MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 41
Tàn Đông!
Gió bấc chừng như biết sắp sửa lui chân nhường lại cho Thần Xuân ngự trị, nên mắc sức lồng lộng thét gào khắp đỉnh cao rừng rậm.
Nơi quan ngoại Trường Bạch Sơn, tuyết từng mảng rơi trắng xoá, khắp không gian mù mịt chẳng thấy ánh sáng mặt trời.
Trọn sơn đỉnh đều bị phủ kín dưới làn tuyết dày đóng thành băng, trở nên những toà núi tuyết chập chùng chói lọi.
Giữa cảnh hoang vu mùa đông giá lạnh, trên sườn núi cheo leo trắng toát một màu, bỗng hiện ra một cỗ xe tứ mã rất hoa lệ, phăng phăng lướt trên mặt tuyết.
Sau lưng cỗ xe vun vút phóng theo ba thiếu nữ với sắc phục lục, trắng, hồng khác nhau, cùng mười hai gã đại hán chẽn phục.
Tất cả đang cắm cổ phóng nhanh lên đỉnh Trường Bạch Sơn.
Đường núi đã bị tuyết lấp kín, càng tiến lên cao tuyết càng lấp dày đặc hơn.
Bốn thớt ngựa dù cố sức kéo chiếc xe, nhưng cũng vô cùng chật vật, từng bước xê dịch nhích dần lên.
Cuối cùng tuyết đã lút đầy bánh xe xuống sâu, vô phương tiến lên được.
Gã đàn ông đánh xe ngồi phía trước tuy không ngớt hò hét quát tháo, ngọn roi trên tay nẹt phăng, phất chẳng dừng, nhưng bốn thớt ngựa chỉ ngửa cổ hí lên những tràng dài lồng lộng, cố nhấc vó bước lên, nhưng rốt cuộc đành bất lực đứng im, vểnh tai, sửng bờm…
…
Trong xe đột nhiên vọng ra một giọng nói thanh thanh như khánh ngọc:
– Nơi đây còn cách Vạn Niên Băng Nhai độ bao xa?
Gã đàn ông đánh xe vội đáp:
– Bẩm giáo chủ, chúng ta đã vào địa phận Trường Bạch Sơn, cách Vạn Niên Băng Nhai chỉ còn độ năm dặm.
Giọng nói lúc nãy lại vang lên:
– Tuyết sâu xe ngựa chẳng đi, bọn ngươi mười hai người luân phiên nhau dùng cuốc xẻng khai đường cần nhất đêm nay phải đến cho kịp mục phiêu Băng Cung giữa Vạn Niên Băng Nhai!
Mười hai gã đại hán vận kinh trang kia lập tức vâng lệnh một tiếng, phân thành hai tổ sáu tên huy động xẻng cuốc trên tay vẹt đường cho xe ngựa tiến tới.
Trời dần dần về tối, trên ngọn Trường Bạch Sơn trừ tiếng cuốc xẻng tinh toong, cùng tiếng ngựa hí rời rạc từng hồi ra, tất cả bốn bề đều hoang liêu vắng lặng…
Bỗng nhiên dưới chân núi lục tục xuất hiện bốn bóng người.
Bóng thứ nhất là một công tử sắc phục màu trắng, lưng giắt kiếm dài, chiếc mũ da trên đầu lúc ấy tuy bám đầy hoa tuyết, nhưng vẫn không che bớt được vẻ anh tuấn phi phàm của chàng.
Bóng thứ hai là một người áo đen, vóc dáng yêu kiều lướt đi như bay, không hề để lại một vết chân trên mặt tuyết.
Bóng thứ ba là công tử áo lam, phong tư như ngọc, mỹ miều anh tuấn, bám sát theo bóng đen, chân dường như lướt bổng trên mặt tuyết, không để lại một dấu vết, thuật khinh công thật đáng gọi vào hàng trác tuyệt.
Bóng thứ tư thân hình có phần khôi vĩ hơn, đầu bư mặt rộng, mày rậm mắt to, bộ râu dài bạc trắng trước ngực, bị phải tuyết bám đã đóng dề lại như một khối băng lưng lửng dưới cằm.
Bốn bóng người đang phăng phăng lướt đi lên đỉnh Trường Bạch Sơn, bóng trắng đi đầu bỗng hãm ngay tốc độ đứng lại, tay chỉ lên mặt đường, kinh ngạc thốt lời:
– Trên sơn đạo dường như có xe ngựa vượt qua, chả lẽ có người lên núi trước chúng ta?
Bóng thứ hai hơi khom người xuống quan sát kỹ lưỡng vết tuyết trên mặt đường, đoạn gật đầu tán đồng:
– Tuyết đóng trên đường bị người vẹt mở, chứng nhận là người lên núi đi bằng xe ngựa không còn nghi vào đâu!
Bóng thứ nhất có vẻ lo âu:
– Vậy chúng ta phải vượt nhanh thêm, cần phải trước giờ tý đêm nay đến cho kịp Vạn Niên Băng Nhai…
Bốn người lập tức gia tăng thêm cước bộ, vun vút bắn mình lên sơn phong.
Độ hai giờ sau, các người đã đến gần một bờ núi cao mút như vách thành.
Bốn người cùng dừng bước, đưa mắt nhìn lên đầu bờ…
Bờ đã cao lại nhẵn thín như gương, ước lượng chiều đứng có hơn hai mươi trượng, dưới chân bờ văng vẳng vọng lại tiếng người lao xao.
Bốn người lập tức nín bặt, nghiêng tai nghe ngóng.
Giọng một thiếu nữ văng vẳng vọng lại:
– Bẩm giáo chủ, đã đến Băng Cung rồi, chúng ta nên vào bằng xe ngựa hay không?
Giọng một nữ nhân oai nghi hỏi lên:
– Cửa vào Băng Cung có bị tuyết đóng kín không?
Lập tức có tiếng trả lời:
– Bẩm giáo chủ, cửa vào không có tuyết đóng, dường như có người vừa qua!
Giọng uy nghiêm của nữ lang lúc nãy lại vang lên:
– Vậy ba đồ nhi xông vào Băng Cung trước, lục soát thử xem, nếu gặp ai bên trong, lập tức gϊếŧ chết cho sư phụ!
Tiếng ba thiếu nữ cùng vọng lên một lúc:
– Xin tuân lệnh sư phụ!
Lập tức có ba người thấp thoáng dưới chân bờ rồi mất hút.
Nhóm bốn bóng lúc nãy ẩn mình nơi một bờ cao về hướng trái, đôi mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Nhờ vào ánh tuyết phản chiếu, nên dù đêm khá tối họ vẫn nhìn thấy nơi dưới chân bờ lúc nhúc hơn mười bóng người.
Một trong đoàn bốn người liền dùng truyền âm nhập mật bảo ba đồng bọn:
– Chúng ta nên tìm cách cấp tốc đột nhập vào Băng Cung xem ai đã vào trước
rồi!
Ba người nọ đều gật đầu đồng ý, nằm mọp sát đất, từ phía trái của bờ vực dùng phép xà hành bò lần vào Băng Cung.
Vị trí của Băng Cung ở dưới bờ cao, nơi cửa vào có một phiến đá ngàn cân đã được người xô sang một phía.
Bốn người với một thân pháp nhanh như điện xẹt lao vọt vào trong.
Dẫn vào Băng Cung là một đường hầm dài và chật hẹp vô cùng, đã thế lại tối om như bưng, ngửa bàn tay cũng chẳng nhìn thấy!
Các người mò mẫm trong bóng tối mãi có hơn 20 trượng, vượt qua thêm 2 từng cửa đá, mới thấy được cảnh tượng khác lạ trước mặt.
Phía sau tầng cửa đá có vẻ sáng sủa hơn, bốn người vội nép mình ngoài ngạch cửa phóng mắt nhìn vào…
Bên trong là một toà thạch thất to lớn, phương viên có trên mười trượng rộng…
Bốn bên vách đá treo bốn ngọn đèn pha lê tù mù nửa sáng nửa tối.
Bốn góc nhà có đặt bốn chiếc giường đá, trên mỗi giường cắm hai thanh trụ
sắt.
Mỗi thanh trụ lại xiềng cứng một người, tóc râu xồm xoàm.
Trên mình mỗi người quấn đầy vô số rắn con, lúc nhúc như dòi bọ.
Thịt da họ phần lớn đã bị bầy rắn gặm nhấm sạch trơn, lắm nơi trơ xương ra trắng hếu…
Bốn người nhìn thấy cảnh tượng ấy đều rợn gáy đứng tim.
Đột nhiên từ bên trong thạch thất vang lên tiếng đấm đá giao tranh.
Bốn người cùng đưa mắt nhìn về hướng tiếng động, dường như phát ra từ gian thạch thất thứ hai.
Lập tức cả bốn quan sát động tĩnh bốn bề xung quanh rồi cùng bắn mình về phía ấy.
Đột nhập được vào gian thạch thất thứ hai, cảnh tượng nơi đây chẳng khác chi tầng thạch thất bên ngoài, nhưng tuyệt chẳng thấy ai giao đấu với nhau cả.
Bốn người đưa mắt nhìn kỹ những nạn nhân trên giường đá, mặt mũi có thể lờ mờ nhận ra, họ toàn là những tay cao thủ võ lâm và có lẽ đã chết khá lâu!
Sau cơn kinh ngạc, họ cũng định thần lẻn mình vào tầng thạch thất thứ ba.
Bây giờ tiếng giao đấu sát phạt lại vang lên ở từng thạch thất thứ tư…
Cứ như thế, họ liên tiếp đột nhập tất cả chín tầng thạch thất vẫn không tìm ra người giao đấu nhau ở đâu, và mỗi gian thạch thất đều bày biện như nhau: xác chết và bầy rắn lúc nhúc như dòi…
Bốn người đang kinh ngạc đến tột độ, thình lình có tiếng ré vang kinh hãi:
– Tửu Vũ thần công!
Tiếng ré vừa dứt, bức tường băng trước mặt bỗng lung lay chấn động và nứt vỡ một mảnh to.
Từ nơi lỗ hổng ấy vọt ra ba bóng người.
Cùng theo đó một vầng mưa bạc bay tấp theo họ.
Một trong nhóm bốn người, bỗng thoắt mình nhảy tới chận lấy lối lui của ba bóng nọ, đồng thời quát to:
– Các người còn định thoát đường nào?
Ba người đang thối lui kia giật bắn mình quay lại thét hỏi:
– Mi là ai?
Người nọ lột phăng chiếc mũ da trên đầu xuống cười lạt:
– Tại hạ là Hoa Sĩ Kiệt!
Đột nhiên thấy Hoa Sĩ Kiệt xuất hiện chẹn đường, ba người không hẹn cùng ồ lên kinh ngạc đứng lặng một chỗ.
Sự xúc động quá mạnh đã khiến họ không sao thốt được thành lời.
Hoa Sĩ Kiệt sau khi nhìn rõ diện mạo ba người, cũng vô cùng sửng sốt!
Vì ba người ấy không ai khác hơn là ba nàng đồ đệ còn lại của Xà Hà Tiên Tử: Tạ Trinh Trinh, Bạch Vân Vân, và Trịnh Bội Hà.
Hoa Sĩ Kiệt lại cất tiếng cười gằn:
– Không ngờ nơi chốn này lại tái ngộ ba nàng.
Tạ Trinh Trinh cũng cười lạt đáp lại:
– Không ngờ mi còn sống đấy à?
Vị khách truy kích ba nàng, vội thâu nhanh luồng mưa rượu của mình, vỗ đùi cười hắc hắc:
– Không ngờ Hoa lão đệ cũng bươn bả kịp đến đây để dự phần náo nhiệt đêm nay, thật là tuyệt!
Nhìn rõ đối phương chính là Phong Trần Túy Khách, Hoa Sĩ Kiệt nửa mừng nửa ngạc nhiên vội hỏi:
– Lão tiền bối cũng an toàn rời khỏi Lạc Nhạn Phong đấy à?
Phong Trần Tuý Khách liền mất hẳn nụ cười gật đầu:
– Chuyện đã qua thủng thỉnh nói sau, giờ đây cần kíp gϊếŧ chết ba ả này trước
đã!
Tạ Trinh Trinh cười ngạo nghễ:
– Lão quỷ rượu, sợ e kẻ bị gϊếŧ trước lại là mi đấy!
Phong Trần Tuý Khách hếch mũi hừ to:
– Đêm nay lũ nhãi các mi muốn thoát khỏi Băng Cung, sợ cũng còn khó hơn cả lên trời, dù có gϊếŧ chết cả lũ mi cũng chưa hả giận!
Hai tay đồng thời đẩy mạnh ra, một luồng chưởng đùa vào người Bạch Vân Vân, một đẩy thẳng đến Tạ Trinh Trinh.
Từ lúc thấy Hoa Sĩ Kiệt xuất hiện, Bạch Vân Vân cứ chăm chăm nhìn sững lấy chàng, chừng như có muôn vạn lời muốn cạn trút cùng ý trung nhân.
Ngọn chưởng phong của Phong Trần Tuý Khách tông ra, nàng mảy may chẳng phát giác, đến lúc hay được, chưởng kình đã ép đến sát lưng vô phương tránh né.
Một tiếng thét đau đớn từ miệng nàng bật ra, cùng với thân hình bị đẩy văng ra xa hơn trượng.
Hoa Sĩ Kiệt nhanh như hổ đói vồ mồi, bắn mình lao theo ôm gọn Bạch Vân Vân vào lòng.
Từ đôi môi hồng run rẩy của cô gái bắn vọt ra một ngụm máu đỏ loang cả vạt áo trắng trước ngực.
Hoa Sĩ Kiệt lo lắng hỏi dồn:
– Vân Vân, thương thế nàng có nặng lắm không?
Bạch Vân Vân sắc diện đã đổi sang màu xanh tái, lắc đầu thều thào:
– Tôi chẳng hề chi, Kiệt huynh mau đến trông chừng cha anh, chốc đây Xà Hà Tiên Tử bước vào, anh không còn cơ hội nữa!
Hoa Sĩ Kiệt móc nhanh ra một lọ con, đổ lấy một viên thuốc trị thương, nhét vào miệng Bạch Vân Vân rồi ôn tồn dặn dò:
– Cô uống thuốc này vào, ngồi yên điều tức một lúc sẽ khỏi! Cha tôi hiện giờ ở đâu?
Bạch Vân Vân vội đáp:
– Trong toà Bạch Cung phía trước kìa!
Để nhẹ Bạch Vân Vân xuống đất, Hoa Sĩ Kiệt quay lại thấy Phong Trần Tuý Khách đang cùng Tạ Trinh Trinh đấu nhau kịch liệt, chưa phân định hơn thua.
Chàng liền gọi to:
– Lão tiền bối hãy tha cho bọn họ, chúng ta cần để dành sức đối phó với mụ yêu cái sắp vào đây!
Miệng thốt chân đã bước lần về hướng vách băng vừa bị Tửu Vũ Thần Công của Phong Trần Tuý Khách làm nứt vỡ.
Vừa bước qua lỗ hổng, đặt chân vào Băng Cung, chàng chợt cảm thấy trước mắt hoa lên vì một bóng trắng khổng lồ ập tới.
Bóng trắng nọ chiều cao có hơn trượng, đôi bàn tay vĩ đại đang chờn vờn siết lấy cổ chàng!
Hoa Sĩ Kiệt tức tốc lắc người tránh sang bên cạnh, nhưng thế chộp của bóng trắng nhanh quá sức nhanh, cổ chàng cảm thấy như bị siết chặt giữa hai gọng kềm bằng sắt rắn, lạnh lẽo dị thường.
Trong cơn cùng cực kinh mang, chàng dốc tất cả công lực trên người vào thế chưởng chém mạnh lên cườm tay to lớn kia.
Sau tiếng “rắc” khô khan, đôi tay bóng trắng khổng lồ kia bị chém rụng, đôi cánh tay rơi lốc cốc xuống nền đá và bóng trắng cũng đồng thời đổ xuống.
Lúc ấy, Hoa Sĩ Kiệt mới có dịp nhìn kỹ bóng trắng khổng lồ kia, té ra là một tượng người tạc bằng cây.
Quanh tượng bị phủ lên một lớp tuyết dày, thoáng nhìn qua không sao phân biệt được là tượng cây.
Hoa Sĩ Kiệt không khỏi buồn cười thầm, phóng chân một cước đá phăng tượng cây văng ra xa.
Quét mắt quan sát khắp bốn bề Băng Cung, qua từng lớp sương trắng bừng lên mù mịt, chàng tờ mờ nhìn thấy nơi đấy hoàn toàn trống trơn…
Trong thoáng tia hoài nghi, chàng cất bước đi vào, chân vừa chạm xuống sàn nhà, liền nghe phát lên những tiếng rít ken két khe khẽ…
Chàng lập tức cảnh giác dừng ngay bước, lắng chờ động tĩnh…
Quả nhiên, giây phút sau, từ bên trông xông ra vô số thú lạ, đứng nằm hoặc chồm hổm hai chân, con nào cũng lom lom đôi mắt sáng rực nhìn về phía chàng.
Hoa Sĩ Kiệt rúng động nghĩ thầm:
– Bầy quái thú dữ dằn này, tất có lẽ bị một cơ quan lợi hại nào đó ngăn cách, nếu một chút chẳng cẩn thận, tất phải sa chân vào tròng…
Đang lúc thừ người nghĩ cách vượt qua đột nhiên một giọng rêи ɾỉ khe khẽ vọng vào tai chàng.
Hoa Sĩ Kiệt lại một phen rúng động, đón hướng phóng mắt nhìn quanh, qua một lớp mỏng trắng đục, chàng nhìn thấy phía trước hướng trái của căn nhà, có một hầm băng nho nhỏ.
Trong hầm băng trồng đứng một cây sào trắng, trên đầu sào treo dốc ngược một người, tiếng rêи ɾỉ yếu ớt từ miệng nạn nhân thỉnh thoảng bật ra trong không gian…
Tuy chẳng nhìn rõ được diện mạo đối phương, nhưng linh tính đã báo trước cho chàng:
“Người nọ rất có thể là cha của ta!”
Chàng bất chấp sự hiểm nguy trước mắt, khẽ lắc người đánh vọt đến cạnh hầm băng.
Chàng vừa dợm bước, một con gấu trắng khổng lồ đã từ phía trước nhảy vồ
đến!
Hoa Sĩ Kiệt quát vang một tiếng, vung chưởng chém xả xuống chặn đầu.
Con gấu lập tức đầu mình phân thành hai đoạn rơi loong coong trên mặt đất.
Bầy thú dữ đang im lìm đột nhiên như bị một sự thúc đẩy vô hình, đồng một lượt tới tấn công Hoa Sĩ Kiệt.
Trận diện bỗng phát động một cách dữ dằn, trước tình trạng Hoa Sĩ Kiệt dù tài cao mật lớn cũng phải thất sắc kinh hoàng.
Lúc ấy chàng mới vở lẽ con gấu trắng kia có lẽ là đầu đàn và vị trí nó đang ngồi là đầu mối phát động cơ quan.
Bao nhiêu đó đủ nhận thấy kẻ sắp đặt toà thạch thất này là một tay trí cơ thâm diệu, mà cũng là một tay thợ khéo léo tuyệt cùng.
Kể ra chàng ứng biến rất nhanh, cấp tốc rút phăng thần kiếm trên lưng khoa tròn một vòng, hộ vệ khắp châu thân.
Nhưng kiếm quang chẳng làm bầy thú sợ hãi chùn bước mà trái lại cùng như thúc động chúng lao nhanh.
Một con cọp trắng với một thế vồ vừa nhanh vừa lạ lọt qua vòng kiếm quang và đưa vuốt tát mạnh vào bả vai trái của chàng.
Chợt cảm thấy đầu vai đau nhói, những chiếc vuốt sắc bén như móc câu kia đã cắm sâu vào da thịt, máu tươi liền đó xối tuôn ướt đẫm cả một bên bạch bào.
Chàng cố nhịn đau, xoay nhanh mũi kiếm chém ngược vào chân hổ.
Rắc!
Con mãnh hổ lập tức đổ nhào xuống đất, một chiếc vuốt lìa khỏi thân mình chàng…
Ngay khi đó, một con sói trắng to dị thường lao ào đến sau lưng chàng há họng định đớp…
Hoa Sĩ Kiệt vừa nghe tiếng gió, lập tức xoay nhanh lại, mỏ thú vừa vặn tầm tay với…
Không một chút chậm trễ, chàng vung tay đấm ra một quyền như trời giáng vào mõm sói.
Bịch!
Con thú bị đánh trúng nặng nề, chẳng sủa lên tiếng nào, chỉ văng bắn ra mút xa nằm im một chỗ.
Nhưng liền theo đó, hai bên hông phải và trái của chàng đều có họng thú đớp
tới…
Bị vây hãm giữa vòng vây, và địch thủ toàn là những con quái thú hung hăng chẳng kể chết, Hoa Sĩ Kiệt dù mắt lanh tay lẹ, cũng không tránh khỏi máu đổ thịt rơi, vạn phần nguy cấp!
Đồng thời chàng đã nhận ra bầy ác thú đang vây quanh đều là những con thú tạc bằng một loại cây cứng chắc và chuyển động linh hoạt như vật sống.
Giả như tài nghệ chàng hơi kém, chưởng quyền chẳng được thần tốc lợi hại, tất không sao đánh ngã được chúng.
Lúc bấy giờ trên người chàng đã bị mấy vết trọng thương nhưng chưa sát được gần hầm băng một bước nào.
Cuộc khổ đấu kéo dài trên thời gian một tuần trà, bầy quái thú từ giữa hầm băng từng con từng con bổ đến vô phương đếm xiết…
Hoa Sĩ Kiệt trong tình trạng tới chẳng xong mà lui cũng chẳng được, chống ngăn đến mồ hôi lưng tuôn đẫm áo ngoài…
Chàng kinh hãi than thầm:
“Nếu như cứ kéo dài cuộc đấu thế này, nếu không chết, tức cũng trọng thương giữa cơ quan hiểm độc. Ta phải làm sao đây?”
Đột nhiên cơ quan ngừng phát động, bầy thú đang vồ vập quanh người chàng cũng đứng trơ lại một nơi.
Từ đâu đấy vọng lên một chuỗi cười đanh ác:
– Mấy mươi năm nay, bao nhiêu cao thủ võ lâm xông vào toà băng thất này, đều không một ai sống sót! Nhóc con chẳng nhìn thấy những tay cao thủ võ lâm nơi nhưng toà thạch thất phía ngoài đấy chăng? Sau khi ngã quỵ giữa cơ quan này, đều bị trói trên giường đá để chịu cực hình muôn rắn phân thây.
Hoa Sĩ Kiệt giận dữ thét vang:
– Bọn họ mang tội gì mà bọn ngươi nhẫn tâm giam hãm tại toà cơ quan này?
Giong cười đanh ác nọ lại vang lên:
– Bọn họ còn định vào đây để hỏi Hoa Hán Thiên một điều bí mật trọng đại nhưng không một tên nào đột phá được toà cơ quan này.
Hoa Sĩ Kiệt dằn giọng hỏi:
– Điều bí mật chi?
– Nhóc con, ta đi nói rõ cho mi biết à? Không đầy một giờ nữa Hoa Hán Thiên mạng tuyệt, và sau giờ ấy đừng ai hòng biết rõ điều bí mật kia!
Hoa Sĩ Kiệt như bị chạm mạnh lòng tự ái, hào khí lâng lâng quát vang:
– Tại hạ không tin toà cơ quan tầm thường này lại có thể cầm chân nổi tại hạ!
Giọng cười quái đản nửa âm nửa dương kia liền vang lên:
– Nhóc con ngốc quá chừng chừng! Dù mi có đột phá được những chướng ngại này, cũng chưa chắc đã hỏi được sự bí mật kia!
Hoa Sĩ Kiệt cười tự tin:
– Tại hạ có phương thức riêng để hỏi ra, không tin tôn giá cứ chống mắt chờ xem!
Giọng cười càng sặc sụa khinh bạc:
– Giáo chủ chúng ta đã tận dụng trăm phương ngàn kế tra gạn Hoa Hán Thiên suốt mười mấy năm nay, vẫn không được lão hé môi nửa tiếng, nhóc con là hạng gì, dám khoe trương khoác lác như thế?
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong càng giận dữ:
– Nói như thế, mi quả là lũ chó săn chim mồi của mụ yêu Bình Thiên Giáo Chủ phải chăng?
Giọng người nọ bỗng trở nên sắc lạnh:
– Hừ! Ranh con dám to gan sỉ nhục giáo chủ của chúng ta, tội mi đáng chết thảm dưới toà cơ quan này!
Liền theo đó, tiếng cơ quan lại xè xè chuyển động, bầy thú lại bắt đầu vồ vập tấn công.
Lần nay so với lần trước còn hung hiểm vạn phần, bầy quái thú từng đợt như sóng triều thác lũ bổ đến xung quanh.
Hoa Sĩ Kiệt càng phấn chấn trổ thần công, quyền cước, kiếm chiêu không ngớt tả xông hữu đột.
Nhưng dần dần vòng vây càng thắt hẹp dần, Hoa Sĩ Kiệt khó phương xoay trở.
Sau một tiếng ào mạnh mẽ như cơn bão quét qua, chân trái của Hoa Sĩ Kiệt bị một con đười ươi bằng cây lao tới ôm chặt.
Và tiếp liền theo đó, chân phải chàng cũng bị một con vượn trắng giữ cứng chẳng buông.
Chàng định nhấc người lên thoát khốn, nhưng thân hình như bị đeo đá, nhấc chẳng lên mà ngã chúi ra trước.
Bốn chiếc vuốt thú đã cắm sau vào bắp vế, đau nhói cả người, khiến chàng hết phương vùng vẫy.
Hoa Sĩ Kiệt chán nản than dài:
– Tất cả hết rồi!
Bỗng nhiên ngay khi ấy, tiếng cơ quan xè xè chuyển động, Hoa Sĩ Kiệt đồng thời cảm thấy những con thú đè chặn trên người dần dần nới lỏng và xê dịch ra xa.
Chàng vội tung người dậy, thấy phía trước đang đứng sững một nữ lang áo trắng đang ném tia nhìn lo âu tha thiết về phía chàng.
Chàng liền vòng tay cảm tạ:
– Đa tạ Bạch cô nương đã cứu mạng!
Bạch Vân Vân cười héo hắt, sắc mặt đượm nét nghiêm trang:
– Kiệt huynh không nên đa lễ, mau đến gặp mặt cha anh, để tìm hiểu việc bí mật kia! Tiểu muội dám nhích động cơ quan, phạm phải giáo quy, sợ khó thoát khỏi trừng phạt nặng nề của sư phụ…
Hoa Sĩ Kiệt xúc động và sốt sắng:
– Tại hạ hứa sẽ cứu cô nương thoát khỏi hang hùm để báo đền ơn trọng bấy lâu nay!
Từ dưới lòng Bạch Cung sâu thẳm, giọng nói quái đản nọ vang lên:
– Bạch Vân Vân, mi quả là to gan, dám nhích động cơ quan để tha mạng kẻ thù, đợi chốc giáo chủ đến đây, sẽ có phần thưởng xứng đáng cho mi.
Bạch Vân Vân biến sắc như vừa nghe qua án tử hình, vội xoay người phóng nhanh ra khỏi Băng Cung mất dạng.
Hoa Sĩ Kiệt đưa mắt nhìn trở vào, thấy quái thú biến mất chẳng còn lại một
con.
Chàng thở phào một tiếng và hấp tấp nhấc bước đến cạnh hầm băng.
Nạn nhân bị treo dốc ngược trên ngọn sào trắng cắm giữa hầm băng kia là một cụ già tóc râu bạc phếu, trên mặt cùng khắp người chằng chịt đầy vết sẹo của đòn vọt cực hình, thân thể đã khô cằn, hơi thở đang mỏng manh như đường tơ.
Từ bé thơ đến lớn chưa hề gặp mặt cha, giờ phút này chàng vô cùng hoang mang xúc động, chẳng hiểu cụ già khốn khổ trước mặt có phải là cha chàng hay không!
Vội rút phăng ngọn Thất Độc Thần Kiếm, chàng cắt đứt tất cả xiềng xích trói buộc quanh người cụ già, phóng ra một luồng chưởng lực ôn nhu nâng cụ già vào tay và để nằm yên trên đất.
Cụ già cố gượng chút sinh lực đã tàn, nhướng mắt nhìn sững Hoa Sĩ Kiệt, và đột nhiên trong ánh mắt lờ đờ mất sinh khí ấy, bỗng rực sáng lạ kỳ, đôi môi mấp máy như muốn nói điều chi…
Hoa Sĩ Kiệt vội khum người xuống hỏi:
– Lão trượng có phải là lão tiền bối Hoa Hán Thiên chăng?
Cụ già rất mực kinh ngạc, đôi mắt càng chiếu sững lấy chàng gật đầu yếu ớt.
Hoa Sĩ Kiệt xúc động cực cùng, vội quỳ xuống nghẹn ngào:
– Cha…!
Tiếng “cha” thốt ra với tất cả thương yêu, tất cả tủi nhục mà bao năm trời nay chàng ủ kín trong lòng.
Tiếng “cha” ngắn ngủi, nghẹn ngào nhưng chất chứa muôn vạn ý tình trìu mến xót xa…
Cụ già sau cơn kinh ngạc, khoé mắt già nua bỗng rưng rưng hai hạt lệ cằn cỗi, nhưng giọng đầy cảm xúc:
– Con… Hoa Sĩ Kiệt… đấy à…?
Hoa Sĩ Kiệt ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt tinh anh, chàng nhẹ gật đầu thổn thức:
– Con bất hiếu, chẳng sớm đến cứu cha được…
Cụ già mấp máy đôi môi chẳng ngừng, sắc mặt đang tàn tạ bỗng bừng lên hoan lạc, ngạc nhiên, cố thều thào qua hơi thở đứt đoạn:
– Con… con… vén tay áo… phải… lên…
Hoa Sĩ Kiệt tuy rất lạ lùng nhưng cũng vén nhanh tay áo lên theo ý cha muốn.
Cụ già trên đôi môi nhạt tái thoáng nở nụ cười ảm đạm:
– Vết son… năm cánh… hoa mai… quả… quả đúng… là Kiệt nhi…
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong, vội nhìn xuống bắp tay phải của mình, quả nhiên có một bớt son hình hoa mai năm cánh.
Chàng không bao giờ để ý trên tay mình có vết son hình hoa mai như thế, đột nhiên khám phá ra vết tích kia, chẳng khỏi ngạc nhiên nhìn sững!
Cụ già cố dồn tàn lực vào những tiếng trối cuối cùng:
– Con… phải… tìm đến… Băng… Quốc…
Ông ngừng lại một lúc để lấy hơi và tiếp:
– Vì… cha… báo thù!
Hoa Sĩ Kiệt mắt đẫm lệ gật đầu xúc động:
– Con quyết báo thù cho cha đến cùng!
Cụ già lại nở nụ cười héo hắt:
– Mau… đến… ngay… Thanh Hải… “Thê Hà Cốc”… tìm chiếc “khoá ngọc” mở… kho băng…
Hoa Sĩ Kiệt đau đớn nhiều hơn vui mừng:
– Chiếc “chìa khoá ngọc” mở băng khố của Băng Quốc hiện tại ở Thê Hà Cốc? Con sẽ…
Hoa Sĩ Kiệt còn trù trừ lựa lời, thì sau lưng chàng thình lình vang lên một giọng cười nhạt:
– Hay lắm! Rốt cuộc lão già khốn mi cũng phải thố lộ ra điều bí mật chôn dấu từ mấy chục năm nay!
Hoa Sĩ Kiệt giật bắn mình, vội đứng phắt dậy xoay nhanh người lại, đón hướng nhìn ra.
Từ ngoài cửa chậm rãi bước vào một người đàn bà áo trắng vóc dáng khoan thai, nhưng từ sau vuông lụa hai ánh mắt ngời ngời như điện lạnh đúng là Xà Hà Tiên Tử.
Trên tay bà đang kẹp cứng Bạch Vân Vân, sắc mặt nàng lộ đầy vẻ đau đớn, chừng như vì huyệt đạo châu thân bị chế cứng.
Phía sau lưng Xà Hà Tiên Tử là mười hai gã đại hán vận kình trang.
Vừa nhìn thấy Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sĩ Kiệt đã nghe lửa giận đùng đùng bốc dậy, tả chưởng tung vèo ra cùng với tiếng quát nực căm hờn.
Xà Hà Tiên Tử thấy chưởng kình của đối phương với một lực đạo đổ núi phá rừng ào ào phủ đến tấn công, bà khẽ nhếch môi một tiếng, tay áo trắng nhè nhẹ phất lên, hoá giải chưởng phong của chàng tiêu tan mất.
Bà lập tức trao Bạch Vân Vân cho một gã đại hán đứng gần đấy, ra nghiêm lệnh:
– Ngươi mau đưa Bạch Vân Vân về Xà Yêu Hồ, dùng hình phạt “Ngũ xà thích hồn” để trừng trị ả, kỳ dư mười một người kia, cùng lượt ra tay cấp bách chế phục cho kỳ được thằng ranh ấy, để mau cùng bổn giáo chủ gấp rút đến Thanh Hải Thê Hà Cốc lấy chiếc chìa khoá ngọc mở băng khố…
Hoa Hán Thiên nghe xong biến sắc, thều thào với hơi sức mòn dần:
– Kiệt nhi… mau… đi ngay! Chiếc… chìa khoá ngọc… tuyệt… không nên… để rơi vào… tay… tay của mụ…
Hoa Sĩ Kiệt nghiến răng căm phẫn:
– Con phải gϊếŧ mụ yêu phụ ấy trước để thay cha báo thù!
Ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay chàng liền đó khua động lao bắn về hướng Xà Hà Tiên Tử.
Từ phía sau lưng bà, mười một gã đại hán lập tức phóng ra binh đao vũ động, nhất tề ngăn chặn ngọn Thất Độc Thần Kiếm của chàng.
Ánh xanh biếc của Thất Độc Thần Kiếm chỉ nhoáng lên một vòng, những tiếng “lách cách” liên tiếp vang lên, bảy gã đại hán trong bọn, trên tay khí giới gãy thành hai đoạn.
Mười một gã đại hán sắc mặt đều như chàm đỏ nhất tề lui bắn ra sau ba bước!
Xà Hà Tiên Tử thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
Hoa Sĩ Kiệt miệng hừ lên một tiếng, ngọn kiếm thứ hai đã hoả tốc rưới tới như gió cuốn mưa tuôn.
Chiêu thứ hai chàng đã dùng tuyệt chiêu “Sưu Hồn”, thức kiếm thứ hai trong Thất Độc Thần Kiếm.
Bảy đạo lục quang vừa thoáng hiện, tiếng kêu thảm thiết đã vang động cả lòng hang, ba tên trong bọn đại hán cả đầu lẫn vai bị xả lìa xuống đất.
Tám gã đại hán còn lại đều thoát lui kinh hãi.
Họ không hiểu Hoa Sĩ Kiệt đã dùng kiếm pháp nào mà chỉ trong một chiêu gϊếŧ luôn gϊếŧ luôn ba cao thủ…
Nhất thời họ đều bàng hoàng thất sắc, mặt nhìn nhau quên cả việc ra tay sát
địch.
Xà Hà Tiên Tử giận đến khoé mắt tròn xoe quát lên lanh lảnh:
– Lũ ngươi chưa chịu ra tay, định đứng đó chịu chết đấy à?
Tiếng quát của giáo chủ chúng, khiến cả bọn như sực tỉnh cơn mê, cùng vội nhấc bước công hãm.
Hoa Sĩ Kiệt kiếm thức vụt như giông, gió quét ào ào ra bốn hướng.
Lại một loạt tiếng réo gào thê thảm, thêm hai tên trong bọn bị loại ra khỏi vòng chiến đứt thành đôi đoạn.
Nhưng trước thâm uy của Xà Hà Tiên Tử, sáu tên còn lại dù sợ đến tháo lạnh mồ hôi cũng chẳng dám tẩu thoát, gượng gạo vung kiếm xông lên vây chặt Hoa Sĩ Kiệt vào giữa.
Xà Hà Tiên Tử thấy Hoa Sĩ Kiệt không còn rảnh tay để bảo hộ cho Hoa Hán Thiên, nhếch môi cười âm trầm, nhẹ bước xê đến bên cạnh Hoa Hán Thiên.
Dù hơi thở chỉ còn thoi thóp, nhưng Hoa Hán Thiên vẫn cố nhướng mắt nhìn xem Hoa Sĩ Kiệt đang trổ oai thần ác chiến cùng đám cao thủ Xà Yêu Hồ!
Nhận thấy con mình thân đầy tuyệt kỹ như thế, Hoa Hán Thiên không khỏi thầm tự mãn, khoé môi khẽ điểm nét cười hân hoan…
Kịp khi thấy Xà Hà Tiên Tử từ từ xông tới với vẻ mặt đầy sát khí, ông không khỏi biến sắc, cái sắc biến thoang thoảng cùng sức cùng lực tận.
Xà Hà Tiên Tử khanh khách cười rùng rợn:
– Hán Thiên chớ sợ, chỉ cần ngươi nói rõ cho ta biết bản hoạ đồ đường lên Băng Quốc cất giấu nơi nào, ta sẽ tha ngươi tức khắc!
Hoa Hán Thiên nhắm mắt lắc đầu.
Xà Hà Tiên Tử càng cười lên ghê rợn:
– Mi không sợ chết à?
Hoa Hán Thiên vụt trợn mắt, quát trong giọng thều thào:
– Sợ… chi?
Xà Hà Tiên Tử rít lên:
– Chỉ cần điểm trên mình mi vài chỉ, ta sẽ lập tức làm ngươi vô năng lực chuyện trò. Lúc ấy dù ngươi có muốn nói cho con ngươi nghe cũng chẳng xong.
Dù sức hơi đang cơn tàn tạ và sắp thoát đi khỏi cơ thể, nư giận ngùn ngụt đã làm cho tóc râu ông dựng đứng lên mấp máy môi định thốt, nhưng sức đã mòn thanh âm không sao thành tiếng.
Nhưng qua sắc diện vẫn đọc được ý nghĩ căm thù tuyệt độ của ông đối với Xà Hà Tiên Tử, hận không cấu xé bà ra thành trăm mảnh mới thoả lòng.
Xà Hà Tiên Tử bỗng dưng thay đổi thái độ:
– Hán Thiên, một đêm phu thê ngàn đêm nghĩa, nghĩa tình chồng vợ tựa biển sâu. Những khổ cực ngươi chịu đựng bao năm nay, chính là tự ngươi chuốc lấy. Tại sao cứ mãi giữ kín mà không đem sự bí mật của Băng Quốc nói cho ta nghe? Nào ta có dạ hại ngươi đâu! Ta đã biết rõ Phong Trần Tuý Khách trộm linh đơn ta từ trước, nhưng ta vẫn chẳng trở ngăn mà còn khiến mi kéo dài sinh mạng đến hôm nay…
Hoa Hán Thiên lúc bấy giờ giận đến tóc râu đều dựng ngược, một sức lực không biết từ đâu dâng lên, tay ông nắm chặt thành quyền vung vẩy loạn xị giữa không.
Xà Hà Tiên Tử lại quát:
– Ngươi phải chăng đem đường đi nước bước đến Băng Quốc nói hết với lão Phong Trần Tuý Khách?
Hoa Hán Thiên hậm hực lắc đầu.
Xà Hà Tiên Tử lại cười hỏi tiếp:
– Thế càng hay, nói mau, vợ chồng ta vẫn có ngày đoàn viên lại!
Nư giận khiến Hoa Hán Thiên mũi muốn bắn khói ra ngoài, đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.
Ngay khi ấy, từ sau lưng Xà Hà Tiên Tử đột nhiên vọng lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
Bà vội quay đầu nhìn lại trận cuộc, kinh ngạc đến tròn mắt lặng im.
Bốn tên đại hán trong số còn lại bị Hoa Sĩ Kiệt loại ra khỏi vòng chiến đang giãy đồm độp trên mặt đất.
Trước tình thế ấy, Xà Hà Tiên Tử càng nóng nảy, lớn tiếng thét:
– Hoa Hán Thiên, nếu ngươi chưa chịu nói, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay!
Hoa Hán Thiên uể oải khép mắt lại, nhẹ buông tiếng thở dài.
Cùng lúc ấy, hai tiếng thét thê thảm vang lên, Hoa Sĩ Kiệt kiếm quang nhoáng động, sát hại hai tên đại hán, đoạn bắn người về phía Xà Hà Tiên Tử.
Thì ra, trong lúc chàng bị mấy gã đại hán đeo cứng, nhìn thấy Xà Hà Tiên Tử xáp gần đến chỗ cha đang nằm, lòng chàng lo lắng muôn phần, nhưng mấy gã đại hán cứ liều lĩnh xông tới tấn công, khiến chàng không sao rời xa trận cuộc để phòng vệ cho phụ thân.
Trong cơn cấp bách, sát khí càng bừng lên, tuyệt học từng chiêu từng chiêu theo cơn phẫn nộ dốc ra như suối đổ, sát hại tất cả 11 tên đại hán trong loáng mắt.
Xà Hà Tiên Tử thấy 11 tên cao thủ của mình đều chết trong tay Hoa Sĩ Kiệt, lòng càng thêm kinh khϊếp cho tài nghệ đối phương.
Vừa thoáng thấy Hoa Sĩ Kiệt lao tới, một ác ý vụt loé lên giữa cân não bà:
– Giờ phút này chẳng gϊếŧ chết Hoa Hán Thiên còn đợi khi nào?
Tay trái lập tức phất ra một luồng chưởng lực hất lui Hoa Sĩ Kiệt lại ba bước, tay phải hoả tốc điểm nhanh vào yết hầu Hoa Hán Thiên một chỉ.
Hoa Sĩ Kiệt rúng động quát to:
– Yêu phụ dừng tay!
Lời quát chưa trọn, chỉ phong của Xà Hà Tiên Tử đã xẹt yếu hầu của Hoa Hán Thiên. Kẻ bạc số toàn thân co quắp lại run run mấy lượt và mắt trợn ngược lên tắt thở.
Thấy Xà Hà Tiên Tử sát hại cha mình một cách thảm thương, Hoa Sĩ Kiệt đau đớn đến suýt ngất đi được, gầm lên một tiếng thảm thiết, cả người lẫn kiếm liều lĩnh bổ lao tới.
Xà Hà Tiên Tử trước thế điên cuồng thí mạng của chàng không khỏi thầm kinh hãi, hai tay áo phất động liên hồi vừa ngăn lấy thế công của đối phương, vừa tháo lui tránh tuốt ra xa năm bước.
Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy đôi mắt long lên đỏ hoe, bắn ra hai tia sát quang dữ dội, thét vang như sấm động:
– Thù gϊếŧ cha chẳng đội trời chung, hôm nay yêu phụ mi đừng hòng thoát khỏi Băng Cung một bước.
Lồng trong tiếng thét, ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay đồng thời xỉa ra một chiêu “Xạ Nguyệt” lao thẳng vào ngực bà.
Xà Hà Tiên Tử hừ lên một tiếng lạnh nhạt, nhấc người xê sang một phía, năm ngón tay chộp trái trở lại nhanh hơn ánh chớp.
Hoa Sĩ Kiệt thế kiếm vừa rơi vào khoảng trống, lập tức hú lên một tiếng hào hùng, hé miệng phun ra một luồng hơi trắng, một vùng chu vi năm trượng đều bị phủ lên một lớp băng mỏng.
Xà Hà Tiên Tử không chịu được, rùng mình luôn mấy lượt nhủ thầm:
“Tên ranh này công lực Băng hàn trên người quả nhiên lợi hại, võ công của gã dường như tiến bộ khác thường…”
Đã quyết thí mạng với kẻ địch để báo thù cho cha, đồng thời với luồng công lực băng hàn vừa phát ra, Hoa Sĩ Kiệt chẻ một kiếm nối tiếp túa ra đường sét chớp.
Xà Hà Tiên Tử vận song chưởng quật ra hai ngọn kình lực đón lại…
Khí kình của song phương chạm vào nhau, lập tức vang lên những tiếng nổ ầm ầm như đất động núi nghiêng, toà sơn động Băng Cung rung rinh dường như muốn sập.
Cùng lúc ấy, ngoài Băng Cung phóng vào hai bóng người và hớt hải lùi dần vào trong.
Xà Hà Tiên Tử vội liếc mắt nhìn sang, té ra là Tạ Trinh Trinh và Trịnh Bội
Hà.
Và phía sau họ có bốn người đuổi theo bén gót, quyền kiếm tới tấp tấn công.
Tạ Trinh Trinh kinh hoàng gọi lớn:
– Xin sư phụ ra tay cứu đồ nhi!
Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sĩ Kiệt đang đến độ quyết liệt giao tranh nhau bằng nội lực, chợt nghe tiếng thét khϊếp hãi của Tạ Trinh Trinh, hai người cùng lượt thâu hồi công lực, mỗi bên tháo lui một bước dừng tay.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn rõ bốn người đang đuổi theo vào kia chính la Phong Trần Tuý Khách, cùng Cái Bang Địch Nhất Phi, Tư Đồ Không, và thiếu nữ áo đen.
Thì ra, nơi tầng thạch thất bên ngoài, bốn người đại chiến cùng Tạ, Trình hai nàng.
Trước số đông địch thủ gấp đôi, mà người nào cũng là hạng cao thủ siêu đẳng, tài nghệ đều vượt trội hơn họ quá xa, nên qua trăm hiệp miễn cưỡng cầm cự, Tạ Trinh Trinh và Trịnh Bội Hà, sự thảm hại đã dần dần thấy rõ, tháo lui vào trong Băng Cung.
Hoa Sĩ Kiệt vội kêu lên:
– Xin bốn vị đừng đả thương vị cô nương áo hồng kia!
Thiếu nữ áo hồng tức Trịnh Bội Hà ném cho chàng một cái nhìn đọng đầy cảm kích.
Tư Đồ Không hừ lên một tiếng hỏi:
– Tại sao?
Hoa Sĩ Kiệt trước mặt đông người bối rối chẳng biết phải đáp thế nào, chợt nghe Xà Hà Tiên Tử gọi to:
– Hai con mau đến núp phía sau lưng sư phụ, kẻ nào dám động thủ, sư phụ sẽ gϊếŧ gã ngay!
Câu nói ấy như khơi động thêm lửa hận của bốn người.
Thiếu nữ áo đen buông ra một tiếng cười sắc lạnh, xê lên một bước lớn, ngọn trường kiếm trên tay chỉa thẳng ngay đầu mũi của Xà Hà Tiên Tử, dằn từng tiếng một:
– Xà Hà Tiên Tử, nhướng mắt mà nhìn rõ cuộc diện hôm nay, nhắm có thắng nổi chúng ta chăng?
Xà Hà Tiên Tử cảm thấy đối phương trước mặt, từ giọng nói đôi mắt cho đến vóc mình đều rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu nhưng không sao nghĩ ra.
Bà nhíu mày hất hàm:
– Cô là ai, dám buông ra những lời lẽ như thế với bổn giáo chủ?
Thiếu nữ áo đen ngửa cổ cười lồng lộng, giọng cười lanh lảnh như chuông vang, dội rền khắp Băng Cung.
Xà Hà Tiên Tử sầm mặt thét:
– Ngươi là ai, tại sao lại cười?
Thiếu nữ áo đen dừng ngay chuỗi cười, giọng lạnh lùng như được bật ra từ sau lớp băng sương:
– Tên tuổi ta chẳng xứng để hỏi, nhưng lần này ta tạm tha cho, lần sau gặp mặt, đừng hòng tẩu thoát, còn gì chưa cút đi cho rồi?
Trước lời lẽ đầy vẻ kiêu kỳ khinh miệt của đối phương, Xà Hà Tiên Tử chẳng khỏi nư giận ngút trào, âm trầm nhếch môi:
– Cô nương dám buông lời ngông cuồng như thế, tất phải thân đầy tuyệt kỹ, bổn giáo chủ hôm nay may mắn hội kiến cao nhân, mong được lãnh giáo đôi đường tuyệt học!
Thiếu nữ áo đen lại lần nữa buông tiếng cười lanh lảnh:
– Ta đã bảo là tạm tha cho bà một lần, luôn cả hai tên đồ đệ của bà ta cũng tha luôn Nhưng chỉ có lần này mà thôi, mong bà đừng cưỡng lý ra tay, tự chuốc sự chẳng hay!
Xà Hà Tiên Tử nghe xong vô cùng thắc mắc, nghĩ thầm:
– Tại sao nàng chỉ tha ta có một lần mà chỉ duy nhất một lần thôi? Nàng…
Trong nhất thời, Xà Hà Tiên Tử không sao đoán được đối phương là ai, chỉ cảm thấy trong ánh mắt nàng ngời ngời ngầm chứa một võ công cao thâm khó lường, khiến bà càng ngẩn ngơ thắc mắc.
Thiếu nữ áo đen chợt quát to:
– Chưa chịu cút đi, định ở đây chịu chết à?
Từ thuở xông xáo giang hồ đến giờ, chưa bao giờ Xà Hà Tiên Tử chịu lép vế trước một ai, bà giận dữ thét vang:
– Ngươi là giống chi mà dám đòi tha mạng bổn giáo chủ? Hãy nếm một chỉ
này!
Tay phải liền theo đó nhấc lên, ngón trỏ túa ra một luồng chỉ kình xanh biếc, không đi thẳng mà uốn éo quằn quại tựa một con rắn nhỏ màu xanh, mổ nhanh vào “trung đỉnh huyệt” của đối thủ.
Hoa Sĩ Kiệt đứng gần một bên lo lắng gọi to:
– Xà Yêu Chỉ! Cô nương tránh mau!
Thiếu nữ áo đen tựa như chẳng nghe thấy lời gọi của Hoa Sĩ Kiệt, nghiễm nhiên đứng yên một chỗ, thần sắc ung dung, nhưng chiếc áo trên người bỗng phồng lên như vừa được bơm hơi vào, hứng lấy ngọn Xà Yêu Chỉ của đối thủ.
Xà Hà Tiên Tử thấy kẻ địch chẳng tránh né mà còn đón thẳng ngọn chỉ độc đáo của mình chẳng bị thương tích chi. Quả là một sự kiện lạ lùng từ khi xuất đạo đến giờ bà chưa từng gặp qua.
Sắc mặt của bà không khỏi liên tiếp biến đổi, tháo lui luôn hai bước, hoảng hốt buột miệng:
– Ngươi là ai?
Thiếu nữ áo đen bật cười to, đáp lại bằng một câu thách thức khác:
– Xà Yêu chỉ có chi đáng kinh người đâu? Giáo chủ cứ biểu diễn thêm lần nữa cho cô nương được kiến thức!
Thiếu nữ áo đen dám xuôi tay chịu lấy ngọn chỉ của Xà Hà Tiên Tử mà không hề hấn chi, không riêng Xà Hà Tiên Tử kinh hãi, mà Hoa Sĩ Kiệt và tất cả mọi người có mặt cũng đều hết sức lạ lùng.
Cố định tĩnh lại tinh thần, Xà Hà Tiên Tử âm trầm cười lạt:
– Kể ra cô nương cũng khá bản lĩnh, nhưng bổn giáo chủ không gϊếŧ hạng vô danh tiểu tốt. Nếu như cô khai rõ danh tánh, bổn giáo chủ tạm treo mạng sống của cô lại lần sau!
Vì đã nhận thấy võ công cao siêu khó lường của đối thủ, Xà Hà Tiên Tử khôn khéo mượn lời ấy để tránh cùng đối phương một cuộc so tranh, mà phần thất bại chắc chắn sẽ ngả về mình.
Thiếu nữ áo đen đâu phải kẻ ngốc mà chẳng hiểu, nhếch môi cười lạt:
– Giáo chủ cần nhớ một điều là, lần sau gặp mặt lại, cũng là lúc tử thần đã đến gọi tên. Cút ngay!
Xà Hà Tiên Tử quét nhanh mắt khắp bốn phía trận cuộc, năm cường địch đều là hạng cao thủ xuất chúng đang lom lom mắt cọp đợi chờ, nếu như bà chẳng kềm lòng, gầy lại chiến cuộc, tuyệt không sao chiếm được ưu thế!
Thiếu nữ áo đen đã bằng lòng cho mình thoát đi, còn đợi chi mà chẳng thừa cơ nhẫn nhịn tạm thời, chờ lúc chấn chỉnh lại thế lực sẽ tìm lại đối phương rửa hận.
Nghĩ đoạn, bà quay ra sau gọi Tạ Trinh Trinh cùng Trịnh Bội Hà:
– Các đồ đệ, chúng ta đi thôi!
Tạ Trinh Trinh ánh mắt bất chợt chạm vào tia nhãn quang của Xà Hà Tiên Tử, nàng cảm thấy sư phụ dường như đang mang một tâm sự u oán chi…
Quả là một hiện tượng mà từ lúc nàng theo hầu hạ sư phụ đến giờ chưa khi nào thấy qua!
Không ngờ bao lâu nay lừng danh là một nữ ma đầu cái thế, người nghe đến đã phát run, thế mà giờ đây lại gãy đổ dưới tay một thiếu nữ áo đen bịt mặt không tên không tuổi.
Xà Hà Tiên Tử định nhấc bước rời khỏi cục trường, thì Hoa Sĩ Kiệt đã cắp kiếm phóng tới chẹn lấy lối đi, nhếch môi cười trong tiếng rít:
– Nợ máu phải trả bằng máu. Bà đã hành hạ dày vò cha ta cho đến chết, hãy thanh toán mối nợ kia rồi hãy đi.
Xà Hà Tiên Tử vội khựng bước, u oán thở dài:
– Sĩ Kiệt, ngươi thật muốn bức ta phải gϊếŧ người chăng?
Hoa Sĩ Kiệt trợn trừng nạt to:
– Yêu phụ, khỏi lải nhải nhiều, nếm thử mùi Thần Kiếm của ta!
Lồng trong giọng thét, ngọn Thất Độc Thần Kiếm đã tủa thành bảy ánh hào quang phủ xuống đỉnh đầu Xà Hà Tiên Tử.
Vội phất mạnh đôi tay áo, phóng ra hai luồng tụ kình đẩy vẹt thế kiếm của đối phương bật trở về, Xà Hà Tiên Tử mắt long lênh sắc khí, quát lên:
– Nghiệp chướng! Chẳng niệm đến tình mẫu tử thâm ân! Có lẽ ngươi còn nhớ đến câu cổ huấn “Quân tử báo thù ba năm còn chưa muộn” đấy chứ?
Trước đây Hoa Sĩ Kiệt đã phong phanh nghe Xà Hà Tiên Tử là mẹ ruột của mình, nhưng bây giờ chàng quyết không tin cũng chẳng được.
Thì ra, Xà Hà Tiên Tử cùng Hoa Hán Thiên lén lút tư thông nhau đến mang thai, nên không hợp thức hôn nhân, nên sau khi sanh Hoa Sĩ Kiệt không lâu, Xà Hà Tiên Tử liền đem Hoa Sĩ Kiệt vứt vào một chốn hoang sơn, may nhờ người lượm được dưỡng nuôi, Nga Mi chưởng môn là Ngộ Tịnh Chân Nhân tình cờ gặp chàng và tìm ra thân thế đầy bí ẩn của chàng, nên mới thu nhận làm đồ đệ.
Vì tham vọng muốn chiếm lấy khoá ngọc để mở băng khố của Băng Quốc, nên Xà Hà Tiên Tử đã quên cả nghĩa tào khang, giam cầm Hoa Hán Thiên vào Băng Cung để tra tấn bức bách ông phải trao chiếc chìa khoá ngọc ấy cho bà.
Qua mấy lần chạm mặt Hoa Sĩ Kiệt, bà nhận thấy chàng hao hao giống đứa con bà đã dứt bỏ độ nọ, nhất là chàng rất giống Hoa Hán Thiên lúc thiếu thời. Nhưng trước sau mãi không tra gạn được lai lịch chàng.
Kịp đến khi nghe lỏm được câu chuyện đối đáp giữa Hoa Sĩ Kiệt cùng Hoa Hán Thiên, bà mới xác thực tin tưởng Hoa Sĩ Kiệt là con đẻ của bà!
Nghe xong lời thú thật của Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sĩ Kiệt không khỏi lặng người, trù trừ chẳng biết phải thế nào.
Đột nhiên, trước mắt chàng hiện lên cảnh tượng đồ sát máu me trên Kim Đỉnh Nga Mi dạo nọ, tai chàng đồng thời vang lên tiếng thều thào u oán của cha già:
– Con… nên vì cha mà báo thù…
Chàng vụt xoay mắt nhìn lại thể xác của phụ thân co quắp thảm thương trên mặt đất, khắp người ngang dọc vết sẹo vì tra tấn, máu tươi vẫn còn đọng qua khoé mắt, mép môi…
Đưa mắt nhìn lên, chàng thấy Xà Hà Tiên Tử ung dung rời bước khỏi cục trường.
Một nư giận bỗng từ đâu ùn ùn đổ đến, mắt chàng long lanh dữ tợn, miệng thét vang:
– Đứng lại!
Xà Hà Tiên Tử dừng bước quay lại nhìn chàng buồn bã:
– Con nhất định cùng mẹ một mất một còn chăng?
Hoa Sĩ Kiệt thiên tánh vốn trung hậu, trước lời lẽ của Xà Hà Tiên Tử, lòng chàng bỗng bùi ngùi chua xót…
Tình mẹ con thắm thiết!
Niềm cốt nhục thân yêu như những đợt triều dương từ đáy tâm tư cuồn cuộn dâng lên ý não.
Hai mươi năm trời mất lòng yêu thương của mẹ cha, chàng sống giữa cảnh ngộ cơ cực lạc loài, từng ngày từng ngày đếm lấy thời gian cô tịch, trưởng thành trong sự hận thù, trong chém gϊếŧ hãi hùng.
Giờ đây khi tìm được mẹ cha, lại rơi vào một trạng huống thảm não éo le đến thế này!
Chàng mím môi buông tiếng thở dài, mắt chàng vụt ngời lên như cương quyết qua một sự kiện gì…
Rồi đột nhiên chàng lia mạnh thanh kiếm, tay kia túm gọn mớ tóc trên đầu…
Bựt!…
Ánh kiếm nhoáng qua, mái tóc trên đầu đã đứt lìa khỏi đỉnh đầu.
Chàng quăng vội mái tóc về phía Xà Hà Tiên Tử, giọng thành nghẹn ngào hơn là tiếng rít:
– Thể xác này kể như con đã hoàn lại cho người, tình mẹ con kể từ nay đứt đoạn. Lần sau gặp lại nhau, thù thầy hận cha không thể bỏ qua được!
Dứt lời, chàng cúi xuống xốc lấy thi hài cha, thất thểu lao mình khỏi toà Băng Cung đã ghi đậm một ấn tượng thảm thương vào tâm khảm chàng.