấy mươi năm nay gác việc đua tranh cũng chẳng hề ra tay sát giới. Nhưng nếu các người hôm nay chẵng phóng thích Hoa Sĩ Kiệt ra đây chớ trách lão phu sao ra tay hung độc!
Lão bà cười nhếch mép :
– Nhưng các hạ hãy tự lượng sức mình có thể phá hết hai tòa kỳ trận, cùng bốn mươi chín nẻo đường hầm của băng cung chăng?
Bà ngưng lại một chút và tiếp :
– Hãy gác qua việc xa vời ấy, chỉ cần tôn giá có thể xông ra khỏi trận Huyết kỳ này, và đủ sức chịu nổi ba chiêu của già, ta sẽ tha cho các hạ toàn mạng.
Thiên Nhai Cuồng Nhân trố mắt nhìn đối phương một lúc đoạn ngửa cổ cười to:
– Nghe khẩu khí của bà chị, dường như thân chứa tài năng quán thế, có thể cho lão phu rõ phương danh chăng?
– Với từng ấy tuổi già, các hạ có nghe qua tên “Aâm Hồn Nhất Cô” cùa năm về trước chăng?
– Ồ! Bà chị chính là Aâm Hồn Nhất Cô người yêu của Aån Vân Thượng Nhân đã mất tích từ lâu lắm đó chăng? Thật là hân hạnh!
Aâm Hồn Nhất Cô lạnh lùng cắt ngang :
– Còn tôn giá có lẽ là Thiên Nhai Cuồng Nhân mà danh lừng khắp thiên hạ bao lâu đó chăng? Quả thật là một kẻ cuồng ngông dám đơn thân độc mã xông vào Băng Quốc giở thói hung hành…
Bỗng một giọng cười hào hùng vang lên từ bên ngoài vùng trận…
Thiên Nhai Cuồng Nhân cùng lão bà bịt mặt cùng sửng sốt quay đầu.
Họ nhìn thấy một thanh niên áo trắng đang chậm rãi xông vào bờ Huyết Kỳ trận.
Thiên Nhai Cuồng Nhân mừng rỡ reo to :
– Hoa Sĩ Kiệt!
Aâm Hồn Nhất Cô cũng chẳng lém phần kinh ngạc :
– Hừ, chắc con tiện nhân Hạ Oanh Oanh đã cứu tỉnh mi lại!
Hoa Sĩ Kiệt nheo mắt ý nhị :
– Nhờ “Vạn niên trường miên phấn:
của Phạm tiền bối đã giúp cho tại hạ một giấc ngủ thoải mái vô cùng! Sức lực do đấy đã hoàn toàn hồi phục!
Aâm Hồn Nhất Cô giận đến mức lỗ mũi khào ra khói, rống lên :
– Ranh con phải chăng nhờ con tiện tì Hạ Oanh Oanh cứu tỉnh?
Hoa Sĩ kiệt giọng châm biếm quanh co :
– Không giấc mê nào chẳng tỉnh, không trận tuyến nào mà chẳng phá tan, Vạn niên trường miên phấn cùng Huyết Kỳ trận của lão tiền bối đây, e rằng khó ngăn được tại hạ!
Aâm Hồn Nhất Cô cười lạnh lạt :
– Nhiều lời không bằng sự thực, ngươi cứ thử hành động coi chơi!
Hoa Sĩ Kiệt nghiêm trang chìa tay :
– Lão tiền bối khoan phát động trận thế, phải chăng mục đích của lão tiền bối đến đây là vì phụng mệng lịnh sư, đón dẫn quần hao lên Liễu Hận Đài?
Lão bà bịt mặt Phạm Trân Trân thầm kinh ngạc :
– “Tại sao gã biết rõ nhiệm vụ của ta đến đây? Hay là con liễu đầu Oanh Oanh đã học hết với gã?” Đằng hắng khan mấy tiếnf, bà lạnh lạt cất lời :
– Nhiệm vụ của ta thế nào, mi không tư cách hỏi đến!
Chẳng đợi đối phương dứt câu, Hoa Sĩ Kiệt điềm đạm ngắt lời :
– Nhưng tiền bối không thể trái lòng nhân từ của lịnh sư, người không hề ra lịnh cho tiền bối tiêu diệt anh hào mà chỉ bảo tiền bối làm công việc dẫn độ họ thôi!
Phạm Trân Trân gằn giọng :
– Ngươi nói rất đúng, nhưng trong số người đó không có ngươi, hãy dọn mình chờ chết!
Hoa Sĩ Kiệt nhếch mép cười lạt :
– Giữa tại hạ và tiền bối chẳng oán cũng chẳng thù, hà cớ gì tiền bối lại nằng nặc gϊếŧ tôi?
– Vì đám Nga Mi phái không có tên nào là tốt cả!
Hoa Sĩ Kiệt không dằn được giận dữ :
– Xin tiền bối khéo lựa lời một chút, đừng vì một ân oán cỏn con giữa người với Aån Vân Thượng Nhân sư thúc tổ của tại hạ mà miệt thị tất cả trên dưới đệ tử phái Nga Mi.
Ta chẳng những miệt thị, mà còn hễ gặp bất cứ tên đệ tử nào của Nga Mi ta đều gϊếŧ tất!
Thiên Nhai Cuồng Nhân vội chen lời :
– Phạm lão bà, hành động quá khích ấy, e rằng chẳng nên…
Phạm Trân Trân quay lại mắng liền :
– Ai mượn lão điên mi xía miệng dạy khôn ta? Mi cũng đồng bọn với ác đồ Nga Mi chứ tốt lành chi mà hòng lắm chuyện?
Hoa Sĩ Kiệt thở dài chép miệng :
– Nếu Phạm lão tiền bối quyế đem một đời oán hận đổ trút vào cúng tôi thì có nói nhiều cũng vô ích! Vậy Phạm tiền bối hãy cùng chúng tôi kéo đến Liễu Hận Đài thanh toán là tiện nhất!
Phạm Trân Trân cười hiểm ác :
– Hừ! Ngươi đã sa vào trận Huyết Kỳ của ta, còn ảo vọng sống sót đến liễu Hận Đài à?
Hoa Sĩ Kiệt chỉnh dung gằn mạnh từng tiếng :
– Phạm tiền bối nên nhớ là tại hạ vì tình Hạ Oanh Oanh nên không muốn để cho sư di của nàng phơi thây tại chốn này thế thôi!
Phạm Trân Trân bật cười lanh lảnh :
– Khéo oai ghê nhỉ! Mi có biết rằng một khi trận Huyết Kỳ phát động thì uy lực sẽ như thế nào chăng?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp vào câu hỏi mà chỉ thốt :
– Nếu lão tiền bối nhất quyết ra tay, đến khi muốn hối e rằng đã quá muộn!
– Hừ! Quả là phường cuồng ngông! Hoa Sĩ Kiệt mi có biết rằng nếu Huyết Kỳ trận phát động, thân ngươi sẽ tan thành mảnh vụn chăng?
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi ngạo nghễ :
– Tử sanh có số, có tránh cũng chẳng được nào! Xin cứ việc ra tay khỏi ài dòng vô ích!
Thiên Nhai Cuồng Nhân không khỏi toát mồ hôi thay cho Hoa Sĩ Kiệt, đồng thời ông cũng hết sức khâm phục sự can đảm của chàng!
Phạm Trân Trân chầm chậm nhấc cao tay phải phất thành một cử chỉ ra dấu, lập tức những cây huyết kỳ khắp bốn phía nhè nhẹ lay động, càng lúc càng nhanh…
Khoảnh khắc sau, từ giữa rừng cờ đỏ như máu ấy, đột nhiên chui ra vô số quái vật máu me ròng ròng…
Những quái vật đẫm máu ấy, mặt mũi đều hunh dữ đáng khϊếp, nửa người nửa ngợm chẳng khác chi lệ quỉ dưới âm ti!
Cả bọn cùng lượt ngửa cổ phát ra những chuỗi hú dài quái đản, giơ cao ngọn huyết kỳ hùng hổ xông đến hướng Hoa Sĩ Kiệt.
Thiên Nhai Cuồng Nhân thấy chàng vẫn đứng yên bất động lo lắng kêu lên :
– Hoa hiền điệt, những tên huyết ma cùng huyết kỳ ấy đều tích đầy chất độc, mau tránh ngay!
Tin tưởng vào chiếc bảo y hộ thân ngăn giả được chất độc, Hoa Sĩ Kiệt mỉm cười đứng im như chẳng nghe thấy!
Phạm Trân Trân trước thái độ ngạo nghễ của chàng càng thên giận dữ nhấc caobàn tay và phất mạnh ra lịnh…
Lập tức bảy huyết nhân hàng dây tràn tới nhanh như nước vỡ bờ…
Hoa Sĩ Kiệt chỉ chờ có thế, lập tức quát to một tiếng, thanh độc kiếm trên tay lia ngược ra một vòng!
Luồng lục quang vừa nhoáng động, những tiếng soèn soẹt không ngớt vang lên, bảy trụ đại huyết kỳ đồng loạt bị chém đứt thành đôi!
Bảy mặt cờ hồng như những chiếc lá to, là đà rơi tung tứ hướng…
Bảy tên huyết nhân cùng khϊếp hãi nhún bước thối lui…
Hoa Sĩ Kiệt nhanh như làn tên bật nỏ, phóng vút theo và thanh độc kiếm lại lầnnữa tủa ra đường chớp xẹt…
Một loạt rú thảm thiết vang lên, bốn tên trong bọn bị kiếm phong quét phải, đầuvà mình chia thành tám khúc, văng bắn đôi nơi.
Ba tên còn lại bị kiếm kình dội trúng văng ngược ra xa trên năm thước.
Phạm Trân Trân sững sờ đứng lặng một nơi, bà không hiểu tại làm sao Hoa Sĩ Kiệt bị bảy lá huyết kỳ phất trúng mà vẫn an nhiên vô sự!
Thiên Nhai Cuồng Nhân đến lúc ấy mới thật vững tâm buông tiếng cười to :
– Đúng là Trường Giang sóng sau đùa sóng trước ! Võ công của Hoa hiền điệt giờ đây đã đủ sức vẫy vùng trong võ lâm rồi!
Dứt lời lão tung mình dịnh phóng ra khỏi trận !
Hoa Sĩ Kiệt vội gọi lại :
– Xin lão tiền bối chậm bước, chờ mọi việc nơi đây kết liễu xong xuôi, chúng ta cùng ra Băng Quốc một thể!
Thiên Nhai Cuồng Nhân gượng cười quay lại :
– Võ công của nhãi con hiện giờ đã hơn lão phu rồi, còn cần gì đến lão phu nữa chứ!
Lão tiền bối quá khen thôi sẵn vào băng quốc, sao chẳng thừa dịp du ngoạn một chuyến để xem họ định giở trò chi?
Thiên Nhai Cuồng Nhân vỗ đùi đen đét cười to :
– Hay! Hay! Hào tình của nhóc con, khiến lão phu phải phấn khởi lây!
Phạm Trân Trân nghe càng thêm giận :
– Ranh con quả ngông cuồng tự đại!
Lồng theo tiếng quát, hai tay bà vụt nhấc lên cao, trận địa lại lao xao phát động…
Từng loạt bảy quái nhân máu me đầy người tay cầm huyết kỳ hăm hở xông lên, lớp sau nối tiếp lớp trước, lao thẳng vào hướng Hoa Sĩ Kiệt tựa bầy thiêu thân trước ánh đèn màu!
Hoa Sĩ Kiệt với thanh Thất độc Thần kiếm trên tay vùn vụt, tực gió xoáy, thây người từng lớp từng lớp như ra. đổ, máu đọng thành giòng thấm lồng cả một khoảnh đất đăng…
Phạm Trân Trân càng xem càng khϊếp dạ, thời gian kéo dài đã khá lâu, huyết kỳ phất trùng lên mình đối phương đã mấy lượt, thế nhưng Hoa Sĩ Kiệt không có hiện tượng chi gọi là trúng độc cả!
Bà vội phất nhanh tay thành lệnh, huyết kỳ trận lập tức ngừng hẳn hoạt động.
Hoa Sĩ Kiệt cười khiêu khích :
– Thế nào? Không đánh nhau nữa à?
Phạm Trân Trân đánh lảng sang chuyện khác :
– Nếu mi chịu nói thật, ta sẽ tha cho mi ra khỏi trận!
Nhếch môi cười nửa miệng, Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng hất hàm :
– Nói thật cái chi?
Hôm qua lúc mi mới vào Băng quốc tại làm sao ta vừa rải mê dược là mi không chống nổi, bỗng dưng hôm nay vào đây mà mi chẳng hề sợ độc?
Hoa Sĩ Kiệt không khỏi buồn cười thầm :
– “Tưởng hỏi điều chi quan trọng, té ra lại thắc mắc chuyện không đâu ấy, quả thật là tính nết đàn bà, giá như không nhờ Oanh muội tặng cho áo quí trăm độc chẳng phạm có lẽ giờ đây ta đã ngã rồi!” Chàng nghiêm mặt cười lớn :
– Người lành tất nhiên được trời giúp, loại độc tầm thường ấy đã làm chi nổi ta!
Một ý niệm chợt loé lên trong óc, chàng lại tiếp :
– Chẳng những không sợ độc mà dù đao kiếm quyền chưởng đập lên người cũng không hề hấn chi! Nếu tiền bối chẳng tin, tại hạ có thể đứng im chịu cho tiền bối đâm trước ba kiếm, rồi sẽ đâm lại!
Thiên Nhai Cuồng Nhân tròn mắt kinh dị, chưa kịp thốt lời can ngăn, Phạm Trân trân đã chụp ngay lời nói ấy buộc thêm :
– Lời mi thật chăng, hay là một câu đùa khơ quá hứng?
Hoa Sĩ Kiệt chỉnh dung :
– Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đâu thể tùy tiện khi bảo trắng lúc nói đen!
Phạm Trân Trân tuốt kiếm ra khỏi vỏ cười lạnh lạt :
– Đấy là tự mi nêu lên điều kiện, có chết cũng đừng trách ta sao độc tay!
Đã dốc lòng tin tưởng vào sự hiệu nghiệm của bảo y, Hoa Sĩ Kiệt bình thản gật đầu :
– Cứ thẳng thắn ra tay!
Phạm Trân Trân lập tức hét to một tiếng, kiếm thế xoay tròn mấy vòng, bất thần vút thẳng vào người Hoa Sĩ Kiệt nhanh như chớp!
Bùng!….
Luồng kiếm khí vừa cách mình Hoa Sĩ Kiệt độ non tấc, thình lình bị một luồng chưởng lực từ hướng cạnh lao tới đẩy chệch đị..
Soạt!….
Thế kiếm bị mất hướng, chỉ lướt sượt sát cạnh làm rách đi một mảnh áo bên ngoài, để lộ ra một lớp áo trong chấp chới hào quang màu tím như ngọc phách…
Phạm Trân Trân kêu lên kinh hãi :
– Tử y Bảo Khám!
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười ha hả :
– Sớm biết nhãi con trên người có mang Tửù y bảo Khâm như thế, ta đâu có thèm xía tay vào!
Phạm Trân Trân sau phút kinh ngạc, quát to :
– Tên khốn, từ lúc nào lẻn vào Băng Khố trộm đi bảo vật Tử y Bảo Khâm của chúng ta như thế?
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy :
– Nói năng nên khéo lựa lời một chút, chả lẽ của người tặng, tại hạ không có quyền sử dụng hay sao?
– Ai cho mi?
Bà không có đủ tư cách để hỏi câu! Vì niệm tình bà là sư di của Oanh muội, tạm thời ta tha cho một lần, khôn hồn hãy trở lại đúng nhiệm vụ của mình :
dẫn đường cho quần hào lên Liễu Hận Đài!
Nhìn thấy Hoa Sĩ Kiệt mặc chiếc bảo y trên người, Phạm Trân Trân tự hiểu mình không thể làm gì được đối phương, chụp ngay cơ hội rút lui là vừa.
Bằng một giọng lạnh lùng, bà thốt :
– Tốt lắm! Hẹn nhau trên Liễu Hận Đài chúng ta gặp lại!
Dứt lời, người bà tung lên như bướm và mất nhanh giữa rừng cờ đỏ thắm…