MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 19
Vì trên đài lúc ấy xuất hiện thêm một thiếu nữ áo xanh, tay phải nàng đang níu cứng lấy cánh tay cầm trường kiếm của nũ lang bịt mặt và mũi kiếm chực đâm thẳng vào người chàng.
Thiếu nũ áo xanh sắc mặt đầy vẽ khẩn cầu :
– Mẹ ! Mẹ đừng gϊếŧ hắn !
Nữ lang bị mặt ánh mắt lộ tràn kinh ngạc :
– Thật con đã…
Nữ lang bịt mặt chưa kịp thốt hết lời, thiếu nữ áo xanh đã lẹ làng ngắt lời :
– Lần đầu tiên gặp hắn con đã thấy yêu…
Nói đến đây đôi má nàng vụt thẹn thùa gầm đầu chẳng thể tiếp lời.
Hoa Sĩ Kiệt ánh mắt chạm phải đôi luồng nhả tuyến long lanh như hồ thu của thiếu nữ áo xanh, không khỏi thấy rúng động và đập mạnh nhịp tim.
Chàng cơ hồ không tin là trên đời lại có một trang tuyệt sắc như thế. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc chàng chỉ quay cuồng đảo lộn một ý niệm duy nhất là đẹp, đẹp. .
Không một lời lẽ nào hình dung cho đầy đủ được cái đẹp của thiếu nữ trước mắt, rán chiều chiếu trên đôi gò má mịn màn của nàng, tựa như quả hồng chính ửng trong đến mát mắt. .
Hoa Sĩ Kiệt quên phứt mình đang đứng yên trên đài, quên cả vết thương đẩm máu trên vai, quên cả đau đớn trên thể xác. Sắc đẹp tuyệt vời của thiếu nữ đã nhất thời thu hút tất cả ý tưởng khiến chàng lặng người một chổ.
Một tiếng thở dài khe khẻ đánh thức chàng trở lại và kéo chàng về với hiện thực.
– Con thật yêu hắn chăng ? Nhưng sư huynh của con đã đợi chờ con có năm năm rồi !
Thiếu nữ áo xanh khẽ ngước đầu lên, xịu mặt phụng phịu :
– Aithương y, có đợi mười năm nữa cũng đừng hòng.
Lời nàng vừa dứt, một giọng cười chua chát từ hậu đài vọng lại tiếp theo đấy lại thoắt ra một bóng xanh, lanh lẹ xen lời :
– Sư muội, di mệnh của sư phụ không thể bỏ qua, mười năm trời nay, chúng ta ngày đêm tựa hình bóng chẳng rời, lẻ đâu…
Thiếu nữ áo xanh cười khẫy, ngắt lời người vừa đến :
– Nói chi thêm nhiều, nào ai yêu thương anh, sao chẳng hổ mà cứ bắt tôi phải nghe mãi những lời yêu thương nhạt nhẽo ấy !
Nàng ngoe ngẩy quay sang nữ lang bịt mặt, giọng nủng nịu :
– Mẹ ! Lúc cha con sắp đi, nghe nói thần kinh người đã thoát loạn,, mẹ phải chứng minh điều ấy, lời hứa hôn khi đó coi như không có giá trị.
Thiếu nữ bịt mặt thở dài :
– Lời của con mẹ biết nói thế nào cho phải…
ánh mắtbàvụtxoay thẳng vềphíaHoaSĩKiệt,nư giận bổng tràodâng thétto :
– Ranh con,mọiviệcrắc rốiđều khởi đầu bỡi mi,còn gì nữachưacút đi chorồi !
Hoa Sĩ Kiệt còn đang kinh ngạc vì câu chuyện bạc bạch giữa ba người, chợt nghe nữ lang bịt mặt hét thế, không khỏi nổi giận hừ lên một tiếng, x½ng giọng thét lại :
– Chẳng phải là bà đưa tôi đến để so tài à ? Nào phải tôi tự ý đến đâu ? Hừ !
Chàng xoay người định nhảy xuống đài rời đi, thình lình sau lưng có tiếng quát to :
– Đứng lại !
Hoa Sĩ Kiệt dững dưng đứng bước, lạnh lạt cất lời :
– Chuyện chi nữa ?
Nữ lang bịt mặt lanh lãnh quát to :
– Hoa Sĩ Kiệt, ta đã ra ân cứu lấy mạng nhỏ của mi, chẳng những mi không một câu trả ân, mà lúc định đi còn dùng thái độ như thế đối phó cùng ta, hôm nay chẳng gϊếŧ mi, Băng Hồn Tiên Cơ bốn tiếng ấy ắt sẽ lu mờ trên giang hồ vậy .
Hoa Sĩ Kiệt vẫn một mực lạnh lùng :
– ¢n cứu mạng của Tiên Cơ, tại hạ sẽ đền đáp có ngày, nhưng sự lăng nhục của Tiên Cơ đối với tại hạ cùng không làm sao tại hạ quên được!
Băng Hồn Tiên Cơ càng thêm giận dữ, gặt mạnh trường kiếm trên tay, sắp sữa xuất thủ, gã thanh niên áo xanh từ nãy giờ lặng im chờ xem cuộc diện diễn biến, vụt lên tiếng :
– Xin sư mẫu tạm thời dằn cơn giận, tên chó con nầy để đồ nhi xử trí được rồi !
Chẳng đợi nữ lang bịt mặt đáp lời, thanh niên áo xanh song chưởng xoay vòng một hình cánh cung và nhất tề đẩy mạnh ra….
– Thù Thế Hận mau dừng tay !
Thiếu nữ áo xanh nhảy bổ đến như kẻ điên, đồng thời tống nhanh ra một chưởng.
Băng Hồn Tiên Cơ tức giận quát to :
– Oanh Oanh con điên rồi ư, có mau thu chưởng lại không?
Hoa Sĩ Kiệt hừm lên một tiếng, chẳng tránh né mà còn lắc mình xê lên, tay phải công ra một chiêu Phân Hoa Phất Liễu miệng cũng thét lên :
– Oanh Oanh cô nương hãy lui ra, mặc cho tại hạ !
Lời chàng chưa dứt, ba luồng chưởng lực đã tông vào nhau, phát ra một tiếng nổ long trời lỡ đất, khiến toàn chiếc đài cao rung rinh mãi chẳng ngớt.
Ba người đều bị sức nổ hất văng trở lại năm bước. Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh hải lo âu . Thanh niên áo xanh: Thù Thế Hận đôi mắt hừng hực sát quang quắt thẳng về phía chàng cùng Hạ Oanh Oanh, nghiến răng dằn giọng :
– Hạ Oanh Oanh, không ngờ cô chẳng niệm tình mười năm sư huynh muội của chúng ta, lại nở trở mặt một cách phủ phàng đến thế !
Hạ Oanh Oanh cười khẫy :
– Cái chi mà trở mặt ? Tự anh chuốc lấy ưu phiền, toi nào có chi cảm tình cùng anh.
Thù Thế Hận vụt đổi sắc, cười âm trầm :
– Hạ Oanh Oanh, cô bạc bẻo như thế, có ngày rồi sẽ ân hận suốt đời !
HạOanh Oanh bỉu môihừ to :
– ¢n hận giống chi ? Tôi có kén chồng cũng không kén hạng người đầu đít có một tấc như thế được !
Thù Thế Hận đối với hình thù nhỏ nhoai lùn tịt của mình, vốn đã có mặc cảm chẳng hay bây giờ đây nghe Hạ Oanh Oanh mắng mình là hạng đầu đít một tấc, lòng càng thêm giận dữ, nhưng không nơi để phát tác, quay sang Hoa Sĩ Kiệt thấy chàng đang nhếch mép cười mỉa, càng dẫn khơi lửa sát cơ đang nhen phừng giữa tâm tư, xĩa tay về phía Hoa Sĩ Kiệt rít lên :
– Ranh con ! Ta cần phải gϊếŧ mi mới hả lòng !
Chiếc áo xanh vừa nhoáng động, ngọn quyền từ tay gã quét ra như sét chớp, kẹp theo một đạo kình phong tựa sóng nước tràn bờ tuôn tới.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi cười nhạt, hữu chưởng cấp tốc dưng lên, chặt thẳng vào luồng mảnh phong của đối thủ.
Bằng ! . . .
Một tiếng nổ to run chát màng tai, cả hai bên cùng trội lui ba bước.
Thù Thế Hận lòng thầm khϊếp hãi :
– Tên ranh con nầy quả nhiên lợi hại, cần phải gϊếŧ chết gã hôm nay mới mong bóp chết lòng yêu của sư muội !
Nghĩ đoạn, gã liền rút phăng thanh kiếm sau lưng ra chỉa thẳng mủi kiếm về phía Hoa Sĩ Kiệt, âm trầm cất giọng :
– Ranh con mau rút khí giới ra !
Hoa Sĩ Kiệt tâm tính vốn thiện lương, vả lại chàng không có ý tranh đoạt tình yêu của Hạ Oanh Oanh, nên chẳng muốn sát hại Thù Thế Hận, khẽ mĩm cười lắc đầu :
– Khí giới của tại hạ không thể sử dụn bừa bãi được, tôn giá cứ việc ra tay là hơn.
Thù Thế Hận lại lầm tưởng là Hoa Sĩ Kiệt kiêu căng, định dùng đôi nhục chưởng để chống lại ngọn kiếm của mình, hiển lộng thần uy trước mặt người đẹp, lòng gã cũng như lửa cháy thêm dầu, nạt to :
– Ranh con đừng kiêu căng, kiếm thuật của thiếu gia chẳng phải là tầm thường đâu nhé!
Hoa Sĩ Kiệt cười chua chát :
– Tôn giá đã hoàn toàn ngộ nhận, Thất Độc Thần Kiếm của tại hạ, sắc bén dị thường, chạm vào da thịt là vong mạng. Chúng ta chẳng thù cũng không hận, khổ chi phải…
Lời chàng chưa kịp dứt, Thù Thế Hận đã quát to ngắt lời :
– Thù “đoạt yêu” chẳng đội trời chung, hôm nay trong hai ta phải có kẻ chết người sống.
Ngọn kiếm trên tay gã đồng thời loáng động, thoáng mắt đã công ra năm chiêu .
Thế kiếm nối tiếp nhau như đồng một thời gian phát động khít khao tựa một màn hào quang bạc chói phủ kín thân hình Hoa Sĩ Kiệt vào giữa.
Nhìn Thấy kiếm thuật của đối phương rất tinh vi, nội lực lại hùng hậu khác thường, mỗi kiếm công ra đều kẹp theo một lực đạo kình mảnh dường sơn nhạc, nếu chẳng phải là bực cao thủ đệ nhất không sao thi thố nổi. Lòng Hoa Sĩ Kiệt âm thầm rú động, khẻ đảo mắt nhìn quanh trận cuộc, không dằn được ơn ớn dalưng.
Vì rằng thế công của đối phương rất dữ dằng, bên ngoài Băng Hồn Tiên Cơ lom lom mắt cọp chực chờ, ánh mắt lộ đầy địch ý, chỉ muốn ra tay sát hại mạng chàng…
Hạ Oanh Oanh ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đang nhìn sững vào chiêu kiếm của Thù Thế Hận, im lìm bận nghĩ ngợi đâu đâu.
Vết thương trên vai trái của chàng, mỗi lúc tràn mình tránh né máu tươi lại được dịp phún trào, sự đau nhức như xông lên đỉnh óc.
Thù Thế Hận nhếch môi cười hung hiểm :
– Ranh con, xem mi có thể tránh được mấy chiêu ?
Lưỡi kiếm trên tay càng toả rộng phạm vi, một luồng ngân quang loé vút từng không, vạch rách mặt trời u ám của chiều hôm, tựa như một giòng nước đại giang, trút ngược xuống đỉnh đầu chàng traihọ Hoa.
Hoa Sĩ Kiệt rất đổi khϊếp hãi, vội dỡ ngay tuyệt đỉnh khinh công Thế Phụng Xung Thiên xông ra khỏi vòng đai kiếm khí, buột miệng kêu lên :
– Chiêu Thần Kiếm Quán Nhật thật tuyệt !
Thù Thế Hận khinh khỉnh cười :
– Chiêu Thần Kiếm Quán Nhật tầm thường ấy có chi đáng kể, trò hay vẫn còn nhiều, trong mười vòng chiêu nếu chẳng gϊếŧ được mi, ta hứa sẽ lập tức rời khỏi Băng Hồn Sơn, không bao giờ đặt chân trở lại nữa !
Hoa Sĩ Kiệt ôn tồn giải thích :
– Các hạ hà tất phải làm thế, tại hạ mang ân Băng Hồn Tiên Cơ lão tiền bối từ Thiếu Lâm tự cứu đem về đây, định bụng thương thế lành lặn sẽ lên đường đến Xà Yêu Hồ, nhưng vì nghe lịnh ái của Băng Hồn Tiên Cơ nằng nặc tìm cho được tại hạ để so tài, nên bất đắc dĩ mới đặt bước đến đây…
Hạ Oanh Oanh hấp tấp xen vào :
– Chuyện so tài giữa hai ta, sớm đã thủ tiêu, từ khi chia tay nhau nơi ngọn Thái Sơn, chẳng phút nào không tưởng nhớ…
Thốt đến đây, đôi má nàng bỗng hồng lên như phớt nắng, e ấp cúi đầu và khẽ chớp vành mi…
Thù Thế Hận nghe như muôn ngàn mủi kim châm chích vào buồn tim, quắc mắt cười âm trầm :
– Ranh con đã khéo dùng lời đường mật khiến sư muội ta mê mẩn tâm tình, hôm nay ta quyết chẳng dung mi sống sót !
Kiếm quang lập tức loé ngời theo lời thốt, vạch tròn vào không khí một vòng và từ từ xĩa thẳng về phía Hoa Sĩ Kiệt.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn thấy thế kiếm của đối phương yếu ớt như vô lực, mà chiêu thế xuất thủ cũng rất đổi dị kỳ, không khỏi hồ nghi lưởng lự.
Hạ Oanh Oanh vụt thét to :
– Sư huynh anh không được sữ dụn chiêu Vô ảnh Nhϊếp Hồn Kiếm hại y !
Nàng bỗng đổi sang giọng kinh hoàng :
– Kiệt huynh mau tránh xa, không nên đón đỡ.
Hoa Sĩ Kiệt qua lơì cảnh cáo của Hạ Oanh Oanh, vội thoắt người tránh đi, nhưng đã không kịp, từ thế kiếm như hư như ảo của đối phương, bỗng tuông ra một luồng kình lực vĩ đại đập thẳng vào ngực chàng.
Chàng chỉ hự được một tiếng đau đớn té lăn tròn trên sàn đài và văng bắn xuống đất.
Hạ Oanh Oanh đau nhói từng khúc, lệ nóng đoanh tròng, vừa định cúi xuống ôm xốc lấy thân hình Hoa Sĩ Kiệt, thình lình một bóng người từ sau lưng vọt đến, phóng ra một cước đá bỗng thân hình Hoa Sĩ Kiệt lên cao hơn trượng và văng tuốt ra ngoài xa hai trượng.
Thi hành xong đọng tác ấy, bóng đen chống nạnh cười ghê rợn, tiếng cười lanh lãnh âm u, như tiếng hú của tử thần :
– Ha ha ! Bồi cho mi thêm một cước, để mi chết được thống khoái hơn!
Hạ Oanh Oanh vội nhắc mắt nhìn lên, té ra là sư huynh Thù Thế Hận, lúc ấy đang xoay mắt nhìn lại phía nàng nhếch môi cười mai mĩa.
Hạ Oanh Oanh cảm thấy máu nóng bốc nghẹn cả lồng ngực mĩm môi rít giọng :
– Hắn đã bị sư huynh đánh chết rồi, thế mà sư huynh còn nhẫn tâm bôi thêm y một cước, lòng dạ sư huynh quá ư lang độc !
Thù Thế Hận cười nham hiểm :
– Tôi còn muốn nghiền nát thi thể gã ra ngàn mảnh nữa là khác.
Hạ Oanh Oanh càng giận dữ, đứng phắt dậy, tay phải gạt nhanh lấy nước mắt nhuể nhoải trên mặt hằn học trỏ tay vào mặt Thù Thế Hận thét lớn :
– Họ Thù, ta nhất định hôm nay gϊếŧ chết mi để báo thù cho Hoa Sĩ Kiệt.
Chợt nhìn thấy thần sắc đáng sợ của sư muội. Thù Thế Hận tâm thần rúng động, từ mười năm nay, chưa bao giờ gã thấy thái độ dữ dằn của Hạ Oanh Oanh như thế, gã không khỏi mất đi tự chủ, sụt lùi luôn tám bước.
Hạ Oanh Oanh từ đôi mắt loé bắn ra hai tia sát quang khϊếp người, mím chặt môi, mặt tái ngắt, từng bước lầm lì đuổi theo.
Thù Thế Hận bị phải sự uy hϊếp ấy, khϊếp hải, lúng túng kêu lên :
– Sư muội em….
HạOanh Oanh nghiếng răng ken két,gằn từng tiếng :
– Ta thế nào ? Nhất định gϊếŧ cho được mi !
Thù Thế Hận rúng động giật mình thầm nghĩ…gã biết rõ Hạ Oanh Oanh cá tính vốn khuất cường, lời đã thốt ra, không bao giờ chịu bỏ, bằng vào võ công của gã hiện nay, tuy không đến đổi bị hạ trong tay nàng, nhưng nếu gã thật tìn động thủ, tất sẽ bị khích nộ đến
sư mẫu Băng Hồn Tiên Cơ, thì mối hy vọng thành tựu giữa gã và Hạ Oanh Oanh sẽ phó trôi theo mây khói.
Gã khẻ định thầm, ấp úng thốt :
– Sư muội…em…chẳng niệm…
Hạ Oanh Oanh nạt ngang :
– Ngươi chẳng niệm tình sư môn, lang tâm sát hại người ta yêu thương, ta còn gì mà niệm tình sư huynh muội cùng ngươi nữa ?
Đôi mà liễu nàng vụt cau lại, bàn tay ngọc đồng thời giơ ra, chộp mạnh vào không khí. .
Thù Thế Hận hoảng hốt ré lên :
– Băng Hồn Trảo !
Miệng vừa thốt, thân hình gã đã vọt bắn ra sau, nhưng trảo kình của Hạ Oanh Oanh đã chia ra chụp phủ vào các yếu huyệt châu thân.
Trước một tình thế diển biến đột ngột và hung hiểm, gã vô phương trở tay vào đâu.
Nhưng may thay một bóng người đã lao thoắt đến, đứng án trước thân hình gã, tay áo nhẹ phất ra đón lấy thế trảo của Hạ Oanh Oanh đang vèo vèo tủa đến.
Thù Thế Hậnn chưa kịp nhìn rõ mặt mủi vị cứu tinh là ai, chợt Oanh Oanh khóc ồ lên và sà vào lòng kẻ ấy, tắc tưởi :
– Mẹ ! mẹ còn giúp người dưng để đánh con gái mẹ à ?
Băng Hồn Tiên Cơ buồn bã thở dài :
– Con sao nóng tánh quá thế ? Đừng nói chi là tiểu tử ấy đã chết rồi, ví dù mà chưa chết, con cũng không thể bỏ được tình thân mười năm đồng môn, trở mặt đánh lại sư huynh con !
Hạ Oanh Oanh ngước đôi mắt đầm lệ, thê thảm lắc đầu :
– Con không còn nhìn nhận y la sư huynh của con nữa ! ý quá ích kỷ quá lang độc, nói tóm là y không phải là hạng người tốt….
Băng Hồn Tiên Cơ chép miêng thở dài ão não :
– Thôi ! con đừng nói nữa, bất luận là sư huynh con thế nào, vẫn là người mà cha con đã lựa chọn và nhận nhìn hứa gã, con không thể. .
Hạ Oanh Oanh tức tối kêu thét lên :
– Con van mẹ đừng nói tiếp nữa, mặt mũi cha con thế nào con cũng chẳng nhớ rõ, có thật chăng người đã nói những lời như thế ?
Băng Hồn Tiên Cơ vụt sầm mặt nghiêm trang :
– Con gái của mẹ, làm mẹ không khi nào đi lừa gạt con mình, cha con…
Hạ Oanh Oanh bỗng khóc to lên, tiếng khóc của nàng che lấp mất lời nói của Băng Hồn Tiên Cơ, nàng vừa khóc vừa gào to :
– Cha ơi ! ! . . cha có biết là đã hại con gái của cha phải khổ thế này không ? Hiện giờ cha ở nơi nào…
Băng Hồn Tiên Cơ cũng không dằn được nước mắt, ôm lấy đầu con khuyên nhủ :
– Con yêu của mẹ, thôi đừng khóc nữa mẹ thêm đau lòng, tên tiểu tử ấy dù sao đã chết rồi, con nên thành toàn lời hứa của cha con, để tròn bổn phận hiếu thảo!
HạOanh Oanh vụtngẩng đầu lên rắn rỏi :
– Không ! Người tuy chết, nhưng lòng con đã thuộc về người, từ lúc gặp gở nhau trên đĩnh Thái Sơn, con đã để dạ thầm yêu, ngày đêm khắc khoải nên mới nhờ mẹ tìm người về đây. Giờ đây, người đã chết, lòng con như muối xát, bàng hoàng chán nản chuyện duyên tình. Tuy không phải do tay con trực tiếp gϊếŧ người, song vì con mà người chết, lòng con làm sao mà yên tâm được ? ý con, định bắt đầu từ hôm nay, xuất thế quy y, gởi thân cửa Phật, lấy lời kinh kệ để chôn sâu niềm hận, tìm một ngọn danh sơn u tịch, độ lấy kiếp nầy, chờ ngày theo người xuống đất lạnh. .
Nàng vụt chổi dậy khỏi lòng mẹ, phóng đi như điên, chỉ thoăn thoắt mấy lượt đã mất hút vào sau dãy núi đồi chập chùng. .
Băng Hồn Tiên Cơ đứng lặng một chỗ như pho tượng đá, nước mắt thi nhau lăn dài xuống má, đẩm ướt cả vuông lụa màu lam che kín mặt mày.
Thù Thế Hận đứng im bên cạnh, lòng ngỗn ngang nữa giận nữ mừng. Vì Băng Hồn Tiên Cơ một mực khuyên con gái mình phải ưng gã làm chồng, sau lại nghe lời của Hạ Oanh Oanh khiến lửa ghen hờn nung sôi lòng ngực, nhưng không tiện phát tác ra, kịp khi thấy Hạ Oanh Oanh đột ngột bỏ đi, Băng Hồn Tiên Cơ đứng lặng người ra, gã rón rén bước tới gọi khẽ :
– Sư mẫu !
Băng Hồn Tiên Cơ tức tối thét lên :
– Sư muội mi vì giận mi mà bỏ đi, còn chưa chịu chạy theo tìm nó trở lại !
Thù ThếHận cung kính rạpmình :
– Vâng !
Đoạn tức tốc quay người, phóng nhanh theo hướng Hạ Oanh Oanh chạy khi nãy.
Nhưng khi rời khỏi đỉnh Băng Hồn, gã hừ lên một tiếng to, lẩm bẩm lấy mình :
– ¤ng hôm nay rời khỏi đỉnh Băng Hồn cũng là ngày ông bắt đầu tung hoành phỉ chí. Con quỉ nhỏ Oanh Oanh kia, một ngày nào đó, ông sẽ hại mi hoa tàn nhụy rửa, phải quỳ dưới chân khẩn cầu ta mới thôi !
Gã giỡ hết thuật khinh công, chạy nhanh về phía Hạ Oanh Oanh rời đi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng nơi nào…
Gã dừng bước khẽ cau mày nghĩ ngợi đoạn quay bước lao nhanh về Vạn Lý Trường Thành.
Nhắc lại Băng Hồn Tiên Cơ đôi mắt buồn bã dõi theo bóng lưng của Thù Thế Hận, thở dài một tiếng ảo não, ánh mắt chuyển sang phía Hoa Sĩ Kiệt và sự thể trước mắt, khiến bà giật mình sững sốt…
Vì Hoa Sĩ Kiệt không biết từ lúc nào đã tĩnh lại và ngồi dậy, đang tỉnh toạ điều khí trên mặt đất.
Băng Hồn Tiên Cơ kinh ngạc hỏi :
– Ranh con, lúc nãy đã hết thở rồi kia mà? Sao sống trở lại được như thế?
Hoa Sĩ Kiệt ưỡn người đứng dậy, thản nhiên đáp :
– Tại hạ bị kiếm kình của đối phương quét trúng rơi xuống đài, khí huyết ngăn chận lòng ngực không sao thở được, nhưng nhờ y đá bồi thêm một cước, khí huyết tự dưng hành thông trở lại.
Băng Hồn Tiên Cơ dậm chân sốt ruột :
– Cái chết nhất thời của mi, đã tạo cho con gái ta một lầm lỡ suốt đời, mau đuổi theo nó cho ta !
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc chẳng hiểu, vội hỏi đầu đuôi tự sự xong, buông tiếng thở dài não ruột :
– Oanh Oanh cô nương thật quá mức chung tình, tại hạ chỉ một tên phàm phu tục tử, đâu đáng để cho nàng yêu thưong như thế, giờ đây biển người mênh mông, danh sơn cổ tháp hằng hà muôn vạn, biết đâu mà tìm ra nàng đây ?
Băng Hồn Tiên Cơ giận dữ trợn mắt, dằn giọng :
– Ranh con, nêu như trong vòng một năm, chẳng tìm được con gái ta đưa về Băng Hồn Sơn, ta sẽ nghiền nát hình hài mi ra !
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong ơn ớn cả đầu óc, lăng lẻ, nặng nề nhấc bước rời khỏi Băng Hồn Sơn vớimột tâm tình trĩ đầy ưu tư….
Màn đêm âm thầm nuốt dần lấy thân hình thất thểu của chàng !