Lý Gia Phiêu Lưu Ký - Chương 2: Nhà thờ họ (2)
Từ phía Nam, dịch bệnh và xác sống quét qua những làng mạc Indonesia, để lại những miền đất chết. Lý Gia Hoàng – người đã nghiên cứu kỹ về vũ khí sinh học của đế quốc Nhật – nhanh chóng tới đây để chỉ đạo việc ngăn chặn thảm họa. Thành phố Jakarta to lớn và nhộn nhịp hôm nay vắng lặng tiếng xe cộ, người người nhà nhà đều tập trung tại sân bóng, siêu thị và hầm trú ẩn theo yêu cầu di tản của chính phủ. Bên ngoài rào chắn, từng đoàn lớn zombies đang phá tan hoang nhà cửa và đùn nhau để trèo lên tiến vào trong thành phố – cảnh tượng chẳng khác nào trong phim WorldWar Z. Nhưng ngay khi con zombie đầu tiên leo lên tường rào chắn, nó chợt rú lên rồi mắt mở to, sáng long lanh như giác ngộ được chân lý cách mạng. Rồi nó quay lại nhảy bổ vào đám zombie khác đang trèo lên. Cơn “giác ngộ” lan tỏa như làn sóng, hàng triệu zombie mắt mở to tròn long lanh nước, lủi thủi quay đầu trở về rừng. Từ trên gác cao, Hoàng soi đôi mắt rực sáng như lân tinh về phía bên kia tường thành, cho đến khi đám xác sống khuất xa hẳn. Bọn chúng đã “được” Hoàng thôi miên, sẽ lao thẳng về phía biển cho đến khi bị sóng đánh văng từng mảnh xương và làm mồi nhậu cho cá.
Cùng lúc đó, tiếng la hét chói tai của dân Thái Lan vang lên từ phía Tây. Họ đang ùa sang Lào, Campuchia và Việt Nam để tị nạn. Binh đoàn robot tự động tối tân do Mỹ và Ấn Độ hợp tác đã nhanh chóng tràn qua biên giới, quét sạch hàng chục thành phố. Ngay khi chúng chuẩn bị tiến xuống Bangkok thì bất ngờ từ đâu, một nhóm thiếu niên đầu chít khăn siêu nhân, tay cầm ná cao su đột nhiên xông ra chặn đường. Từ New Delhi và Washington, các sĩ quan theo dõi mặt trận ôm nhau cười phá lên. Định dùng trẻ con để làm lá chắn sao? Không có tác dụng gì cả, vì đây đều là những robot không gắn cờ hiệu, mã số, không cách nào truy lùng được thủ phạm. Tội ác chiến tranh hoàn toàn có thể né tránh được nếu sử dụng robot, haha!
Những con robot được lệnh bắn tên lửa ngay lập tức. Những chiếc ná cao su cũng được lũ trẻ giương lên cùng lúc. Đá sỏi chọi với tên lửa, ai sẽ thắng? Câu trả lời tưởng như quá dễ dàng, thế nhưng đúng lúc va chạm thì những chiếc tên lửa cầm tay cỡ nhỏ liền quay ngoắt đầu lại phóng thẳng vào lũ robot. Tốp robot đi đầu ngay lập tức bị phá hủy. Những sĩ quan kiểm soát há mồm trợn mắt không thể tin vào mắt mình.
“Bắn! Bắn chết toàn bộ bọn chúng! Ngay lập tức!!!” Tên trung tướng chỉ huy chiến dịch gầm lên giận dữ. Nhận lệnh kích hoạt khẩn cấp qua vệ tinh, những con robot ở Thái Lan lập tức bung thả toàn bộ vũ khí, súng ống và đạn dược trang bị trên người, tung hỏa lực siêu cấp về phía bọn trẻ.
Nhưng lại một lần nữa – gần như ngay lập tức – binh đoàn robot hứng trọn những gì chúng vừa xả ra. Toàn bộ quân cùng máy móc trang bị đi kèm bị hủy diệt hoàn toàn! Khói lửa rực cháy khắp miền Bắc thành phố từng được mệnh danh là “Sin City của châu Á”. Còn ở Washington, tiếng la hét và chửi rủa rúng động cả trụ sở điều hành robot đặt tại Lầu Năm Góc.
Lý Gia Đế hiện thân, tươi cười đập tay với từng đứa nhỏ. Lũ trẻ bắn ná cao su thực ra chỉ là trò chọc tức đối thủ của hắn, còn hắn mới chính là kẻ đã diệt binh đoàn robot. Những đầu đạn, tên lửa, súng laze .v.v.. dù có nhanh đến mấy cũng không thể chống lại sự ngưng đọng thời gian, và Đế chỉ việc thong thả xoay đầu đạn 180 độ, ngắm nghía, đo đạc khoảng cách để làm sao lũ máy móc nổ “bùm!”
…
Những tưởng những đợt tấn công bị bẻ gãy sẽ là đòn đau vào tham vọng đế quốc, nhưng anh em họ Lý đã nhầm. Tham vọng và sự điên cuồng đã ngấm vào máu thịt của những thành viên phát xít bên phía đế quốc. Hai tháng im ắng trôi qua, cho đến một ngày mùa đông giá lạnh, các tướng lĩnh hiếu chiến của Nga và Đức và quyết định hợp tác tấn công liên minh Đông Nam Á bằng một đòn chí mạng, mặc kệ những đoàn biểu tình trong nước chống cuộc chiến tranh vô nghĩa với các liên minh, và mặc kệ luôn cả sự phản đối của Trung Quốc và Ấn Độ vì lo sợ bị liên lụy… Ngày hôm đó, 45 đầu đạn hạt nhân dạng “quy tâm” (chỉ dồn sức phá hủy một cứ điểm chứ không lan rộng, nhằm hủy diệt các trung tâm đầu não chỉ huy của đối phương) do Nga và Đức góp nhau đã phóng lên từ bệ phóng Bắc Cực – Âu Châu, hướng thẳng về phía đông nam châu Á.
Thật may mắn, chỉ 10 phút trước khi chúng tới đích, Hoàng đã cảm ứng được. Sự nguy hiểm tăng lên chóng mặt từ phía Tây Bắc khiến hắn cũng phải tái mặt. Lập tức nhấc máy bấm “group call” cho Vương và Đế, Hoàng lập tức báo cáo lại tình hình mà hắn nhận biết được.
Nhưng những đầu đạn vẫn bay tới, chỉ còn 5 phút… 3 phút… 1 phút…
Ngay khi các đơn vị phòng không Đông Nam Á nhận biết được sự xuất hiện của chúng và chuẩn bị pháo phòng không (họ chưa biết đó là đầu đạn hạt nhân) thì nhận được lệnh không được phép hoạt động. Tất cả giật mình hốt hoảng, nhưng không dám làm trái. Họ đành trơ mắt nhìn sự hủy diệt bay đến với vận tốc không thể cản nổi.
Tích, tắc! Tích, tắc! Tích, tắc! Tắc luôn! Tắc thật sự! Khi chỉ còn cách mặt đất vài trăm mét, toàn bộ đầu đạn hạt nhân đột nhiên tắc cứng trong không khí. Đám sĩ quan phòng không vẫn đang há mồm – nhưng họ không biết điều gì đang xảy ra – vì họ cũng đang bị đông cứng.
Hạ hai cánh tay run rẩy đến rã rời xuống, Đế nói không ra hơi: “Chết… con mẹ… em… rồi!… Này là… quá… con mẹ… khả năng rồi! Đm… các anh…!”
Hoàng tiến đến vỗ nhẹ vào vai hắn, tươi cười an ủi: “Đm chú, chịch gái cho lắm vào giờ yếu sinh lý rồi sướng chưa! Cứ chịch vừa phải như anh thì sống lâu trăm tuổi! Haha!”
“Được rồi, Đế, chúng ta có bao nhiêu thời gian?” Vương hỏi, giọng nghiêm túc.
Đế mệt mỏi ngã ngửa ra đất, vừa nhìn bàn tay hắn vừa nói, không quay đầu lại: “Tối đa hai ngày… Em đã dùng toàn lực, chắc vài tháng sau mới đủ sức để ngưng đọng thời gian tiếp!”
Thời gian không có nhiều. Cao điểm của trận chiến kinh khủng chính là đây! Vương bảo Đế giải trừ ngưng đọng thời gian với một số thợ cơ khí và chuyên gia lành nghề, rồi để Hoàng thôi miên họ, dẫn họ đến sân bay. Sau đó Đế dẫn họ bay lên vị trí các đầu đạn hạt nhân bằng máy bay trực thăng để nghiên cứu và tháo gỡ chúng (nói ngắn gọn là đi “cưa bom”). Sau khi nhiệm vụ hoàn tất, Hoàng sẽ giải thuật thôi miên cho họ, không một ai sẽ nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Trong khi hai em trai bận rộn tháo gỡ mối nguy, Vương đi xem xét một lượt các phòng tuyến xung quanh liên minh. Vừa quan sát, gã vừa trăn trở về sự sống còn của mảnh đất này. “Chúng đã dám dùng tới thứ vũ khí hủy diệt như hạt nhân! Vậy còn gì mà không dám làm nữa đây? Đế tạm thời không thể ngừng thời gian, ai sẽ ngăn chặn những vụ như thế này? Rồi sẽ còn những đợt tấn công tới mức nào? Bây giờ các liên minh khác nếu không tan vỡ thì cũng đang co cụm lại tự tìm cách tồn tại, không có ai để mình hợp tác cả. Bắt tay với nước lớn? Không, 7 nước đều đã bị chủ nghĩa đế quốc thôn tính, dân chúng họ bị che mờ mắt, giờ đây bắt tay với kẻ nào cũng sẽ thành mồi ngon cả thôi!”
Càng nghĩ, Vương càng đau đầu không có cách giải quyết. Chợt đầu hắn nảy lên một ý tưởng: “Hay là trở về nhà thờ họ? Có thể lắm, đó là nơi sức mạnh của ba anh em ta được truyền lại và phát triển. Có thể bà cô cô già khó tính sẽ biết điều gì đó chăng?”
Nghĩ là làm, Vương ngoặt tay lái phóng về hướng nam. Nhà thờ họ Lý – nơi ba anh em họ được nuôi dưỡng và trưởng thành – giờ đây là niềm hy vọng lớn lao nhất của hắn.
Chiếc Vinfast đỗ xịch trước bụi tre gần một lò gạch cũ. Từ đây, Vương phải xuống xe đi bộ men theo bờ ruộng nhỏ, cách xa so với con đường làng. Đứng trước cánh cửa to nặng hàng vài tạ, hắn hơi ngần ngừ rồi đưa tay ra đẩy. Cánh cửa chầm chậm, chầm chậm mở ra. Làn khói độc màu xanh lam bay ra, nhưng Vương đã bịt mặt bằng khăn ẩm chống độc từ trước. Hắn đi vào sâu 20m rồi giật lùi liên tiếp để né tránh những mũi tên bằng đá bắn ra như mưa. Sau 15 bước, hắn điềm nhiên đi tiếp vào bên trong.
Khởi động cơ quan bí mật ở cuối hành lang, Vương lặng lẽ bước qua cánh cửa bằng đồng đen để xuống tầng hầm bí mật. Con đường tới đây sáng lên một vẻ đẹp huyền ảo, trên vách tường đầy những hòn đá ngũ sắc tỏa sáng lấp lánh như lân tinh nhưng có rất nhiều màu, tạo cảm giác bình yên mà lạ lẫm. Vương hồi tưởng lại những ngày tháng hắn còn là thiếu niên, cùng các em háo hức nô đùa trong những căn hầm này. Thời gian bỗng chốc đã vài chục năm trời…