MA NỮ ĐA TÌNH - Chương 12
Trời vừa độ hoàng hôn, sương chiều tỏa phủ khắp không gian một màu trắng lờ mờ trông như khói.
Từ sau viện tự Thiếu Lâm chênh vênh giữa đỉnh Tung Sơn, khói xám từng đợt uốn éo bốc lên nền trời và tản dần vào màn sương trắng.
Vầng trăng đã nhô dần lên từ cuối chân trời, trên chùa Thiếu Lâm đã có ánh đèn le lói, buổi công phu tối của sư tăng lại bắt đầu. . .
Tiếng chuông trống rập rền, tiếng mỏ lời king ê a khoan nhặt, lan dài giữa cảnh tĩnh mịch của rừng núi, khiến lòng người không khỏi dâng lên một nỗi buồn man mác. . .
Thần đêm rủ dần bóng tối lên khắp vũ trụ, chùa Thiếu Lâm sừng sựng đen thẳm không gian, trông càng uy nghi và cổ kính.
Tiếng gõ chuông đã tắt hẳn từ lâu, trả lại cho rừng núi sự im lặng nghìn đời.
Giữa lúc vạn vật như chìm sâu trong giấc ngủ đêm dài, bỗng từ dưới chân núi, trên con đường dốc gồ ghề đưa đến ngọn Tung Sơn, sáu bóng trắng thoăn thoắt phi nhanh như tên bắn.
Sáu bóng trắng vừa khuất dạng chẳng bao lâu, lại có hai bóng đen khác xuất hiện cũng vội vàng, hai bóng vội vàng kia vừa xuất hiện, người trẻ tuổi chạy phía trước chính là Hoa Sĩ kiệt, đôi mắt chàng lóng lánh hân hoan nhìn lên ngôi Thiếu Lâm Tự trên sườn núi thở phào một hơi nhẹ nhõm:
– Chúng ta phải vất vả suốt hai mươi ngày đường mới đến được Thiếu Lâm Tự nầy!
Tọa Điểu Kim Cang ngạc nhiên cất lời :
– Chúng ta đi đâu phải là chậm, thế tại sao trong bao nhiêu ngày qua, không bắt gặp tông tích sáu người bọn họ ? Không lẽ. . .
Hoa Sĩ Kiệt cũng cảm thấy lạ lùng, nhíu mày thúc giục :
– Chúng ta cứ nhanh chân tiến lên, mọi việc sẽ tự nhiên hiểu rõ :
Hai người thoăn thoắt tựa đôi bóng ua hồn, xẹt nhanh lên hướng đỉnh, khoảnh khắc mất hút vào bóng đêm.
Cùng lúc ấy phía trên đầu của hai người xẹt nhanh qua mấy bóng đen, vì giữa bầu trời đêm đen kịt, hai người không sao phát giác được.
Tòa Sơn Tự Thiếu Lâm kiến trúc theo thế núi, tháp vũ nguy nga trùng điệp trước sau. Có nơi cao đến sáu bảy từng, quy mô hùng vỉ thật khó nơi sánh kịp.
Tuy đã vào khuya, nhưng đèn đuốc trên dưới tự viện vẫn sáng choang, chính điện, biệt điện vẫn khói hương nghi ngút.
Trong cảnh vắng lặng trang nghiêm ấy, đột nhiên có một bóng trắng thấp thoáng xuất hiện nơi tường cao của chái điện phía trái kế đến bóng thứ hai, bóng thứ ba. . . cứ từng bóng người nhanh như điện nhoáng vượt qua lớp tường cao.
Bất thần một cột đại thụ khẽ vang lên tiếng cành cây gãy “ rắc ” ! tiếp theo đấy là một cánh chim vỗ cánh bay vụt vào nền trời đen thẫm ré lên mấy tiếng oác oác xé toang bầu không khí tịch mịch uy nghiêm.
Từ sau gốc tối của chái điện liền đó vọt ra hai chú tiểu nhãy phóc lên bờ tường cao dáo dác quay nhìn khắp bốn phía, đoạn nhảy trở vào vị trí cũ.
Nín hơi im tiếng chờ động tịnh một lúc khá lâu sau, một bóng trắng mới khẽ thì thầm hỏi đồng bọn:
– Đại ca, lần trước đến Tung Sơn hội kiến cùng Huệ Nguyên đại sư đại ca còn nhớ rõ ông ta ở căn nào chăng ?
Bóng trắng thứ nhất liền gắt khẽ :
– Lão nhị sao mà nóng nảy quá thế, lần trước Huệ Nguyên đại sư ngụ tại Đạt Ma Viện, song gần đây nghe đồn ông đã tọa quan có thể là ở gần Tàng Kinh Các, chứ không đâu xa. . .
Long Điểu Kiếm Khách cũng là lão thứ hai trong bọn Thất Điểu, lắc đầu tỏ vẻ không đông ý :
– Theo tôi nhận thấy với cách lén lút đột nhập thế nầy, vạn nhất bị bọn họ phát giác, càng gây thêm phiền phức bất lợi. Tốt hơn là cứ đường hoàng đi vào, với tư cách bái kiến Huệ Nguyên đại sư, may ra. . .
Dạ Điểu Thần Ma cũng chính là bóng thứ nhất liền cười khẩy ngắt lơi :
– Huệ Nguyên đại sư đang tọa quan, lão nhị ngươi tưởng muốn gặp mặt dễ lắm hay sao? Theo ta nghĩ thì vượt qua khỏi dãy điện nầy chẳng bao xa là đến tòa Tàng Kinh Các, lão nhị rán ẩn nhẫn một chút !
Dứt lời, sáu người liền giở thuật khinh công nhảy sang chái điện, dán mình sát mái ngói, ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách phía trước mặt chẳng bao xa, có một tòa lầu cao vượt hẳn mái điện họ đanh núp độ ba từng hơn.
Đột nhiên trên tòa lầu cao vọi ấy, một khuôn cửa sổ mở toang ra rít kẹt lên một tiếng, và cùng theo đó, một bóng người xẹt nhanh ra ngoài.
Dạ Điểu Thần Ma vội xua tay ra dấu cho năm đồng bọn nằm sát xuống mái ngói ẩn kính thân hình. . .
Độ chốc sau, Dạ Điểu Thần Ma mới cẩn thẩn từ từ nhô đầu lên quan sát, bóng người khi nãy đã mất hút chẳng biết về hướng nào.
Đồng thời trên lầu cao nọ cũng đều tắt đèn cả, dường như kẻ trên lầu đã vào giừơng an giấc hoặc đã rời khỏi đi rồi !
Hổ Điểu Thần Tiên Thủ không dằn được thấp giọng nói :
– Lão đại nầy, tòa lầu kia có lẽ là Tàng Kinh Các đấy !
Dạ Điểu Thần Ma gật đầu :
– Phải đấy ! Song dường như bọn họ đã phát giác được chúng ta !
Lời chưa kịp dứt từ trên lầu cao nơi khuôn cửa sổ lúc này bỗng có ba ánh bạc sáng ngời lao xẹt ra.
Dạ Điểu Thần Ma hốt hoảng vội la khẽ :
– Mọi người cẩn thận ám khí đấy !
Sáu người vội vàng nhấc chưởng kình, chuẩn bị đánh rơi những món ám khí nọ.
Nhưng sự việc đã thoát ngoài ý liệu, ba luồng ám khí nọ lao về một phương hướng khác.
ánh thép chỉ thoáng ánh lên rồi mất hút, mọi vật lại trở về nếp im lặng cũ.
Dạ Điểu Thần Ma dạ hoài nghi nhủ thầm:
– Không lẽ Thiếu Lâm Tự còn phát giác ra bóng lạ khác nữa chăng? Nếu quả như thế, thật là cơ hội tốt để bọn ta đột nhập lên Tàng Kinh Các tìm nơi tọa lạc của Huệ Nguyên đại sư, hầu sớm hoàn thành mưu lược cho rồi !
Dạ Điểu Thần Ma đang lúc còn phân vân suy tính chợt từ trên lầu cao vọt ra ba bóng người, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.
Chẳng bao lâu sau liền vang lại mấy tiếng “ hự ” nặng nề rồi im hẳn không còn động tĩnh chi khác.
Dạ Điểu Thần Ma kinh ngạc khẽ buột miệng :
– Kẻ bí mật nào đó, chỉ ra tay trong khoảnh khắc đã kết liễu được ba nhân vật của Thiếu Lâm Tự, trình độ võ công ấy không phải là bực tầm thường.
Lão ngũ Lang Điểu Phi Hồng nóng ruột thúc giục :
– Chúng ta cứ xông lên là hơn nơiđây cũng chẳng an toàn gì !
Sáu người lặng lẽ men thao bóng tồi của mái nhà tiến dần đến bên lầu cao.
Báo Điểu Thiết Bút chợt thì thào cất lời :
– Báo mỗ thường nghe người đồn, Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự là nơi rồng nằm hổ núp, thế tại sao chẳng thấy có ai ra ngăn trở chúng ta cả, hay. . .
Lời nói của Báo Điểu Thiết Bút chưa dứt, bất thần thấy ngay một luồng sáng xanh, tỏa thành một vừng bông lửa giữa không trung, nhắm ngay hướng sáu người chụp xuống.
Dạ Điểu Thần Ma kiến thức rất rộng rải, lập tức hét to :
– Chết ! Mưa lửa ! Mau tránh ngay !
Sáu người vội vả tràn mình nhảy tránh, vừa vặn luồng mưa lân tinh rơi xuống ngay vị trí mà họ đã ẩn núp khi nãy.
Mái ngói nơi đó lập tức cháy bùng lên xanh lét một vòng chu vi rộng độ bốn thước của mái điện trong khoảnh khắc cháy biến thành tro.
Báo Điểu Thiết Bút xuất mồ hôi trán than thầm:
– Nguy hiểm thật !
Dạ Điểu Thần Ma lập tức ra lịnh :
– Đã bị bọn họ phát giác, chúng ta chỉ còn cách chia ra ba mặt tấn công. . .
Nhưng liền theo đó, sau lưng sáu người bổng vang lên một giọng nói già nua :
– A Di Đà Phật, nơi phật môn thanh tịnh, chẳng cùng thế nhân tranh chấp, cũng chẳng co kim ngân bảo vật, lại cũng có gái đẹp tài nhân, chẳng hiểu thí chủ phân ba mặt tập kích để làm gì ?
Không Trung Thất Điểu cùng giật bắn mình, quay đầu lại nhìn. . .
Sau lưng họ không đầy sáu thước, sừng sửng giữa bóng đêm uy nghiêm một lão tăng mày dài râu bạc, trên người một chiếc áo cà sa thủng thỉnh phất phơ theo gió đêm, đang lặng lẽ nhìn về phía họ.
Dạ Điểu Thần Ma vừa liếc sơ qua đối phương đã nhận ra vị hòa thượng nọ chính là Viên Ngu đại sư, sư đệ của chưởng môn Thiếu Lâm Viên Quang đại sư.
Đã biết rõ võ công của Viên Ngu đại sư, chỉ sút kém một mình Viên Quang đại sư mà thôi. Dạ Điểu Thần Ma bất thần phất mạnh tay áo, phóng ra vầng hào quang tua tủa như mưa bạc, xẹt thẳng vào đối thủ định với thế. . . phải của Viên Ngu đại sư một vết thương sâu hoắm máu bắn ra như suối !
Viên Ngu đại sư quá đau, buột miệng rú lên một tiếng cố nghiến răng nhịn đau, tay trái đảo nhanh ra một ngọn Đại La Kim Cang Quyền trả đũa Báo Điểu Thiết Bút.
Lập tức một lượng kình phong ào ra như thác cuộn. Báo Điểu Thiết Bút cả kinh vội phóng mình vọt tránh, nhưng vẫn chậm đi một bước, vai trái bị ngọn kình phong tạt ngang. Gã chỉ kịp “ hự ” lên một tiếng nặng nề và té ngồi trên mái ngói.
Dạ Điểu Thần Ma hốt hoảng rú lên :
– La Hán Triều Phật, một tuyệt kỷ của Đạt Ma mười chín thức, các ngươi tránh mau !
Lục Điểu Không Trung sở trường về môn khinh công, trừ Báo Điểu Thiết Bút đang thọ thương không thể nhảy tránh đi đâu được, kỳ dư năm người đều nhấc người vọt lên ba trượng cao, vừa vặn luồng kình phong hung mãnh quét xéo qua chân !
Cùng theo đó, Báo Điểu Thiết Bút rú lên một tiếng hãi hùng, thân hình bị lượng gió kình tung bổng lên cao và lăn tròn theo mái ngói.
Nguyên Ngu đại sư chắp tay lâm râm khấn niệm :
– A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, xin dung thứ cho đệ tử đêm nay phải đại khai sát giới !
Ngũ Điểu còn lại, từ nửa lưng đáp nhẹ trở xuống vây chặt lấy Viên Ngu đại sư vào giữa.
Dạ Điểu Thần Ma đôi mắt lóe ngời hung quanh sầm mặt rít lên :
– Tất cả hãy tiến lên để báo thù cho lão lục, tiên hạ thủ vi cường !
Viên Ngu đại sư nhẹ nhàng phẩy động cánh tăng bào, cuốn tất cả ám khí của đối phương vào chiếc tay áo rộng, trầm giọng niệm lên một tràng phật hiệu và nghiêm mặt cất lợi :
– A Di Đà Phật ! Nơi thánh địa của phật giáo, đâu để các ngươi tự do hung hăng được ? Khôn hồn thì cúi đầu chịu trói, may ra vì lượng từ bi của đức phật, lão tăng đây cho một đường sinh tồn. . .
Té ra Dạ Điểu Thần Ma cùng đồng bọn sáu người, đều dùng lụa trắng bao mặt, nên Viên Ngu đại sư không sao nhìn ra bọn chúng là ai.
Nhìn thấy ám khí của mình phóng ra, như đá con chim sâu trong biển cả, Dạ Điểu Thần Ma không khỏi lặng người khϊếp hãi.
Long Điểu Kiếm Khách trước tình thế không thể dừng, hú khẽ lên một tiếng, tay rút soạt trường kiếm ra khỏi vỏ, lia thẳng vào Viên Ngu đại sư.
Dạ Điểu Thần Ma cũng đồng thời quát to một tiếng, đảo nhanh ra một quyền.
Viên Ngu đại sư vội thoát người tránh sang một phía tay phải quật chéo ra một chưởng đón thẳng vào thế quyền của Dạ Điểu.
Nhưng ngay khi ấy, Lang Điểu Phi Hồng đã nhanh nhen nhấc cao song chưởng và đẩy mạnh trở ra.
Trước thế công liên hợp của ba tay địch thủ. Vien Ngu đại sư không khỏi rúng động trong lòng, vừa định phóng tên báo hiệu cầu cứu. Báo Điểu Thiết Bút đứng hờm s½n nơi cánh hữu đã nhanh hơn một bước, ngọn thiết bút trên tay sau tiếng rít gió rợn người, đã cắm phập vào vai.
Lồng trong tiếng quát, sáu người nhất tề xuất thủ liền công trong khoảnh khắc, chưởng ảnh sóng vờn từng đợt phủ xô, ánh kiếm giăng giăng dường lưới bạc, khiến Viên Ngu đại sư chống đở chẳng hở tay.
Hai mưoi hiệp giao tranh, Viên Ngu đại sư đã dần dần tỏ ra núng thế chẳng kham.
Long Điểu Kiếm Khách liên buông ra giọng cười âm trầm:
– Lão giặc trọc, hôm nay là ngày tận số của ngươi.
Trường kiếm trên tay y theo câu nói càng thúc nhanh lúc trên lúc dưới, nẩy lộn dọc ngang như giao long uốn khúc, tuyệt chiêu liên miên thi thố như bất tuyệt.
Viên Ngu đại sư võ công dù cao thâm, nhưng trước thế quần công của năm tên địch thủ, đều chẳng phải là hạng tầm thường. Viên Ngu đại sư dù có tài thông thiên quán địa cũng khó có thể đương cự nổi.
Loáng mắt sau bamươi chiêu qua tay, Viên Ngu đại sư càng đấu càng khϊếp hãi trong lòng, vội rống lên một tiếng cực to với chiêu tuyệt kỷ đẩy lui Lang Điểu Phi hồng sang một bên, thừa chổ trống, nhấc mình nhảy thoát khỏi vòng vây !
Long Điểu Kiếm Khách gầm lên như cọp đói :
– Tên giặc trọc định chạy đâu ? Hãy nếm thử một kiếm của ta !
Miệng thét trường kiếm đã thoát khỏi tay thay ám khí lao vèo về phía lưng địch thủ !
Viên Ngu đại sư đang bận tâm vì ý định thoát thân cứ cắm cổ mong phóng đi cho nhanh quên đi việc phòng vệ phía sau lưng, kịp khi nghe tiếng xé gió, hỏang hốt xoay nhanh người lại hầu đối phó, vừa vặn mũi kiếm lao nhanh đến và cắm phập vào ngay lồng ngực. . .
Sau một tiếng rú thảm thiết, người ông đã ngã vật ra sau và lăn tròn xuống mái ngói. .
Long Điểu kiếm Khách ngửa mặt cười lạnh nhạt :
– Gọi là cao thủ Thiếu Lâm Tự mà té ra tài nghệ chỉ có thế thôi à ?
Thanh âm vừa thoát vào không khí bất thần nơi góc mai phía trái vọng lên một chuổi cười sang sảng :
– Chư vị thí chủ đêm khuy dám mạo xông đến Thiếu Lâm lại còn được được bình tĩnh như thế lão tăng đây rất khâm phục !
Long Điểu Kiếm Khách vội quay phắt người lại, thấy nơi góc mái phía tả, có ba bóng người cao lớn, đang chầm chậm tiến lại, bước đi nhẹ nhàng như cỡi sóng, vờn mây, tuy đi trên mái ngói, nhưng chẳng hề vang lên một tiếng động.
Tuy thầm giật mình khϊếp hãi, Long Điểu Kiếm Khách cũng cố dằn giọng quát to :
– Lũ giặc trọc đến đây chịu chết phải chăng ?
Vị lão hòa thượng đi đầu liền than dài một tiếng và cất lời :
– Lão tăng chậm đến một bước. Viên Ngu đại sư đành táng mạng dưới tay thí chủ, đủ thấy kiếm pháp của thí chủ chẳng phải tầm thường, bần tăng xin tặng lại người một kiếm chúng ta trên kiếm thuật trao đổi đôi chiêu thử xem ?
Dứt lời, tay phải khẽ nhấc lên, một ánh thép lạnh người liền thoát khỏi tay bay ra nhanh như làn chớp xẹt.
Long Điểu Kiếm Khách vội giơ tay ra đón lấy trường kiếm, thần tình không khỏi rúng động kinh mang.
Giữa thời gian mà gã giơ tay ra đón kiếm, ba vị hòa thượng nọ đã xê mình nhích bước tiến lên.
Long Điểu Kiếm Khách trầm giọng hỏi :
– Ngươi định khiêu chiến một mình lão phu phải chăng ?
Vị lão tăng đi đầu lạng lùng đáp lại :
– Phật gia thường giảng cứu về nhân quả và báo ứng ! Thí chủ đã gϊếŧ chết Viên Ngu đại sư, món nợ máu ấy phải từ trên bản thân thí chủ thu hồi !
DạĐiểu Thần Mavụtlóelên một ý niệm, vội dùng phương pháp truyền âm nhập mật bảo Long Điểu Kiếm Khách :
– Bốn người hãy ở đây cầm chân bọn hòa thượng Thiếu Lâm Tự, để mình ta đột nhập vào Tàng Kinh Các, tìm nơi tọa quan của Huệ Nguyên đại sư, hầu sớm thi hành kế hoạch.
Long Điểu kiếm Khách kín đáo gật đầu, loang kiếm quát to :
– Lũ trọc đầu vô dụng kia, ba ngươi cứ việc xông lên tiên hơn !
Gã định thu hút sự chú ý của ba người, để Dạ Điểu Thần Ma tiện bề lẻn đi hành sự
Quả nhiên, ba vị hòa thượng nọ đang nóng lòng vì cái chết của Viên Ngu đại sư, thấy Long Điểu Kiếm Khách ngông cuồng tự thị như thế, không khỏi lửa giận ngùn ngụt sôi trào, cùng quát to lên một tiếng, nhẩy bổ đến liên công.
Long Điểu Kiếm Khách nhờ vào kiếm thuật mà nên danh trên võ lâm, trước thế hùng hổ của đối phương, chẳng chút tỏ ra nao núng, hú lên một tiếng dài thị uy, giở ngay kiếm pháp “ Phục Ma Cửu Thức ” từng thức một tiếp nối bay ra. . .
Thoáng mắt đã năm chiêu qua tay, giữa vầng hào quanh nhấp nhoáng chẳng ngừng, bốn bóng người xoay tít vào nhau quay tròn như chong chóng, không sao phân biệt được ai với ai !
DạĐiểu Thần Mathấy mưu cơ đã thành tựu, rón rén luồn khỏi mái ngói, nhảy vọt về hướng Tàng Kinh Các.
Lôi Điểu Kiếm Khách thấy Dạ Điểu Thần Ma đã an toàn rời đi, liền nghĩ ra được một kế, gã vụt hú lên một tiếng thật to, kinh động khắp bốn hướng núi rừng.
Tất cả phòng ốc của Thiếu Lâm Tự lập tức đèn đuốc sang choang, tiếp theo đó vô số hòa thượng từ bốn bên tám bề ùn ùn vũ lộng khí giới nhảy bổ đến trận trường.
Chỉ loáng mắt sau đã có hơn hai mươi tên hòa thượng trung niên, tướng tá vạm vở, hiện diện trên mái ngói.
Bọn họ đều là những cao thủ kiệt liệt trong hàng đệ tử đời thứ ba của Thiếu Lâm Tự.
Lôi Điểu khϊếp Hồn vội lớn tiếng gọi ba đồng bọn :
– Chúng ta mau bày thành “ Điểu Vỏng ” tóm cả bọn chúng vào một lưới là xong.
Long Điểu Kiếm Khách đang giao đấu kịch liệt cùng ba tăng, nghe thế vội tung mình thoát ra khỏi đấu trường, tham gia vào một trong bốn phương vị của đồng bọn, và bắt đầu chạy vòng quanh.
Trong đám đệ tử của Thiếu Lâm, có đôi người đã khá từng lịch duyệt giang hồ, vừa nhác thấy trận thế, hỏang hốt kêu lên :
– Tuyệtkỷ Điểu Vỏng ! Tránh mau !
Quần tăng đều rầm rộ nhảy tránh ra bốn phía, những kẻ động tác hơi chậm hơn một chút, liền bị ngay màn lưới ngăn lại, không sao xông ra được.
Họ hốt hoảng cùng nhấc mắt nhìn lên, thấy giữa không khí lờ mờ như có một mảng lưới to màu trắng từ từ chụp xuống.
Lúc ấy, bên ngòai tốc độ chạy vòng quanh của bốn Điểu càng lúc càng nhanh, cơ hồ không sao nhận ra bóng người, mà chỉ còn là bốn vệt dài xam xám loang loáng lướt qua tầm mắt, và kình phong từ bốn phía như sơn nhạc dần dần khép hẹp lại khiến đám tăng chúng còn kẹt lại giữa giòng, cảm thấy nghẹn cả hơi thở.
Bọn họ không khỏi cuống quít hãi hùng, lủi đông lủi tây, nhưng rút cuộc không sao xông thoát khỏi vòng vây.
Bổng nhiên, từng loạt âm thanh lịch bịch không ngớt vang lên giữa trận cuộc, độ hơn mười tên Thiếu Lâm đệ tử bị phải màn Điểu Vỏng chụp, thi nhau ngã lăn quay trên mái ngói.
Bọn họ cùng cảm thấy xương cốt châu thân và tứ chi như bị muôn ngàn sợi lưới vô hình bó chặt không sao động đậy được.
Long Điểu Kiếm Khách đắc ý buông lên một chuổi cười âm trầm :
– Giờ đây thanh trường kiếm trên tay lão phu chỉ cần nhấc lên cao, và một chiêu tuyệt kỷ theo lưỡi kiếm thoát ra từ trên bổ mạnh xuống. . .
Long Điểu Kiếm Khách hớt hải kêu lên :
– Trời ! Đông Hải Đồ Kinh ! ối ! . . .
Sau tiếng thét hãi hùng và đứt đọan ấy, thân hình Long Điểu đã bị rớt từ trên xuống dưới thanh hai mãnh, giãy tê tê trên mái ngói, máu bắn vung vải khắp nơi !
Tọa Điểu Kim Cang chẳng nỡ nhìn, vội quay đầu đi nơi khác.
Hoa Sĩ Kiệt mặt như sương lạnh quét mắt nhìn khắp tam Điểu còn lại, lanh lảnh cất lời :
– Kẻ nào còn nhúc nhích, hãy nhìn Long Điểu mà làm gương !
Tam Điểu còn sống sót sắc mặt đều lộ vẻ kinh hoàng đứng trơ ra một chỗ, chẳng ai dám nhích động thân hình, Hoa Sĩ Kiệt uy nghi giơ tay chỉ vào mảng lưới, đanh thép tiếp lời !
– Mau thả những hòa thượng trong lưới ra, bằng không, hừm ! . . .
Tam Điểu qua cơn hãi hùng đã có phần định tỉnh lại tinh thần. Lão thấy Lôi Điểu Nhϊếp Hồn trợn mắt gầm lên :
– Ranh con đừng có tự phụ ngông cuồng quá thế, hãy nếm thử một quyền của ta xem !
Liền theo tiếng nói, một quyền đã lao nhanh ra như sấm sét !
Hoa Sĩ Kiệt lại hừ to một tiếng, không tránh né mà lại sấn tới, thế kiếm nhanh nhẹn quét ngang. . .
Lão tứ Hổ Điểu Thần Tiên Thủ thấy thế nguy cho đông bọn vội phất mạnh tay áo, lập tức từ bên trong bay vọt ra hai luồng sáng lạnh xạ thẳng về phía đối phương. . .
Hoa Sĩ Kiệt chợt nghe sau lưng có hơi gió lạ, hốt hoảng chẳng kịp xoay người vội phất chéo đôi tay áo trở ra sau. . .
“ ¤i chao ” Sau tiếng rú gào thảm thiết, một bóng người lăn tròn theo mái ngói và rơi đánh phịch xuống đất.
Lôi Điểu Nhϊếp Hồn thấy đồng bọn Hổ Điểu Thần Tiên Thủ bị tử thương, rúng động cõi lòng, chiêu thế không khỏi chậm lại phần nào, ánh kiếm trên tay Hoa Sĩ Kiệt đã như ánh chớp xỉa tới.
Lôi Điểu hoảng hốt vọt lui ra sau, bất thần đạp phải mảnh ngói bể, sụp chân té ngồi trên mái nhà.
Một ánh kiếm lập tức lóe lên và tắt hẳn. Lôi Điểu thét lên một tiếng đau đớn bả vai trái luôn cả cánh tay bị xỉa lìa khỏi thân hình.
Lang Điểu Phi Hồng sợ đến hồn vía chẳng còn, quay đầu chạy ngay. Hoa Sĩ Kiệt cười lên ghê rợn :
– Ngươiđịnh chạy điđâu ?
Trường kiếm đồng thời thoát khỏi tay lao thẳng tới trước, Lang Điểu Phi Hồng chay chưa được mấy bước đã ngã xấp xuống, lăn tròn xuống mái ngói, sau một tiếng rống như sói tru, mũi kiếm đã từ phía lưng đâm thấu ra trước ngực.
Hoa Sĩ Kiệt xe bước nhích lên, nhổ thanh trường kiếm ra khỏi thi hài đối thủ, dùng đế giày lau sơ vết máu nơi mũi kiếm đoạn trầm giọng hỏi những hòa thượng đang đứng vây quanh :
– Huệ Nguyên đại sư của các người hiện giờ ở đâu ?
Một gã hòa thượng trong bọn chắp tay cung kính đáp :
– Sư thúc tổ chúng tôi hiện giờ ở dưới thạch thất Tàng Kinh Các, thí chủ tìm người để làm gì ?
Hoa Sĩ Kiệt nói giọng nghiêm trang :
– Tôi đi cứu người, chư vị hãy mau dẫn đường kẻo trễ !
Và chẳng kịp chờ đối phương đáp lại, chàng đã thoắt người phóng thẳng về hướng Tàng Kinh Các.
Nhắc lại Dạ Điểu Thần Ma lợi dụng quần tăng mãi đổ dồn tinh thần vào cuộc giao tranh trên mái điện ngoài, lão rón rén tiến dần đến bên Tàng Kinh Các, núp mình dưới hiên, ghé mắt nhìn vào, thấy bên trong lặng lẽ như tờ chỉ có một lão tăng đang nhắm mắt tịnh tọa gữa phòng.
Nhìn kỷ vị tăng già ấy không phải là Huệ Nguyên đại sư, Dạ Điểu Thần Ma thầm suy trong lòng :
– Lão trọc già này có lẽ là người thủ quan, muốn đột nhập vào lầu, tất phải thủ tiêu lão ấy trước mới được.
Nhưng gã không khỏi hoài nghi lưỡng lự, vì Tàng Kinh Các là một nơi trọng yếu của Thiếu Lâm, lẽ đâu lại canh phòng sơ hở đến thế ?
Lão tăng nhân trước sau vẫn im lìm ngồi ngây như tượng gổ, sắc thái lắng trầm dường như đang nhập định hoàn vô.
Dạ Điểu Thần Ma nằm im quan sát động tịnh một hồi, thấy đâu đấy vẫn im lặng, lòng càng nghi ngại vu vơ.
Nhưng thời gian cấp bách không cho phép gã chần chờ đắn đo, tay phải quả quyết nhấc lên, một ánh thép lạnh ngời theo đó lao ra như tên bắn. . .
Phụp ! . . .
Một âm thanh rợn người, mũi ám khí cắm sâu vào giữa bai huyệt “ Cự Khuyết” và “ Kiếp Giáp ” trên vai lão tăng nọ.
Thế nhưng, thân hình lão tăng không một chút lắc lư nhúc nhích, vẫn nhắm mắt ngồi yên như chẳng hềhay biết !
Dạ Điểu Thần Ma đã từng lịch lãm chốn giang hồ, nhưng chưa bao giờ gặp qua một trạng thái lạ thường như thế !
Loại ám khí “ Xuyên tâm thích ” trên tay gã, là một vật vô cùng sắc bén, chất độc lại vô song thế tại sao ghim lên thân hình lão tăng nọ, lại không thấy một phản ứng gì hết, chẳng khácnhư thỏiđáchìm sâu giữavòng biển cả !
Gã băn khoăn thâm nghĩ :
– Dù cho võ công của lão tăng này có cao siêu bực nao, thân hình có rắn như kim cương bất hoại đi nữa, cũng không thể chịu nổi một mũi “ Xuyên tâm thích ” của ta, nhất định bên trong phải có nguyên do.
Dạ Điểu Thần Ma đảo mắt quan sát địa thế khắp gian phòng, đoạn bạo gan phóng mình nhảy vào.
Thân hình gã chưa tới, chưởng phong đã thoát ào ra trước tấn công. . .
Phịch ! . . . Một tiếng vang ngắn gọn thân hình vị tăng nhân nọ đã theo tay ngã xuống sân lầu. . .
Dạ Điểu Thần Ma lập tức xe mình tiến lên, gã bổng thở phào một tiếng nhẹ nhỏm, và tự bật cười :
– Té ra là một tượng cây được hóa trang rất khéo !
Giữa phút giây mà bàn tay sắp chạm lên tượng cây nọ, đột nhiên một tiếng rít “ken két ” lạ lùng vang lên, tượng cây vùng đứng dậy, và hai cánh tay quều quào giương nhanh ra như chiếc máy siết lấy cần cổ kẻ trước mặt.
Dạ Điểu Thần Ma giật mình sợ hãi, vội lạng người tránh đi, nhưng đã muộn !
Trọn chiếc cổ gã, đã lọt gọn vào hai bàn tay bằng gỗ cứng vô tri, tựa như hai gọng kềm thép càng lúc càng siết chặt.
Dạ Điểu Thần Ma trong cơn cấp bách, liều mạng tống ra một chưởng vổ mạnh lên đỉnh đầu tượng cây !
“ Bịch ” lên một tiếng, bàn tay gã tê chồn và dội lại. Gã cảm thấy như đánh lên một thỏi sắt chứ không phải là khúc cây.
Và như được cơ quan thúc động thêm, hai cánh tay của hình cây nọ càng siết chặt, siết chặt. . .
Dạ Điểu Thần Ma chỉ còn nước trợn mắt kêu ằng ặc như chó bị ngộp hơi, chắc lưởi thè cả ra bên ngoài miệng.
Bất thần, không biết từ đâu đến một ngọn chưởng với một lực đạo vô cùng hùng hậu, đập thẳng vào đôi cánh tay tượng cây.
Rắc ! . . .
Mảnh cây vụng bắn văng tung tóe, tượng gỗ bật văng qua một phía, và đôi cánh tay gỗ siết chặt chiếc cổ Dạ Điểu Thần Ma gãy lìa thành mấy khúc, rơi lỏng chỏng trên mặt đất !
Dạ Điểu Thần Ma kinh ngạc vội xoay người lại xem vị ân nhân của mình là ai?
Trước mặt gã sừng sửng một quái nhân áo xanh, không biết xuất hiện từ lúc nào ?
Dạ Điểu Thần Ma giật mình sửng sốt há miệng vừa định kêu lên chợt thấy quái nhân áo xanh khoát tay ra dấu và kề miệng vào tai gã khẻ thì thầm đôi câu gì đó.
Dạ Điểu Thần Ma không ngớt cười khe gật đầu và lắc mình phóng tọt xuống thạch thất nơi dưới lầu.
Vừa tiến đến gần gian thạch thất, từ sau lưng bất thần vang lên một tiếng quát to :
– Đứng lại !
Dạ Điểu Thần Ma giật mình khựng bước, vừa định xoay lại phát chưởng tấn công, nhưng chưa kịp ra tay, một tiếng rú khủng khϊếp ré lên, tiếp theo đó là xác một tên hòa thượng trung niên té nhào xuống mặt đất.
Dạ Điểu Thần Ma quay đầu nhìn lại, chỉ còn kịp thấy chiếc lưng của quái nhân áo xanh thoắt mất vào trong bóng tối !
Được người ngầm hộ trợ một cách đắc lực. Dạ Điểu Thân Ma càng vững lòng tin, theo đúng với chỉ thị của quái nhân áo xanh sắp bày, gã bỗng lăn tròn dưới đất rú lên mấy tiếng thảm thiết, vừa lăn vừa bò xông thẳng vào bên trong thạch thất.
Từ giữa gian thạch thất tối mù, lập tức ngời lên hai luồng nhãn tuyến sáng rực như ánh chơp chiếu thẳng về phia gã, đồng thời một giọng trầm ấm vang lên :
– Aiđấy !
Dạ Điểu Thần Ma vội kéo nhanh vuông lụa bao mặt xuốn hớt hải kêu lên :
– Đại sư, tại hạ là Dạ Điểu Thần Ma Hoa Phong đây, tại hạ bị. . . người đả thương. . .
Vị ngồi trên giường cây giữa thạch thất, chính là Huệ Nguyên đại sư, vị lão tăng duy nhất còn sống sót của Thiếu Lâm.
Không đợi đối phương kịp dứt lời, Huệ Nguyên đại sư kinh ngạc kêu ồ lên một tiếng hỏi dồn :
– Hoa thí chủ đấy à ? Vì sao lại ra nông nổi thế này ?
Cùng với lời nói, tay đạo bào ông phất khẽ tới trước, lập tức một luồng kình lực âm nhu thoát ra, nhấc bổng thân hình Dạ Điểu Thần Ma để lên giường cây cạnh chỗ mình.
Dạ Điểu Thần Ma khe khẽ rêи ɾỉ cất lời:
– Tại hạ trước đây mấy ngày nghe lóm được một tin bất lợi vội vã đêm ngày vượt lộ trình đến đây để thông báo cho đại sư rõ, bất ngờ giữa đường bị giáo đồ Bình Thiên Giáo đuổi theo sát hại, sáu anh em tại hạ đều bị độc thủ bỏ mình, chỉ có tại hạ còn. . .
Gã thốt đến đây lại càng rên lên dữ dội, thở hổn hển từng cơn vờ như rất mệt không sao thốt tiếp.
Huệ Nguyên đại sư thần sắc lộ đầy kinh ngạc, sốt ruột gạn hỏi:
– Bình Thiên Giáo? Trên giang hồ chưa từng nghe tên phái ấy bao giờ. Thí chủ bị thương nơi nào? Cũng may là bần tăng tọa quan vừa viên mãn, để lão tăng khám thử vết thương ra sao.
Huệ Nguyên đại sư vừa nói vừa nhích dần thân hình sát gần Dạ Điểu Thần Ma.
Chỉ chờ có thế, Dạ Điểu Thần Ma bất thần tung người nhảy dậy, đôi tay nhanh như chớp điểm thẳng liên tiếp vào năm đại huyệt: á huyệt, Tàng huyệt, Linh Đài, Mạng môn và Thiên hoàn của Huệ Nguyên.
Huệ Nguyên đại sư liên tiếp hự lên những tiếng đau đớn, rũ người nằm co quắp trên giường không phương động đậy.
Dạ Điểu Thần Ma buông lên một chuỗi cười đắc ý, với tay rút soạt trường kiếm sau lưng, chầm chậm dí thẳng vào yết hầu vị lão tăng.