Lúc Nào Cũng Có Mẹ - Phần 6
Mẹ nó bàng hoàng :
– Con đâu có lỗi gì với mẹ …
Thằng Hiếu ứa nước mắt :
– Mẹ bịnh nặng như vậy mà con lại không biết, cứ bỏ mẹ mà đi biền biệt …
Bà rụt rè, cúi đầu không dám nhìn thằng con trai :
– Con đừng lo lắng cho mẹ. Đó là số Trời mà thôi.
– Mẹ bị bịnh thập tử nhất sinh mà con lại có ý định dọn nhà đi xa để không gặp lại mẹ. Con thật là có tội.
Mẹ thằng Hiếu dịu dàng đưa tay vuốt tóc con trai :
– Con thật sự không muốn gặp lại mẹ hay sao ?
Thằng Hiếu quẹt nước mắt rồi kéo mẹ nó ngồi xuống :
– Mẹ à, bây giờ là thời điễm để mẹ và con giãi bày hết tâm sự. Mẹ bị bịnh hiễm nghèo như vậy thì con phải nói hết cho mẹ nghe, con không muốn vòng vo nữa vì mình không còn thời gian nữa đâu.
Mẹ thằng Hiếu lo lắng nhìn nó :
– Con làm mẹ sợ lắm … ý con là gì ?
– Những gì đã xãy ra giữa con và mẹ làm con nhận ra một điều cực kỳ quan trọng : đó là tình cảm của con dành cho mẹ không chỉ là tình mẹ-con mà còn là sự thu hút giữa một người đàn ông và một người đàn bà.
Mẹ thằng Hiếu hổ thẹn, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nó, bà chỉ lí nhí :
– Mẹ … mẹ …
– Khi con ôm mẹ trong lòng thì không còn gì là mẹ-con nữa mà chỉ là tình yêu thương của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu dấu… con đã không hối tiếc gì hết … con còn hãnh diện được làm người đàn ông của mẹ.
Im lặng một lúc, thằng Hiếu mới tiếp tục :
– Nhưng khi trở về với thực tế thì con cũng biết tình yêu của con dành cho mẹ không thể nào tiếp tục được … vì vậy mà con mới tìm mọi cách để không để cho tình huống đó xãy ra nữa … vì vậy mà con mới có ý định dọn đi xa để không gặp lại mẹ nữa …
Mẹ thằng Hiếu cúi đầu, ứa nước mắt mà ấp úng :
– Mẹ biết … mẹ … hiểu con mà …
Thằng Hiếu nắm tay mẹ nó :
– Con cần biết một điều : những gì con vừa bày tỏ … có làm mẹ phật lòng hay không ? mẹ có giận con khi con nói hết suy nghĩ của con như vậy không ?
Mẹ thằng Hiếu xà vào lòng thằng con trai mà khóc rấm rức :
– Mẹ … không biết gì hết … mẹ … mẹ chỉ biết nghe theo con. Con nói gì mẹ cũng đồng ý với con.
Thằng Hiếu mừng rở ôm xiết mẹ nó trong lòng. Nó biết là mẹ nó không thể nào nói trực tiếp những cảm xúc của bà vì bà là phụ nữ … nhưng hảnh động và lời nói của bà như vậy đã là quá rõ ràng : bà đã chấp nhận tình cảm của nó !
Mẹ thằng Hiếu tiếp tục khóc thúc thích mà tiếp :
– Mẹ chỉ muốn một điều … là con đừng bỏ mẹ một mình.
– Bây giờ biết mẹ bị bịnh, tương lai mịt mờ thì con không muốn dấu diếm nữa … con muốn dành thời gian còn lại để yêu thương mẹ … Mẹ có chịu hay không ?
Mẹ thằng Hiếu ngước mặt lên, gương mặt còn ràn rụa nước mắt mà mỉm cười :
– Thiệt hông ? vậy thì … Mẹ chịu …
– Vậy thì từ giây phút này mẹ phải tuyệt đối nghe theo lời con. Con nói gì mẹ cũng phải nghe theo.
Mẹ thằng Hiếu ngượng ngùng gật đầu.
Thằng Hiếu ôm xiết mẹ nó mà nghe lòng reo vui tưng bừng. Nhờ biết mẹ nó bị bịnh hiễm nghèo, nên nó đã vượt qua được những rào cản tâm lý cuối cùng để lấy quyết định là nó sẽ hết lòng hết dạ với mẹ nó trong những ngày còn lại của đời bà.
Nó ôm mẹ nó trong lòng đến khi trời tối hẳn mà cả hai đều không biết, hai tâm hồn đang rạo rực như trong mơ …
Thằng Hiếu cúi xuống … âu yếm mớm lấy môi của mẹ nó … bà rùng mình nhắm mắt. Bà lo lắng, bỡ ngỡ né đầu sang bên để tránh làm thằng Hiếu nhăn mặt :
– Mẹ ! mẹ vừa nói là mẹ sẽ tuyệt đối nghe lời con … vậy mà chưa chi …
Bà chợt nhớ lại lời hứa vừa rồi của mình … mọi chuyện xãy đến mau quá, bất ngờ quá, làm bà cuống quít … nhưng rồi bà tự nhủ mình cứ để cho thằng Hiếu quyết định cho mình là ổn thỏa nhất, mình nhất quyết nghe theo lời nó … nên bà rụt rè đứng yên để cho thằng Hiếu chủ động.
Thấy bà run rẩy như con chim con, thằng Hiếu cảm khái không dám đi quá nhanh … nó nhẹ nhàng ngậm lấy môi của bà mà nút nhè nhẹ … dần dần mẹ nó bớt khẩn trương mà buông lõng người ra … thằng Hiếu thừa cơ hội luồn được lưỡi của nó vào giữa hai bờ môi. Bà kêu lên một tiếng nhỏ khi lưỡi của bà bị lưỡi thằng con trai cuốn lấy mà âu yếm nút. Thằng Hiếu rợn người sung sướng : hôm nay nó đã thành công khi chiếm được cái miệng nhỏ nhắn của mẹ nó với sự đồng thuận của bà. Hai lần trước dù muốn dù không, tâm lý bất ổn của mẹ nó đã tạo điều kiện cho sự sa ngã của bà … nhưng lần này thì bà đã hoàn toàn tự nguyện nên thằng Hiếu rất sung sướng.
Nó âu yếm nút lưỡi mẹ nó đến khi bà rạo rực không còn biết trời đất gì nữa. Những đắn đo, ngập ngừng còn xót lại bị xóa tan … người bà mềm nhũn như cọng bún.
Thằng Hiếu biểu mẹ nó thu dọn nhà cửa rồi sữa soạn một hành lý gọn ghẽ để đi với nó.
Bà bàng hoàng nghe theo một cách nhu mì … chỉ khi lên taxi thì thằng Hiếu mới nói cho mẹ nó biết là nó muốn dẫn bà đi du lịch Thái Lan một tuần. Một tuần để nó được cơ hội mà thương yêu chăm sóc bà, để bù lại thái độ vô tình của nó từ mấy tháng qua.
Mẹ thằng Hiếu vừa lo lắng vừa sung sướng gục đầu vào vai thằng con trai. Mọi việc xãy ra quá nhanh đối với bà làm bà chới với : chỉ trong khoãng vài tháng mà bà vừa mất chồng vừa biết được hung tinh về sức khỏe của mình. Cũng trong khoảng khắc đó mà bà vừa buồn bã, đau lòng vì tưởng mình đã mất đứa con trai yêu dấu … thì lại được nó dẫn đi du lịch để chăm sóc cho mình trong những ngày còn lại của cuộc đời.
Mọi việc trở nên sáng lạng huy hoàng thì làm sao mà bà không sung sướng cho được ? bà chỉ hơi lo lắng không biết là trong tuần lễ du lịch này thì thằng Hiếu sẽ đối xử với bà ra sao ? tuy đã trên 40 tuổi nhưng thật ra thì bà không có kinh nghiệm gì nhiều trong lãnh vực tình cảm, tình ái : 17 tuổi đã lấy chồng rồi ríu ríu theo chồng, tùng phục chồng … đến tầng này tuổi mới bị sa ngã với một người đàn ông khác, mà oái ăm thay, đó lại là con trai của mình ! bây giờ bà được nó nắm tay dẫn đi vào một con đường hoàn toàn mới lạ đối với bà nên bà vừa hồi họp lo âu vừa cảm thấy vô cùng kích thích. Tâm trạng của bà là tâm trạng của người con gái mới lớn lần đầu tiên dám bỏ nhà đi theo người tình.
Chuyến bay tối nên tương đối vắng khách. Thằng Hiếu tìm cho nó và mẹ nó một dảy ghế trống. Khi máy bay cất cánh và đèn trong cabin dịu xuống thì thằng Hiếu nhẹ nhàng kéo mẹ nó lại để mớm lấy môi của bà. Mẹ thằng Hiếu đỏ mặt nói nhỏ :
– Coi chừng có ai đó nhìn thấy …
Nhưng rồi bà cũng để cho thằng Hiếu âu yếm nút lưỡi mình. Bây giờ bà đã biết ưa thích cái môn mới lạ này. Bà tập tễnh bắt chước nút trã lại lưỡi của thằng con trai …
Khi cô tiếp viên ghé qua để đưa phần giải khát cùng với gói bánh ngọt thì thằng Hiếu vẫn tiếp tục nút lưỡi mẹ nó làm bà mắc cỡ quíu tay chân, không dám mỡ mắt nhìn cô gái.
Đến Bangkok, thằng Hiếu đưa mẹ nó đi ăn tối rồi cả hai hối hả về lấy phòng khách sạn.
Nhìn thấy cái giường độc nhất trong phòng, hai gò má của mẹ thằng Hiếu đõ hây hây, bà liếc nhìn thằng Hiếu đang lăng xăng dọn hành lý vào tủ mà nhủ thầm :
– Mình … đang làm chuyện tày trời đây ! mình sấp sửa dùng chung cái giường này với thằng Hiếu ! mình thật là quá táo tợn … nhưng mà mình không hối tiếc chút nào, mình chỉ còn sống không được bao lâu … mình thật sung sướng có được thằng Hiếu thương yêu chăm sóc mình trong khoãng thời gian ngắn ngũi đó.