MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 16
Tiếng hò hét ấy cứ nối tiếp nhau vang mãi có hơn thời gian một tuần trà lâu, quần hùng có mặt đều kinh ngạc lạ lùng cùng đưa mắt nhìn ngoài trận, thấy từ hướng xa xa có bốn tên đại hán áo ngũ sắc chân không, trên vai khiêng một cổ kiệu nhỏ màu vàng, theo phía sau kiệu vàng các cô gái cũng vận áo ngũ sắc, và mặt mũi vô cùng xấu xí đang chậm rải tiến về phía mọi người .
Hoa Sĩ Kiệt ngồi bó gối giữa ngọn cây kín đáo, dỏi mắt nhìn xuống thấy bốn gã đại hán khiêng kiệu đang đi, xem ra rất chậm chạp, nhưng trong khoảnh khắc đã tiến sát đến mép sân rộng của chùa .
Chàng khẻ ồ lên một tiếng quay sang bàn bạc cùng Vũ Minh :
– Bốn gã khiêng kiệu khinh công quả dị thường chân họ mườn tượng như không chấm bụi, chứng tỏ là đã đến mức Lăng Không Hư Độ rồi !
Vũ Minh khẻ gật đầu :
– Võ công của Xà Hà Tiên Tử cao diệu khó ước lường, hôm nay nàng thân hành đến đây, Thiếu Lâm tự gẫm lại khó tránh khỏi trận đổ sát diệt vong !
Giữa lúc ấy hai người khe khẽ chuyện trò, chiếc kiệu vàng do bốn gã đại hán khiêng đã tiến vào giữa sân.
Quái nhân áo hồng vội tung ra một đòn trí mạng và lao mình vượt thoát khỏi vòng vây của năm đại cao thủ, phóng thẳng về phía chiếc kiệu và quỳ phục xuống đất.
Quái nhân áo trắng cũng vội phủ phục tung hô :
– Đệ tử xin nghênh tiếp thánh giá của sư phụ !
Bốn gã thủ hạ của Hoành Nhạc Tứ Quái đứng bên ngoài trận cùng ba vị đường chủ của Ngũ Cuồng Hắc Hải và Thiết Diện Quỉ Thủ của Quỉ Bảo cũng đều khấu đầu làm lễ xướng to :
– Xin nghênh tiếp giáo chủ .
Chiếc kiệu vàng đột nhiên dừng lại, bốn gã đại hán áo màu phân đứng nơi bốn góc kiệu, im lìm như tượng gỗ. Mười hai cô gái xấu xí phía sau kiệu cũng ngưng đi theo điệu nhạc đang tấu giữa chừng.
Từ trong kiệu bỗng vọng ra một chuỗi cười thanh như ngọc rớt trên mâm đồng, êm ái như ngón ngà run trên phím nhạc.
Vũ Minh bấm nhẹ Hoa Sĩ Kiệt khẻ thì thào :
– Nghe đồn Xà Hà Tiên Tử là một tuyệt sắc giai nhân, giờ đây chỉ nghe giọng cười mê cảm lòng người của bà, cũng đủ tưởng tượng ra vẽ đẹp của nàng là bực nào, đáng tiếc lòng dạ của bà ta lại độc hơn cảrắn rít !
Hoa Sĩ Kiệt cũng chéo miệng cảm khái :
– Tại hạ nghe đồn là mấy năm gần đây, phàm kẻ nào lở thấy được mặt mũi thật của Xà Hà Tiên Tử, tất phải chết trong tức khắc. Chỉ có một người được may mắn thấy dung
nhan của bà, đáng tiếc là người ấy đã bị giam kín trong Băng Cung của Vạn Niên Băng Nhai .
Một mặt trò chuyện, một mặt chàng đưa mắt quét nhìn khắp phía trận trường.
Khi ấy tăng lữ toàn Thiếu Lâm, sau khi nhìn kỷ cổ kiệu màu vàng cùng những tên khiêng kiệu và đội nhạc xa nữ tì xấu xí nọ, mỗi người không khỏi trố mắt sững sờ.
Vì Cổ kiệu vàng chói kia lúc đến gần mới nhận rõ toàn thể chiếc kiệu do những con rắn nhỏ màu vàng quấn dính vàonhau tạothành.
Bốn tên đại hán, trên mỗi người vấn quanh một con hoa xà to lớn, ở phía xa nhìn lại trông như khoác lên một chiếc áo màu sặc sở.
Đội nhạc 12 tì nữ xấu xí nọ, trên toàn thân quấn đầy những con hoa xà lớn nhỏ đủ cở, mườn tượng như vận một bộ xiêm y loè loẹt, nhưng kỳ thật cô nào cũng thân thể loả lồ.
Viên Quang đại sư khẽ định tỉnh thần trí, nghiêm trang niệm lên một tràng Phật hiệu và cắt lời :
– A Di Đà Phật ! Thí chủ giá lâm đến tệ sơn, chẳng hiểu có điều gì chỉ giáo ? Bổng không lại cười khan như thế, không sợ giảm đi giá trị giáo chủ của mình sao ?
Tiếng cười trong kiệu liền dứt ngang, tiếp theo là một tiếng “hừ” thật lạnh lùng, cùng một giọng âm trầm hỏi lại :
– Con nhỏ áo lục đồ đệ của ta, phải chăng do tên trọc thối mi đả thương ?
Viên Nguyên đại sư trầm trầm đáp :
– Thí chủ áo xanh đó, vừa đặt chân lên núi đã đại khai sát giới, cùng Huệ Tâm đại sư đấu đến thọ thương, đấy là tự mình chứ nào phải. . .
Trong Kiệu rắn lại vang ra một tiếng hừ lạt :
– Lão trọc già quả thật to gan dám đả thương người của Bình Thiên Giáo, chẳng sợ Thiếu Lâm Tự bị huỷ diệt à ?
Giọng nói bỗng ngừng lại giây phút rồi lại cất cao lên :
– Bạch Phụng đâu ?
Quái nhân áo trắng vội rạp mình cung kính :
– Đệtử có mặt !
Giọng người trong kiệu ra lịnh :
– Gϊếŧ chết lão trọc già ấy trước, đoạn nổi lửa đốt chùa cho ta !
Quái nhân áo trắng lại cúi đầu tuân lịnh :
– Đệ tử xin tuân mạng ! Đoạn từ từ đứng dậy, lầm lì từng bước đến trước mặt Viên Nguyên đại sư, toàn trường Thiếu Lâm tăng chúng ánh mắt đều đổ dồn vào từng động tác của quái nhân áo trắng.
Đột nhiên, trận diện vang lên một tiếng quát to, năm gã đại hoà thượng trung niên từ phía sau lưng Viên Nguyên đại sư bỗng tung mình nhảy vọt ra trước.
Họ chính là năm đại cao thủ trong hàng chữ Viên : Viên Liệt, Viên ẩn, Viên Dỏng, Viên Tỉnh vùng Viên Vĩ. Cã năm người cùng sắp hàng ngang đứng trước mặt Viên Nguyen chắp tay thi lễ :
– Xin phương trượng sư cho chúng đệ thu thập tên ác đồ kia !
Viên Nguyên đại sư nghiêm nghị gật đầu:
– Các sư đệ hãy bày s½n Ngũ Hiệp Kiếm Trận trước khi ả chưa ra tay, các sư đệ không nên động thủ, ngả Phật từ bi, có thể hỉ xả cho người được, ta phải nên hỉ xả !
Năm người đồng thanh đáp :
– Chúng đệ tử kính vâng theo ý Phật !
Năm người lập tức thoắt người đứng theo phương vị trận thế của kiếm trận Ngũ hiệp, trường kiếm đều nắm chặt nơi tay, đôi mắt khẻ khép, đứng yên như thế núi, giăng ngang lối tiến của quái nhân áo trắng.
Bỗng dưng bị năm người chẹn lối, quái nhân áo trắng rất đổi tức giận, dừng bước nhìn kỷ năm người, tên nào cũng Thái dương huyệt nỗi vồng lên chứng tỏ là những tay nội gia cao thủ, lại thấy họ đứng trấn theo phương vị ngũ hành, ngập ngời sát khí tủa theo ánh kiếm trên tay, quái nhân áo trắng không khỏi chột dạ nhủ thầm :
– Năm tên trọc này liên tay xuất thủ, uy lực tất chẳng vừa, nhưng nếu ta chẳng vào trận, khác nào tỏ vẽ sợ hãi trước mọi người sao !
Gã trù trừ suy tính trong chốc lát, đoạn quát lên một tiếng to, tung mình phóng thẳng vào trận, chân vừa chấm đất song chưởng đã cấp tốc đẩy ra !
Tay hắn mới chớp động, năm ánh thép trắng ngời của năm cao tăng chử Viên liền nhoáng lên vi vút, trận kiếm Ngũ Hiệp lập tức phát động như sấm sét tủa thẳng vào người quái nhân áo trắng !
Hai luồng chưởng phong đập mạnh vào luồng kiếm khí của năm người lập tức phát ra những tiếng phực phực kỳ lạ, quái nhân áo trắng liên tiếp bị trối lui ra sau ba bước, loạng choạng cơ hồ suýt té nhào .
Nhưng năm tay caothủ vaivếchử Viên cũng bịdộingượcra sau bảy tám bướcxa .
Một chiêu qua tay thắng bại đã phân rành, năm vị cao thủ Thiếu Lâm cùng lặng người sững sốt !
Quái nhân áo trắng khẽ lắc đầu, định tĩnh thần trí quát to :
– Năm ten trọc già hãy nếm thử một chỉ của ta !
Cùng với âm thanh vừa thoát ra, ngón trỏ nơi tay hữ nàng lập tức xỉa về hướng đối thủ, điểm vào khoảng trống một nhát…
Từ đầu ngón tay thon thon như cái bút của nàng lập tức tuôn ra một luồng khí thể màu xanh mờ mờ, hình dạng uống éo như có hằng hà con rắn xanh nhỏ mổ thẳng vào năm người .
Viên Quang đại sư kinh hãi kêu to :
– Xà Yêu chỉ ! Các sư đệ hãy tránh mau !
Nhưng tiếng kêu chưa kịp hết, những tiếng hự nặng nề đã liên tiếo vang len, bốn trong năm vị cao tăng đã rủ người quỵ ngay xuống, chỉ có một mình Viên Vĩ đại sư là may mắn thoát khỏi .
Trong kiệu rắn bỗng buông ra một chuỗi cười dài lanh lãnh :
– Lão trọc già, bọn ngươi đã gặp phải Xà Yêu chỉ mà còn mong trốn thoát được à? Đừng nằm mơ vô ích…ha…ha…ha…
Viên Quang đại sư thấy bốn sư đệ của mình đều vong mạng dưới ngọn Xà Yêu chỉ không khỏi kinh hoàng tái sắc nhưng chẳng hổ là một cao tăng đức độ thâm sâu, trong thoáng mắt đã lấy lại ngay nét bình tỉnh, trầm trầm cất lời :
– A Di Đà Phật ! Thủ đoạn của thíc chủ quá ư lang độc, bần tăng khó thể dung người hôm nay…
¤ng vụt giơ cao ngọn trượng Ngọc Phật truyền lịnh :
– Huệ, Viên, Quang, Tịnh tất cả cao thủ của bản tự nghe lịnh.
Cả mấy trăm tăng lử có mặt tại sân đều chắp tay cúi đầu chờ đợi, lặng im không một tiếng xì xào .
Viên Quang Đại sư vẻ mặt nghiêm nghị tiếp lời :
– Cấp tốc bày thành La Hán Trận, bao vây tất cả những kẻ xâm phạm đến bản sơn, đừng để một người nào chạy thoát.
Lịnh của Viên Quang đại sư vừa ban ra, mấy trăm hoà thượng nơi sân rộng đều tản mát ra khắp phía đứng án theo phương vị của mình, khoảnh khắc sau trận thế La Hán danh tiếng khắp thiên hạ đã thành hình, kín đáo, vững vàng như tường đồng vách sắt.
Hoa Sĩ Kiệt núp kín trong ngọn cây nhìn xuống thấy tăng chúng Thiếu Lâm chỉ trong loáng mắt đã bày xong La Hán Trận, tiến thối đã rập ràng, tuy đông người mà không mảy may xáo loạn, người người theo đúng phương vị trấn thủ, lẩm liệt tựa những hòn sơn nhạc bọc quanh trận diện, chàng không khỏi buột miệng khẻ khen ngợi :
– Từ lâu nghe danh La Hán Trận Thiếu Lâm, hôm nay mới được múc kích, quả chẳng phải là hư danh…
Vũ minh vội tiếp lời than dài :
– La Hán Trận của Thiếu Lâm tuy lợi hại, nhưng cũng không sao chống lại Kim Xà Nô, sợ rằng bao nhiêu tinh hoa của Thiếu Lâm Tự phải huỷ diệt trong chốc lát đây thôi !
Trận diện bỗng vang lên một chuổi cười âm u rờn rợn cắt đứt câu chuyện giữa đôi người . Hoa Sĩ Kiệt vội đưa mắt chăm chú vào cuộc trận, tiếng cười từ trong kiệu rắn vẫn không ngớt tuôn ra….
Viên Quang đại sư không dằn được giận dữ xằng giọng :
– Có chi mà đáng cười, La Hán trận của bổn phái phát động ngay bây giờ, thí chủ cần trối trăn chi mau nói ra !
Giọng cười trong kiệu liền ngưng bặt, thay vào đó một giọng nói cũng chẳng kém âm trầm:
– Trước thời gian lão trọc già ngươi phát động La Hán Trận, bổn giáo chủ rộng ơn tấu cho bọn ngươi một khúc nhạc siêu độ hầu vui vẽ đưa nhau về cỏi dưới .
Dứt lời liền cao giọng ra lịnh :
– Hoà nhạc !
Mười hai ả tì nữ loã thể dùng rắn quấn quanh người kia lập tức huy động nhạc khí đưa lên môi và bắt đầu trổi giọng. .
Một âm thanh dìu dặt ai oán trào dâng trong không khí, thấm nhượm vào từng tâm trí của mọi cao thủ, khiến người nghe phải bâng khuâng cảm xúc, dã dượi tinh thần.
Hoa Sĩ Kiệt vốn rất đa cảm, chép miệng buồn buồn :
– Điệu nhạc sao mà thê lương lạ, tựa như thế giới đến ngày cùng, bao nhiêu thương cảm cứ dâng dâng kéođến lòng mình…
Vũ Minh khá cứng rắn hơn, khẽ lắc đầu :
– Nội với điệu nhạc quỉ quái kia cũng đủ làm đám tăng lử Thiếu Lâm run cả chí phấn đấu rồi, huống hồ là…
Và quả nhiên hơn mấy trăm hoà thượng nơi trận, nghe xong giọng tiêu u oán, đầu tiên chỉ lắc đầu than dài, nhưng sau đấy người nào cũng ủ mặt xũ mày, rơi lụy dầm dề….
Viên Quang đại sư định lực có phần cao cường, vội niệm to :
– A Di Đà Phật ! Thí chủ hãy dừng ngay điệu nhạc lại kẻo nhơ uế không khí của Phật môn !
Trong kiệu rắn vọng ra một chuổi cười lạnh lạt :
– Được rồi, gia ân chấp thuận lời yêu cầu cuối cùng của ngươi . Vậy trước giờ lũ trọc ngươi lìa cỏi thế, cho các ngươi hưởng lấy một phen lạc thú trần gian.
Lời nói vừa dứt, 12 ả tì nữ xấu xí phía sau kiệu kia, lập tức ngừng ngay điệu nhạc cùng giơ tay lau lấy mặt mình, lập tức biến thành 12 nàng mỷ nữ sắc đẹp tựa tiên nương lạc vào cõi thế. Mười hai nàng đủng đỉnh bước ra phía trước, uốn éo thân hình theo giọng ca du dương trên đôi môi đào hé mở, rập ràng theo khúc vũ lã lơi tiến dần về phía tăng chúng Thiếu Lâm.
Với những tấm thân kiều diễm nỏn nà, rập ràng rung động theo hơi ca điệu vũ, những con rắn hoa quấn kín quanh mình, từ từ tụt xuống đôi chân, phơi bày tất cả những đường cong tuyệt mỷ ngùn ngụt quyến rũ như những tòa hoả diệm sơn nung đốt lòng dục con người.
Viên Quang đại sư vận dụng cả định lực, kềm chế lấy bản năng thú tánh, nhắm mắt niệm to :
– A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật ! Tội thay, tội thay ! Thí chủ hãy mau dẹp trò tồi bại ấy, bằng không bần tăng buộc lòng phát động La Hán Trận ngay .
Toàn Mỷ nữ cùng buông ra một chuổi cười dâʍ dật, ánh mắt tình tứ đông đưa :
– Lão thầy chùa ơi, sao chẳng hiểu thú phong lưu suиɠ sướиɠ của trần gian chi cả! Người đời cầu cạnh còn chẳng được thay, dại chi s½n có mà chẳng hưởng? Chỉ cần các người chịu hoàn tục rời chùa, chi em tiện thϊếp nguyện hiến dâng cho các người tất cả…
Trong kiệu rắn cũng buông ra một chuổi cười dâʍ đảng :
– Trước giờ phút các ngươi chưa chết, ta vui lòng để bọn ngươi tùy ý lựa chọn một mỷ nhân để hưởng lạc một phen cho thoả thích bấy lâu chịu nhịn thèm…
Những vị hoà thượng có phần kém hơn trong bọn, tinh thần lập tức bị dao động, đôi mắt cứ hao hao nhìn nháu vào những thân hình lỏa lồ trắng nuột của đám thiếu nữ, cổ họng ừng ực khô cháy, máu huyết châu thân cứ phừng phừng như căng phỗng khắp huyệt mạch…
Viên Quang đại sư thấy thế nguy, vội quát to một tiếng, song chưởng đồng thời quật mạnh trở ra .
Một loạt tiếng gọi kêu eo éo vang lên :
– Lão thầy chùa nầy sao mà hung quá thế ? Ai lại đi đánh đập người đẹp đang yêu mình như thế?
Cùng trong tiếng la hét xô bồ, 12 nàng mỷ nữ bị luồng chưởng phong đẩy lui hơn tám bước.
Viên Quang đại sư hừm lên một tiếng giận dữ :
– Lũ ngươi cho bần tăng là hạng thế nào mà định dùng sắc mê hoặc ta ?
Người trong kiệu rắn liền lanh lảnh đở lời :
– Lão trọc già đừng khoác lác vội, mi thật có định lực đối kháng chăng? Mi dám nhìn ngay mặt ta chăng?
Viên Quang đại sư cười nhạt :
– Có chi mà chẳng dám, yêu phụ đủ can đãm cứ bước ra khỏi kiệu, bần tăng quyết không tin là mi có tà môn chi quyến hoặc được người !
Trong kiệu lại vang lên chuổi cười rùng rợn dâʍ ô :
– Lão trọc già, sợ rằng khi mi ngắm ta không chịu lập tức chết đi mà còn muốn hoàn tục, ỉ ôi cầu hôn ta nữa là khác !
Viên Quang đại sư cười khẩy :
– Bần tăng xuấtgia hơn 40 năm trời, Tửu Sắc Tài Khí đã thị là không, thì bất luận một mỷ nhân nào trên nhân tạo cũng khó thể làm động lòng được bần tăng. Nữ thí chủ nếu quả có ít nhiều bản lĩnh, chúng ta đánh cuộc một chuyến xem sao ?
Người trong kiệu cười phá lên :
– Lão hoà thượng muốn đánh cuộc thế nào ?
Viên Quang giọng nghiêm trang :
– Nếu như bần tăng thấy xong nữ thí chủ mà động tâm toàn thể Thiếu Lâm Tự hơn ba trăm tăng lử sẽ tự đập vào Thiên linh cái mà tự sát tại trận trường ! Bằng trái lại nữ thí chủ thua xin hãy rời khỏi Tung Sơn lậptứcvỉnh viễn chẳng quấy rầy đến tự cảnh Thiếu Lâm.
Người trong kiệu khanh khách cười to :
– Lão hoà thượng, cuộc đánh cá của ngươi đề nghị ta muốn sử đổi lại một chút, nếu như ngươi thấy bổn giáo chủ mà động lòng, bổn giáo chủ không cần các ngươi phải tự sát, mà chỉ cần tăng chúng toàn viện đều hoàn tục và chịu sự sai khiến của ta, bằng nếu bổn giáo chủ thua các ngươi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi chốn này …
Viên Quang đại sư nhẹ gật đầu :
– Được rồi, mời nữ thí chủ bước ra khỏi kiệu !
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong rất thắc mắc quay sang hỏi Vũ Minh :
– Viên Quang đại sư sau khi nhìn mặt Xà Hà Tiên Tử có thể điên đảo đến chết được chăng?
Vũ Minh nhíu mày gật đầu :
– Rất có thể là như thế ! Nghe đồn Xà Hà Tiên Tử cùng Băng Hồn Tiên Cơ là hai vị tuyệt thế giai nhân trên võ lâm. Kẻ nào nhìn phải hai nàng nếu chẳng lập tức chết đi cũng bị chung thân cấm cố. Do những lẽ ấy mà không một ai được biết hai nàng đẹp đến mức độ nào !
Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ :
– Chúng ta hôm nay núp kín trên ngọn cây nầy, rất có thể là nhìn thấy được mặt của bà ta, nhưng tôi không tin được là bà đẹp đến múc độ mà người thấy phải cầu hôn ngay .
Trong kiệu lúc ấy lại vang ra một chuổi cười trong như ngọc thẻ chạm vào nhau :
– lão trọc Viên Quang mau ra lịnh cho đám đồ đệ của các ngươi đứng quay lưng về phía bổn giáo chủ, bằng chẳng vậy đừng trách sao ta lại gϊếŧ chết họ ngay lập tức khắc !
Viên Quang đại sư liền sang sảng cất lời :
– Thiếu Lâm đệ tử tất cả phải đúng quay lưng về phía kiệu, nếu chưa nghe hiệu lịnh của bổn chưởng nhân không được quay mặt lại nhìn !
Chúng tăng lữ Thiếu Lâm hơn mấy trăm người đều răm rắp tuân lệnh quay lưng trở lại, sắc mặt của mỗi người đều hết sức nghiêm trọng, lặng trang không một tiếng xì xào. Không khí phăng phắc nặng nề, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng lá rơi !
Viên Quang đại sư đứng im lìm ở giữa sân như tượng đá vô tri, mắt khẻ khép lại, sắc mặt trang nghiêm trầm mặc.
Bỗng nhiên. .
Mười hai cô gái tuyệt sắc lỏa thể kia di động gót sen tay nhạc tay vũ, rập rờn thướt tha theo khúc điệu réo rắt bổng trầm…
Một nàng có phần trẻ nhứt trong bọn cất tiếng ca thánh thót :
“ Tha thướt vóc ngà châu ngọc ánh
Tóc mây bồng mướt lộng màu da
Mi cong dài uể oải
Gót ngọc đường trải hoa
Dịu dàng kiệu thắm bướcra
Đài trang thoáng ngắm hồn đà du tiên”
Hoa Sĩ Kiệt nghe ra khúc đầu lại bài đường thi “Vịnh Mỷ Nhân” của ¤n Đình Quân, nhưng khúc sau lại chắp vá hai câu ý nghĩa mù mờ khó hiểu, dường như vừa cảnh cáo lại vừa đe doạ !
Viên Quang đại sư nghe xong nhíu mày thở dài, đoạn mở bừng mắt ra quét chiếu về hướng kiệu rắn, trầm trầm cất lời :
– Sao còn chưa chịu bước ra ?
Tiếng người trong kiệu rắn giọng ra lanh lảnh :
– Lão trọc già, nôn nao chi lắm thế, ta bước ra ngay bây giờ !
Hai gã đại hán đứng sát bên đầu kiệu nhẹ nhàng vén rèm kiệu sang hai phía…
Viên Quang đại sư vội khép mắt để lắng tụ thần trí, miệng niệm phật khe khẻ để tẫy trừ những tạp niệm trong đầu óc.
Hoa Sĩ Kiệt quay sang Vũ Minh khẽ giọng :
– Hõng mất, chiếc kiệu của mụ yêu ấy bổng đổi đi phương hướng đưa lưng về phía chúng ta làm thế nào mà nhìn thấy được mặt thật của mụ, chúng ta mau tuột xuống kẽo mất đi cơ hội hiếm có nầy !
Vũ Minh vội khoát tay :
– Chúng ta không nên chường mặt ngang nhiên giữa lúc nầy…
Vũ Minh vưà dứt lời, tư nơi rèm kiệu được vẹt đôi, một nữ lang áo trắng như màu tuyết, tóc vàng xoả vai, lướt trắng che mặt uyển chuyển chui ra khỏi kiệu .
Hoa Sĩ Kiệt than dài :
– Cách trang phục y như nơi Kim Đỉnh Nga Mi khi trước, đáng tiếc là không sao nhìn được diện mạo thật của mụ….
Vũ Minh vội an ủi :
– Nhìn thấy chiếc lưng thon ong tròn trĩnh, cùng dáng dấp tha thước của mụ ta cũng đã thấy đẹp vô cùng rồi. Gẫm lại lời đồn nàng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành không phải là lời nói ngoa .
Hoa Sĩ Kiệt vội trỏ tay ngắt lời :
– Mau xem kià ! Mụ chỉ còn cách Viên Quang đại sư không đầy ba bước !
Vũ Minh ngó theo hướng tay của Hoa Sĩ Kiệt thấy nữ lang áo trắng nọ gót sen nhẹ nhàng tiến lên thêm một bước buông tiếng cười thảnh thót :
– Lão thầy chùa hãy mỡ mắt ra mà nhìn ta !
Viên Quang đại sư vụt mở bừng mắt ra, đôi làn nhãn tuyến của ông lúc ấy long lanh như ánh đao bén nhọn chọc thẳng vào khuôn mặt của đối phương.
Nữ lang áo trắng nhẹ đưa bàn tay hữu mịn muốt như sữa đục với một cử chỉ thật là chậm chạp từ từ kéo vuông lụa trắng lần xuống khỏi mặt…
Viên Quang đại sư mồ hôi như hột đậu, tuôn ra càng lúc càng nhiều…
Trong khoảnh khắc mà vuông lụa trắng trịch khỏi xuống bờ môi nữ lang áo trắng, Viên Quang đại sư bỗng nấc lên một tiếng thân hình lần lần khụy xuống như khối thịt rũ…
Hoa Sĩ Kiệt cùng Vũ Minh trợn mắt nhìn nhau trong một trạng thái kinh khϊếp cực cùng!
Cùng khi ấy, Viên Vân đại sư, sư đệ của Viên Quang, đứng cạnh đấy, chợt cảm thấy chưởng môn nhân của mình bổng dưng té quỵ trên mặt đất, lập tức xoay phắt lại thấy Viên Quang đã tắt thở và nữ lang áo trắng vũng đã kéo xong vuông lưới lên che kín mặt, đôi mắt trong veocủanàng đang long lanh tình tứ nhìn lạiphíaông.
Viên Vân đại sư vừa căm hờn lại vừa đau đớn, nghiến răng gọi lên :
– Chưởng Môn nhân đã chết các sư huynh, sư đệ mau cố thủ phương vị, phát động La Hán trận ngay !
Nữ lang áo trắng cười lạt :
– Lão trọc định làm gì thế ?
Viên Vân rít giọng :
– Bần tăng định gϊếŧ mi để báo thù cho sư huynh ta !
Nữ lang áo trắng cười lên ha hả :
– Thật chăng ? Lão thầy chùa không định hoàn tục à ? Lời của sư huynh mi, bộ các ngươi…
Viên Vân quát to ngắt lời :
– Yêu phụ khỏi phải nhải nhiều. La Hán trận đã phát động rồi kia, đừng hòng thoát khỏi nơi đây !
Nữ lang áo trắng khẻ đưa ánh mắt phụng liếc nhanh bốn phía đoạn lại buông tiếng cười to :
– La Hán trận chỉ có thế à ?
Nàng vụt dứt ngang giọng cười, miệng lâm râm có vần có kệ, tay áo không ngớt phất lia, chiếc kiệu rắn cách xa chổ nàng đứng độ tám thước, bỗng phát ra một loạt âm thanh quái lạ, hàng vạn con rắn vàng nhỏ lập tức vặn mình cất cổ phóng thẳng vào đám tăng nhân của La Hán trận.
Viên Vân đại sư kinh hoàng kêu lên :
– Trời ! Kim Xà Nô ! Các ngươi hãy chạy mau !
Nữ lang áotrắng càng cườilên lanh lãnh :
– Lũ ngươi chạy đâu ?
Tay phải đồng thời chộp dữ vào khoảng không một chộp, Viên Vân đại sư chạy đi chưa đầy năm bước rú lên một tiếng thảm thiết và ngã rủ xuống đất!
Từ trong vòng trận La Hán, tiếng thét gào thảm thiết nghe vang động đến chín từng mây….
Bất thần từ mứt cao không trung bỗng nỗi lên một giọng hú dội ngân khắp núi rừng. .
Kế đó là trận diện bỗng ngời lên luồng hào quang xanh biếc, hằng ngàn con Kim Xà Nô thi nhau rơi lịch phịch trên mặt đất chết cóng nằm la liệt khắp nơi .
Nữ lang áo trắng kinh mang tái sắc đảo mắt nhìn quanh. .
ánh hào quang vụt tắt, giữa trận trường uy nghi xuất hiện một chàng thiếu niên anh tuấn áo trắng dáng thư sinh.
Trên tay chàng một thanh kiếm quái lạ, màu xanh óng ánh với bảy cánh liền nhau như cánh quạt.
Kiếm che trước ngực, lẫm lẫm hào hùng, ánh mắt chàng như hai luồng điện lạnh chiếu thẳng vào mặt nữ lang, rực ngời sát khí !