MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 42
Hoa Sĩ Kiệt sau khi rời khỏi Băng Cung liền tìm nơi mai táng xác cha, đoạn tất tả đến Thanh Hải Thê Hà Cốc để tìm lấy chìa khoá ngọc mở ngõ tiến vào Băng Quốc. Vì rằng bí mật về chiếc chìa khoá đã bị Xà Hà Tiên Tử nghe lỏm được, nên chàng phải tranh thủ thời gian đến Thê Hà Cốc hầu đoạt chiếc chìa khoá nọ để tiến vào Băng Quốc, luyện lấy một võ công tuyệt thế, làm phương tiện báo thù cho cha, cho ân sư, cho phái môn. Lúc ấy thời tiết đã vào lúc tàn đông, màu trời u ám một cách buồn bã. Hoa Sĩ Kiệt ngửa mặt nhìn sắc trời, đâu đâu cũng tuyết rơi trắng xoá, tuy mới ngả hoàng hôn, mà không gian đã tối xẫm một màu. Thành huyện Đại Thông phía xa xa trước tầm mắt đã le lói những đèn, rải rác chập chờn như những vì sao lạc. Chàng phỏng định lộ trình từ đó đến Đại Thông huyện ít nhất cũng hơn mười dặm, nhưng với bộ pháp của chàng hiện thời, chỉ loáng mắt là có thể đến ngay. Do đấy, chàng lập tức đề khí trổ thuật khinh đằng, phóng đi loang loáng. Độ thời gian hai tuần trà sau đã đến trung tâm thành phố của Đại Thông. Vì khí hậu lạnh lẽo, nên tuy còn sớm mà đường xá vắng tanh, phố phường phần đông đã cửa đóng then gài. Chàng dừng chân trước một gian khách sạn, giơ tay gõ cửa gọi người. Cửa tiệm két lên một tiếng và từ bên trong thò đầu nhìn ra một gã tiểu nhị mặt mày lém lỉnh. Hoa Sĩ Kiệt liền lên tiếng:
– Tại hạ định tá túc quý tiệm đêm nay!
Gã hầu phòng lắc đầu:
– Tệ điếm đã đầy khách, xin quý khách quan tá túc nơi khác. Dứt lời khép kín cửa lại. Hoa Sĩ Kiệt đành phải tìm tới tiệm khác, nhưng liên tiếp hơn mười gian khách điếm, nơi nào tiểu nhị cũng trả lời y như thế để từ khách. Tuyết đã bắt đầu rơi xuống khá to cục, gió bấc càng lúc càng lạnh đến cắt da.
Hoa Sĩ Kiệt vừa lạnh lại đói, trong dạ cồn cào dữ dội, bị cơn đói hoành hành, chàng không khỏi bực mình nổi nóng. Đến trước một toà khách điếm quy mô khá to, và tên tài phú cũng ra bên cửa khước từ vì hết chỗ, Hoa Sĩ Kiệt hết phương dằn lòng được, thét vang:
– Dân Đại Thông huyện các người, sao lại rẻ rúng khách phương xa đến thế? Chẳng lẽ sợ tại hạ ăn quỵt ở quỵt hay chăng?
Gả tài phú trước bộ vó hung hăng của chàng nhếch môi cười lạt:
– Vì khách quan vận đêm nay chẳng may! Các khách sạn khắp huyện Đại Thông này, có lẽ đã sớm được người bao hết rồi!
Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày chẳng tin:
– Tên nào phát điên đi bao hết các khách sạn khắp thành chi thế?
Gã tài phú dáo dác nhìn quanh tỏ vẻ lo ngại:
– Khách quan nói nhỏ một chút, bằng không chuốc hoạ vào thân đấy!
Hoa Sĩ Kiệt càng nghe máu nóng xông lên:
– Tại sao? Sợ ai?
Gã tài phú lắc đầu thấp giọng:
– Có lẽ khách quan từ Trung Nguyên đến đây, vì ở xa xôi nên không biết gần đây có một việc to tát, cho nên tất cả khách sạn trong thành đêm nay đều bị người bao hết.
Hoa Sĩ Kiệt vì phẫn nộ mà một phần vì háo kỳ dằn lòng hỏi tiếp:
– Chuyện đại sự chi thế?
– Nơi Trung Nguyên tất khách quan cũng nghe qua danh Thanh Hải Nhị Cốc, ba ngày nữa đây “Nhị Cốc” sẽ kết thân gia với nhau, chuyện ấy không phải là một việc to sao?
Gã tài phú ngừng lại như để lựa lời và tiếp:
– Đêm nay vừa đúng ngày Thanh Hải Tử Vong Cốc đi rước dâu ngang đường qua chốn này. Vì đường trường gió to tuyết lớn, nên đoàn nghênh thân tạm tá túc lại nơi này một đêm.
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong rúng động vội buông một câu ướm dò:
– Phải con gái của Tử Vong Cốc Chủ gả cho con trai của Độc Long Cốc Chủ chăng?
Gã tài phú lắc đầu:
– Không! Độc Long Cốc Chủ không có con trai mà chỉ có một đứa con gái vỏn vẹn!
Hoa Sĩ Kiệt bỗng lặng người ra, một cảm giác chua chát chợt trào dâng lên đầu lưỡi … Trước mắt chàng bỗng hiện lên một ánh mắt long lanh tình tứ, một nụ cười diễm lệ thiết tha, cuối cùng là một khuôn mặt trái xoan mịn màng khả ái. Tâm tư chàng nhè nhẹ vang lên một tiếng gọi thật êm đềm:
– Tư Đồ Hồng!
Quả vậy! Ảo giác vừa qua kia là hình ảnh của Tư Đồ Hồng, cô con gái cưng của Độc Long Cốc Chủ. Chàng còn nhớ rõ mồn một trên chiếc thuyền nơi Xà Yêu Hồ, trên đường cái quan ngoài thành Chiêu Hưng, nàng đã hết lòng cứu giúp chàng, và cuối cùng trên đỉnh Lạc Nhạn Phong độ nọ, đôi mắt u oán của nàng đã nhìn chàng với bao vạn ý tình… Qua trận biến cố khủng khϊếp trên Lạc Nhạn Phong ấy, chàng bắt đầu mất đi tin tức về nàng. Rồi bỗng nhiên hôm nay, đùng một cái, tin tức từ cửa miệng gã tài phú thố lộ cho chàng nghe khác chi tiếng sấm nổ chát chúa giữa đỉnh đầu. Chàng bật ra một tiếng thở dài chán ngán: Ôi! Lòng người biến đổi quá nhanh …” Bỗng dưng thấy kẻ đối thoại xụ mặt thở dài đứng lặng một nơi, gã tài phú ngơ ngác nhìn Hoa Sĩ Kiệt một lúc, đoạn đằng hắng cất lời:
– Cam thất lễ cùng khách quan, vì thiên kim tiểu thư của Cốc Chủ hiện ngụ tại nơi đây, chúng tôi bận rộn vô cùng, không thể hầu chuyện thêm quý khách. Xin quý khách chịu phiền tìm nơi khác tá túc!
Hoa Sĩ Kiệt đầu óc rúng động nghĩ thầm:
“Tư Đồ Hồng đã mấy phen cứu ta, hôm nay là ngày vu quy của nàng, có nên tìm gặp mặt của nàng lần cuối chăng?” Đang tư lự, chợt nghe cánh cửa rít kẹt lên một tiếng và đóng ập lại. Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng đứng bên ngạch cửa cảm thấy như đã đánh mất một vật gì, chàng không hiểu lòng mình lúc này ra sao! Lâu … lâu lắm, chàng mới thất thểu nhấc bước, cửa tiệm thình lình lại mở toang và gã tài phú lúc nãy hấp tấp bước ra gọi to:
– Xin khách quan trở lại!
Hoa Sĩ Kiệt ngạc nhiên quay đầu dừng bước:
– Có chuyện chi?
Gã tài phú giả lả tươi cười:
– Tệ điếm có thể tìm ra một căn phòng để khách quan tá túc đỡ đêm nay!
Hoa Sĩ Kiệt ngần ngừ giây lát, gật đầu:
– Tốt lắm, xin dẫn đường!
Hoa Sĩ Kiệt theo chân gã tài phú, xuyên qua mấy dãy phòng ốc, thấy khắp tiệm rộn rịp những thiếu nữ ăn mặc hoa lệ lăng xăng lui tới, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy Tư Đồ Hồng. Chàng được gã hầu phòng đưa vào một căn phòng tuốt ở hậu viện. Sau khi chỉ rõ chỗ ngụ xong, gã hầu phòng mới vòng tay cung kính cáo lui:
– Xin khách quan vào trong tạm nghỉ, đợi chốc sẽ có người đem cơm nước vào. Vì hôm nay khách khứa quá đông, không thể ở đây hầu khách quan lâu được.
Hoa Sĩ Kiệt lặng lẽ gật đầu, bước vào trong, ngồi xề lên giường, bó gối trầm tư. Tuy cùng Tư Đồ Hồng vỏn vẹn có ba lần gặp mặt, nhưng dĩ vãng đã đậm ghi trên tình cảm quá nhiều. Cơm nước xong xuôi, chàng buồn bã ngả lưng trên giường. Đêm lạnh tha hương, thêm một tâm sự ngổn ngang chất chứa, chàng cảm thấy một sự cô độc thấm thía vây bọc quanh mình, nước mắt tự dâng trào qua hai khoé, rơi thánh thót xuống lớp chăn bông … Chàng khóc cho tình đời nghiệt ngã, khóc cho thân phận gian truân mà cũng chính khóc cho tương lai mù mịt. Trăn trở mãi với muôn ngàn ý nghĩ ngổn ngang, cho đến canh ba chàng mới thiu thiu chợp mắt. Giữa lúc mơ màng chợt đâu đấy thoang thoảng vọng lại một điệu đàn buồn rười rượi. Tiếng đàn véo vắt nghe như hờn oán, như rêи ɾỉ sầu thương. Hoa Sĩ Kiệt đang lúc trĩu nặng một tâm tư, bị phải giọng cầm ấy càng lai láng khơi động mạch sầu. Không sao ngủ được, chàng nghiêng tai lắng hồn theo điệu nhạc thê lương. Xen lẫn giữa điệu đàn thê lương, gióng lên một giọng ca não nuột, nghe như từng hơi nấc run hoà theo cung bậc bổng trầm:
“Cung đàn réo rắt vọng canh sương
Ai thấu lòng ai nỗi nhớ thương
Tâm sự trào tuôn chìm điệu nhạc
Lời ca nghẹn nấc vỡ mười phương
Ước nguyện dù tròn hay chẳng trọn
Tình này vẫn mãi của tình quân”
…
Giọng đàn đã dần dần lắng tiếng rung, nhưng thanh âm nức nở vẫn đứt đoạn theo hơi gió đưa lại… Hoa Sĩ Kiệt bâng khuâng lẩm bẩm lại hai câu cuối:
“…Ước nguyện dù tròn hay chẳng trọn,
Tình này vẫn mãi của tình quân!”
Lời ca của cô gái này sao mà thắm thiết chung tình đến thế! Nàng là ai? Hay là Tư Đồ Hồng? Đột nhiên có tiếng gọi cửa bên ngoài, Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc nghĩ tiếp:
– “Đêm khuya ai lại kêu cửa thế này?”
Chàng vội bước xuống giường, xốc sửa lại quần áo chỉnh tề, đoạn bước ra mở cửa. Người gọi cửa là một thiếu nữ ăn mặc theo lối nữ tỳ, thấy Hoa Sĩ Kiệt liền dịu dàng thi lễ chúc phúc. Hoa Sĩ Kiệt cũng vội vòng tay trả lễ:
– Cô nương đêm khuya đến đây tìm ai?
Ả tỳ nữ trẻ tuổi cười tủm tỉm khẽ giọng gần như thì thào:
– Xin tướng công nói khẽ một chút, nô tỳ vâng lệnh tiểu thư đến thỉnh tướng công lập tức sang ngay, tiểu thư có việc cần thương lượng với tướng công!
Hoa Sĩ Kiệt lạ lùng thấp giọng:
– Nhưng tiểu thư của cô là ai? Có quen chi cùng tại hạ?
Ả nữ tỳ cười ý nhị:
– Tiểu thư của nô tỳ chính là thiên kim của Độc Long Cốc Chủ danh rền miền Thanh Hải xưa nay!
Hoa Sĩ Kiệt bắn mình vì xúc động:
– Tư Đồ cô nương vì sao biết tại hạ ở đây?
Ả liễu hoàn cười nhẹ:
– Lúc chiều tướng công đến đây tìm chỗ ngụ, bị gã tài phú khước từ bên ngoài cửa, câu chuyện giữa hai người đều bị tiểu thư tôi ở lầu trên nghe rõ cả, cho nên người mới bảo gã tài phú nhín lại một phòng này cho tướng công…
Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng vở lẽ gật đầu:
– Thế à? Lúc nãy người đàn và ca kia phải chăng là Tư Đồ cô nương?
Ả liễu hoàn khẽ gật đầu.
Hoa Sĩ Kiệt lại hỏi:
– Tư Đồ cô nương hiện giờ ở đâu?
Ả liễu hoàn để tay lên môi ra dấu chàng nhỏ tiếng một chút:
– Tướng công đừng nói to, bốn bên tai mắt rất nhiều, tướng công cứ lặng thinh đi theo nữ tỳ là gặp!
Dứt lời, quay mình đi trước dẫn đường, Hoa Sĩ Kiệt lặng lẽ nối gót theo sau. Xuyên qua mấy dãy phòng ốc, bước lên một toà lầu cao. Ả liễu hoàn liền trỏ tay vào một gian phòng, thấp giọng thì thào:
– Tiểu thư tôi hiện ở trong ấy, mời tướng công vào!
Ả liễu hoàn chấm câu bằng một nụ cười tinh ranh, đoạn quay bước đến bên cầu thang canh chừng. Hoa Sĩ Kiệt nhẹ đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng bày trí thật hoa lệ, mền gấm nệm loan, cửa vừa hé mở, một mùi thơm thoang thoảng của phấn son khiến chàng không khỏi dâng lên một cảm giác bàng hoàng, lồng tim mình nhịp mạnh. Một thiếu nữ áo tím đang ngồi tư lự trên chiếc giường nạm ốc xà cừ, thấy cửa phòng hé mở liền ngẩng đầu nhìn lên… Bốn ánh mắt vừa chạm nhau, thiếu nữ đã xúc động rú lên khe khẽ:
– Kiệt huynh!
Vừa gọi nàng vừa phóng xuống khỏi giường, sà vào lòng Hoa Sĩ Kiệt nghẹn ngào, vành mi rưng rưng lệ nóng:
– Kiệt huynh, phải chăng chúng ta gặp nhau trong cơn mộng?
Hoa Sĩ Kiệt trước sóng mắt rạt rào, trước tình yêu như triều dâng của Tư Đồ Hồng đã hết phương dằn chế cõi lòng. Chàng nhẹ mơn man bờ tóc mây óng ả của nàng giây lâu sau mới nhẹ nhàng cất lời:
– Tư Đồ cô nương, chúng ta tuy không gặp nhau trong cơn mộng mà như mộng, vì nay mai đây…
Tư Đồ Hồng vụt ngẩng mặt, đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng như trách móc:
– Kiệt huynh đến giờ phút này mà vẫn còn gọi em bằng tiếng cô nương xa lạ ấy à? Gọi thử một tiếng Hồng muội có được chăng?
Hoa Sĩ Kiệt sao xuyến cả tâm tư, tiếng gọi được bật ra với tất cả niềm rung động:
– Hồng… muội!
Tư Đồ Hồng say sưa nhận lấy âm thanh tràn đầy yêu đương ấy, lim dim ánh mắt với tiếng thở dài não nuột:
– Tất cả trái ngang đều bởi tin đồn sai lầm mà ra, khiến tiểu muội sa chân vào trạng huống lở khóc lở cười này!
Hoa Sĩ Kiệt thắc mắc chẳng hiểu:
– Tin đồn chi mà sai lầm, khiến Hồng muội phải thốt lời oán trách như thế?
Tư Đồ Hồng lại chép miệng thở dài:
– Sau lần hội ngộ trên đỉnh Lạc Nhạn Phong, cha con em cùng mốt số đông cao thủ, được một vị lão hoà thượng bao mặt, khoác áo cà sa trắng cứu ra khỏi phạm vi tàn phá của viên tạc pháo “Hoả Diêm Đơn”, còn tặng thêm thuốc giải độc cho chúng tôi, duy chỉ có Kiệt huynh chẳng thấy tông tích đâu cả!
Nàng ngừng lại đôi giây để cố dằn ngọn trào lòng rồi tiếp:
– Sau khi trở về đến Độc Long Cốc, người trong võ lâm đồn đãi lăng nhăng, có kẻ nói là anh đã chết trên Lạc Nhạn Phong, kẻ lại bảo anh bị Bình Thiên Giáo Chủ bắt đi và hạ sát. Cho nên cha em mới thuận gả em cho…
Hoa Sĩ Kiệt cười chua chát tiếp lời:
– Cho nên lịnh tôn mới cưỡng ép gả Hồng muội cho con trai của Tử Vong Cốc Chủ phải không?
Tư Đồ Hồng không vội đáp, trỏ tay vào chiếc áo đang mặc trên người rồi hỏi
lại chàng:
– Kiệt huynh có nhớ lần đầu tiên trên Xà Yêu Hồ chúng ta gặp nhau, tiểu muội mặc chiếc áo màu gì chăng?
Hoa Sĩ Kiệt rúng động nghĩ thầm:
“Đúng là chiếc áo màu tím này, giờ đây ngày thành thân đại hỷ mà nàng vẫn mặc chiếc áo đó, đủ thấy tình nàng đối với ta thắm thiết dường nào!”
Tư Đồ Hồng thở dài tiếp lời:
– Mặc chiếc áo cũ kỹ màu tím này, để chứng tỏ là lòng em đối với Kiệt huynh không bao giờ phai nhạt, dù rằng biển cạn hay sông mòn…
Hoa Sĩ Kiệt bồi hồi lặng người đứng yên một chỗ, chẳng biết nên xử sự ra sao? Trong khoảnh khắc, chàng liên tưởng đến người chàng yêu đương sâu đậm nhất của mình: Phan Quyên Quyên, chẳng biết nàng hiện giờ sống chết ra sao? Chàng nhớ đến cả Tần Hương Linh vì chàng mà tự sát. Hạ Uyên Uyên con gái của Băng Hồn Tiên Cơ bởi chàng mà bỏ nhà ra đi. Bạch Vân Vân cũng vì cứu chàng mà thọ khốn dưới tay của Xà Hà Tiên Tử… Giờ đây đèo thêm một nàng Tư Đồ Hồng, tất cả đều là những mối ân tình sâu đậm khó đáp, chàng biết xứ trí thế nào cho vẹn tròn cả đây? Tư Đồ Hồng thấy Hoa Sĩ Kiệt đứng ngẩn ngơ một chỗ như kẻ mất hồn, liền bước đến kéo tay chàng gặng hỏi:
– Kiệt huynh, việc đã lỡ như thế, chúng ta phải làm sao đây?
Hoa Sĩ Kiệt như người vừa sực tỉnh, chớp mắt suy nghĩ, chốc sau mới đáp:
– Còn biết cách nào hơn, thôi thì xa mặt nhưng không xa lòng, cảnh ngộ đã xô đẩy như thế, Hồng muội nên an phận và bảo trọng sức khoẻ là hơn! Tư Đồ Hồng nghe xong sắc mặt liền tái trắng, vùng tay Hoa Sĩ Kiệt ra, mắt nhìn hờn trách:
– Té ra Kiệt huynh đâu có yêu tiểu muội!
Hoa Sĩ Kiệt thở dài giọng buồn buồn:
– Sao chẳng yêu? Nhưng ván đã đóng thuyền rồi. Hồng muội giờ đây là người của Tử Vong Cốc, tiểu huynh…
Tư Đồ Hồng khoé hạnh bỗng long lên, mắt bừng phẫn uất:
– Đồ hèn! Câm ngay miệng lại! Ai dám bảo tiểu muội là người của Tử Vong Cốc? Nếu như Kiệt huynh thật lòng yêu em, hãy đem em đi ngay!
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong như chạm phải luồng điện cao độ, cố giữ vẻ bình tĩnh đáp ngay:
– Hồng muội nên bình tĩnh lại một chút! Chúng ta phải đắn đo ở vấn đề hậu quả. Chuyện này nếu đồn lan giang hồ, người đời sẽ phỉ nhổ Hoa Sĩ Kiệt này là kẻ vô sĩ cưỡng đoạt dâu con của Tử Vong Cốc, có phải là…
Tư Đồ Hồng chua xót lắc đầu gào lên:
– Em van Kiệt huynh đừng nói nữa! Tiểu muội đã nghĩ sẵn một trong hai nẻo đường duy nhất để quyết định đời mình rồi!
Hoa Sĩ Kiệt vội hỏi:
– Hai nẻo đường ấy ra sao?
– Một là theo Kiệt huynh đến góc bể chân trời hầu sống qua những chuỗi ngày thơ mộng thần tiên.
– Còn con đường thứ hai như thế nào?
Tư Đồ Hồng ánh mắt chợt rưng rưng lệ sóng, gióng thật là ảo não:
– Kiệt huynh cho em mượn thanh Thất Độc Thần Kiếm trên lưng, được chết trước mặt anh, em rất mát lòng!
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu khó xử:
– Con đường thứ hai muôn vạn lần chẳng nên theo! Sâu kiến còn muốn sống thay huống chi là người!
Tư Đồ Hồng nghiêm ngay sắc mặt:
– Vậy Kiệt huynh đã bằng lòng đưa em đi trốn khỏi nơi đây?
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng khó xử, tuy chàng cũng rất yêu nàng, nhưng mối tình ấy không sâu đậm bằng Phan Quyên Quyên. Sự tình an bài trước mắt khiến chàng bối rối không biết liệu lượng thế nào cho ổn, chàng ấp úng mãi chẳng nên lời:
– Cái… cái chuyện đó…
Tư Đồ Hồng ngắt ngang lời chàng:
– Chẳng đó chẳng đây gì cả! Nếu lòng anh đã có bến neo rồi, chẳng quan hệ chi, tiểu muội cam lòng làm thϊếp suốt đời nguyện hầu hạ bên chàng, mau đưa thϊếp trốn khỏi miệng hùm là hơn!
Và chẳng đợi Hoa Sĩ Kiệt thuận hay không, nàng bước đến bên cửa kề tai bảo nhỏ ả liễu hoàn đương canh chừng bên cầu thang:
– Mau đến hậu viện chuẩn bị sẵn hai thớt ngựa và mở sẵn cửa mau, càng mau càng hay!
Tình ý sâu đậm và quyết liệt của nàng đã cảm xúc được lòng Hoa Sĩ Kiệt, chàng thở dài mặc liều cho số kiếp, chàng phản đối cũng chẳng được! Giây lâu, ả liễu hoàn quay trở lại, hấp tấp trèo lên cầu thang thưa khẽ:
– Bẩm tiểu thư mọi việc đã xong!
Hoa Sĩ Kiệt cùng Tư Đồ Hồng lúc ấy đã cải trang đổi dạng thành hai cụ già lụm cụm, tay nắm tay chạy bay xuống lầu, lên ngựa ra roi theo ngả sau lặng lẽ rời đi. Suốt lộ trình giục vó buông cương, cho đến rạng đông hôm sau đã cách xa thị trấn Đại Thông trên trăm dặm. Cả hai mới dám lơi cương chậm bước, Tư Đồ Hồng nhè nhẹ than dài:
– Được cùng Kiệt huynh trên dặm dài sóng bước, dù gian lao hay dù phải chết, tiểu muội cũng không một tiếng phàn nàn!
Hoa Sĩ Kiệt đượm giọng đầy lo ngại:
– Sợ e lịnh tôn chẳng bỏ qua cho em!
Lời chàng vừa dứt, đã nghe phía sau lưng tiếng người hò hét vang lừng. Hai người cùng giật mình quay lại, thấy trên nền tuyết trắng xoá, dần dần hiện ra một toán người ngựa đông có trên số năm mươi. Tư Đồ Hồng biến sắc run giọng:
– Do đâu họ biết được ngõ này mà đuổi theo?
Hoa Sĩ Kiệt khẽ chép miệng:
– Dấu chân ngựa ràng ràng trên mặt đất, họ chẳng cần suy đoán, cũng biết chúng ta trốn đi ngõ này!
Tư Đồ Hồng lo ngại nắm chặt tay chàng:
– Kiệt huynh họ đã đuổi theo đến nơi rồi, chúng ta bằng cách nào thoát thân đây? Mong Kiệt huynh ráng chu toàn cho tiểu muội!
Hoa Sĩ Kiệt tung mình xuống khỏi mình ngựa nhìn nàng cương quyết:
– Sự tình đã thế, chỉ còn cách liều mạng cùng bọn chúng là xong!
Chỉ loáng mắt, toán người ngựa đã bắt kịp hai người. Vị dẫn đầu toán nhân mã kia quả nhiên là Tư Đồ Hạnh, cha của Tư Đồ Hồng. Tư Đồ Hạnh nhảy gọn xuống ngựa, phất tay ra dấu đoàn người ngựa phía sau lưng, năm mươi tên đại hán nọ, lập tức dàn thành hai cánh tả hữu, vây bọc lấy hai người vào giữa.
Tư Đồ Hạnh trợn trừng mắt chột, lớn tiếng quát vang:
– Con quỷ nhỏ! Mi làm chuyện đẹp dữ ha!
Tư Đồ Hồng lặng im gầm đầu dựa vào người Hoa Sĩ Kiệt, chẳng dám hó hé nửa tiếng.
Tư Đồ Hạnh không khỏi dõi ánh mắt lên người Hoa Sĩ Kiệt, ông bỗng ồ lên kinh ngạc, trầm giọng hỏi tiếp:
– Con quỷ nhỏ, gã này là ai? Gã… đâu phải là tên ranh họ Hoa?
Hoa Sĩ Kiệt dùng tay chà xát trôi đi lớp hoá trang bên ngoài, để lộ ra bộ mặt thật của mình, lạnh lùng cất tiếng:
– Tại hạ chính là Hoa Sĩ Kiệt, y lời hứa trước, đến Độc Long Cốc để tìm tôn giá!
Tư Đồ Hồng kéo nhẹ vạt áo chàng, khẽ giọng bảo:
– Kiệt huynh nên nhường nhịn lời lẽ với cha em một chút, nếu thế này mà xảy ra cuộc giao đấu càng hỏng bét!
Tư Đồ Hạnh nghe xong lời Hoa Sĩ Kiệt, sững sờ tháo lui một bước, oai thế của chàng lúc đại chiến cùng Bình Thiên Giáo trên Lạc Nhạn Phong độ nọ, lại dần dần hiện lên ký ức…
Lão hừ lên một tiếng để che qua cử chỉ hãi hùng vừa rồi, trầm giọng hỏi:
– Ranh con chưa chết à?
Hoa Sĩ Kiệt cười sang sảng:
– Kẻ phải bao giờ cũng được trời phò hộ, nếu Thất Độc Thần Kiếm Khách chết đi thì trời già sao gọi là có mắt?
Năm tiếng Thất Độc Thần Kiếm Khách vừa vang lên, bốn bên cao thủ đều trố mắt kinh hoàng. Vì rằng họ đã từng nghe người đồn qua sự lợi hại của Thất Độc Thần Kiếm Khách, họ không sao ngờ được người mà Tư Đồ Hồng cuốn gói trốn theo lại chính là Thất Độc Thần Kiếm Khách oai danh lừng lẫy kia. Tư Đồ Hạnh trước lời lẽ ngông cuồng của chàng, không sao dằn nén được nư giận, quát to:
– Ranh con, lão phu hôm nay quyết sẽ đem danh tiếng Thất Độc Thần Kiếm Khách chôn vùi dưới đáy nước Thanh Hải này!
Động tác đã liền theo câu nói, chiếc bào xanh sột soạt phồng căng chân khí, chờm hờm định xuất thủ tấn công. Đột nhiên từ trong đoàn người vọt ra một gã tuổi trẻ mặc áo bào đỏ, chắp tay hướng vào Tư Đồ Hạnh nhỏ nhẹ thốt:
– Xin nhạc phụ bớt giận, tên ranh này để chính tay tiểu tế trừng trị gã được rồi!
Tư Đồ Hạnh lập tức dừng bước nhìn lại gã trẻ tuổi áo bào đỏ nọ, chính là Phạm Đán, con trai của Tử Vong Cốc Chủ, người mà ông đã thuận gả con gái mình.
Ông thở phào một tiếng, lòng toan tính thầm:
– Càng hay! Giả như gã tiểu tử họ Hoa thanh toán được gã, khác nào trừ đi một hậu hoạn cho ta. Vì rằng Tư Đồ Hạnh vốn đã không mấy ưa Phạm Đán, nhưng chẳng qua bởi một cơn say trong buổi tiệc, hai vị cốc chủ mới chỉ ước giao hôn. Đến khi đôi bên trai gái trưởng thành, Tử Vong Cốc Chủ Phạm Long mấy lần sai người đến nhắc nhở lời giao ước ngày xưa. Độc Long Cốc Chủ vì ngại ở thân phận đành ừ hử khất hạn chần chờ, cuối cùng vì danh dự, đành miễn cưỡng đem con gái mình gả cho Phạm Đán. Tư Đồ Hạnh nghĩ xong liền gật đầu:
– Tốt lắm! Hiền tế khá cẩn thận!
Phạm Đán vì tuổi trẻ háo thắng, tuy nghe danh Thất Độc Thần Kiếm Khách từ lâu, nhưng vợ đẹp sắp vào tay, bỗng dưng bị kẻ khác đến cuỗm đi mất, bảo sao gã chẳng tức tối như điên. Lời Tư Đồ Hạnh vừa dứt, gã đã trừng trừng đôi mắt, phóng mình xà đến cạnh tình địch. Hoa Sĩ Kiệt cũng lăm lăm cặp mắt đưa nhìn khắp người gã trẻ tuổi áo đỏ trước mặt, thấy gã nhỏ con, không đầy ba thước, mắt lươn mũi tẹt, hàm rắn, trán vồ, thoạt nhìn quả là tướng mạo của kẻ gian hùng xảo quyệt. Hoa Sĩ Kiệt lòng không khỏi nhủ thầm:
– Chả trách Tư Đồ Hồng không ưng lấy gã, giả như đôi bên đã thành gia thất, thật khác chi đoá hoa lài cắm bãi phân trâu, uổng phí cả một đời hương sắc!
Chàng quay sang khẽ giọng hỏi Tư Đồ Hồng:
– Hồng muội, phải chăng lệnh tôn định gả Hồng muội cho người ấy?
Tư Đồ Hồng hậm hực đáp lời:
– Tiểu muội thà cam đời goá bụa mang tiếng gái già, còn hơn là đi ưng hạng đầu đít một tấc ấy làm chồng!
Nàng cố ý nói lên khá to để cho Phạm Đán nghe rõ. Thật khác nào như lửa đã được châm thêm dầu sôi, Phạm Đán nghe xong càng tía tai đỏ mặt nộ khí xung thiên, trèo trẹo rít lên:
– Tên khốn, mi dụ dỗ gái đã có chồng, tội ấy thiếu gia hôm nay phải phân thây mi ra làm vạn đoạn mới vừa!
Tư Đồ Hồng giận tái cả mặt nạt to:
– Cây đinh ba tấc kia, dám buông lời bậy bạ, ai gả cho mi hồi nào mà bảo là gái có chồng?
Phạm Đán tuy giận đến run người, nhưng cố nén lòng nhỏ nhẹ:
– Tư Đồ cô nương, chuyện của chúng ta chút nữa hãy lý luận chưa muộn! Giờ đây xin cô tránh ra, để tại hạ thanh toán xong tên súc sinh này trước đã!
Hoa Sĩ Kiệt vốn chẳng có ý gϊếŧ chết Phạm Đán, nhưng nghe đối phương mỗi lần mở miệng đều đòi gϊếŧ chàng khác chi khơi động thêm lửa giận, chàng chỉ ngay Phạm Đán thét to:
– Ta cùng ngươi xưa nay chưa từng quen biết, chẳng dính dấp oán ân, nếu ngươi cứ cưỡng bức ta phải ra tay, đến lúc ấy muốn hối cũng chẳng kịp! Phạm Đán rít lên:
– Có chi mà phải hối hận?
Miệng thốt, gã vẫn lầm lì xê bước, cách Hoa Sĩ Kiệt còn độ năm thước, gã liền dừng lại, chỉa thẳng mũi kiếm vào ngực chàng, thét to:
– Rút khí giới ra!
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi khinh bỉ:
– Tại hạ biết rút khí giới khi cần! Vả lại đem Thất Độc Thần Kiếm ra gϊếŧ hạng vô danh tiểu tốt như mi, tin lan đồn ra khắp giang hồ còn chi là danh tiếng của Thất Độc Thần Kiếm Khách ta?
Bị câu nói vừa rồi, Phạm Đán giận đến cơ hồ mắt bắn ra khói trắng, gầm lên một tiếng dữ dội, ngọn kiếm trên tay xỉa thẳng vào ngực chàng. Hoa Sĩ Kiệt nhếch người sang một phía, giơ tay ra chộp lấy chuôi kiếm của gã, tay trái đồng thời vỗ nhẹ vào đơn điền đối phương. Phạm Đán chỉ kịp hự lên một tiếng, hắn văng ra xa hơn năm thước, té oằn oại trên mặt đất. Thế chưởng dù rất nhẹ, nhưng đối với hạng võ công tầm thường như Phạm Đán thì làm sao chịu nổi! Ruột gan do đấy bị vỡ lòi cả ra ngoài. Tất cả những người trên trận cuộc đều khϊếp hãi, không hẹn cùng buột miệng ồ lên. Cha con Tư Đồ Hạnh cũng lặng nhìn nhau sửng sốt!