Ma Hả Chơi Luôn - Phần 35
“Em mơ thấy trong một rừng cao su ở Biên Hòa.”
“Có phải nó có liên quan tới một cô vũ nứ tên Đỗ Nga không?”
“Hình như vậy, em cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng cô bạn học em nói là quen anh, vì em từng kể cho cô ta nghe anh đã cứu em trên sông Saigon. Bởi vậy cô ta mới nhờ em cám ơn anh, đã xây mộ cho nàng; cô ta rất cảm động chẳng phải chỉ vì ngôi mộ đó không thôi, mà cô ta biết được anh rất nghèo, số tiền xây mộ cho cô ta là tất cả tiền dành dụm từ bao lâu nay. Có phải chuyện đó có thật như thế không anh?”
“Phải rồi, quả có chuyện đó, nhưng đó chỉ là do anh tự nguyện thôi, có gì đâu mà ơn với nghĩa.”
“Như thế giấc mơ lại là sự thật rồi sao. Thật là một nghĩa cử cao thượng, với anh thì thi ân bất cần báo, nhưng người chết cũng phải nhớ ơn muôn kiếp.”
Hai người ăn uống no nê, Xuân Nhi cầm tay Chung ân cần nói:
“Anh ơi, anh có thẩ cho em biết ngôi mộ của bạn em ở đâu không?”
“À gần quân Trường Bộ Binh Thử Đức. Nơi này phong cảnh rất đẹp và nên thơ nữa.”
“Anh dắt em tới đó đi.”
“Chi vậy?”
“Em muốn thăm mộ cô ta.”
“Thăm mộ à, tại sao tựnhiên em lại muốn đi thăm mộ nàng?”
“Xuân Nhi và em vô tình trùng tên nhau, hai đứa lại học chungmột lớp. Nàng chết đi tức tửi, đêm về báo mộng cho em mà không tới mộ nàng thăm sao cho phải.” Nói xong nàng nhìn đồng hồ rồi ngước lên. “Bây giờ cũng còn sớm mà, chúng mình tới đó nghe anh.”
“Nếu em muốn chúng mình đi có gì trở ngại đâu.”
Xuân Nhi mừng rỡ, nàng chồm qua hôn nhẹ trên má chàng thực nhanh. Thanh toán xong tiền ăn, Xuân Nhi theo sự chỉ dẫn của Chung lái xe đi ngay. Gió xa lộ thực mát, thổi lòa xòa mớ tóc qua mặt Chung, mùi thơm da thịt đêm nào trongcơn mộngngủ với người đẹp trên chiếc giường Hồng Kông pháng phết.
Chung lâng lâng không hiểu mình đangnằm trongmộnghay thực. Người đẹp này là cô gái chàng cứu trên sông, bây giờ lại là bạn của nạn nhân chết trong án mạng trong rừng cao su Biên Hoà. Nàngcũng lại trùngtên với nạn nhân nứa, ôi ? sao mà lắm cái trùnghợp nhưeó sựxếp xắp huyền diệu nhưvậy được. Xe bắt đầu đi vào con đường làng, con đường đất đỏ gập ghềnh thật khó đi. Xuân Nhi phải chú hết tâm trí vô việc lái xe, có khúc đường cành cây hai bên cọ vô thành xe kêu xào xạt. Nhưng chỉ một lúc sau, con đường rộng rãi hơn vàxe đã ra tới một khoảngđất trốngsát mé ruộng.
Chung chỉ tay sang bên tay phải bảo Xuân Nhi.
“Đã tới nơi rồi, chúng mình xuốngxe ởđây đi bộ chút xíu vô trong thôi.”
Vừa bước xuống xe, Chung để ý tự nhiên mặt Xuân Nhi tái xanh lại.
“Xuân Nhi, bộ em không được khoẻ à?”
Xuân Nhi cố lấy lại vẻ tự nhiên, lắc đầu:
“Dạ không, em có gì đâu.”
Trên con đường nhỏ ven theo bờ ruộng, Xuân Nhi ép sát vô mình Chung, nàng nắm chặt tay chàng như sợ trượt chân té xuống ruộng.
“Tại sao anh lại chôn nàng nơi đây?”
“Cô bạn em bị sát hại một cách thê thảm, nhất là nàng lại khôngcó thân nhân nào lo bênh vực. Sống đã vầy, chết đi không lẽ chẳng có được một ngôi mả đẹp đẽ hay sao.”
Xuân Nhi nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh xài bao nhiêu tiền rồi?”
“Tiền phải xài thì xài thôi, miễn sao cho đúng chỗ là được rồi.”
Hai người trò chuyện, đi một quãng, qua ngôi miếu nhỏ bên một cây đa cổ thụ, Chung chỉ một ngôi mộ, xây tô thật đẹp, eó cả một chậu bông phía trước, nói:
“Mộ bạn em đó.”
Chung quay lại, chàngngạc nhiên thấy mặt Xuân Nhi càng xanh sao hơn, sắc diện thay đổi hẳn, liền hỏi:
“Em sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?”
Xuân Nhi lắc đầu, nàng cố mỉm cười.
“Em có sao đâu, nhưng em với bạn em là hai đứa tâm giao, thân nhau ngay từ nhỏ, nay cô ta lià đời, mỗi người một nẻo; làm sao thấy mộ bạn mà không bùi ngùi xúc động được.”
Chung cũng bùi ngùi cho người xấu số, chàng nắm tay Xuân Nhi như để an ủi nàng, bớt u sầu.
“Chuyện đã qua rồi, em có buồn cũng thế thôi. Người đã chết rồi không thế nào sống lại được. Nay nàng đã yên tâm nằm đây an giấc ngàn thu rồi. Thôi thì cũng là một.. kiếp người ?”
Xuân Nhi đi yòng quanh ngôi mộ, nàng quan sát thật tỉ mỉ mọi nơi, mọi chỗ. Chung thông cảm tâm trạng của Xuân Nhi nên đứng lặng nhìn nàng, không nói một tiếng nào. Xuân Nhi đi một vòng rồi tới phía trước, vuốt ve chiếc mộ bia; nàng đọc nho nhỏ hàng chứ khắc trên đó:
“Mộ của một thiếu nữ vô danh”
Nàng than: “Người đã chết thê thảm như thế mà nay tên tuổi cũng không dược khắc trên mộ bia thì kể cũng đau lòng làm sao!”
Chung liền giải thích:
“Thật ra anh cũng muốn khắc tên tuổi cho người quá cố, nhưng lúc làm mộ bia này hấp tấp quá; hơn nữa cảnh sát lại nói tên tuổi của cô ta còn phải điều tra lại, vì giấy tờ tùm lum quá, chưa xác định chắc chắn được.
“Nhưvậy có nghĩa là hồn của cô ấy là cô hồn vô chủ?”
Chung đứng sát vô nàng, hỏi:
“Nhưng cô ta là bạn em, vậy em có biết tên tuổi và thân nhân của nàng ra sao không?”
“Xuân Nhi không những trùng tên với em mà cũng chẳng có thân nhân gì như em vậy, thân thế cô ấy chẳng khác em chút nào.”
“Nói như vậy, nghĩa là cô ấy khi còn sống cũng phải sống lẻ loi một mình à?”
“Dạ, cũng vì thếmà em muốn xin anh một đặc ân cho cô ta.”
“Em nói gì nghe khách sáo quá vậy, cho anh biết đi.”
“Dù khi sống anh không biết cô ấy, nhưng khi chết oan như vậy lại có duyên được anh bỏ tiền ra lo cho mồ yên mả đẹp, thiết tưởng cho tới người chồng trăm năm đầu bạc cũng chỉ có thể lo tới thế mà thôi.” Hình như Xuân Nhi rất xúc động khi nói tới đây; môi nàng run run, ngừng một lát lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp: “Bởi vậy khi làm lại cái bia, ngoài tên người quá cố là Lê Xuân Nhi còn phía người lập mộ nên để tên anh vô nữa.”
Chung sửng sốt, la lên:
“Tên anh… sao lại là tên anh?”
Xuân Nhi gật đầu nói:
“Phải, khắc tên anh trên tấm bia.”
“Nhưng khắc thế nào chứ?”
“Bên trên hàng chữ: Vợ yêu qúi Lê Xuân Nhi chi mộ, bên dưới : Chồng Nguyễn Văn Chung lập. “
Chung lui lại phía sau một bước, từ sửng sốt tới hoảng hốt vì đề nghị táo bạo của Xuân Nhi, chàng run run hỏi:
“Như vậy… như vậy… anh đã đương nhiên trở thành chồng của cô bạn học em rồi à! Làm sao eó thể như thế được… như vậy không được đâu, không được đâu.”
Xuân Nhi nhìn Chung như van lơn.
“Tại sao không được, cô ta cầu xin anh mà. Nếu anh làm được như lời cô ta yêu cầu thì chắc chắn ở trong ngôi nhà mồ này cô ta sẽ không còn là cô hồn vô chủ nữa.”
Chung ngần ngừ một lúc lâu mới nói được:
“Anh chưa cưới vợ và bạn học em cũng không phải là vợ anh, khắc tên anh và nàng như thế lên mộ bia đâu được.”
Xuân Nhi buồn bã, nói như khóc:
“Anh đã tử tế chôn cất cô ấy, tại sao lại không khắc tên như người chồng cho trọn tình giúp đỡ. Hơn nữa anh vẫn có quyền đi cưới bất cứ cô nào làm vợ mà, nàng đã chết rồi còn lo gì. Riêng Lê Xuân Nhi ở dưới suối vàng cũng biết ơn anh.”
Chung cúi đầu, chân di di trên lớp cỏ dưới đất, chàng thấy chưa bao giờ phải quyết định một điều gì khó khăn như việc này. Xuân Nhi đứng thật sát vô mình chàng, Chung cảm thấy hơi thở nàng dồn dập, nóng hôi hổi truyền qua thân thể chàng. Nàng từ từ ngả đầu vô vai chàng, hình như nàng cũng đang trong cơn xúc động tột cùng.
“Anh ơi… Xuân Nhi đã báo mộng cho em cầu xin anh như vậy, không lý anh không thương tình nàng một chút nào hay sao. Em cũng van xin anh nữa.”
Chung vòng một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Xuân Nhi. Gió bắt đầu thổi lành lạnh, bóng tối tràn lan, tiếng côn trùng cũng cất lên nghe ai oán, Chung thì thầm như nói vào một nơi thật xa xăm…
“Được rồi Xuân Nhi ơi, anh sẽ làm như lòng em mong muốn.”
Xuân Nhi nghe Chung nói, nàng hớn hở, đôi má ửng hồng, cặp mắt long lanh tình tứ, nàng nói thực cảm động: “Anh Chung ơi… em đội ơn anh; việc này sẽ làm Xuân Nhi mát lòng nơi chín suốì. Trời đất sê phù hộ anh càng ngày càng khấm khá hơn.”
Chung cười gượng gạo.
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện được trời đất trả ơn cái gì anh nghĩ là đúng thì anh làm, giúp được ai thì anh giúp, cũng chẳng nề hà gì người hay ma.” Hình như Xuân Nhi muốn nói gì thêm, xong nàng lại im lặng rồi chuyển qua ý khác: