Nội dung truyện
Trong khi hai em trai bận rộn tháo gỡ mối nguy, Vương đi xem xét một lượt các phòng tuyến xung quanh liên minh. Vừa quan sát, gã vừa trăn trở về sự sống còn của mảnh đất này. “Chúng đã dám dùng tới thứ vũ khí hủy diệt như hạt nhân! Vậy còn gì mà không dám làm nữa đây? Đế tạm thời không thể ngừng thời gian, ai sẽ ngăn chặn những vụ như thế này? Rồi sẽ còn những đợt tấn công tới mức nào? Bây giờ các liên minh khác nếu không tan vỡ thì cũng đang co cụm lại tự tìm cách tồn tại, không có ai để mình hợp tác cả. Bắt tay với nước lớn? Không, 7 nước đều đã bị chủ nghĩa đế quốc thôn tính, dân chúng họ bị che mờ mắt, giờ đây bắt tay với kẻ nào cũng sẽ thành mồi ngon cả thôi!”
Càng nghĩ, Vương càng đau đầu không có cách giải quyết. Chợt đầu hắn nảy lên một ý tưởng: “Hay là trở về nhà thờ họ? Có thể lắm, đó là nơi sức mạnh của ba anh em ta được truyền lại và phát triển. Có thể bà cô cô già khó tính sẽ biết điều gì đó chăng?”
Nghĩ là làm, Vương ngoặt tay lái phóng về hướng nam. Nhà thờ họ Lý – nơi ba anh em họ được nuôi dưỡng và trưởng thành – giờ đây là niềm hy vọng lớn lao nhất của hắn.
Chiếc Vinfast đỗ xịch trước bụi tre gần một lò gạch cũ. Từ đây, Vương phải xuống xe đi bộ men theo bờ ruộng nhỏ, cách xa so với con đường làng. Đứng trước cánh cửa to nặng hàng vài tạ, hắn hơi ngần ngừ rồi đưa tay ra đẩy. Cánh cửa chầm chậm, chầm chậm mở ra. Làn khói độc màu xanh lam bay ra, nhưng Vương đã bịt mặt bằng khăn ẩm chống độc từ trước. Hắn đi vào sâu 20m rồi giật lùi liên tiếp để né tránh những mũi tên bằng đá bắn ra như mưa. Sau 15 bước, hắn điềm nhiên đi tiếp vào bên trong.
Khởi động cơ quan bí mật ở cuối hành lang, Vương lặng lẽ bước qua cánh cửa bằng đồng đen để xuống tầng hầm bí mật. Con đường tới đây sáng lên một vẻ đẹp huyền ảo, trên vách tường đầy những hòn đá ngũ sắc tỏa sáng lấp lánh như lân tinh nhưng có rất nhiều màu, tạo cảm giác bình yên mà lạ lẫm. Vương hồi tưởng lại những ngày tháng hắn còn là thiếu niên, cùng các em háo hức nô đùa trong những căn hầm này. Thời gian bỗng chốc đã vài chục năm trời…