Lúc Nào Cũng Có Mẹ - Phần 1
Ba nó rất là gia trưởng, đó là nguyên nhân làm cho thằng Hiếu không thích hợp cho lắm với ông. Lúc nhỏ nó cứ bị ba nó kềm xiết rất chặt chẻ nhưng điều làm tình cảm giữa nó và ba nó không được như ý chính là mẹ nó ! Thằng Hiếu không bằng lòng với cách cư xữ cùa ba nó đối với mẹ nó ! Mẹ thằng Hiếu là một người đàn bà yếu đuối nên bị ba nó trấn áp một cách mạnh mẽ. Bà lúc nào cũng hết sức tùng phục ba nó, ba nó nói gì thì bà cũng gật đầu nghe theo làm thằng Hiếu cũng phải bực mình.
Khi nó hỏi thì mẹ nó cười :
– Con đừng lo cho mẹ, mẹ chấp nhận vậy mà.
Mẹ thằng Hiếu lấy chồng lúc mới 17 tuổi và không biết người đàn ông nào khác ngoài ba nó. Mẹ thằng Hiếu là một người đàn bà khá duyên dáng nhưng vì ba nó không cho phép bà trang điễm quá mức nên trông bà có vẽ già hơn tuổi và hơi lượm thượm quê mùa trong cách ăn mặc.
Thằng Hiếu nói :
– Mẹ nên đi mua sắm với con Trinh để nó tư vấn cho mẹ về cách ăn mặc sao cho hợp với mẹ hơn chứ nhìn mẹ mà phát chán !
Mẹ thằng Hiếu khoát tay :
– Í, không được đâu, ba con mà biết thì rầy mẹ chết !
– Ba có bao giờ thèm để ý đến mẹ đâu mà mẹ sợ ?
Mẹ thằng Hiếu thở dài :
– Con đừng nói như vậy, ba mà nghe được …
Thật ra thì cũng nhờ ba nó nghiêm ngặt như vậy mà thằng Hiếu và con Trinh đều học đến nới đến chốn. Khi nó ra trường thì nhanh chóng nó có được một việc làm ổn định trong một công ty lớn với mức lương khá cao, nhờ vậy mà thằng Hiếu có một cuộc sống khá sung túc. Tánh nó đa tình nên nó chưa chịu lấy vợ mà cứ bay từ nụ hoa này đến nụ hoa khác. Hiện tại thì nó đang chia sẽ cuộc đời với con Xuân và cả hai coi bộ muốn hợp thức hóa mối liên hệ này. Con em nó thì đã lấy chồng nhưng hai đứa chúng nó còn mãi mê lo chuyện công danh nên chưa tình đến chuyện có con.
Thằng Hiếu thương mẹ nó lắm, nó nhớ đến lúc nó và con Trinh còn nhỏ, những dịp bà dấu chồng mà mua cho hai anh em nó những thẻ xô cô la vì biết hai anh em nó rất thích món đó trong khi ba nó thì tuyệt đối không cho mua những món ăn nhiều đường.
Ba nó cũng không chấp nhận những biễu lộ tình cảm quá trớn trong gia đình nên nhiều lúc chờ ba nó không có mặt, mẹ nó mới dám ôm hun hai đứa con của mình một cách âu yếm.
Hôm đó, thằng Hiếu chạy sang nhà ba mẹ mà nói với mẹ nó :
– Mẹ à, con được công ty gởi đi công tác ba ngày ở Cần Thơ. Mà công ty lại bao luôn cho một người thứ hai đi ké. Con định đi cùng con bồ của con nhưng nó mắc kẹt chuyện riêng nên không đi được. Vậy mẹ đi với con nhe ?
Mẹ thằng Hiếu mừng lắm, từ lúc hai con ra riêng thì nhà vắng nên bà cũng lũi thũi một mình, với lại chồng bà thì đi làm suốt ngày, dạo sau này ông còn đi luôn hai ba ngày mới về nhà, lấy cớ là công ty gởi ông đi thanh tra mấy công ty con.
Được đi chơi với thằng Hiếu vài ngày thật là thích thú còn gì bằng.
Nhưng bà lại đắn đo, do dự :
– Nhưng mà chắc ba con không chịu đâu.
Thằng Hiếu bực mình cằn nhằn :
– Sao mẹ làm gì cũng phải xin phép ba như vậy ? Đi với con chứ có phải đi với người ngoài đâu mà cũng sợ !
Mẹ thằng Hiếu chỉ biết cười giả lả :
– Thôi mà con ! đừng rầy mẹ mà …
– Mẹ không dám thì con sẻ xin phép giùm cho mẹ.
Không chờ mẹ nó cho ý kiến, thằng Hiếu lấy điện thoại ra mà gọi cho ba nó. Và ngạc nhiên thay ! ba nó dững dưng chấp nhận một cách nhanh chóng làm cả hai đều vui mừng hớn hở.
Trên chiếc xe đò chạy bon bon, mẹ thằng Hiếu vui như được đi chợ Tết. Thằng Hiếu nhìn mẹ nó mà không khỏi cười thầm : « Mẹ đôi lúc như đứa con nít ! có ba thì mẹ khép nép nhưng khi không có ba thì mẹ lại cười vui tự nhiên. Mình không hiểu nổi quan hệ giữa ba mẹ ! ».
Thật ra thì mẹ thằng Hiếu là mẫu người đản bà truyền thống, lúc nào cũng xem chuyện tùng phục chồng là điều dĩ nhiên, nhất là bà chỉ biết độc nhất một người đàn ông là ba thằng Hiếu nên bà không có điễm nào khác để so sánh.
Có lần con Trinh nói với bà :
– Tại sao mẹ phải cứ cúi đầu trước ba như vậy, bây giờ là thời đại bình đẳng mà ! nếu không hợp thì cứ chia tay nhau thôi. Mẹ còn trẻ đẹp thì có thiếu gì đàn ông để mà lựa chọn !
– Í con đừng nói bậy ! mẹ đã 40 tuổi rồi chứ đâu còn trẻ trung gì như con nói ! với lại mẹ hạnh phúc với ba con mà.
– Mẹ hạnh phúc vậy sao mà con đã từng thấy mẹ ngồi khóc một mình sau khi bị ba trách mắng ?
Mẹ nó làm thinh không trả lời …
Về đến Cần Thơ, hai mẹ con đi ăn tối xong rồi về khách sạn lấy phòng.
Thằng Hiếu bắt chuyện với người nhân viên tiếp tân để hỏi thăm tình hình.
Anh chàng vui vẻ nói :
– Nghe đâu tối nay có cơn bảo khá dử dội. Anh và bác đừng nên đi chơi khuya.
Về phòng, mẹ thằng Hiếu hoang mang nói :
– Nghe nói bảo là mẹ lo …
– Không sao đâu mà mẹ ! mình đâu ở ven biển đâu mà sợ ! mẹ cứ về phòng ngủ yên giấc đi.
Nó biết tánh mẹ nó rất sợ sấm sét. Lúc nhỏ nó đã từng thấy mẹ nó mất hết bình tĩnh mà khóc ròng trong một cơn bảo có sấm sét đùng đùng.
Đến khoãng 22 giờ thì trời bắt đầu đổ mưa …
Khi tiếng sấm đầu tiên nổ vang thì thằng Hiếu vội vã chạy sang phòng mẹ nó. Bà trùm mền bịt kín đầu mà thở hì hục …
Thấy có thằng Hiếu, mẹ nó ngồi dậy ôm chầm lấy nó mà lắp bắp :
– Hiếu ơi, mẹ sợ lắm …
Thằng Hiếu nhìn gương mặt nhợt nhạt của mẹ nó mà cảm thấy thương mẹ vô cùng. Nó ôm xiết bà vào lòng mà vỗ về :
– Không sao đâu, có con đây mà …
Một vệt sét sáng lừng nhanh chóng kèm theo một tiếng sấm rền trời làm mẹ thằng Hiếu hốt hoãng rên rỉ …
Thằng Hiếu đặt mẹ nó vào giường định đấp mền cho mẹ nhưng cùng lúc nó nhăn mặt nhận ra là quần ngủ của mẹ nó ướt sũng ! thì ra bà sợ đến nổi té đái trong quần.
Thằng Hiếu chần chừ một lúc rồi đưa tay tuột quần của bà ra để đem vào phòng tắm. Quần lót cũng ướt mèm làm nó cũng đành phải cởi ra mà đem bỏ vào bồn tắm.
Trở lại phòng, nó nghe mẹ nó lắp bắp năn nỉ :
– Đừng bỏ mẹ, Hiếu ơi … mẹ sắp chết rồi … hãy ôm mẹ đi …
Thằng Hiếu thầm nghĩ :
– Mình chưa bao giờ thấy mẹ hốt hoãng đến mức độ này, thật không ngờ !
Nó cũng do dự không muốn nghe theo lời mẹ vì mẹ nó gần như trần truồng thì nó làm sao có thể leo lên giường mà ôm bà cho được ?
Vài tiếng sấm rền trời nữa làm cho mẹ thằng Hiếu càng cuống quít thêm, lúc đó bà không còn tự kiễm soát được nữa làm thằng Hiếu cũng thấy chột dạ. Nó quyết định leo lên giường mà ôm lấy bà để trấn an. Cơ thể của mẹ nó run như bị sốt nhưng được thằng Hiếu ôm xiết làm mẹ nó bớt khủng hoảng phần nào, bà cứ lãi nhãi :
– Hiếu ơi, đừng bỏ mẹ …
Bà gục đầu vào ngực nó, đầy tin tưởng …
Thằng Hiếu thở phào yên tâm khi thấy mẹ nó bớt giao động … nó dịu dàng đong đưa mẹ nó như đong đưa một đứa con nít mà lòng cảm khái vô vàn. Ngày hôm nay nó được chứng kiến cái phần yếu ớt của mẹ nó làm nó càng thấy thương mẹ nó nhiều hơn nữa. Nó hôn lên má của bà mà thầm thì :
– Con lúc nào cũng ở bên mẹ … mẹ đừng sợ nữa …