Lửa Trong Mưa - Chương 6: Thoát nạn
“Đừng vào, đừng vào…”
Minh lầm bầm trong đầu như người tụng kinh, nhìn thấy hai chân đang đứng ngoài của là của mẹ Linh, hắn hồi hộp gần như mất kiểm soát.
Nước hoa chỉ lấn áp mùi chứ không thể khử mùi, với sự nhạy cảm đặc biệt của phụ nữ, nếu mẹ Linh bước vào phòng sẽ nhận ra mùi tinh dịch ngay.
Một cảnh tượng mà Minh không hề mong muốn lướt qua trong đầu hắn, mẹ Linh vào phòng, lật tấm chăn trên người Linh, thân thể trần truồng cùng với tinh dịch còn đang chảy ra từ âm đạo của Linh phơi bày và…hắn bị lôi ra, đánh hội đồng, công an tóm cổ rồi vào tù. Hay khá hơn là Linh cố giúp hắn, nên ba mẹ Linh bắt hắn phải cưới Linh. Kiểu nào hắn cũng không muốn, hắn muốn tự do, hắn muốn được ôm nhiều cô gái trong tay tha hồ thỏa mãn…
Tiếng đóng cửa đưa Minh trở về thực tại, hắn thở dài nhẹ nhõm chui ra khỏi giường.
Ghé tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cảm thấy ổn, hắn khẽ mở cửa đi tới cầu thang quan sát phía dưới, ba mẹ Linh vẫn đang nói chuyện dưới nhà.
Trở về phòng Linh, suy nghĩ tìm cách thoát ra ngoài nhưng không thể. Cổng dưới nhà là lối ra duy nhất, bởi ba mẹ Linh đã cho làm khung sắt kín từ phía trên cổng lên đến tầng lầu như một cái chuồng cọp. Khe hở của cái chuồng sắt quá nhỏ không thể chui lọt.
Đành phải gọi Linh dậy. Cô bé cũng kinh hoàng bạt vía khi nghe Minh nói, luống cuống tìm quần áo mặc lại. Cả hai không còn tâm trí để thắc mắc tại sao ba mẹ lại về giờ này.
“Hay chờ ba mẹ em ngủ rồi em lén xuống mở cổng cho anh về!” Minh lo lắng nghĩ cách.
“Chưa biết khi nào ba mẹ mới ngủ, mà ba em hay làm việc khuya, hai người …‘xong’ là ba em thường vào phòng làm việc chỗ cầu thang, lúc đó là hết xuống luôn.”
Linh cũng ngượng ngùng đỏ mặt khi nói từ ‘xong’, dường như nàng biết ba mẹ đang làm gì phía dưới.
“Vậy giờ xuống mở cổng luôn, ba mẹ đang ‘bận’ rồi, cơ hội…” Minh gấp gáp.
“Cũng không được, cổng kêu to lắm, mở là ở trong ba mẹ biết ngay…”
Minh cũng đồng ý, cánh cổng phía dưới khi mở ra đóng vào kêu rất to dù có mở thật nhẹ nhàng, không biết do bản lề bị rỉ sét hay là do chủ ý thiết kế như vậy.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Linh nghĩ gì đó rồi vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên vì tìm ra cách.
“Giờ em gọi bạn em qua giả vờ tìm em. Anh trốn ra cửa trước, chờ nó tới thì em xuống mở cổng. Canh ba mẹ em không để ý thì anh lẻn ra ngoài…vậy được không?”
“Được đó, như vậy đi, nhanh còn kịp!” Minh đống ý liền, cách này cũng ổn mà thời gian hai vị phụ huynh sắp ‘xong’ đang tới gần.
Linh gọi điện cho bạn, nghe sơ qua thì cũng đoán được là bạn gái. Linh khổ sở tìm lý do giải thích các kiểu, chắc chắn cô bạn kia đang vặn vọ làm khó để Linh nói sự thật.
“Được rồi anh, tí nó qua, nhà nó cũng khó lắm, đi rồi không biết nó có bị gì không!”
Minh cũng không để ý, chỉ nghe kế hoạch tẩu thoát có khả thi là hắn mừng rồi.
Hai đứa nhẹ nhàng từng bước xuống lầu. Mở cửa phòng khách cho Minh ra trước, khóa lại rồi Linh lên lầu chuẩn bị đóng kịch.
Minh ngồi núp sau chậu cảnh ở sân nhỏ trước nhà. Hồi hộp mong chờ cô bạn kia từng giây từng phút, bởi chậu cảnh quá nhỏ không thể che chắn được hắn, mỗi lần có ánh đèn và tiếng xe đi ngang là hắn lại co rú lại.
Rồi ánh đèn lờ mở của một chiếc xe tới gần, Minh hồi hộp tập trung, chưa nghe thấy tiếng xe, chắc có lẽ còn xa. Nhưng ngay lúc đó một bóng người dừng ngay trước cổng nhìn vào làm Minh giật bắn mình vì bất ngờ, đơ ra không kịp phản ứng. Người ngoài kia đúng là cô bạn của Linh đang ngồi trên chiếc xe đạp điện. Và điều càng làm hắn bất ngờ hơn tới mức bất động, quên mất cả việc quan trọng nhất, cô gái kia chính là…
“Cô gái đó…” Minh tự nói một mình.
Chính là cô bé tiểu thư đi xe đạp điện Minh gặp hôm trước. Cô bé cũng bất ngờ, chỉ biết đưa ngón tay nhỏ xinh chỉ về phía Minh như muốn nói gì đó.
Sau vài giây đứng hình, Minh bừng tỉnh rồi cố ra hiệu cho cô bé kia hiểu.
Vẫn nét mặt khó hiểu, cô bé bấm chuông. Linh giả vờ ngái ngủ xuống mở cổng, có một người cũng đang chuẩn bi đi ra, là ba của Linh. Thấy có nguy cơ, Minh lấy hết sức vọt thật nhanh, lách qua cánh cổng vừa được Linh mở ra và trèo lên chiếc xe đạp điện ngồi với vẻ mặt tỉnh bơ.
Thở phào nhẹ nhõm như vừa qua cơn hấp hối, Linh khóa cổng và theo ba vào nhà, tiếng thắc mắc của vị phụ huynh còn oang oang vọng ra. Minh mừng thầm vì khi tối đi taxi, chứ nếu đem xe máy đi là ngày mai hắn được lên báo rồi.
“Cảm ơn em nha!” Minh nở nụ cười thân thiện với cô bé tiểu thư.
Vẫn vẻ mặt và ánh mắt nhìn Minh như động vật lạ, cô bé im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Thì ra là anh, nhìn mặt hiền hiền dễ thương mà cũng ghê thiệt!”
Giọng nói ngọt ngào của cô bé tiểu thư làm Minh say đắm, hắn mỉm cười như không quan tâm cô bé nói gì.
“Trễ rồi, để anh đưa em về luôn!” Minh không bỏ qua cơ hội, dù vừa phải trốn như trộm vì lén lút với con gái người ta.
Có chút phân vân nhưng cô bé cũng đồng ý.
Đứng trên lầu nhìn hai người lặng lẽ rời đi, Linh mới yên tâm leo lên giường: “Sợ thật!”
…
“Hộc…hộc…hộc… Sắp tới rồi!”
Minh đang căng giò đạp xe, người hắn ướt đẫm mồ hôi. Số là mới đi chưa được bao xa, chiếc xe hết điện, vậy là Minh phải lấy le với người đẹp. Ban đầu còn đạp khí thế, nhưng xe đạp điện khi hết điện mà phải đạp thì nặng gấp mấy lần xe đạp thông thường, kết quả là Minh phải thở bằng miệng khi về gần tới nhà cô bé.
“Anh dừng ở đây đi, để em tự về được rồi…!” Cô bé lên tiếng khi Minh vừa rẽ vào đường khác, khoảng hai trăm mét nữa là tới căn biệt thự.
Minh hiểu, cô bé không muốn người nhà thấy, hắn định dừng lại thì đằng sau có ánh đèn xe hơi sáng chói, chiếc xe cũng vừa rẽ vào nhưng không vượt qua mà chầm chậm đi theo.
“Thôi chết!” Cô bé giật mình thốt lên.
Minh cũng nhận ra chiếc xe này vì đã từng thấy trước đây, không dừng lại, hắn tiếp tục đạp xe về tới cổng nhà tiểu thư. Minh dựng xe, cổng đã được mở ra nhưng cô bé không dám vào, chỉ đứng im đó, hai tay nắm chặt vào nhau khi chiếc xe hơi cũng vừa dừng lại. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang lo sợ, hắn biết mấy vị phụ huynh kia có thể sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Cửa xe mở ra, một thanh niên bước xuống. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm Minh sởn da gà, gã này có gương mặt khá đẹp trai, nhưng lại mang áo thun và quần jean…bó. Nhìn điệu bộ của gã này, Minh liệt ngay hắn vào hai từ…ba đê.
“Khải, con vào nhà trước đi!” Người phụ nữ bước xuống ngay sau đó và lên tiếng.
Gã thanh niên miễn cưỡng nhìn Minh thêm một chút rồi mới vào trong.
“Còn con, đi đâu về giờ này?” Người phụ nữ quay sang hỏi cô bé.
“Mẹ…con…qua nhà bạn.”
Cô bé nói lí nhí rồi cúi gằm mặt xuống, Minh cũng chỉ đứng im không biết nói gì.
“Là cậu này?” Người phụ nữ hỏi tiếp.
Cô bé định lắc đầu nói không phải nhưng lại thôi, nếu nói không phải thì chắc chắn mẹ sẽ hỏi tại sao lại đi chung với hắn? Kiểu gì cũng rất khó giải thích.
Thấy tình hình có vẻ không hay, Minh định lên tiếng giải thích thì người phụ nữ đã hỏi hắn trước.
“Cậu là bạn của Trang?”
Thì ra cô bé tên Trang, Minh khẽ gật đầu.
“Dạ, cháu là bạn, xe hết điện nên cháu đưa Trang về.”
Người phụ nữ có vẻ hài lòng, quay qua nói với Trang: “Mẹ vào trước, con nói chuyện với bạn đi rồi vào sau, giờ cũng trễ rồi, để hôm khác rồi mời bạn vào nhà chơi.”
Nói xong người phụ nữ nhìn Minh rồi đi thẳng vào trong, chiếc xe hơi cũng được tài xề lái chầm chậm vào theo, để lại một người ngơ ngác không hiểu chuyện gì, còn một kẻ thì đang khoái chí như bay trên mây.
Trang ngạc nhiên tột độ, mẹ hôm nay khác hẳn với mẹ thường ngày của cô bé. Mọi ngày mẹ rất nghiêm khắc, Trang chỉ có đi học rồi về nhà, rất ít khi được đi ra ngoài, ngay cả bạn bè cũng không dám chơi thân với cô bé. Sống trong cảnh giàu sang nhưng lại rất gò bó, người bạn duy nhất dám đến nhà nàng chơi chính là Linh nên cô bé không hề ngần ngại chạy tới giúp khi nãy. Cứ tưởng khi về sẽ bị la mắng thậm tệ nhưng những gì diễn ra lại trái ngược hoàn toàn, mẹ nàng không chửi, không cấm đoán, ngược lại còn cho phép nàng.
Tươi tỉnh hẳn lên, khẽ nở một nụ cười làm tên đứng bên cạnh ngất ngây.
“Vậy…anh về đi…!”
“Ủa, mẹ em bảo ở đây nói chuyện mà…!” Minh cố kèo nài.
“Có gì để nói đâu, anh về đi…”
Nói xong cô bé chạy một mạch vào trong.
Minh không hề luyến tiếc, ngược lại còn vui mừng vì đã trở thành bạn của cô bé tiểu thư xinh đẹp một cách dễ dàng.
“Người gì đâu mà xinh dễ sợ!” Cảm thán một câu, Minh đi bộ ra tìm xe.
Trở về nhà, hôm nay có nhiều chuyện bất ngờ làm hắn đau tim tới mấy lần, thêm màn đạp xe vừa rồi khá mệt mỏi, Minh dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
***
Với khả năng thiên tài trong lĩnh vực lập trình, Minh có thể được nhiều hãng công nghệ khổng lồ xếp hàng chào đón với mức lương khủng. Nhưng hắn vốn không thích trở thành tâm điểm để người ta nhòm ngó, nên không thể hiện nhiều, hắn chỉ muốn mình bình thường như bao người khác. Chính vì thế nên dù là một lập trình viên tài năng nhưng hắn vẫn chỉ sống một cuộc sống nhẹ nhàng, vẫn là một sinh viên học lực trung bình siêng năng bỏ học, vẫn là một tên đào hoa tán tỉnh gái trẻ. Vỏ bọc đó đến nay chỉ có một người khác biết được sự thật, đó là người đàn ông bí ẩn, bạn của ông lão hàng xóm.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài gần tới trưa, Minh muốn gặp Thảo để xin lỗi, nhưng nghĩ lại và quyết định cứ âm thầm tìm hiểu trước. Vậy là hắn ngồi lục lại hộp thư email và tin nhắn của Thảo, không khó với hắn để có được mật khẩu.
“Không có gì đáng nghi, chắc nó xóa hết rồi!”
Tự nói một mình, hắn để máy tính tiếp tục chạy và lên trường.
Sau khi trải qua một chuyện lớn, người ta thường tụ tập lại và chém gió với nhau. Linh cũng không ngoại lệ, cô bé hẹn Minh đi uống cà phê, nhưng đặc biệt là có thêm Trang đi cùng.
Minh đưa hai cô bé tới những quán ăn vặt, đây là chiêu hiệu quả để tạo thiện cảm với con gái. Ngồi cạnh hai cô bé xinh đẹp làm hắn hãnh diện, sung sướng ngất ngây.
Trang thì tung tăng vui sướng như cá gặp mưa. Từ trước tới nay chưa bao giờ nàng được đi chơi thoải mái như thế này. Mỗi lần đi đâu đều có mẹ hoặc anh trai là Khải đi cùng, mà nói đúng hơn là Trang được đi theo.
“Anh Minh, tối qua anh làm gì con Trang mà hôm nay mẹ nó cho đi chơi vậy?” Linh nháy mắt cười nham hiểm.
“À…anh đạp…Trang xong mệt gần chết rồi bị mẹ Trang thấy!” Minh cũng phụ họa trêu cô bé tiểu thư mặt đang đỏ bừng.
“Á…anh nói cái gì…trời ơi!”
Bị trêu mà không thể đáp trả, cô bé vừa xấu hổ vừa tỏ ra tức gận. Nhưng điều đó chỉ làm cho cô bé càng dễ thương hơn.
Say đắm với vẻ đẹp hồn nhiên tinh khiết của cô tiểu thư nhỏ bé, một cảm giác khó tả lại ùa tới trong lòng Minh, cảm giác này giống như… giống như lần trước hắn đã cảm nhận được khi ở gần Ngọc Lan.
“Lẽ nào…lại yêu nữa sao?” Minh tự hỏi.
Linh đang cười đắc chí vì dìm hàng cô bạn tới mức không thể phản kháng. Nhìn điệu bộ đó của Linh, Trang quyết không chịu thua.
“Ừ, tui vậy đó thì sao, tối qua ai xém chút nữa bị ba mẹ bắt tại trận vậy ta?”
“Nhưng mà tui vẫn chưa sao, còn bà bị mẹ thấy luôn kìa…haha!”
Minh chỉ ngồi ngắm hai cô bé cãi nhau chí chóe, không ai chịu thua ai, ánh mắt hắn si mê trước vẻ đẹp thánh thiện của cô tiểu thư này.
Kết thúc buổi chiều đầy hưng phấn với hai người đẹp, Minh đưa Linh về trước rồi tiếp tục hộ tống Trang về nhà.
“Anh về đi, chạy xe cẩn thận!” Trang ngượng ngùng đứng trước cổng chào Minh.
Minh nghe câu đó mà cảm thấy…ấm lòng, hắn quay đầu xe trở về.
Đi được một đoạn, Minh thấy một chiếc xe hơi khá quen.
“Là…thằng đó!”
Chính là xe của gã người yêu Thảo, Minh vội quay lại chạy theo.
Tới một quán cà phê nhỏ, gã kia vào trong và ngồi vào một bàn có hai cô gái đã ngồi ở đó trước. Minh đứng bên ngoài, nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại ra, không phải để chụp hình mà là kết nối vào wifi của quán cà phê và khởi động một chương trình. Minh bấm vào một lệnh, trên màn hình hiện ra danh sách tất cả các thiết bị đang kết nối với wifi này. Sau một phút chọn lọc, Minh nhập vài dòng lệnh rồi nhếch miệng cười.
Gã kia đang ba hoa khoác lác với hai cô gái mà không hề biết rằng điện thoại trong túi hắn đang bật sáng màn hình, nhiều cảnh báo hiện lên nhưng không rung hay phát âm thanh gì, sau đó chiếc điện thoại tự khởi động lại. Điện thoại của gã vừa bị Minh hack.
Minh trở về nhà, điện thoại của gã kia chỉ cần kết nối vào mạng intrenet là Minh có thể biết hết những gì trong điện thoại gã, thậm chí là máy tính hay bất cứ chiếc điện thoại nào khác bên cạnh.
Cuộc sống nhàn hạ của Minh đã bắt đầu thay đổi. Trước đây, ngoài Thảo ra thì giữa hắn với các cô gái khác chỉ có một mối quan hệ duy nhất là tình một đêm hay nhiều đêm thì tùy, không có ai khiến hắn bận rộn như lúc này. Cùng một thời điểm, nảy sinh tình cảm với cả ba người, Minh không muốn bị gắn họ Sở vào mặt nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân mình.
Về nhà tắm rửa cho thoải mái, Minh lại lấy xe qua nhà Ngọc Lan.
Đứng ngoài cổng, Minh có phần nôn nóng chờ đợi, hai ngày rồi không gặp nàng, hắn cảm thấy trống vắng thiếu thốn gì đó mà ngay cả Linh, Trang hay Thảo đều không thể bù đắp được.
Cổng mở ra, Ngọc Lan với thân hình săn chắc nảy nở trong bộ đồ mặc ở nhà quen thuộc là quần đùi áo thun mỉm cười với hắn. Minh cũng nhe răng cười lại, cả hai như rất hiểu ý nhau, không cần khách sáo chào hỏi như trước, hắn dắt xe vào, Ngọc Lan đóng cổng.
“Chú Nguyên đi nữa hả chị? Minh hỏi và đi thẳng một mạch xuống nhà bếp.
“Ừ, anh Nguyên mới đi hồi trưa…” Ngọc Lan cũng chỉ nói tới đó, cứ như hai người đang lén lút hẹn hò sau lưng ông chồng.
“Vậy tối nay cho em ăn ké được không?” Minh hỏi lấy lệ.
“Lại còn hỏi nữa, vậy chứ em qua đây làm gì?”
Minh quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Ngọc Lan: “Em nhớ chị nên qua đây…!”
Hắn nói thật lòng, không có chút đùa cợt. Ngọc Lan đỏ mặt quay đi.
“Nhớ mà đi với người khác…”
Ngọc Lan nói nhỏ như trách móc, nhưng Minh nghe được, hắn thật sự không biết nói gì, chỉ im lặng cố tỏ ra như không nghe thấy.
“Em ngồi chơi đi, chị nấu chút nữa là xong.” Ngọc Lan lên tiếng để thay đổi không khí.
Minh say đắm chiêm ngưỡng cơ thể mặn mà, đầy đặn, săn chắc của Ngọc Lan từ phía sau. Thân mình nhẹ nhàng uyển chuyển, bờ mông to tròn đung đưa. Bất chợt nhớ tới hình ảnh bờ mông tròn trần trụi này hôm trước, máu dâm lại bắt đầu sôi sục.
“Mông này doggy thì khỏi chê…!” Minh tự sướng trong đầu hắn.