LƯU BÚT NGÀY XANH - Chương 27
Chương 27: Món Quà Ngày 20/11 Đặc Biệt
– Đạ ca tặng cô Vân cái gì mà gói kỹ dữ vậy?
– Bí mật…! Hai thằng bây tặng cái gì?
– Một chai sữa tắm cao cấp, tao nhờ bà chị mua ở Sài Gòn lận đó!
– Tao thì ít tiền nên tặng hai cục xà bông, hì hì!
– Sao mày lại tặng xà bông cục! Tao thấy cô Vân còn đẹp hơn hoa hậu nữa, mày thà mua hoa giống tụi nó tặng còn hơn!
– Hoa thì vài bữa cũng héo, còn xà bông cục thì khi cô tắm cô phải xoa lên người! Hiểu chưa…?
– Ha ha…! Sao ý nghĩ mày giống tao vậy! Thấy sao hã sư phụ…?
– Ừ… nhưng tao thì không có suy nghĩ gì hết!
Cuối cùng thì ngày 20/11 cũng tới, theo thường lệ thì nhà trường tổ chức ngày lễ nhà giáo giống mọi năm. Vào ngày này sẽ là ngày của học sinh dùng để thể hiện sự biết ơn của mình đối với sự dạy dỗ của thầy cô. Và màn tặng hoa hay quà cáp thì không thể thiếu được.
Thằng Thanh suy nghĩ liên tục về món quà sẽ tặng cô Vân, cô chủ nhiệm cực kỳ xinh đẹp và có chút hung dữ của nó. Tặng hoa hay xà bông thì giống với số đông quá. Vì lời hăm doạ mời phụ huynh vẫn còn đó nên nó muốn món quà của mình phải thật ý nghĩa để cô có thể bỏ qua. Đau đầu suy nghĩ mấy ngày cuối cùng nó quyết định tặng một món quà cực kỳ điên rồ.
Mượn thằng Quang năm chục cộng với nó có thêm ba chục nữa nên nó bỏ hai tiếng mà dạo vài vòng cái chợ của thị trấn. Đến khi trở ra thì nó chọn được hai cái quần lót ren cực kỳ xinh đẹp. Một cái màu đen và một cái màu đỏ, cái màu đen thì có thêu hình hai cái bông hồng bắt chéo vào nhau, còn cái màu đỏ thì thêu một cặp chim uyên ương nho nhỏ cũng đang châu đầu kề mỏ vào nhau. Nếu bận hai cái quần này vào thì cái hình thêu sẽ ở ngay chính giữa cái mu lồn vô cùng nỗi bật. Khi đưa cái hộp quà tặng cho cô Vân thì nó vô cùng hồi hộp, bây giờ suy nghĩ lại bổng nhiên nó có chút lo lắng.
…..
– Áaa…!!!
– Cái gì vậy? Ồ… hộp quà của thằng Thanh! Nó tặng quà gì mà mặt mũi chị đỏ hết trơn vậy?
– Không… không có gì! Xà bông thôi…!
– Xà bông? Xà bông mà sao chị đỏ mặt như ớt thế kia hã? Hì hì… cho em xem với nào…!
– Không được…! Á… em buông tay ra…!
– Em phải nhìn bằng được cục xà bông này mới được! Chị đừng có giấu nữa!
– Không…! Em đừng…! ÁAAA…!
– Ha ha ha… chết mất thôi… ha ha ha…! Đúng là thằng nhóc quỷ mà… cười chết em rồi… ha ha ha…!
Cuối ngày về phòng thì hai cô giáo trẻ trung xinh đẹp đang sắp xếp soạn lại đống quà mà mình được tặng. Cái hộp quà của thằng Thanh thì được cô Vân để lại tới cuối cùng mới mở. Nhưng khi thấy món quà bên trong thì cô nhịn không được mà mắc cỡ thét lên. Cô Thủy thấy cô Vân đỏ hết mặt mày nên tò mò mà tinh nghịch moi cái hộp quà đang được cô Vân ôm chặt ở trong ngực. Sau một hồi giằng co thì tay của cô Thủy lôi ra được một cái quần lót màu đỏ xinh xắn. Trân người nhìn cái quần lót trên tay một cái rồi bổng nhiên cô Thủy kìm nén không nỗi mà cười đến bò lăn ra.
– Cái thằng nhóc này đúng là…! Ha ha ha… ôi… em đau bụng quá…!
– Em… em còn cười nữa thì chị sẽ giết chết em… hừ hừ…!
– Cái quần lót này dễ thương quá…! Nếu chị không nhận thì cho em đi…!
– Không được…! Mau trả lại cho chị…!
– Ư… đừng…! Của chị là cục xà bông mà…!
– Trả đây…! Nhanh lên… chị giận bây giờ…!
– Á… sao chị bóp vú em…! Em không trả đó…!
Thế là hai cô giáo xinh tươi phơi phới lao vào nhau mà giành giật cái quần lót. Đương nhiên cô Thủy thì tìm mọi cách để giấu đi, còn cô Vân thì điên cuồng vồ theo mà giật lại. Khi không làm gì được thì lâu lâu cô Vân cho tay vào mà bóp vú cô Thủy đến rung rinh. Cô Thủy cũng không có vừa mà dùng tay đáp trả lên cặp vú căng mọng sung túc của cô Vân đến méo mó. Sau một lúc thì cả hai mồ hôi nhễ nhại hơi thở dồn dập, còn khuôn mặt thì cũng đỏ bừng hết trơn.
…..
– Thanh! Theo cô lên văn phòng!
“Rồi, có kết quả! Ừ… hậu quả thì đúng hơn!”
Sau khi nhận được món quà thì suốt ba ngày cô Vân không thèm nhìn tới nó một cái. Khác với mọi khi là trong tiết học cô không trừng mắt nó thì cũng kiếm chuyện để kêu nó phát biểu. Bây giờ đến ngày thứ ba thì cô tỉnh bơ gọi nó lên văn phòng, nhìn cái tình hình nó biết mọi chuyện sẽ không được ổn cho lắm.
Nó gần mười sáu tuổi cao tầm một mét sáu mươi tám, nhìn cô chủ nhiệm mang đôi giày tầm ba phân nhẹ nhàng đi ở trước mặt cũng cao bằng nó. Nên nó đoán là cô cao cỡ một mét sáu mươi lăm, cả người cô từ trên xuống cân đối một cách hoàn mỹ. Trong bộ áo dài tôn lên toàn vẹn thân hình của phụ nữ thì đừng nói gì mấy đứng học sinh quậy phá mà ngay cả mấy ông thầy già già cũng khó kìm mỗi ánh mắt tia qua. Nhìn cặp mông vun cao đang nẩy nhẹ theo nhịp bước của cô làm cái miệng nó có chút khô đi. Phía trên thì cái eo nhỏ nhắn được cái áo dài ôm lấy gọn gàng, ùm… còn cặp ngực của cô thì khỏi phải nói tới. Trong cái tưởng tượng của nó thì cặp vú của cô là hoàn hảo nhất mà nó từng thấy. Trong bộ áo dài thì lúc nào một nữa bầu ngực bên trên của cô chả ung dung nhô lên như muốn trồi ra khỏi áo cơ chứ.
Đang lúc suy nghĩ của nó không biết bay tới đâu thì cả hai đã bước vào trong văn phòng. Sau khi cô ngồi xuống vị trí quen thuộc thì ánh mắt không có một chút cảm xúc nhìn nó.
– Em còn giữ thư mời bữa trước không?
– Dạ… thưa cô! Không còn ạ…!
– Ùm…! Vậy để cô viết lá thư khác, em đợi một chút…!
– Em…!
Nhìn cô lạnh nhạt không vui, không giận, không buồn, lúc nói chuyện cũng ngang ngang bình thường như một người xa lạ. Trong lòng nó bỗng dâng lên một sự ưu thương to lớn không biết tên. Nó cũng không biết phải làm sao để mở lời mà tiếp chuyện thì còn nói gì đến năn nỉ. Bây giờ trong lòng nó cực kỳ mong muốn cô giận dữ đập bàn mà mắng nó, nhưng cho đến khi viết xong lá thư mời cô vẫn không một lần ngẩng đầu lên liếc nó cái nào.
– Em…!
Đến khi cầm lá thư mời trong tay thì nó vẫn không nói được gì, cảm xúc trong đầu vẫn hoàn toàn hỗn loạn.
– Tại sao em tặng món quà đó cho cô?
– Em… em…!
Nhìn cô vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình thì cảm xúc của nó bổng chạy dọc toàn thân rồi bộc phát:
– Em… thích cô! Em yêu cô…!
…
– Em…! Em nhớ… đưa thư cho…
Khi nó nói xong thì quay lưng bỏ đi, ra đến cửa thì cô Vân mới lên tiếng. Nó dừng lại một chút rồi vọt thật nhanh biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Về đến nhà thì người nó vẫn còn ngẩn ngơ, nó cũng không nhớ nỗi quá trình mà mình đã đạp xe về như thế nào.
…..
– Hừ…!
– Cái gì đây ta ơi! Một thiếu nữ lần đầu biết yêu… ha ha…!
Về đến phòng trọ thì cô Vân ngẩn người ngồi ở cái bàn làm việc. Không biết là cô đang suy nghĩ cái gì mà lâu lâu nhếch môi nở một nụ cười xinh đẹp, một lúc sau thì đỏ hết cả khuôn mặt rồi dường như nhớ đến cái gì đó mà vang lên vài tiếng hừ tức tối. Cái trạng thái này rõ ràng là của một thiếu nữ lần đầu trái tim bị rung động mãnh liệt mới có. Cô Thủy quan sát đến khi tiếng hừ lần thứ ba vang lên mới nhịn không nỗi mà mở lời trêu chọc.
– Em… bớt linh tinh dùm chị có được không?
– Đừng nói với em là xinh đẹp như chị mà suốt ba năm cấp ba với bốn năm đại học vẫn chưa từng yêu ai nha.
– Hừ… chị không có nhố nhăng như em! Yêu với đương cái gì ở đây!
– Chậc… chậc…! Hàng hiếm… hàng hiếm…! Đúng rồi… là động vật quý hiếm cần phải được bảo tồn, hì hì…!
– Bảo tồn cái đầu em! Có im cho chị suy nghĩ hay không?
– Hì hì, thằng nhóc Thanh tỏ tình với chị hã?
– Thôi đủ rồi nhen! Em đừng có nhây quá!
– Nó nói gì, kể em nghe đi! Nó nói là “cô làm bạn gái em nha” hay là “cô Vân ơi! Em yêu cô”!
– Em… em…! Có dừng lại cho cho chị không?
– Hì hì… lại đây kể em nghe nào…! Xinh đẹp mỹ miều như chị em nhìn còn thèm thì nói gì bọn con trai…!
– Á… em đừng có giỡn nữa! Mau buông chị ra… á… ư…!
– Úi… em giỡn mà chị bóp mạnh vậy…! Ứ… ứ…!
Nhìn cô Vân nghe mình ghẹo càng lúc càng đỏ chín cả khuôn mặt làm cô Thủy ngừng không được mà đưa tay tới khều lấy cặp vú vô cùng khiêu gợi. Sau một lúc tức tối thì cô Vân cũng mãnh liệt trã đũa lên cặp vú của cô Thủy vì giỡn mà đang phỗng phiêu phô bài ra trước mắt.
…..
– Nè… em ăn chè đậu xanh không?
– Ở đâu? Cô nấu hã?
– Không! Cô Vân của em nấu đó… ngon lắm!
– Ùm… ăn chứ!
– Vậy đợi cô một chút, hì hì…!
Sau cái màn lỡ miệng thổ lộ tiếng lòng thì suốt một tuần nay sau giờ tan học thì thằng Thanh đều đến ngồi lì ở cái bàn đá trước cửa căn phòng trọ số sáu này. Khổ nỗi cô Vân vẫn lạnh lùng không thèm nói chuyện với nó, được một cái là cô Thủy vô cùng nhiệt tình ngồi moi móc nó vô số chuyện. Đôi lúc nó cũng đau đầu khi cô Thủy hỏi tới mấy cái chuyện mà nó không biết phải trả lời như thế nào. Thật ra nếu bên trong phòng không phải cô Vân mà là một học sinh cấp ba nào đó thì nó đã nhào vô vừa hôn ngấu nghiến vừa tỏ tình rồi. Nhưng đây là người lớn đó, không thể nào vạ bậy được đâu nên nó mới ngớ không biết phải làm thế nào cho đúng.
– Chè đây…! Em thử coi tay nghề cô chủ nhiệm của em thế nào?
– Ồ… độ ngọt vô cùng vừa miệng! Ngon lắm…!
– Hắc hắc…! Vậy em kể cô nghe là em đã nói gì với cô Vân đi? Em tỏ tình hã?
– Em không nói đâu!
– Vậy quà bữa đó…! Ít ra em cũng phải tặng cô một cái giống như vậy chứ, hì hì!
– Cái này… em… em…!
– Mà nè…! Em thấy cô thế nào…!
– Đẹp…! Đẹp gần bằng cô Vân luôn rồi!
– Vậy nếu cô Vân không chịu thì để cô làm bạn gái em nha, hì hì!
– A… nhưng… cái này em…!
“Hừ…!”
Khi cái đầu thằng Thanh đang bị cô Thủy quay như chong chóng thì bóng dáng cô Vân xuất hiện ở cửa. Sau một tiếng hừ thì đôi mắt to tròn lạnh lẽo liếc tới hai người.
– A… em chỉ đùa với nhóc Thanh thôi, chị không cần phải dùng cái ánh mắt đó nhìn em như vậy đâu, hì hì!
– Thưa cô… em…!
– Được rồi! Bây giờ em mà không về thì sau này… sau này đừng có nhìn cô nữa!
– Dạ…! Em về liền…! Em chào hai cô…!
Suốt một tuần nhờ sự mặt dày của nó thì cô Vân đã chịu mở miệng nói chuyện. Dù là cô lên tiếng đuổi nhưng trong lòng nó vô cùng mừng rỡ mà răm rắp nghe lời. Chờ cho bóng dáng nó dần dần biến mất thì ánh mắt xinh đẹp của cô Vân một lần nữa rọi lên người của cô Thủy đang nhí nhảnh đứng kế bên.
– Đi mất rồi, hồi nãy sao chị không ra nhìn nhiều một chút, hì hì!
– Chị thấy em giỡn quá lố rồi đó nghen!
– Em giỡn có tí xíu mà cũng ghen à! Em thì làm sao dám giành nhân tình của chị chứ, hí hí!
– Ghen cái đầu em đó! Mau cầm cái chén vô rửa cho chị!
…..
“Hoàn hảo, người đã đẹp thì đến cái nhăn mặt cũng đẹp”. Thằng Thanh bỏ qua mọi cuộc hẹn với hai thằng bạn của nó, trên đường đạp xe về nhà thì trong đầu nó tràn đầy hình ảnh của cô Vân. Khi nhớ đến cái thẹn thùng của cô lúc đuổi nó đi thì trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, nó biết trong lòng của cô cũng có một chút gì đó dành cho riêng nó. Rồi nó nhớ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của cô nữa, dù là lúc cô vui, cô giận hay ngay cả lúc cô lạnh lùng thì cô cũng đẹp đến không thể nào dùng từ ngữ mà diễn tả được.
Nó càng nhớ đến cô thì hình ảnh của cô ở bên trong tim nó cũng đang lớn dần. Đến tối khi chìm vào mộng đẹp thì nó thấy nó đang dắt tay cô cùng nhau rong đuổi trên những cánh đồng lúa xanh bao la bát ngát đầy bình yên.