LƯU BÚT NGÀY XANH - Chương 44
Chương 44: Bài Học Trách Nhiệm Đầu Tiên
Ngày khai giảng đã tới, nó cũng chính thức gặp được người yêu của mình là cô Vân. Nhưng khi hình ảnh của cô đập vào trong mắt làm nó dâng lên niềm đau thương và xót xa vô tận.
Trông cô vẫn xinh đẹp như xưa nhưng cả người thì trầm lắng và vô cùng tiều tụy. Hai mắt của cô có vệt thâm và tràn đầy ưu buồn. Khi nhìn nó thì đôi mắt xinh đẹp của cô mới sáng lên một chút, nhưng sau đó thì dường như bị cái gì đó kìm nén lại.
Sau lễ khai giảng thì nó cấp tốc chạy ra phòng trọ của cô. Cô Thủy khi thấy nó đến thì đã lẻn đi đâu mất, để cho hai người có không gian riêng tư mà giải toả nỗi lòng.
“Thư tay cô viết?”
Khi bước vào thì nó bị đôi mắt đó của cô làm cho cõi lòng đau nhói. Cô khẽ đưa cho nó một lá thư rồi bảo nó đọc, ánh mắt của cô lúc đó như có nước mắt sắp chảy ra. Nó nhịn ngàn lời muốn nói ở trong lòng lại rồi chăm chú đọc lá thư mà cô đã đưa.
“Cục cưng của cô ơi, chỉ mới xa nhau một tuần mà lòng cô vô cùng trống vắng, em có biết là cô nhớ em đến nhường nào không.
Khi nỗi nhớ đang lên cao thì cô đã phát hiện ra một chuyện. Suốt nửa tháng cô bị hành ho sốt liên tục, rồi cô bị buồn nôn kéo dài. Lúc đó cô biết mình đã mang thai, cái tình yêu cháy bỏng của hai ta đang hình thành ở trong bụng của cô. Trong lòng cô lập tức nỗi lên trăm ngàn cảm xúc, cái cảm xúc lớn nhất trong cô là hạnh phúc. Cô yêu em, yêu em nhiều lắm nên cái kết quả tình yêu đang hình thành ở trong người thì làm sao cô không hạnh phúc cho được. Nhưng sau đó lại là nỗi lo trăm bề, em thì còn quá nhỏ, nhà cô thì quá gia giáo. Cô ước, mong ước to lớn là em đã ra trường thì cô đã lập tức chạy tới báo tin vui cho em rồi. Cô tin chắc là em cũng sẽ rất vui vẻ mà cưới cô, đúng không cục cưng.
Nhưng thực tế thì mọi chuyện không có dễ dàng như thế. Cô biết chuyện này mà lộ ra thì nhà cô sẽ tan nát, còn em thì cũng sẽ gặp rắc rối vô cùng to lớn. Nhiều lúc cô suy nghĩ là có nên bỏ đi một thời gian cho đến khi sinh ra con của chúng ta thì cô sẽ quay lại tìm em. Nhưng bước vào lựa chọn thì không dễ dàng một chút nào. Em còn quá nhỏ để có một sự nghiệp mà chăm lo cho gia đình của chúng ta, còn cô vẫn không muốn mang tiếng bất hiếu mà làm khổ cha mẹ già.
Cuối cùng thì cô cũng đưa ra quyết định, một quyết định mà khó khăn nhất trong cuộc đời của cô. Cô đã phá bỏ kết quả tình yêu của chúng ta, đứa con còn chưa kịp thành hình của cô và em.
Điều này đã làm cô khổ sở suốt mấy tháng liền, mỗi đêm nhớ đến làm cô không thể nào thở nỗi. Cục cưng à, cô xin lỗi… cô xin lỗi nhiều lắm. Sau khi biết chuyện này cô hy vọng em sẽ không trách, không giận cô. Phải không, người đã chiếm trọn trái tim của cô…”
– Cô Vân…!!!
Khi đọc tới lá thư thì nước mắt của nó đã không thể kìm nén mà chảy dài trên má. Đến cuối lá thư thì nó hoàn toàn uất nghẹn ở ngay cổ. Nó không thể nói thành lời, tiếng nó khàn khàn chỉ kêu được tên cô rồi hoàn toàn tắt nghẽn.
Nâng niu những vệt nước mắt của cô còn lưu dấu trên lá thư, rồi nó nhìn sang cô cũng đang đầm đìa nước mắt. Trong lòng nó dâng lên tình yêu thương vô hạn, kèm theo đó là sự tức giận to lớn với bản thân mình. Nó trách mình còn quá nhỏ, nó trách mình còn quá thiếu trách nhiệm, nó trách mình đã không thể thấu hiểu được hết nỗi lòng của cô.
– Cô…! Hu… hu…!
Nghẹn ngào kêu cô một lần nữa rồi nó nhào tới siết chặt cô vào trong lòng. Bao lời muốn nói nhưng tới miệng chỉ là tiếng khóc đầy đau thương. Cô Vân đang chìm sâu trong lòng nó cũng không còn kìm nén mà sụt sùi liên tục. Hai con người, hai trái tim cũng vì thế càng thêm hoà quyện và tình yêu cũng vì thế mà không thể xoá nhoà.
– Hu… hu… cô xin lỗi…!
– Không… thiên thần đừng khóc…! Tất cả là lỗi của em…! Em hận bản thân mình…!
– Đừng… em đừng trách mình…!
– Em xin thề từ nay sẽ không bao giờ để cho thiên thần phải đau khổ thêm một lần nào nữa! Em là đàn ông… em lớn rồi… tất cả trách nhiệm hãy để em gánh vác.
Chụt… chụt…
Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nỗi lòng bộc phát thành một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt. Đối với nó và cô thì nụ hôn này là một nụ nồng thắm nhất trong cuộc đời của hai người.
Tuy nó chỉ mới chuẩn bị bước sang tuổi mười bảy, cái tuổi mà người lớn cho là độ tuổi ngông nghênh non trẻ nhất. Nhưng nó thì lại học được một bài học trách nhiệm vô cùng lớn lao. Nó cảm nhận sâu sắc rằng, nếu để cho người con gái mà mình yêu thương phải chịu đựng đau khổ thêm một lần nữa thì nó thà đập đầu vào đống phân bò mà chết đi cho rồi.
Kể từ đó nó cũng chững chạc về tâm lý hơn hẳn mấy đứa cùng lứa. Khi làm gì nó cũng suy nghĩ trước sau, và quan trọng là nó biết cái gì quý giá với nó nhất. Nó lại càng nâng niu, trân trọng những bóng hồng ở xung quanh mình.
Những nhớ nhung, những ưu buồn, những lời tự trách bổng nhiên hoà hợp rồi bùng cháy thành một loại tình yêu mãnh liệt. Hai con người chẳng màn tất cả mà cấp tốc hợp thể với nhau.
– Em yêu cô! Thiên thần của em à, em không biết phải dùng lời gì để diễn tả được tình yêu của mình cả.
– Cô cũng yêu em… yêu nhiều lắm, cục cưng của cô à…! Em tiến vào đi… cô không cần em nói gì cả! Cô cho em hết… với cô như vậy là quá đủ rồi…!
Chụt… chụt… chụt…
Ót… phạch… phạch…
Tình yêu to lớn không thể diễn tả bằng lời nên hai người dùng hành động để khoả lấp nỗi lòng của nhau.
Lần đụ này khác hoàn toàn những lần cuồng nhiệt khác. Con cặc nó nhẹ nhàng rút ra rồi cặm trở vào thật sâu. Không quá dồn dập, không quá mạnh bạo, nhưng đều đặn, dai dẳng và bất tận.
Mỗi khi con cặc nó rút ra rồi cặm trở vào cái lồn của cô thì nó cảm giác tình yêu theo đó mà dâng trào. Cô Vân cũng vậy, cô thưởng thức trọn vẹn cảm giác con cặc của nó đang nâng niu chậm rãi mà ra vào người mình. Cảm xúc của cô cũng hoà hợp với nó mà ngày càng thăng hoa.
Cái này người ta gọi là đồng điệu, đồng điệu cả về tâm hồn lẫn thể xác. Một cảnh giới tối cao mà hai người đang yêu nhau có thể chạm tới được. Nếu các cặp đôi trên khắp đất nước Việt Nam này có thể đạt đến cảnh giới đồng điệu như vậy thì khi cưới nhau sẽ cực kỳ viên mãn. Một trăm phần trăm sẽ cùng nhau đi đến suốt cuộc đời mà ít gặp trắc trở nhất.
Cứ như thế hết lần đến lần khác nó dìu cô lên tận cửa thiên đàng. Cả hai như hợp thành một thể mà hưởng thụ cảm xúc tuyệt vời nhất trần gian.
– Mình tiếp thôi… thiên thần của em…!
– Um… nhưng cô Thủy…?
– Cô không có ở đây đâu?
– Bị thấy là mắc cỡ lắm đó cục cưng à…! Um… chụt… chụt…!
Hai người đã bật chế độ mặc kệ mà triền miên bất tận. Sau mỗi lần hân hoan vui sướng thì cả hai vẫn chưa thấy đủ nên lại tiếp tục lao vào nhau và hoàn toàn quên đi mọi thứ ở xung quanh.
Cũng vì thế mà hai người không biết là mình đã hành hạ cô Thủy đến vô cùng tức tối. Khi cô rời đi thì gần mười một giờ, khi quay lại lần đầu tiên lúc mười hai giờ thì lại nghe tiếng đụ đéo, tiếng rên rỉ hân hoan. Cô Thủy đỏ hết cả mặt rồi một cảm xúc khác lạ chạy dài toàn thân. Biết mình quay về sai thời điểm nên cấp tốc lui đi, nhưng một tiếng sau quay lại vẫn là cái âm thanh ám ảnh đó. Rồi những lần sau đó vẫn như thế, cuối cùng thì cô Thủy ngồi luôn xuống cái ghế đá mà nghe lén hai người đụ đéo với nhau. Ác một cái là màn đụ đéo của hai người vô cùng dai dẳng, cái tiếng rên rỉ của cô Vân kéo dài suốt nữa tiếng mới dừng lại. Bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều rồi, cô Thủy không có đụ mà phải ngồi thở gấp từng cơn.
“Hai người này ăn cái gì mà có thể đụ từ trưa tới chiều?”
“Không ngờ sức chị Vân có thể chịu đựng được con cặc to lớn kia lâu đến như vậy?”
“Nhớ đến cái con cặc của thằng Thanh…! Trời ơi, nếu nó mà đụ mình lần thứ ba chắc mình đã chết mất tiêu như bữa đó rồi.”
“Ý… hình như hai người đụ xong rồi! Không được… phải đi khỏi đây một lát mới được.”
“Úi… cái… cái lồn mình chảy nước từ khi nào mà nhiều thế! Xấu hổ chết mất…!”
Khi cô Thủy đứng dậy thì cái ghế đá ướt nhẹp, nước lồn cũng thấm ướt một khoảng mông rộng lớn. Trước khi đi lủi đi thì cô vội vơ lấy cái khăn lau bàn mà chùi sạch sẽ nước lồn của mình đang nhầy nhụa trên ghế.
…
Được người yêu đồng cảm và thấu hiểu nên vẻ mặt của cô Vân đã hoàn toàn thay đổi. Nét âu lo buồn phiền đã biến mất, cả người cô lại lung linh xinh đẹp. Cô tiễn nó ra tận cổng của nhà trọ, cứ như cô vợ hiền không nỡ chia tay chồng vậy. Khi bóng dâng nó đã khuất dần thì cô mới vui vẻ long lanh mà đi vào.
– Em… nhìn cái gì?
– Thì ngắm nhìn một mỹ nhân đang yêu chứ gì!
Đi tới cái ghế đá thì cô Vân thấy cô Thủy cứ dùng mắt mà rà lấy mình từ trên xuống dưới, còn cái miệng thì treo một nụ cười dường như đã thấu hiểu tất cả vậy. Nụ cười đó làm cô Vân có có chút lúng túng, cả người không được tự nhiên cho lắm.
– Hừ… em đừng có lí luận bậy bạ! Mới thất tình sao nhìn em không có một chút gì là buồn hết vậy?
– Em… giải toả được thì quên hết à! Mà lại đây để em coi một cái nào…!
– Đừng… em đừng có tái mái chân… aaa…!
– Chậc chậc… ngực vô cùng căng nở! Còn cái mông nữa…!
– Á… em… cái tật không bỏ… ứ… thôi cho chị xin…!
– Chà chà… cái mông đã phổng phao vượt quá mức quy định! Hắc hắc… coi bộ thằng Thanh chăm sóc chị rất chu đáo há.
– Chăm sóc… cái đầu em!
– Ùm… ừ… thôi, mình tiến vào phòng trọ thôi chị, em sẽ cho chị tất cả những gì mà em có, hắc hắc!
– Áaa… em… em dám… em nghe lén?
– Không… không hề nha! Tại chị la to quá em không kịp bịt tai lại, hi hi.
– Em… em…
Nghe cô Thủy trêu gẹo, kêu vào phòng mà dùng cái câu mà mình đã nói với thằng Thanh lúc hoan ái làm cô Vân mắc cỡ đỏ hết cả mặt. Ngập ngừng một hồi lâu vẫn chưa nói được thì cô Thủy dí dỏm vừa cười vừa lôi cô Vân vào trong phòng.
– Hừ… em còn nghe gì nữa không?
– Không nha… em trong sáng lắm. Ví dụ như… chỉ khi em nằm trong cô thì cô mới cảm giác được hạnh phúc, hi hi.
– Đừng… được rồi! Em mà nói nữa là ăn dép đó.
– Cái gì mà… đúng rồi… cục cưng của cô ơi… úm… phù… phù…! Em nghẹt thở… được rồi… um… em sẽ không nói nữa…!
Đang hào hứng như muốn tường thuật lại sự việc thì cô Vân vô cùng lúng túng rồi dùng tay bịt chặt cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô Thủy lại.
– Sướng lắm phải không chị…?
– Còn không im lại…
– Ừ… từ mười một giờ tới ba giờ rưỡi, hi hi…
– Á… em… ngậm cái mỏ lại cho chị…!
– Dạ… gặp em chắc em đã sướng chết mất đất lâu rồi! Áaa… đừng… em biết lỗi rồi…!
Khuôn mặt của cô Vân không biết là do giận hay do ngượng mà đỏ hừng hừng. Cuối cùng cũng chịu không nỗi cái miệng của cô Thủy nên cô Vân nhào tới mà tấn công xối xả vào cái cặp vú đang đung đưa kia.
– Ơ… sao… sao em…?
– Xí… thì chị với Thanh hại chứ sao. Hai người thì sướng rồi, còn có đôi có cặp. Em thì lẻ loi một mình… bây giờ tràn nước thì cũng tự chịu chứ sao.
– Rồi có sao không?
– Sao trăng gì ở đây… rồi từ từ em cũng sẽ quen thôi, hi hi. Hay là chị cho em khám coi sau khi mưa móc thì đã nẩy nở ra sao đi… hí hí…
– Không được…!
– Chị mới nhéo vú mò lồn em mà… sao giờ không được?
– Ứ… đừng em…! Á… đừng… trưa giờ chị hết sức rồi…!
– Em coi một chút thôi…!
– Á… đừng giỡn nữa…!
Thế là hai chị em đè nhau ra mà vui đùa một trận. Lúc nãy vô tình sờ vào cái lồn của cô Thủy thì cô Vân phát hiện ra nước lồn đang đầm đìa. Nghĩ cũng tội cô em mới thất tình nên cô Vân không còn trách móc những lời trêu ghẹo nữa. Sau đó mà một màn vui đùa vô cùng hương diễm của cả hai diễn ra. Đương nhiên tiếng rên rỉ đôi lúc cũng vang lên đầy hấp dẫn.
Cô Vân thì hưởng thụ cả ngày nên không nói. Tội nhất là cô Thủy, cả đêm hôm đó nước lồn cứ ào ạt tuôn ra không cách nào kiểm soát.