Lửa Trong Mưa - Chương 15
Màn hình tiếp tục chiếu những tấm tiếp theo, mỗi tấm hình mới chiếu lên Ngọc Lan càng trợn to mắt.
“Không…không….không…dừng lại đi…DỪNG LẠI ĐI…!”
Ngọc Lan hét lên, trên màn hình là con trai nàng tầm 16 tuổi, gương mặt đó, ánh mắt đó, cái miệng đó…Ngọc Lan lắc đầu liên hồi không dám nghĩ tới, vì người con trai trong hình còn non trẻ nhưng dễ dàng nhận ra đó chính là Minh. Còn người con gái, khoảng 13 tuổi nhưng Ngọc Lan cũng đã nhận ra được.
“Ha ha…Còn tiếp mà…” Nguyên cười, bước tới kéo đầu Ngọc Lan lên để nàng nhìn vào màn hình.
“KHÔNG….KHÔNG…” Ngọc Lan chỉ nói được như thế, nàng cảm thấy ngực đau nhói như tim mình vừa vỡ nát.
Những hình ảnh lần lượt chiếu lên, cả hai đều dừng lại khi đến tấm cuối cùng, hai tấm hình được chụp gần đây. Người con trai chính là Minh, còn người con gái…là Trang!
“Không…không, không phải vậy, không phải vậy…làm ơn…không phải vậy đâu…” Ngọc Lan mất kiểm soát, nàng muốn đưa tay lên ôm đầu nhưng không được, chỉ đành nhắm mắt lại cố không xem nữa.
Xuân bước tới nắm tóc Ngọc Lan: “Tại sao lại không phải, đó là con mày…mày không nhận ra sao? Mày đã làm tình với con trai mày, con mày làm tình với nhau…haha! Cảm giác thế nào…?”
Ngọc Lan không thể cất lời, một cú sốc quá lớn, nàng mở mắt ra, như người vô hồn nhìn lên hình ảnh trên màn hình.
“Anh nhớ là em rất sung sướng khi cưỡi trên người con trai mình mà Ngọc Lan, hay là Ngọc Yến nhỉ?” Nguyên chầm chậm tới gần.
Nguyên nói tiếp: “Ngày đó, em kể chuyện của gia đình anh cho mọi người biết, kết quả là ba anh bị bắt rồi chết trong tù, mẹ thì bệnh rồi qua đời, khi đó anh phải bỏ học bên nước ngoài để trở về đấy…”
Xuân vẫn nắm tóc Ngọc Lan nói tiếp: “Sau khi làm gia đình tao tan cửa nát nhà, mày bỏ trốn, bọn tao tìm được mày nhưng đánh đập chém giết thì đơn giản quá. Vậy là phải tốn công bấy lâu nay để mày tận hưởng được cái cảm giác đó…cảm giác mà mày đã từng xỉ vả tao…loạn luân!”
“Là mày, là mày đã hại gia đình tao lúc đó, mày bắt con tao…là mày…” Ngọc lan trừng mắt nhìn Xuân, nàng không còn sức lực sau cú sốc quá lớn.
“Haha…” Cả Nguyên và Xuân không thèm cãi với Ngọc Lan, hai người hôn nhau ngấu nghiến.
Rời nhau ra, Nguyên chuyển qua khung cảnh khác là cảnh trực tiếp, vẫn là căn phòng màu hồng như lúc nãy, vẫn là Trang đang nằm trên giường, nhưng người đàn ông kia không phải Minh. Ngọc Lan thấy một gã béo đang trần truồng ngồi trên giường sờ mó con gái nàng, bên cạnh còn có Linh cũng đang bị trói chặt. Xuân đứng sát bên Ngọc Lan, cúi xuống nói:
“Giờ cho mày chọn lựa, một là để con gái mày chung sống với con trai mày, hai là để con gái mày bị hiếp…nào chọn đi! Đừng có nghĩ tới chuyện tự tử, vì mày sống thì hai đứa con mày được sống, mày chết, tao sẽ cho người giết chết nó ngay…”
Ngọc Lan đờ đẫn nhìn màn hình, nàng có thể chọn điều gì đây? Nàng không muốn con gái mình bị hãm hiếp, lại càng không muốn hai đứa con của mình làm chuyện đó với nhau.
“Nào chọn nhanh đi em, chọn một thì anh ra lệnh cho thằng kia dừng lại ngay và con trai em sẽ tới đón con bé, chúng nó sẽ hạnh phục bên nhau. Còn nếu không thì thằng kia nó sẽ hiếp con gái em tơi bời đấy…” Nguyên thích thú khi nhìn Ngọc Lan thất thần như vậy, mà thực ra hắn nhìn bờ mông nàng nhiều hơn.
“Dừng lại đi…làm ơn dừng lại đi….” Ngọc Lan cầu xin trong vô vọng.
“Ha ha, dừng…?”
Nguyên và Xuân lại quấn lấy nhau, Nguyên chính là anh trai ruột của Xuân, cảnh làm tình của Minh và Trang khi nãy đã kích thích hai người mãnh liệt dù đã xem nhiều lần. Không còn kìm chế được, Nguyên và Xuân lao vào nhau mặc kệ Ngọc Lan đang ngồi đó.
Hôn nhau chán chê, Nguyên nhìn lên màn hình thấy Hoàng Anh đã ngồi vào giữa hai chân Trang khi mà chưa có lệnh của hắn, nhưng hắn không quan tâm.
“Giờ thì muộn rồi nhé Ngọc Lan, nhìn con gái em bị hiếp đi, rồi nó sẽ vẫn ở với con trai em, nó vẫn sẽ làm tình với anh trai nó…nghĩ mà xem, còn chuyện gì có thể kích thích hơn nữa nào?”
Nguyên nói xong liền đẩy Xuân nằm úp nửa người trên giường, hắn đứng đằng sau tốc váy và kéo quần lót của Xuân xuống ngang đùi. Cầm dương vật kê vào giữa mông Xuân, Nguyên nhìn lên màn hình, gã Hoàng Anh cũng đang chuẩn bị đẩy mông tới…
Ngọc Lan đờ đẫn, con gái nàng đang dãy dụa khi gã kia cầm của nợ của hắn kê giữa hai chân con bé. Nàng không thể cất lời, nàng không thể chọn lựa, chỉ thầm cầu mong một phép màu xuất hiện cứu lấy con gái mình.
“Ứ…đã quá anh ơi…” Xuân sung sướng khi Nguyên đâm vào.
Tiếng ‘Ứ’ tương tự phát ra từ chiếc loa, Nguyên bóp lấy mông Xuân và ra sức nhấp thật nhanh, hai người đang chìm trong hoan lạc nên cứ tưởng đó là tiếng rên của Trang. Những cú nhấp mạnh mẽ đem đến sự sung sướng mãnh liệt nên cả Nguyên và Xuân đều không để ý tới màn hình đang chiếu cảnh Hoàng Anh bị Minh siết cổ tới ngất xỉu, Minh giải thoát hai cô bé và rời khỏi phòng…
Giây phút Minh kéo gã to béo ra khỏi người Trang, Ngọc Lan vui mừng khôn siết, nhưng nỗi đau khác lại nhanh chóng kéo tới giày xéo tâm can nàng. Hai đứa con của nàng, chúng nó vẫn ở bên nhau, hai đứa sẽ lại làm chuyện kia, mà ngay chính bản thân mình cũng… Ngọc Lan không thể chịu đựng được khi nghĩ tới đó, cảnh vật trước mắt mờ dần, Ngọc Lan ngã ra giường.
“Haha, ngất luôn sao?” Nguyên cười lớn khi thấy Ngọc Lan ngất xỉu ngã ra giường. Hắn nhìn lên màn hình nhưng chỉ là một màu đen.
Dừng lại nhưng vẫn giữ dương vật trong người Xuân, hắn thắc mắc: “Tại sao lại mất kết nối?”
Xuân nhìn lên màn hình, nhìn qua Ngọc Lan rồi đoán: “Chắc trục trặc gì đó hay thằng kia tắt máy tính thôi, chứ con ả này vừa rồi còn nhìn thấy con bé kia bị hiếp, chịu không nổi ngất xỉu luôn mà.”
Nguyên nghĩ cũng đúng, vừa rồi Ngọc Lan ngất xỉu khi thấy Hoàng Anh hiếp con bé kia, có lẽ máy móc thiết bị trục trặc gì đó.
“Mà dù sao thì cũng không cần thiết nữa, cứ cho thằng già đó sướng một lúc đi rồi kiểm tra sau.” Xuân nói thêm.
“Cả mình cũng sướng nữa chứ…hề hề…!”
Nguyên cười rồi lật Xuân nằm ngửa, hắn cầm hai chân đưa lên vai và nhấp như vũ bão… Bên cạnh là Ngọc Lan đang ngất xỉu.
***
Ở nhà Minh, tiếng cười đùa đã trở lại, bốn người vui vẻ trong bữa cơm tối. Trang và Linh đã lấy lại tinh thần, hai cô bé còn trêu Thảo khi thấy bộ đồ lót của nàng mới được treo trong tủ.
Minh thì vui như được mùa, cứu được hai cô bé, các cô gái lại hòa đồng quý mến nhau như vậy khiến Minh cứ tủm tỉm cười mãi.
“Lát anh chở em về nha, đi cả ngày nay mà còn về trễ sợ ba mẹ la…! Linh có vẻ tiếc nuối, cứ như chuyện hồi chiều chẳng có gì to tát.
“Ừ, lát anh đưa em về, mai rảnh lại qua đây chơi…” Minh cười nói với Linh.
Trang cũng không lo lắng lắm, chỉ cần được ở bên cạnh Minh là nàng yên tâm rồi, mặc kệ mọi chuyện vừa xảy ra.
Trải qua một ngày dài mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nhưng Trang và Thảo vẫn chờ Minh đưa Linh về rồi mới ngủ.
Ngắm hai cô gái xinh đẹp đang ôm nhau ngủ say, Minh cảm thấy mãn nguyện, nhưng hắn không ngủ được, lòng hắn cứ lo lắng điều gì đó.
Không ngủ được, Minh lấy chiếc laptop lấy được lúc chiều mở lên xem. Đoạn trao đổi bằng tin nhắn lúc chiều thì không xác định được kẻ bên kia đã ra lệnh cho Hoàng Anh hãm hại hai cô bé là ai. Nhưng có nhiều đoạn chat khác giữa Hoàng Anh và Khải làm Minh không khỏi tức giận. Khải đã lên kế hoạch để Hoàng Anh hiếp Trang, nhưng có thêm Linh nên hắn đã gọi thêm Kris.
Minh quay lại nhìn Trang đang ngủ ngon lành, hắn tự hứa với lòng mình rằng phải chăm sóc cô bé thật tốt để bù lại những bất hạnh đã xảy ra.
…
Sáng hôm sau, Minh tranh thủ đi mua đồ ăn sáng khi hai cô gái vẫn đang ngủ. Trên đường về, Minh bất ngờ khi thấy xe máy của Ngọc Lan đang bị đưa lên xe tải của phường. Hắn dừng lại và hỏi thăm.
“Một người đàn ông để chiếc xe này ở nhà hàng bên kia từ chiều hôm qua tới giờ không tới lấy nên người ta báo với phường.” Câu trả lời của cán bộ làm Minh lo lắng.
“Người đàn ông? Để xe Ngọc Lan ở đây…” Minh đoán ngay rằng Ngọc Lan đã gặp chuyện, hắn chạy nhanh tới nhà nàng.
Đứng dưới cổng, Minh gọi cho Ngọc Lan không được, gọi cho Nguyên cũng không được.
“Hình như hôm qua cổ không về nhà, thấy nhà không bật đèn từ tối hôm qua.” Người hàng xóm kế bên nói.
“Từ tối hôm qua?” Minh đã nhận ra lý do tối hôm qua hắn lo lắng điều gì, có lẽ đó là linh cảm, điều đó càng làm Minh lo lắng thêm.
Cầm điện thoại kết nối vào wifi nhà Ngọc Lan, Minh tìm hình ảnh camera ở cổng, hắn tua lại hình ảnh từ trưa hôm qua khi nàng ra khỏi nhà đi qua nhà hắn. Hơn một tiếng sau thì có một chiếc xe 16 chỗ dừng trước cổng, không lâu sau đó Ngọc Lan về tới rồi bị bắt lên xe…
Xem tới đây Minh lại run lên, phải mất vài giây hắn mới lấy lại được bình tĩnh, liền gọi cho người đàn ông kia nhờ giúp đỡ.
Trong khi chờ người đàn ông kia tìm kiếm thông tin, Minh không biết phải làm gì, hắn đành chạy về nhà như sợ hai cô bé kia cũng bị bắt đi nữa.
“Cả hai chiếc xe cậu nhờ tìm đều đã qua cửa khẩu và vào trong lãnh thổ Campuchia.” Người đàn ông gọi báo tin cho Minh.
Cả hai chiếc, Minh suy đoán Khải cũng có liên quan tới Ngọc Lan.
“Bọn chúng đi đâu?” Minh gấp gáp hỏi.
“Chỉ có chiếc 16 chỗ bật GPS, chạy một mạch từ thành phố đi tới cửa khẩu, nhưng qua biên giới thì hệ thống không nhận được tín hiệu nữa.”
Xác định được bọn chúng đưa Ngọc Lan qua biên giới, Minh hỏi tiếp: “Vậy bọn chúng đi đâu nữa?”
Người đàn ông trả lời: “Có gì quan trọng sao? Nếu muốn có thông tin từ nước ngoài thì phải nhờ họ.”
“Vậy ông tìm giúp tôi chiếc xe đó…có chuyện rất gấp, ông đến điểm hẹn đi, tôi muốn gặp ông.”
Nói xong Minh liền tới chỗ hẹn, người đàn ông kia đã chờ sẵn. Minh kể lại toàn bộ sự việc cho gã nghe và nhờ giúp đỡ.
“Thông tin từ cảnh sát địa phương, chiếc xe đó sau khi qua cửa khẩu chạy thẳng tới khu vực khai thác gỗ của một công ty. Nhưng xin lỗi, chuyện này nằm ngoài quyền hạn của tôi…”
Câu trả lời của người đàn ông làm Minh thất vọng, gã là hy vọng duy nhất của hắn. Minh đau đớn khi người mình yêu bị bắt đi còn mình bất lực không làm gì được, hắn quyết định.
Minh nhìn thằng người đàn ông và nói: “Cho tôi địa điểm chính xác chỗ chiếc xe đó tới…”
Người đàn ông biết Minh muốn làm gì, gã thở dài rồi nói: “Thôi được, tôi không thể làm gì bên đó, nhưng tôi có thể giúp cậu qua đó.” Nói xong, gã lấy điện thoại gọi đi.
“Tôi đã điều một xe quân dụng, cậu lên xe đó đi tới biên giới, tới đó sẽ có hướng dẫn cụ thể.”
“Cảm ơn ông! À, còn một điều nữa, ông có thể…” Minh khó khăn khi định nhờ vả thêm.
Người đàn ông biết Minh định nhờ gì: “Được rồi, tôi sẽ trông chừng mấy cô gái của cậu…”
“Cảm ơn…”
Minh chờ thêm một lúc thì có một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Minh lên xe, chiếc xe biển đỏ hú còi và lao vút đưa hắn tới biên giới.
***
Ngọc Lan tỉnh lại, đầu nàng đau như búa bổ, cố gượng ngồi dậy, cảnh vật trước mắt vẫn cứ quay cuồng. Bọn chúng đã mở khóa cho nàng, có sẵn thức ăn và nước uống, cả nhà vệ sinh trong góc tường nhưng cánh cửa duy nhất vẫn đóng chặt, bọn chúng sẽ nhốt nàng ở đây mãi.
Ngọc Lan ngồi bệt xuống đất, nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra làm cơn đau đầu càng tăng lên, nàng lại ngất đi.
Khi đó Minh đang ở cửa khẩu, chiếc xe đã đổi qua biển số thường nhưng vẫn được ưu tiên nên dễ dàng được qua biên giới. Đi tiếp một đoạn tới bìa rừng, Minh xuống xe, giờ hắn phải đi bộ. Nhận một ba lô chứa nhiều vật dụng thiết yếu như dụng cụ y tế, thức ăn chế biến sẵn, nước uống, một ống nhòm loại nhỏ và một con dao đi rừng… Hít một hơi thật sâu, Minh cất bước tiến vào cánh rừng rậm, chiếc xe cũng quay đầu trở về.
Minh hoàn toàn có thể đem bằng chứng tới để nhờ công an tìm giúp, nhưng hắn biết công an cũng phải phối hợp với nước bạn nên rất mất thời gian, chưa kể bọn người kia có thể chi phối bên đó. Vậy nên được sự giúp đỡ của người đàn ông kia, Minh tự mình đi tìm là nhanh nhất, hắn không thể ngồi chờ tin tức trong vô vọng, mỗi giây mỗi phút trôi qua Ngọc Lan có thể bị bọn chúng làm bất cứ chuyện gì.
Dù lần đầu đi rừng nhưng Minh không hề gặp khó khăn, nền tảng thể lực sẵn có kết hợp với bản đồ hiện đại chi tiết và định vị bằng điện thoại, Minh tìm đi trên những khu rừng không quá hiểm trở. Hắn không đi trên đường dẫn vào vì có thể bị phát hiện nên phải vượt gần 5km rừng để tới được chỗ của bọn người kia.
Hai giờ chiều, Minh đã đi được nửa đoạn đường, hắn dừng lại kiểm tra vị trí và tạm nghỉ một lát, tuy chỉ cách biên giới vài ki-lô-mét nhưng ở trong rừng nên sóng điện thoại chập chờn yếu ớt(qua bên kia biên giới không xa thì vẫn còn bắt được sóng điện thoại, tuy nhiên yếu hơn trong nội địa). Thức ăn chế biến sẵn được đóng gọi thành dạng gói rất tiện lợi, đây là loại dành cho lực lượng đặc nhiệm, Minh chỉ cần ăn một gói là đủ dinh dưỡng và năng lượng như một bữa ăn no nê.
Tiếp tục lên đường, khi chỉ còn cách vài trăm mét thì Minh vừa đi vừa quan sát rất cẩn thận. Chọn một cây rừng cao xum xuê, hắn leo lên để quan sát. Bằng ống nhòm, Minh thấy rõ được mọi thứ phía xa. Một căn nhà hai tầng nằm giữa những đống gỗ cao như bức tường vững trãi, hai gã bảo vệ gác ở trước và sau căn nhà, cả xe của Khải và chiếc xe 16 chỗ đều có ở đó. Trong lòng Minh vừa mừng vừa lo, mừng vì đã tìm tới nơi nhưng lo vì hắn không chắc Ngọc Lan có ở đây hay không, có thể bọn chúng đã đưa nàng đi nơi khác mà không biết.
“Phải vào mới biết!” Minh tự trấn an mình.
Gần căn nhà đó là hàng loạt lều trại dựng tạm bợ, có đến gần 20 gã đàn ông đang tụ tập ở đó, Minh đoán là đám người chặt cây rừng vì xung quanh ngổn ngang máy cưa và xe cẩu.
Quan sát thêm một lúc lâu để tìm đường vào và đường ra, Minh đắn đo cân nhắc. Vì chỉ có một mình mà đang là ban ngày, khó vào mà ra thì lại càng khó hơn. Hiện tại đã bốn giờ chiều, Minh cắn răng quyết định chờ đến tối. Hắn nằm luôn trên tán cây to để nghỉ ngơi chứ không xuống đất.
Tuy là nghỉ ngơi nhưng Minh không hề rời mắt khỏi căn nhà, thỉnh thoảng dùng ống nhòm đề quan sát tình hình. Và với sự cẩn trọng đó, từ căn phòng vừa mở cửa ra, Minh đã thấy một người mà hắn không hề ngờ tới…
“Chú Nguyên…”
Nhưng ngay sau đó Minh biết sẽ không bao giờ còn gọi hắn là chú nữa, bởi vì Nguyên đang nói chuyện với hai gã đã bắt cóc Ngọc Lan mà Minh thấy. Rồi cũng từ trong phòng đó, mẹ của Trang và Khải cũng đi ra, cùng Nguyên đi lên lầu mở cửa và vào một căn phòng đóng kín. Quá bất ngờ nhưng Minh không phải kẻ đần độn, hắn dễ dàng đoán ra được đám người này có quan hệ với nhau từ trước.
Hơn 6 giờ trời chập choạng tối, Minh đang tiến về phía căn nhà, hắn tranh thủ lúc còn nhìn thấy đường để tiếp cận, chờ tối hẳn thì tìm cách lẻn vào.
Âm thanh ồn ào rõ dần, Minh bước thật nhẹ nhàng cố tránh lá và cành cây khô. Ánh đèn điện sáng le lói qua tán cây khiến Minh phải nằm sát đất bò tới. Giờ hằn mới thấy được sự hữu ích từ những bài tập mà ông hàng xóm dạy khi xưa, Minh tiếp cận căn nhà như một người lính đặc công thực sự.
…
Ngọc Lan đang chìm trong cơn mê sau lần ngất thứ hai, Nguyên và Xuân vào đánh thức nàng dậy, bọn chúng mở lại mấy đoạn phim lúc trước bắt nàng phải xem. Hai người bọn họ tự hào giới thiệu con trai cho nàng, rồi cả ba người liên tục nói vào chuyện loạn luân, còn làm tình ngay trước mặt khiến nàng không thể chịu nổi, nàng ước mình có thể chết đi.
Hành hạ Ngọc Lan chán chê, ba người Nguyên, Khải và Xuân mới rời khỏi căn phòng. Ngọc Lan nằm bất động trên giường, nàng không khóc vì không thể khóc thêm nữa. Đôi lần Ngọc Lan đã muốn tìm đến cái chết, nhưng nàng muốn con mình được sống, nàng muốn gặp lại hai đứa con yêu dấu, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả để được gặp lại chúng, nàng muốn được ôm lấy hai đứa con của nàng dù chỉ một lần rồi chết cũng mãn nguyện…