Lưu Lạc Giang Hồ - Chương 3
“Uỳnh!”
Một tiếng động mạnh cùng với sự va đập của vật nặng đã đánh thức nàng dậy. Nàng đã ngủ bao lâu rồi? Điều gì đang xảy ra? Thẩm Vệ đã đưa nàng tới đâu rồi? Một loạt câu hỏi vụt lên trong tâm trí Ngân Tinh. Bỗng nhiên nàng nghe có tiếng nam nhân nói:
“Hắc hắc, còn muốn thử nữa không?”
“Đó không phải Thẩm Vệ”, nàng thầm nhủ. Giọng nói đểu cáng, khàn khàn nhưng có lực, chứng tỏ kẻ vừa nói có võ công khá cao. “Hắn đang đánh nhau ư? Đánh với ai? Chẳng lẽ là Thẩm Vệ? Thẩm Vệ thua sao? Võ công của hắn vốn cũng chẳng khá khẩm gì.”
Một giọng nói khác, trầm hơn và dễ nghe hơn, vang lên: “Điền Dã, ngươi lại muốn chơi mấy trò mất thời gian này, nên nhớ phương châm của chúng ta là cướp nhanh chạy nhanh. Mau giải quyết hắn đi!”
Ngân Tinh chỉ nghe tiếng ư ử vang lên ngay cạnh xe, lần này rõ ràng là của Thẩm Vệ. Có lẽ hắn đã bị đánh bật vào xe ngựa tạo nên tiếng động vừa rồi. Thẩm Vệ chắc đã bị thương nặng, hắn thở hồng hộc và còn không đủ hơi để đáp trả Điền Dã.
Ngân Tinh lại nghe một giọng đàn ông khác vang lên: “Đừng có nghe Thúc Quân nói bậy, cướp của thì tội vẫn còn tha được nhưng nếu giết người thì quan quân sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Này anh bạn, ta khuyên ngươi nên bỏ chạy thì hơn. Một người trong chúng ta ngươi còn đấu không lại, huống gì 4 người. Tuy chúng ta không muốn giết người nhưng lão Điền này đôi khi đầu óc không được tỉnh tào, hắn sẽ không làm chủ được bản thân mà lấy cái mạng nhỏ của anh bạn đấy”. “Thì ra chúng có tất cả 4 người” – Ngân Tinh thầm nhủ
“Ngươi!!! Dạ Đế, ngươi nói ai đầu óc không tỉnh táo?” – Điền Dã gào lên, còn tên Dạ Đế thì cười sặc sụa.
Ngân Tinh nghe tiếng chân xột xoạt rất nhẹ trên đất, có lẽ gã Điền Dã đang chạy về phía Dạ Đế, rồi nàng lại nghe tiếng một người khác quát lên:
“Điền Dã! Dừng lại, lão Dạ chỉ đùa một chút thôi, ngươi muốn trút giận, chẳng phải đã có mục tiêu trước mắt sao?”
Tiếng bước chân dừng lại, rồi lại vang lên, nhưng lần này tiềng bước chân hướng về chiếc xe ngựa, mục tiêu của Điền Dã rõ ràng là Thẩm Vệ. Ngân Tinh nghe Thẩm Vệ hớt hơ hớt hải nói: “Xin tha mạng xin tha mạng”, rồi có tiếng bước chân chạy vòng qua xe ngựa theo hướng ngược với đám người Điền Dã Thúc Quân. Không cần phải nhìn, Ngân Tinh cùng hiểu Thẩm Vệ đã bỏ chạy để giữ lấy tính mạng.
Tiếng chân của Điền Dã dừng lại, Ngân Tinh nghe hắn nói: “Đại ca, ngươi chỉ cần một câu là dọa hắn chạy mất hút, sảng khoải sảng khoải!”
Lại có tiếng chân xột xoạt đi về chiếc xe ngựa, rồi giọng nói của tên đại ca vang lên ngày một gần hơn”
“Các ngươi mất thời gian quá! Thúc Quân nói đúng, chúng ta phải cướp nhanh chạy nhanh trước khi quan quân… ồ, gì thế này?”
Xe ngựa mở ra, ánh sáng đập vào mắt Ngân Tinh khiến nằng hơi nhăn mặt lại, chỉ đủ để nhìn thấy gã đại ca râu ria xồm xoàm, có một vết sẹo cực dài chạy từ trên trán của hắn cắt qua mắt xuống tới gò má bên phải. Nếu không có vết sẹo, trông gã như một kẻ làm nông hiền lành chất phác với đầu hói còn một ít tóc lưa thưa, áo quần đơn sơ quê mùa, vải bố rẻ mạt vá chằng chịt ở hai bên tay. Giờ đây kẻ “làm nông chất phác” đó đang nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc của Ngân Tinh, rồi chuyển dần xuống thân hình của nàng. Tuy có một lớp chăn mỏng, nhưng Ngân Tinh cảm giác được ánh mắt đó như có thể nhìn xuyên qua chăn và đang gắn chặt vào từng đường cong trên cơ thể nàng. Miệng tên đại ca há hốc, khô khan nuốt nước bọt, mắt nhìn nàng đắm đuối như vẫn không tin chuyện gì xảy ra.
Ngân Tinh bỗng thấy một gương mặt khác xuất hiện. trẻ măng, mắt đung đưa đểu cáng, miệng vẩu lên như bị đấm. “Sao vậy đại ca?”
Nàng nhận ra đó là giọng Điền Dã, gã gần xe ngựa hơn hai tên kia nên tới trước. Điền Dã cũng giật nảy lên khi phát hiện ra nàng và sau đó thì hắn hành động y hệt tên đại ca: mắt xuyên thấu, miệng khô khan, đứng sững như tượng!
Hai gã còn lại cảm thấy tò mò vì hành động kì quặc của Điền Dã và tên đại ca nông dân, nên cũng đã tới gần xe ngựa. Do cổng xe khá hẹp nên bọn chúng chỉ đành nhìn qua vai hai tên phía trước để xem chuyện gì xảy ra bên trong. Và kết quả là có thêm 2 pho tượng nữa xuất hiện bên ngoài cửa xe.
Ngân Tinh cảm thấy ngượng ngùng khi tám con mắt nhin chằm chặp vào mình. Nàng cũng thấy không ổn khi những ánh mắt đó chuyển từ ngạc nhiên, ngưỡng mộ, rồi sang thành đục ngầu, khao khát một cách rất rõ rệt. Nàng lên tiếng nói để thức tỉnh bọn chúng, nhằm thoát khỏi cảnh trơ trêu này : “Xin hãy cứu tôi, tên đó muôn bắt cóc tôi…”
Đây là một hành động sai lầm, giọng nói thánh thót như ngọc của nàng càng khiến tình hình trở nên tồi tệ, Thúc Quân ngắt lời của nàng một cách khô khốc “Đẹp quá…..”
Gã đại ca có vẻ đã hết kiên nhân, hắn lấy kiếm hất tung tấm chăn lụa trên người nàng…