MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 35
Trời! Vô ảnh thần chỉ!
Mười hai gã đàn chủ bị luồng chỉ phong ấy quét trúng lập tức rú lên những tiếng thảm thiết.
Năm tên trong bọn không chịu nổi với vết thương ngã gục tại chỗ.
Bảy người còn lại đang kinh mang sửng sốt cứ nhấc bước thoái lùi, thân hình mãi lắc lư không ngớt.
Hoa Sỷ Kiệt ngạc nhiên lẫn mừng rỡ vội đưa mắt nhìn lên thấy trận chiến đã thêm một lão già áo vàng, khuôn mặt bao kín trong vông lụa, chỉ để lộ ra đôi mắt, lồ lộ tinh quang ẩn dưới đôi mi dài đến mép tóc. Chòm râu bạc suông dưới ngực càng thêm vẻ uy võ.
Hoa Sỷ Kiệt nhận ngay ra là lão già chàng đã gặp qua trên đỉnh Nga Mi độ nọ cùng ở Xà Yêu Hồ mới đây là một nhân vật danh lừng vũ nội: Thiên Nhai Cuồng Nhân Lý Mộ Bạch.
Ngọn “Vô ảnh Thần Chỉ” vừa tung ra bọn đàn chủ Bình Thiên giáo lớp chết, lớp bị thương trông thật vô cùng thảm não. Thiên Nhai Cuồng Nhân không khỏi ngửa cổ buông chuỗi cười đắc ý.
Hoa Sỷ Kiệt vội vòng tay cảm tạ:
– Đa tạ lão tiền bối đã cứu mạng.
Thiên Nhai Cuồng Nhân liền dứt ngang giọng cười, chậm rãi thốt:
– Tiểu nhai nhi! Phước duyên mi quả không nhỏ. Giá như lão phu chậm chân một chút thì 120 mũi đinh “Vạn độc thích hồn” kia chạm vào người thì còn chi tính mạng?
Hoa Sỷ Kiệt nghe xong toát lạnh cả sống lưng. Chàng đã từng nghe danh lợi hại của loại ám khí “Vạn độc thích hồn đinh”. Ghim vào người là vô phương cứu chữa.
Chàng vội vái thêm một lễ:
– Trên đỉnh Nga Mi độ nọ nếu chẳng nhờ lão tiền bối ra ân độ mạng thì vãn bối đâu còn đến ngày hôm nay. Lần này lại được…
Thiên Nhai Cuồng Nhân cườinhẹ:
– Bé con phúc tướng, gặp dữ hóa lành, nạn to không chết. Cẩn thận giữ mình, lão phu phải đi đây.
Thiên Nhai Cuồng Nhân chưa kịp tròn lời, chợt nghe Xà Hà Tiên Tử trên thể đài buông tiếng hừ to:
– Thiên Nhai Cuồng Nhân! Đến thì dễ nhưng muốn dời đi thực khó thay.
Thiên Nhai Cuồng Nhân liền xoay người lại, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng về phía Xà Hà Tiên Tử cất lời:
– Lão phu cùng giáo chủ vô thù vô oán, hà tất làm khó lão phu mà chi?
Xà Hà Tiên Tử cười lạt:
– Ngươi lúc này không đánh mà tự khai. Nơi kim đỉnh Nga Mi dám che trở cho kẻ thù bổn giáo. Giờ đây lại vô cớ xông lên Lạc Nhạn Phong đả thương năm vị đàn chủ bổn giáo, còn chẳng phải ân oán là gì?
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười:
– Lão phu vốn tánh thích ngao du, vui đâu đến đấy. Năm non bảy núi chỗ nào chẳng có dấu chân lão cuồng này đặt tới? Ngày nọ nơi kim đỉnh du hành, cùng hôm nay họp mặt nơi Lạc Nhạn Phong cũng chẳng qua là cơ duyên ngẫu họp một cách khéo léo đấy thôi.
Xà Hà Tiên Tử giận dữ nói to:
– Lý Mộ Bạch! Đừng quen thói ngông cuồng. Sao chẳng mở mắt to ra coi xem bổn giáo chủ là hạng người nào?
Thiên Nhai Cuồng Nhân hahảcườito:
– Bà họ Tống, tên gọi Lệ Lệ, ngoại hiệu Xà Hà Tiên Tử, tự xưng là Bình Thiên giáo chủ, có chi là lạ đâu.
XàHàTiên Tử càng thêm tứcgiận,rítgiọng trợn mắt:
– Lão khùng! Ngươi có biết Kim Xà nô, Xà Yên chỉ, Nhật Quang thần chưởng ba tuyệt kỷ lợi hại của ta không?
Thiên Nhai Cuồng Nhân đáp lại bằng chuỗi cười ha hả.
Bằng nội lực thâm hậu nên âm ba tiếng cười nghe như sét gầm cọp rống, cơ hồ lay động đỉnh Lạc Nhạn Phong.
Quần hùng trên hai thể đài đông tây nghe tiếng cười khủng khϊếp của lão, người nào người nấy đều chấn động tinh thần.
Thiên Nhai Cuồng Nhân chợt ngưng ngang giọng cười, lạnh lùng thốt:
– Tống Lệ Lệ đừng quá cậy tài mà chuốc rối cho mình. Hai chục năm trước đây giang hồ liệt chúng ta hai nam ba nữ năm người là năm đại cao thủ xuất sắc nhất võ lâm. Nhưng theo sự phát giác của lão phu gần đây thì trên giang hồ còn bao nhiêu cao nhân chưa xuất sơn. So với chúng ta võ công của họ còn cao hơn chẳng biết mấy mươi lần. Cho nên lão phu chân tâm khuyên bà đừng nên hung hăng…
Xà Hà Tiên Tử nạt vang:
– Lão khùng! Đừng tìm lời dọa dẫm được ai. Hãy đón lấy một vật mà bổn giáo chủ ban tặng.
Dứt lời ngọc thủ chớp lên, một luồng kim quang lấp lánh lập tức xẹt vào diện môn đối thủ.
Thiên Nhai Cuồng Nhân ống tay áophátrađánh rơi mũi ám khí nọ xuống đất.
Nhấc mắt nhìn kỷ té ra đấy là một mũi tiêu văng khắc hình một con kim xà nhỏ, nét chạm linh động như sống.
Thiên Nhai Cuồng Nhân liền cúi nhặt lên tẩn mẩn xem xét hồi lâu không nói.
Xà Hà Tiên Tử buông tiếng cười lạnh lẽo:
– Lão khùng biết tên vật đó chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười đáp:
– Kim hà phiêu y lệnh phù của quý giáo có phải không?
Xà Hà Tiên Tử dõng dạc đáp lời:
– Ngươi có biết là những người đã tiếp được lệnh phù ấy hậu quả sẽ ra sao không?
Thiên Nhai Cuồng Nhân nghiêm mặt:
– Giang hồ đồn rằng những ai tiếp được lệnh phù Kim Hà Phiêu của Xà Hà Tiên Tử tất phải chết. Nhưng lão phu tất tin ở mạng số rất thọ của mình.
Xà Hà Tiên Tử đắc ý cười to:
– Kể ra lão khùng ngươi cũng khá có kiến thức. Song nếu như ngươi bằng lòng quy thuận bản giáo thì lần này ta phá lệ tha cho.
Hoa Sỷ Kiệt vội rỉ vào tai Thiên Nhai Cuồng Nhân:
– Lão tiền bối khá cẩn thận một chút. Ngọn phiêu ấy lợi hại vô song.
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười ha hả đáp lời:
– Trên thân Kim Hà Phiêu vốn chẳng có chất độc chi, song le nha trảo của Xà Hà Tiên Tử trùm khắp thiên hạ. Kẻ nhận được phiêu đến nơi nào cũng bị thuộc hạ của mụ theo dõi truy sát đến đấy. Vì thế cho nên tiếng tăm của mụ mới chấn khϊếp khắp nơi trên chốn giang hồ.
Những lời trao đổi của hai người đều bị Xà Hà Tiên Tử nghe rõ cả.
Mụ đắc ý cười lớn:
– Lão khùng nói không sai mấy. Hôm nay đến phiên ngươi tiếp lệnh phù của ta cũng đừng hòng sống sót.
Thiên Nhai Cuồng Nhân rắn rỏiđáp:
Lão phu nếu sợ ngươi đã không đến Lạc Nhạn Phong này rồi.
Xà Hà Tiên Tử tức giận dâng lên đến cổ:
– Tam Phụng đâu!
Tạ Trinh Trinh, Bạch Vân Vân Cùng Trịnh Bội Hà vội tiến lên cùng cúi đầu:
– Đệ tử phụng mạng!
Xà Hà Tiên Tử ra lịnh:
– Bắt lấy chúng!
Lồng trong tiếng quát, năm ngón tay cụp lại như vuốt chộp thẳng về Thiên Nhai Cuồng Nhân.
Thế trảo cực kỳ thần tốc cơ hồ có thể giật được vuông vải che mặt của Thiên Nhai Cuồng Nhân.
Nhưng đối phương chỉ nhẹ lắc mình đã mất đi như biến.
Xà Hà Tiên Tử quát:
– Ba người cùng xuất thủ bắt cho được lão khùng kia!
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười ha hả:
– Xà Hà Tiên Tử! mụ quá xem thường lão phu rồi. Bằng vào ba tên đồ đệ của mụ mà định hạ lão phu ư?
TạTrinh Trinh tứcgiận xông lên quátlớn:
– Lão khốn kia! Cớ sao chẳng dám chường mặt với người?
Tạ Trinh Trinh cả kinh vội xoay người lại, Thiên Nhai Cuồng Nhân đã đứng sừng sững trước mặt nàng, hai tay nhàn nhã chắp sau lưng chẳng thèm suất thủ đột công.
Tạ Trinh Trinh vừa sợ về khinh công ảo diệu, vừa tức giận ở thái độ khinh mịêt của lão, thét lên một tiếng lanh lảnh, song chưởng đẩy mạnh ra.
Đồng khi ấy Bạch Vân Vân, Trịnh Bội Hà hai người một lượt xuất thủ, mỗi người công ra một chưởng.
Hoa Sỷ Kiệt đứng cạnh đấy thấy Thiên Nhai Cuồng Nhân quay tròn giữa ba luồng chưởng phong cuồn cuộn đổ đến, tình cảnh nguy ngập muôn phần, vừa định ra tay ứng cứu…
Đột nhiên một chuỗi cười to vang lên, một bóng người nhoáng động từ trong vòng chưởng phong bắn vọt ra ngoài, nhìn kỷ thì ra là Thiên Nhai Cuồng Nhân.
Tam Phụng đồng thời liên thủ mà không hạ được đối phương, không những Hoa Sỷ Kiệt xem đến thộn người mà ngay cả Xà Hà Tiên Tử cũng kinh hãi không kém.
Thiên Nhai Cuồng Nhân vẫn vớibộ dạng khôihàihệch hạc:
– Võ công tam vịcô nương chẳng yếu nhưng lại thiếu đi một phần chính khí.
Bạch Vân Vân bẻ lại:
– Không lẽ lão lại có chính khí chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân cười hì hì:
– Cô nương nói không sai. Lão phu không những có chính khí mà còn có cả hào khí cho nên tuy trên núi đao rừng kiếm hay trên lửa nóng dầu sôi lão phu đều chẳng khϊếp sợ, dù giữa muôn ngàn người lão phu cũng chẳng ngán.
– Đừng khua môi múa mép. Hãy nêu ra bằng chứng thử xem.
Thiên Nhai Cuồng Nhân đáp: – Chẳng cần đâu xa, cứ ngay ý trung nhân của các cô mà nói, cái gã Hoa Sỷ Kiệt đào hoa kia lão phu đã cứu chẳng biết bao nhiêu lần, các cô cứ hỏi khắc biết.
Hoa Sỷ Kiệtvội đỡ lời: – Tại hạ cùng lão tiền bối đây vốn chẳng hề quen biết thế nhưng người đã mấy phen vào sinh ra tử cứu nguy cho tại hạ, hoàn toàn về lòng nghĩa hiệp cứu khốn phò nguy của người.
Bạch Vân Vân, Trịnh Bội Hà nghe Thiên Nhai Cuồng Nhân đã mấy lần nhọc nhằn cứu người mình thầm yêu thoát nạn, đối với ông bỗng ngấm ngầm nẩy lòng cảm kích.
Tạ Trinh Trinh tuy tâm tình khác hơn nhưng trước hảo tình của đối phương cũng đôi phần hảo cảm.
Do đấy ba người không hẹn cùng trù trừ không đành ra tay.
Hoa Sỷ Kiệt khẽ giọng:
– Lão tiền bối mau dời đi thôi. Những chuyện ân oán không đâu ấy lo đến mà gì.
Thiên Nhai Cuồng Nhân lắc đầu cười ha hả:
– Lão phu một đời thích gánh vác việc người, hành vi phóng khoáng chẳng chịu buộc ràng. Do đấy mà người đời kêu ta là lão khùng. Sự tình hôm nay lão phu nhất định phải gánh vác lấy rồi.
Xà Hà Tiên Tử tức giận thét vang:
– Tam Phụng còn đợi chi nữa mà không hạ sát lão cuồng ấy ngay cho rồi.
Trước sự thịnh nộ của sư phụ, Tam Phụng hết dám cãi lời, vội vận công phát chưởng. Trong khoảnh khắc lại vây kín Thiên Nhai Cuồng Nhân vào giữa, tấn công tới tấp coi chừng không lọt một khe nhỏ.
Mỗi chiêu của ba người đều nhằm vào nơi yếu hại trên người Thiên Nhai Cuồng Nhân. 30 chiêu trong nháy mắt loáng qua. Chiêu thức của Thiên Nhai Cuồng Nhân càng lúc càng chậm, dường như đã mất đi thế chủ động.
Hoa Sỷ Kiệt rất đỗi lo âu, mấy lần định ra tay giúp sức, nhưng đắn đo e ngại vì chưa được sự đồng ý của Thiên Nhai Cuồng Nhân, nếu đường đột ra tay e làm tổn hại đến địa vị của ông trên võ lâm.
Thêm 20 chiêu đã qua, Xà Hà Tiên Tử đã nhìn thấy rõ trận cuộc, lòng tán loạn kinh thầm.
Vì trận diện đã bắt đầu xoay chiều bất lợi cho bà. Thiên Nhai Cuồng Nhân tuy chiêu thế chậm chạp nhưng ngầm ẩn những biến hóa diệu kỳ, một khi lão đột biến đấu pháp, tất ba cô đồ đệ của bà…
ý nghĩ chưa tròn đã nghe Thiên Nhai Cuồng Nhân quát lên một tiếng, quả nhiên chiêu thế trên tay dốc ra đã biến đổi khác trước. Tam Phụng đang ở thế công đã mất đi thế chủ động, phải rút về thế thủ nhưng xem ra chật vật vô cùng.
Thiên Nhai Cuồng Nhân trái lại như mãnh hổ lìa non, công lực càng lúc càng mãnh liệt lạ thường. Những chiêu thức vẫn nhẹ nhàng khoan thai như nhởn nhơ tản bộ.
Với kinh nghiệm giao đấu, Xà Hà Tiên Tử nhận thấy Tam Phụng nhiều lắm chỉ chống chọi được mười chiêu nữa là hoàn toàn thảm bại.
Xà Hà Tiên Tử tia cặp mắt quét lia từng nhân vật trên thể đài thấy Tử Vong Cốc Chủ Phạm Long, Tây Tạng tam bảo chủ cũng đều trúng độc đang nhắm mắt tịnh dưỡng, chỉ còn lại Tứ Quái và Nhị Sát đang ung dung chắp tay thưởng thức cuộc đấu đang đến độ sôi nổi.
Chỉ vì sáu người đã sớm cùng Xà Hà Tiên Tử cấu kết mật thiết nên trong li rượu của sáu người Xà Hà Tiên Tử đã dặn thủ hạ không hạ độc vào.
Chưa tiện ra tay vì cần dành sức cho sau này Xà Hà Tiên Tử định mượn sức sáu người thay mình gánh nhọc liền hướng mắt về phía Hoành Sơn Tứ Quái cười:
– Từ lâu nghe danh võ công bốn vị xuất quỷ nhập thần, đường lối khác hẳn các phái giang hồ. Hôm nay trước mặt đông đủ anh tài tứ xứ cũng nên hiển lộ thân thủ chấn khắp quần hùng nhằm nêu cao uy danh bổn giáo.
Gã đầu lĩnh Hoành Sơn Tứ Quái hỗn Thế Nhất Lang cười nhẹ lên tiếng:
– Giáo chủ có điều gì sai phái?
Xà Hà Tiên Tử trầm nghiêm sắc mặt:
– Từ lúc Thiên Nhai Cuồng Nhân, Phong Trần Túy Khách và đồng bọn xuất hiện tình hình đã nghiêng phần bất lợi về ta. Bổn giáo chủ chỉ còn cách nhờ tài bốn vị hiệp sức trợ thủ cho Tam Phụng bắt cho được lão khùng kia.
Mụ ngừng lại đôi chút rồi nói tiếp:
– Nhờ Quỷ Bảo Tống bảo chủ cùng Thượng Quan phó bảo chủ hiệp sức Hắc Hải Ngũ Cuồng bắt sống lão Phong Trần Túy Khách.
Hỗn ThếLang trố lên chàng cườihô hố:
– Giáo chủ đã sai chúng tôi nhất định tận lực thi hành. Nhưg theo ngu kiến thì tên tiểu tử họ Hoa kia mới là đáng ngại nhất.
Xà Hà Tiên Tử khẽ gật đầu:
– Trừ diệt được tất cả những tay đối lập thì sau đó dù có hai gã họ Hoa cũng chẳng làm trò trống gì được. Các người mau ra tay là hơn.
Hoành Sơn Tứ Quái, Quỷ Bảo Nhị Sát lập tức ứng tiếng tung mình xuống khỏi thể
đài.
Tam Phụng với sự giúp sức của Hoành Sơn Tứ Quái, tinh thần vững vàng, cục diện lập tức đổi ngược. Thiên Nhai Cuồng Nhân dần đã kém đi sự nhanh nhẹn, mất đi phần chủ động, thủ nhiều hơn công.
Một chống bảy, cho dù võ công cao siêu thế nào cũng khó lòng tránh khỏi nhất thời luống cuống chân tay.
Hoa Sỷ Kiệt đứng cạnh đấy không dằn được quát lớn:
– Dừng tay!
Tiếng quát đột ngột của chàng nghe như sét nổ trời trưa, chấn động khắp sơn nhạc khiến Tam Phụng cùng Tứ Quái đều giật mình, không hẹn cùng nhau thối bước.
Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng sửng sốt quay đầu nhìn lại.
Hoa Sỷ Kiệt trầm trầm thốt: – Tứ Quái các ngươi giúp cọp làm hung, cam tâm đi làm tôi tớ cho người. Nếu như cậy đông hϊếp yếu thiếu gia đành hạ sát lũ ngươi trước làm gương.
Hỗn Thế Nhất Lang nhếc môi cười: – Tên khốn! Thù một kiếm trước đây khiến lão phụ cụt mất một tay, nợ máu ấy cần đòi lại hôm nay.
Thì ra Hỗn Thế Nhất Lang sau khi tay phải trúng thương vì độc kiếm của Hoa Sỷ Kiệt, Tư Đồ Không đã cho thuốc giải nhưng không dám uống sau vì muốn bảo toàn sinh mạng đành phải chặt đi cánh tay phải khi vừa đến được Lạc Nhạn Phong.
Hoa Sỷ Kiệt cười ngạo nghễ:
– Nếu như hôm nay trong lũ Tứ Quái các ngươi có kẻ nào thoát xuống được Lạc Nhạn Phong này Hoa Sỷ Kiệt sẽ mãi mãi tuyệt tích giang hồ.
Diêm La Tứ Nương, hừ to một tiếng:
– Quả là một tên ngông cuồng thái quá. Hãy đỡ một chiêu của lão nương.
Vừa xuất thủ nàng đã tung sợi “Nhϊếp hồn huyết tơ” ra, ánh hồng lấp lóe từ trên cao cuồn cuộn chụp xuống đỉnh đầu Hoa Sỷ Kiệt.
Hoa Sỷ Kiệt cười lạnh, thanh Thất độc thần kiếm trên tay vẫy mạnh, bảy đạo hào quang lập tức mở rộng, đầu kiếm nhắm thẳng vào sợi huyết tơ vít mạnh…
Xoẹt!
onh hồng vụt tắt theo thanh âm, sợi huyết t
đã đứt lìa làm hai khúc nằm dài trên mặt đất.
Diêm La Tứ Nương khϊếp hãi thối lùi hai bước.
Hoa Sỷ Kiệt quát to:
– Mụ già định chạy đâu? Hãy nếm một chưởng của ta.
Tay chưởng đã lồng trong tiếng thét cất lên, một luồng Đông Hải Đồ Kình tuôn ra như chớp giật sao giăng.
Diêm La Tứ Nương vụt cảm thấy chân thân bốn bề như có từng đỉnh sơn nhạc ập đến.
Nàng vội trụ bộ nghiến răng đảy ra hai chiêu tiếp chưởng.
Hai luồng kình lực một trên cao, một dưới thấp chạm vào nhau phát ra hai tiếng nổ dữ dội.
Thừa khi đất cát bắn văng tủa mịt mù, Hoa Sỷ Kiệt hất nhanh ngọn độc kiếm từ trên cao quét xuống đầu đối phương.
Diêm La Tứ Nương ứng biến rất nhanh, cấp tốc thụt đầu né tránh.
Nhưng liền đó cảm thấy đỉnh đầu lành lạnh, một mảng tóc bị hớt khỏi da đầu, lả tả theo kiếm kình bay loạn trong gió.
Lão ốm gầy đứng hàng thứ hai trong Tứ Quái là Cang Tiên Đồng Trảo Phạm Hổ, ngọn roi vàng rung lên trong tay vạch thành một đường dài sáng lóe bổ xuống.
Hoa Sỷ Kiệt vội xoay mình, kiếm thế tung hoành tung nhanh ra một chiêu “Xạ nguyệt” đối kích.
Vừa thấy ánh kiếm đối phương biêng biếc tỏa rộng như một thớt thanh long vỗ đến, Phạm Hổ kinh hãi thu roi định thoát thân nhưng chân vừa nhích khỏi mặt đât, chiếc đầu đã rơi lông lốc.
Lão tam Lý Hoành thấy thế bi phẫn quát to:
– Tên khốn! Hôm nay Lý mỗ chẳng xé đôi mi được quyết chẳng dời Lạc Nhạn Phong.
Cánh tay phải của y đã bị Hoa Sỷ Kiệt chém đứt nhưng một thân võ công vẫn còn. Mối thù chém đứt một tay lão vẫn canh cánh bên lòng, giờ lại thấy Hoa Sỷ Kiệt hạ sát đồng bọn, lão cả giận vung tít ngọn kiếm lăn xả vào liều lĩnh tấn công.
Sát khí đã bị khơi động, Hoa Sỷ Kiệt hú lên một tiếng hào hùng, một chiêu tuyệt học “Đồ giao” theo ánh kiếm tủa ra như chớp giật.
Bảy đạo lục quang vừa lóe lên, Lý Hoành lập tức rú lên một tiếng hãi hùng, thân hình bị chém đứt phăng thành hai mảnh, ruột gan đổ cả ra ngoài.
Hoa Sỷ Kiệt gầm lên một tiếng thật to, tung chân đá vào phân nửa thân trên của Lý Hoành bắnvăngvềphíaXàHàTiên Tử đang đứng trên thểđài.
Bỗng nhiên bóng người xao động từ trong sự hỗn loạn đó nhảy phốc ra ngoài, nhấc chưởng lên đánh vào nửa xác nọ, đồng thời trong loáng mắt mầy chục bóng người nữa từ trên thể đài nhảy xuống vây lấy Hoa Sỷ Kiệt vào giữa.
Hoa Sỷ Kiệt đảo mắt quét nhanh trận diện thấy có hơn 50 cao thủ Bình Thiên giáo.
Nhận ra trong bọn họ có bảy tên là đường chủ, 24 tên là hương chủ.
Chàng thoáng rung động nghĩ thầm:
– “Mụ yêu bà đã kéo rốc tất cả các cao thủ của mình đến đây hiển nhiên là để đối phó cho bằng được với ta. ”
Chợt nghe Xà Hà Tiên Tử lanh lảnh cất lời:
– Ranh con! Dù tài nghệ mi có cao diệu cỡ nào cũng khó chống nổi bao nhiêu cao thủ củatavây công. Bó tay chịu tróiđilà hơn.
Hoa Sỷ Kiệt thản nhiên:
– Chỉ là binh tôn tướng tép, nhiều cũng bằng vô dụng. Kéo đến cả đây càng hay, tránh chothiếu giađỡ mấtcông đến XàHồ Yên tiễu trừ.
Xà Hà Tiên Tử cười khanh khách:
– Tiểu tử! Ngươi làm được tích sự chi?
Hừ một tiếng Hoa Sỷ Kiệt đáp ngay:
– Tại hạ so ra chắc cũng không thua mụ.
Xà Hà Tiên Tử cười lên rũ rượi, rung động cả thân hình. Rồi trố mắt nhìn chàng như một con quái vật:
– Nếu như mi có trí tụê hơn người tất lần này không nên đến Lạc Nhạn Phong để chịu chết như thế. Bổn giáo chủ thoạt đầu chẳng muốn gϊếŧ mi nhưng khổ nỗi mi ngông cuồng quá đỗi, cứ tìm bổn giáo để chống đối.
Hoa Sỷ Kiệt quát:
– Nhiều lờivô ích,cứ kéorốcđồ tử đồ tôn củamụ đến đây xem làm gìđượcta.
Xà Hà Tiên Tử lại buông tiếng cười đắc ý.
– Mi trước tiên hãy chống mắt xem trên tay họ cầm những vật chi? Rồi sẽ hiểu ngay số phận của mi hôm nay.
Hoa Sỷ Kiệt hơi ngạc nhiên, lại một lần nữa quét mắt nhanh khắp trận diện. Thì ra trên tay mỗi tên không hề có một khí giới chi mà mỗi tên chỉ ôm lấy một cuộn tơ màu trắng.
Hoa Sỷ Kiệt lạ lùng thầm nghĩ:
– “Không hiểu bọn chúng ôm theo dây tơ làm gì?”
Tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng chàng cũng không sao đoán được dụng ý bên trong.
Đột nhiên Bình Thiên giáo phái một số đông cao thủ vây công Hoa Sỷ Kiệt, những đấu thủ trên trận cuộc không hẹn cùng dừng tay lại, ánh mắt đều đổ dồn về phía trận diện đang diễn tiến quanh chàng.
Nơi khách đài trong số quần hùng bỗng có bốn người đứng phắt dậy vùng bước ra mép thể đài.
Nhìn lại chính là Động đình trại chủ Tăng Thủy Hùng, Cùng Gia Cái Bang bang chủ Địch Nhất Phi, Không Động Tuệ Năng chân nhân và Điểm Thương Tuyền ẩn chân nhân.
Động đình trại chủ Tăng Thủy Hùng sang sảng cất tiếng:
– Nếu như Tống giáo chủ dùng một số đông cao thủ như thế để đối phó với một chàng thiếu niên ít tuổi thì câu chuyện này đồn đại ra khắp giang hồ, chẳng sợ người xỉ vả chăng?
Xà Hà Tiên Tử giận dữ quát to:
– Tăng Thủy Hùng! Ngươi dám giúp lời tiểu tử khích bác ta. Nếu không phục cứ xuống đây mà giúp gã.
Cái Bang bang chủ Địch Nhất Phi buông tiếng cười lạt:
– Hành động vô sỉ của mụ khiến cho đến lão ăn mày đây cũng ngứa mắt.
Xà Hà Tiên Tử trừng mắt cười gằn:
– Trông ngứa mắt thì đã sao? Lão ăn mày thối! Hãy ráng mà giữ mồm mép già của mi, đừng dại dột chọc giận bổn tiên tử, không thì bao nhiêu chén bể trong bang mi, bổn tiên tử cũng đậpnốtchẳng từ.
Địch Nhất Phi giương mày thách thức:
– Lão ăn mày này tuổi đã hơn 80, sự sống chết cũng đã gác hẳn ra ngoài. Vốn ra cùng mụ chẳng oán thù nhưng hành vi hèn hạ của mụ khiến lão phu quyết định ra tay giúp gã.
Dứt lời nhẹ nhàng phóng khỏi thể đài đáp sát cạnh Hoa Sỷ Kiệt.
Vốn cùng Địch Nhất Phi chưa từng quen biết song khi nghe xong những lời đối đáp giữa lão và Xà Hà Tiên Tử, Hoa Sỷ Kiệt lòng vừa cảm kích, vừa lạ lùng, quay lại nhìn lão không chớp.
Địch Nhất Phi cũng trợn đôi tinh quang chăm chú nhìn chàng, cười:
– Tiểu tử! Nội một đởm lược cùng võ công thật đáng phục, đáng phục.
Hoa Sỷ Kiệt vội vòng tay thi lễ:
– Lão tiền bối khen tặng quá lời. ¢n oán của vãn bối xin cứ để vãn bối gánh lấy, lão tiền bối đừng nhúng tay vào trận sát nghiệp hôi tanh này.
Địch Nhất Phi ha hả cườito:
– Chính vì lão ăn mày thích thú những hạng người có cốt khí như tiểu tử đây, chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ, hận là quá muộn gặp nhau. Lão phu muốn cùng tiểu tử ngươi kết làm bạn vong niên được chăng?
Hoa Sỷ Kiệt vừa định đáp lời thì Xà Hà Tiên Tử to tiếng thốt:
– Bổn giáo chủ thành toàn cho huynh đệ vong niên các ngươibỏ thây mộtchỗ.
Địch Nhất Phi cười:
– Cũng chưa chắc mụ được như ý.
XàHàTiên Tử lẳng lặng phấttay ralệnh.
Ba mốt cao thủ đang đứng im lìm nơi trận địa thấy Xà Hà Tiên Tử vừa nhấc tay lên liền cất bước chạy vòng quanh như đèn kéo quân.
Bạch Vân Vân thất sắc kinh tâm, vội dùng Truyền âm nhập mật nói với Hoa Sỷ
Kiệt:
– Kiệt huynh chạy mau! Trận tơ nhện độc xắp sửa phát động.
Hoa Sỷ Kiệt nhíu mày, cũng dùng Truyền âm nhập mật hỏi lại:
– Sao lại gọi là Trận tơ nhện độc? Xin cô nương cho biết.
Bạch Vân Vân vội đáp:
– Gần đây giáo chủ được Thù Ma nơi Tây Vực truyền cho một trận pháp mới, Thù Ma lại tặng cho giáo chủ một số vạn đọc thù tơ, nghe nói lợi hại vô cùng.
Hoa Sỷ Kiệt cười khẩy đáp:
– Tại hạ không sợ độc. Cô nương cứ yên lòng.
Bạch Vân Vân vội khuyên:
– Kiệt huynh không ngại độc nhưng loại tơ nhện này gặp người là khẳn ngay vào khiến cho người toàn thân vô phương động đậy. Kiệt huynh mau thoát thân là hơn.
Hoa Sỷ Kiệt lắc đầu:
– Tại hạ đến đây quyết chí báo thù, lẽ đâu vì sợ nạn độc tơ nhện mà một mình đào vong? Tại hạ thà chịu chết giữa vạn độc thù tơ, quyết không vì tham sống mà thoát thân một mình.
Bạch Vân Vân lo đến nước mắt lưng tròng nhưng không biết phải làm thế nào cho Hoa Sỷ Kiệt chịu nghe.
Tuy hai người đang dùng Truyền âm nhập mạt nói chuyện với nhau song vì đôi môi mấp máy nên Tạ Trinh Trinh đã phát giác được ngay, vội tra gạn Bạch Vân Vân:
– Tam sư muội nói với ai thế?
Bạch Vân Vân lắc đầu chối lia:
– Đâu có…đâu có. Tiểu muội đâu có nói gì với ai.
Tạ Trinh Trinh hừ một tiếng, quay sang bẩm cùng Xà Hà Tiên Tử:
– Kỳ trận của sư phụ mau phát động cho rồi kẻo bọn họ thừa cơ trốn thoát.
Xà Hà Tiên Tử quát to:
– Hoa Sỷ Kiệt! Có nhận ra bổn tiên tử đang dùng trận pháp gì không?
Hoa Sỷ Kiệt ngửa mặt cười đáp:
– Trận Vạn độc thù tơ xoàng xĩnh ấy đãlàm nổitạihạ?
Xà Hà Tiên Tử thầm kinh hãi:
– “Trận pháp mới này ta vừa học được ở Tây Vực, tên tiểu tử này làm sao đã biết được?”
Mụ hỏi tiếp:
– Ngươi đã biết được tên trận này thì có hiểu uy lực của trận pháp một khi phát động thế nào chăng?
Hoa Sỷ Kiệt càng cười to hơn:
– Thiếu gia từ khi xuất đạo đến giờ, xông xáo không biết bao nhiêu kỳ trận. Với một tòa trận cỏn con ấy phỏng có bao nhiêu uy lực mà hòng buông lời dọa dẫm ai?
Tuy lời lẽ bên ngoài cứng cỏi nhưng qua sự thông tri của Bạch Vân Vân vừa rồi, lòng chàng rất đỗi lo âu, vận dụng tất cả tinh thần, dốc tâm đối phó.
Xà Hà Tiên Tử thấy Hoa Sỷ Kiệt không một chút chi lộ vẻ khϊếp sợ, lòng càng kinh ngạc nghĩ thầm:
– “Không lẽ gã có phép gì phá trận? Hay gã đã có cách chi đối phó rồi?”
Trong khi đó trong trận bọn người Bình Thiên giáo mỗi lúc chạy một nhanh hơn.
Xà Hà Tiên Tử vụt lóe lên một ý nghĩ vội cất to lời:
– Tiểu tử họ Hoa. Nếu ngươi có thể đáp hết những câu hỏi của bổn giáo chủ ta sẽ đình chỉ phát động trận pháp.
Hoa Sỷ Kiệt cười lạt:
– Yêu phụ cứ nói.
– Bổn giáo chủ biết ngươi họ là Hoa Sỷ Kiệt, tên ấy là do ai đặt cho? Và tên họ thực của mi là gì?
Hoa Sỷ Kiệt vô cùng ngạc nhiên:
– “Mụ hỏi ta những việc này làm gì? mỗi lần mụ gặp ta tuy trên mặt mụ luôn được che khuất bằng vuông lụa trắng nhưng thần sắc mụ dường như biến đổi rất phức tạp, duyên cớ tại sao?
Thấy Hoa Sỷ Kiệt nghĩ ngợi không đáp, Xà Hà Tiên Tử lớn tiến thúc giục:
– Sao? Những điều ta hỏi ngươi có nghe thấy chăng?
Hoa Sỷ Kiệt chậm rãi cất lời:
– Tại hạ mạng tên này là do sư phụ Ngộ Tĩnh chân nhân đặt cho vì tại hạ là đệ tử tục gia của phái Nga Mi.
– Vậy tên họ thựccủamilàgì?
Hoa Sỷ Kiệt lắc đầu:
– Chính tại hạ cũng chẳng rõ. Chỉ nhớ mình mang máng là họ Hoa, sớm lưu lạc ăn xin từ thủa bé, cha mẹ sống chết chẳng tường, sau nhờ Ngộ Tĩnh chân nhân thu làm đệ tử tục gia…
Xà Hà Tiên Tử hỏi tiếp:
– Hiện giờ mi còn nhớ đến mẹ cha không?
Hoa Sỷ Kiệt không nhịn được quát:
– Mụ hỏi những điều nay làm chi?
Xà Hà Tiên Tử hỏi tiếp:
– Mi thật cùng ta có mối thù bất cộng đái thiên ư?
Hoa Sỷ Kiệt căm hận đáp:
– Mối thù diệt giáo sát sư, dù chẳng đội trời chung cũng chưa đủ.
Xà Hà Tiên Tử vụt nói:
– Nếu như hôm nay ta dung tha cho mi thì sao?
Hoa Sỷ Kiệt nghiến răng trèo trẹo:
– Mụ tha ta nhưng ta không thể dung tha mụ.
Xà Hà Tiên Tử mặt đổi sắc quát:
– Hoa Sỷ Kiệt! Hôm nay ta phải bắt sống mi cho kỳ được.
Đoạn quát:
– Phát động!
Tiếng quát vừa thoát ra, các cao thủ Bình Thiên giáo đang chạy vòng trận diện đồng thời tung nhanh cuộn tơ trắng trong tay, cùng tủa nhanh vào trung tâm nơi Hoa Sỷ Kiệt đang đứng.
Hoa Sỷ Kiệt đã s½n tâm phòng bị, hú to một tiếng nhấc người nhảy lên định tránh.
Nhưng động tác của 31 tay cao thủ Bình Thiên giáo vừa đồng nhất vừa rất nhanh, những cuộn tơ trắng như làn chớp chụp lấy thân hình chàng.
Hoa Sỷ Kiệt vô cùng kinh hãi, vội hua động thanh Thất độc thần kiếm chém loang ra bốn phía.
Một loạt tiếng rú thê thảm, năm người trong số bị làn kiếm quang loại ra khỏi vòng đấu,lăn tròn trên đất.
Nhưng cũng trong khi ấy Hoa Sỷ Kiệt đột nhiên cảm thấy đôi tay bị dính vào một vật chi vừa mềm lạnh, không sao vùng vẫy được.
Chưa kịp hết bàng hoàng thì hai chân cũng chịu chung số phận. Người chàng đã ngã quay trên mặt đất.
Tiếp theo đấy từng loạt mảng tơ trắng như sương khói quấn chặt lấy chân thân.
Trên thể đài, Xà Hà Tiên Tử bỗng trổ lên tràng cười đắc thắng.
Thiên Nhai Cuồng Nhân rất đỗi lo âu vội lắc mình phóng đến, chỉ lực xẹt ra như kiếm bắn vào những vòng tơ nhện trên mình Hoa Sỷ Kiệt.
Nhưng chưa kịp động tới thì đôi tay chút nữa cũng dính vào lớp tơ lạ lùng nọ. Thiên Nhai Cuồng Nhân vội tháo lùi ra xa.
Bất thần nơi thể đài phía Tây bỗng bắn lên bốn bóng người nhanh như ánh sao rơi.
Bóng lao xuống đầu tiên La Phù Duy Đạo chân nhân, tiếp đó là Điểm Thương Tuyền ẩn chân nhân và Côn Lôn Ngu đạo chân nhân, phía sau chót là Động Đình trại chủ Tăng Thủy Hùng.
Bốn người vừa hạ thân, chưởng thế đã nhất tề vung lên tấn công vào đám cao thủ Bình Thiên giáo.
Bất thình lình bị bốn tay cao thủ liên thủ tấn công, đám cao thủ Bình Thiên giáo đang xử dụng lưới tơ bị dồn lùi hơn năm bước.
Bốn người liền phóng thẳng tới chỗ Hoa Sỷ Kiệt đang gặp nạn, thấy chân thân chàng bị trói cứng trong một lớp tơ trong suốt và nhỏ li ti như cước trắng.
Hoa Sỷ Kiệt vội lên tiếng:
– Phiền chư vị đạo trưởng dùng thanh Thất độc kiếm kia cắt đi những sợi tơ cho tại hạ.
La Phù Duy Đạo chân nhân liền y lời vừa nhặt thanh kiếm lên thì đột nhiên Bạch Vân Vân quát lên:
– Vạn độc thù tơ không thể dùng khí giới cắt đứt được.
Duy Đạo chân nhân vội dừng tay hỏi:
– Tại sao?
Bạch Vân Vân đáp:
– Vì nó là một loại tơ độc, khác hẳn với loại tơ vải hay sắt thép, khi dính vào da thịt cần phải dùng một thứ thuốc đặc biệt mới có thể rửa trôi, không thể dùng đao kiếm cắt đứt được…
Xà Hà Tiên Tử giận dữ quát to:
– Vân Vân! Ai bảo ngươi nhiều chuyện thế?
Bỗng một loạt tiếng quát vang rền, một hàng cao thủ Bình Thiên giáo tay lăm lăm Vạn độc tơ nhện tung nhanh vào người ba vị chân nhân và Tăng Thủy Hùng cùng Địch Nhất Phi.
Bỗng nhiên thấy đầy trời tơ trắng chụp phủ xuống chân thân, năm người đều giật mình kinh hãi, vội tung chiêu phản kích.
Nhưng 12 tên cao thủ Bình Thiên giáo sau khi tung lưới đều lập tức vọt lui tránh đòn.
Tư Đồ Hồng đứng đấy thấy Hoa Sỷ Kiệt lâm nạn, lòng riêng bấn loạn lo âu, vội quay sang phụ thân khẩn cầu:
– Cha ráng cứu hắn đi cha. Lúc nay hắn đã cứu con, cha đã thấy rồi đấy chứ?
Tư Đồ Hạnh chau mày khó xử:
– Nếu cha tay phải chẳng bị thương…
Phong Trần Túy Khách, Tư Đồ Không hai người cùng lượt quay mặt nhìn về phía Tư Đồ Hồng.
Tư Đồ Không vụt hỏi:
– Cô nương cùng Hoa Sỷ Kiệt có quan hệ thế nào mà lại lo lắng cho y thế?
Tư Đồ Hồng mặt đỏ bừng sắc thẹn, cất lời:
– Ta cùng chằng vốn chẳng có chi quan hệ, nhưng qua vài lần gặp gỡ…
Tư Đồ Không cười hỏi:
– Đã thế cô nương sao chẳng đến cứu người?
Tư Đồ Hồng thở dài:
– Tôi chẳng biết võ công.
Tư Đồ Không trước vẻ ngây thơ thành thật của nàng cũng phải bật cười:
– Được rồi! Tôi sẽ giúp cô đến cứu hắn thử xem.
Dứt lời, lắc mình đến cạnh Hoa Sỷ Kiệt.
Tuy toàn thân bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được chân tay nhưng Hoa Sỷ Kiệt không bị chất độc xâm phạm vào cơ thể vì chàng đã sớm vận công băng hàn bố tỏa khắp chân thân, nhờ đấy mà thần trí vẫn sáng suốt như thường.
Nhìn thấy Tư Đồ Không tiến đếnbên cạnh,chàng lolắng kêu lên:
– Hiền đệ hãy đi ngay. Bằng không tất cả sẽ mắc độc thủ của mụ.
Lời chàng chưa kịp trọn, tám tên cao thủ Bình Thiên giáo đã xông lên.
Tư Đồ Không quát lên một tiếng thật to, song chưởng vụt đẩy ra với lòng phẫn nộ.
òo!… ào!…
Lập tức bốn tên trong bọn bị hất lộn trở lại, chết không kịp kêu một tiếng.
Nhưng bốn tên còn lại đã kịp thừa thế xông lên, cuộn tơ trên tay dã chụp tới mình chàng.
Tư Đồ Không kinh hãi vô cùng, vội lộn người tháo lui.
Nhưng thân pháp chưa kịp lùi xa được vài thước, toàn thân chàng đã nghe lạnh toát vì độc tơ đã quấn khắp người, té xuống bên Hoa Sỷ Kiệt.
Quần hùng có mặt thấy sự lợi hại của trận pháp này đều sửng sốt kinh mang.
Xà Hà Tiên Tử đắc ý buông tiếng cười rùng rợn:
– Kẻ nào dại dột dám tiến đến cạnh giúp Hoa Sỷ Kiệt hãy lấy đó làm gương.
Thiên Nhai Cuồng Nhân, Phong Trần Túy Khách không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thiên Nhai Cuồng Nhân xê lên một bước, dằn giọng:
– Lão phu không tin vạn độc thù tơ lại lợi hại đến thế.
Xà Hà Tiên Tử cười ha hả:
– Hai người đều là nhân vật trong Ngũ đại cao thủ lừng danh hơn 25 năm về trước, công lực tất phải vượt trội hơn chúng rất nhiều. Nếu muốn thử thì cứ việc xông lên.
Thiên Nhai Cuồng Nhân sở cậy vào khinh công tuyệt đỉnh của mình, dùng thuật truyền âm nói với Phong Trần Túy Khách:
– Chúng ta nêm để cho bọn người cầm tơ độc đến gần rồi bất ngờ hạ sát hết bọn chúng, sau đó sẽ tìm cách cứu Hoa Sỷ Kiệt và Tư Đồ Không.
Phong Trần Túy Khách nhẹ gật đầu tán đồng.
Thiên Nhai Cuồng Nhân lại tiếp:
– Lãophu đidụ địch,ngươi hãy chuẩn bị động thủ.
Phong Trần Túy Khách tháo bầu rượu xuống, ngửa cổ uống một hơi dài.
Thiên Nhai Cuồng Nhân bỗng quát to một tiếng, lắc mình đến cạnh Hoa Sỷ Kiệt.
Tưởng Thiên Nhai Cuồng Nhân đến cứu mình,HoaSỷ Kiệtlalên:
– Lão tiền bối mau tránh đi. Vạn độc thù tơ lại tung đến kìa!
Thiên Nhai Cuồng Nhân ngững đầu trông thấy một hàng 6 tên cao thủ Bình Thiên giáo lướt đến.
¤ng lập tức hú lên một tiếng, thân pháp bắn xéo ra ngoài.
Sáu tên cao thủ Bình Thiên giáo nào biết đó là kế dụ địch, vội thi triển kinh công rượt theo.
Phong Trần Túy Khách đợi từ nãy tới giờ, đột nhiên hé miệng phun ra một vầng lửa rượu, xẹt nhanh vào sáu người.
XàHàTiên Tử trên thểđàikêu to:
– Tửu Vũ thần công! Các ngươi tránh mau!
Nhưng đã muộn.
Vạn độc thù tơ trong tay bọn chúng đã bị lửa đốt cháy phừng phừng.
Sáu tên đều khϊếp hãi vội ném cuộn tơ trên tay, vọt mình thoái lui.
Thiên Nhai Cuồng Nhân quát lên như sấm động:
– Các ngươi định chạy đâu?Nhận thêm một chưởng của lão phu!
Thân ảnh lão nhanh như luồng gió xẹt, ‘Vô ảnh thần chỉ” điểm nhanh.
Một loạt thanh âm rú lên thê thảm.
Sáu hình người như những chiếc vụ quay, lảo đảo và ngã xuống bất động.
Xà Hà Tiên Tử cả giận quát to:
– Bổn giáo cao thủ nhất tề động thủ. Bắt cho kỳ được hai con quỷ già ấy chặt thành muôn mảnh cho ta.
Tất cả cao thủ Bình Thiên giáo có mặt đều rút khí giới vây chặt lấu Thiên Nhai Cuồng Nhân cùng Phong Trần Túy Khách vào giữa.
Thiên Nhai Cuồng Nhân ngửacổ cườilồng lộng:
– Đừng nói chi đến lũ bị thịt vô dụng này ngăn cản được lão phu, cho dù chính mụ thân hành xuống đây, nghề khinh công e rằng cũng còn thua lão phu mấy bậc.
Xà Hà Tiên Tử nghĩ thầm:
– “Thuật khinh công của lão quả đã đạt đến mức Lăng không hư độ. Ta còn kém xa nhiều. Hôm nay nếu chẳng trừ diệt được lão thì mai hậu sẽ là một đại họa cho tiến trình của bản giáo. ”
Phong Trần Túy Khách cũng vỗ đùi cười ha hả:
– Hôm nay để coi mụ đối phó với hai lão già dai nhách chúng ta bằng cách nào?
Xà Hà Tiên Tử phất tay:
– Mười sáu vị hương chủ còn lại chưa bị thương mau xông lên tung tơ độc tóm sống địch thủ. Còn lại bao nhiêu người chuẩn bị triện trận đoạn hậu cho 16 vị hương chủ tháo lui.
Nghe xong lệnh truyền, 16 tên hương chủ tay ôm quận tơ tiến lên.
Trận trường lập tức vang lên tiếng hò hét sát phạt kinh người.
Bỗng khi ấy từ trên không vang lên tiến chim kêu quái đản. ¢m thanh chói tai làm chấn động quần hàocó mặt.
Mọi người chưa kịp hết giật mình thì trên từng không bỗng lão xuống một con điêu khổng lồ, sắc lông xanh ánh một màu.
Trên lưng chim ngất ngưởng một vị nữ lang áo lam tóc xõa, vóc người tha thướt vô cùng.
Người và chim chưa đáp xuống, cuồng phong đã nổi ào ào.
Thình lình giữa đám đông có tiếng người buột miệng kêu lên:
– Băng Hồn Mãn Càn Khôn!…