LỬA LÒNG - Chương 4
Mong ủng hộ nhiều.
(Tiếp theo)
Bà Nga ngồi thẫn thờ như người vô hồn. Dù con tôi nó đùa giỡn bà cũng không quan tâm. Thỉnh thoảng bà mới hay bày trò với con bé .
Từ hôm đi đám cưới về bà ít nói trầm tư nhiều hơn, trong bữa ăn bà ăn vội vã. Vợ tôi tưởng bà buồn nên hay điện thoại về nhà cho ông Phong trò chuyện. Bà cũng nói chuyện vui với ông như lúc trước.
- Má nhớ nhà hả?
- Ừ con.
- Trời ơi vào có 1 tháng mà má làm như đi cả 10 năm.
- Không biết ba mày ngoài đó sao nữa, nhà cửa ổn không.
- Má yên tâm, có gì ổng điện thoại nói về rồi.
Vợ tôi an ủi bà, chứ vợ tôi cũng không hay biết việc gì đã xảy ra . Nếu biết chúng tôi còn mặt mũi nào nhìn đời.
Cũng may từ hôm đó bà cũng không đả động gì đến sự việc vừa rồi, bà rất bình tĩnh . Hàng ngày sáng bà dậy đi mua đồ ăn sáng với tập thể dục . Rồi hôm thì đưa con bé đến trường trưa đón về chơi với bà.
Lúc không có ai bà Nga ngồi đấu tranh tư tưởng dữ dội. Cảm giác tội lỗi dày vò cắn rứt lương tâm. Bà thấy mình như tự làm ô uế bản thân, hôm ấy nếu đừng theo cảm xúc thì đâu nên nỗi.
Rồi bà lại nghĩ đến cảm giác khi được ái ân, bà cũng thấy đê mê , cái cảm giác ấy vùi sau hơn 10 năm , giờ lại khơi dậy, rồi cảm giác ấy mà bà đã phá vỡ mối quan hệ giữa má vợ và con rể.
Trong tâm bà lúc này có hai luồng tư tưởng đối lập nhau. Một là tội lỗi, hai là cảm giác đê mê khoái lạc mà bấy lâu giờ bà mới tìm lại được.
Còn tôi từ hôm ấy đến giờ, thấy thẹn với lòng, đi ra đi vào tôi cố né bà không để va chạm như lúc trước. Mắc cỡ vì đã quan hệ xác thịt với bà Nga vừa lo sợ bà sẽ trách mắng là đồ vô lễ mất dạy. Nếu như ngoài xã hội thì những việc ấy quá đỗi bình thường . Nhưng đây là trong gia đình. Dù sao bà cũng là trưởng bối. Tuy không ruột thịt. Tôi cố gắng tìm hiểu thông tin trên mạng hay, ngoài đời có những việc tương tự hay không. Để mình có thể xóa đi cái tội lỗi mà hai người đã trải qua.
Hàng ngày tôi và bà vẫn trò chuyện trong gia đình như không có việc gì xảy ra vừa rồi. Cố bình thản cho qua đi.
Tôi cũng khó khăn khi mở lời với bà để tạ lỗi. Mà bà thì cũng như tôi bà nhiều khi muốn tâm sự để cho 2 người không còn dằn vặt lương tâm.
Rồi ở chung thế này cũng phải nói chuyện. Tôi khó khăn lắm lựa lúc không ai . Mới quì xuống xin lỗi. Xin lỗi bà thành khẩn. Bà Nga ban đầu không nói gì. Sau bà mới nói:
- Con không lỗi. Má không nói đâu. Má nói thì má cũng nhục. Mà con cũng vậy.
Nhẹ người. Vì cũng nói ra được .
*********
Bà từ hôm ấy dậy sớm hơn mọi khi, chưa được 4h sáng đã đi ra công viên. Bà không tập thường xuyên nữa, ngồi trên ghế đá tư lự nhìn qua nhóm mấy bà đang tập nhịp điệu. Nhóm ấy thấy bà mời bà tập cho vui nhưng bà không.Có mấy bà đang nghỉ giải lao ngồi gần. Hỏi han này nọ, bà trả lời nhát gừng. Có bà nói:
- Có lẽ chị này có chuyện gì rồi. Để em nói chị kia tới trò chuyện.
Bà ấy kêu bạn tới. Nhóm phụ nữ này là ở cư xá đối diện công viên bên kia đường. Cư xá toàn viên chức.
- Chị , trò chuyện với chị này nè. Thấy mấy hôm nay ra sớm mà ngồi không à.
Bà lùn tủn mặc quần sóc tới. Kiểu vồ vã.
- Chào chị. Ra tập chúng em cho vui. Thấy chị ra sớm mà ngồi im hà.
- Mấy chị tập đi. Em ở quê quen dậy sớm rồi. Vào đây chơi thì cũng hay thức dậy giờ này.
- À chị ở nông thôn ra thành phố chơi à?Trời chị nhiêu tuổi mà trẻ như phụ nữ thành phố vậy?
- Em hơn 50 .
Bà lùn thảng thốt.
- Tôi 55 mà không được như chị.
Trò chuyện rôm rả. Mấy bà kia tưởng bà có việc gì nên gặng hỏi . Bà ấp úng.
- Chổ chị em phụ nữ chị nói đi.
Bà Nga kể sơ lược, những việc xảy ra ở khách sạn. Có điều nhân vật bà nói ra không phải rể bà ( bà giấu).
- Ôi trời có gì mà ghê gớm. Hơn 10 năm chị không làm tình , giờ có cảm giác là bình thường. Có gì mà dằn vặt. Nhu cầu bản thân mà chị.
- Nhưng tôi…..
Bà lùn chỉ vào một bà cao như bà nhưng hơi mập ú.
- Con này nè, chị thấy hông 53 tuổi. Chồng mất 5 năm , nó thủ tiết cắm đầu đi dạy học. Thế mà giờ cũng có trai theo kìa.
- Chị này, cứ nói thế. Bà cao béo trả lời.
Mấy bà nói với nhau. Bà lùn còn chỉ qua bà nữa.
- Còn chị này bằng tuổi em. Chồng bị tai biến gần 20 năm. Thế mà vẫn tìm bạn tình. Nhưng vẫn chu toàn gia đình.
- Mấy chị khác em chứ.
Nghe có mấy trường hợp như vậy mà cũng thấy đỡ tủi hổ.
- Chị có 1 lần. Chứ nhiều lần không sao. Chúng em ở đây toàn viên chức lối sống mở thoáng. Nên bọn em bình thường. Còn chị thì tụi em hiểu.
Bà có chồng tai biến nói vào:
- Tôi chăm ông nhà tôi gần 20 năm , năm tôi 38 tuổi còn tiếc hơn chị. Ổng giờ đỡ đi đứng bình thường cái khoản kia ổng mà đụng là ngủm. Gần 20 năm tôi mới tìm được cảm giác ấy mấy năm gần đây.
Mấy bà cười to. Không ngại ngùng mắc cỡ.
- Chị gái hồi xuân có nhu cầu ở đây chúng em tìm bồ bịch cho.
Các bà khuyên bà , bà thấy kỳ quá không hợp , nhưng trong lòng cảm thấy thích thú khi có mấy bà nói chuyện ấy. Vui , cởi mở.Bà Nga hào hứng ra hòa cùng. Kết thúc buổi tập phụ nữ dễ làm quen. Mấy bà kia mời bà cafe sáng bên đường.
- Chị ở đây lâu , chơi với chúng em thì chị quen à. Chúng em nói chung đây chồng chết, chồng bệnh, hay có bồ nhí. Bọn em chơi chung nên hiểu hoàn cảnh mỗi người.
- Mấy chị khác em chứ. Em còn chồng nữa. Bà nga đáp.
- Ôi dào, chị cứ lo , bọn em đây chồng con đề huề . Còn việc kia nhu cầu thôi chị ơi. Mình đừng buộc chặt tình cảm, cứ nhu cầu là được
Ai ngờ tưởng mấy bà kia khuyên gì, chứ khuyên kiểu này có chết. Bà Nga nghe không hợp nhưng cũng thấy có lý. Ai mà không có nhu cầu tình dục.
- Sao chị nghĩ gì thế.
Bà Lùn nâng ly cafe nhấm một ngụm. Bảo bà Nga uống đi.
- Không nghĩ gì đâu chị ơi.
- Chị đừng bận lòng. Chúng ta phụ nữ cũng như đàn ông , đàn ông có nhu cầu thì phụ nữ cũng vậy. Bọn em đây đâu phải ai cũng vậy đâu. Chồng làm đầy đủ thì chúng em đâu có đi kiếm bạn tình… mà nhiều khi hoàn cảnh đưa đẩy.
- Đúng chị ạ. Bà cao nói tiếp luôn.
Bà có chồng tai biến nói vào , tay bấm điện thoại liên tục.
- Con này nè. Bà này chỉ qua bà cao. Chị biết không. Nó ngoan lắm. Thế mà một lần đi karaoke. Nó với thằng nhỏ hơn nó 5 tuổi.
Bà cười ha ha hả. Bà cao đấm vào lưng bùm bụp.
- Chị này trêu em. Bà Cao đáp
- Trêu mày chi. Thế hôm qua có gặp nó không. Bà Lùn hỏi tiếp.
- Không, em để thằng đó cho vợ nó chứ. Khi nào muốn thì hẹn thôi.
Bà Nga thấy mấy bà này viên chức mà ăn nói như ruột để ngoài da. Nhưng nghe kể bà cảm thấy thích. Nói gì chứ bản thân bà có chồng thì được chơi như vậy là quí. Vì bà tâm lý phụ nữ để cho đàn ông. Hồi xưa mỗi lần quan hệ thì cởi ra ổng đút vào nắc nắc rồi nằm ngủ. Lặp đi lặp lại vài năm rồi xong. Vừa rồi cảm giác được nắc bà thấy sướng. So với trước kia nó có cảm giác lạ lắm. Lạ này bà không nghĩ ra được. Bà chỉ thấy trái với luân thường đạo lý. Bà nghĩ tuổi bà còn ham muốn gì nữa. Nhiều khi ở quê 2 vợ chồng già ông hay sờ mông bà thì bà hay mắng la, lâu lâu ông nằm chung với bà sờ tùm lum bà không thấy hứng. Mà không biết sao từ hôm vô trong này những cảnh ấy nó cứ khơi khơi lòng bà. Rồi việc không mong muốn lại đến. Bà được cái kín tiếng nên trong nhà bà không thổ lộ . Nhiều khi trầm tư một mình. Vậy thôi. Chứ mình mà hở ra thì vỡ tan hết. Giờ có mấy bà đang nói bậy bạ , mà bà cũng thấy hợp lý. Cái gì chứ quan hệ thì cũng sướng . Cái sướng 10 năm giờ mới hưởng, đối với bà chỉ cần có cái ấy vào trong là có lại cảm giác. Hôm đó nó( tôi rể bà) đéo vậy mà nghe tê rần.
- Mấy chị cho em hỏi.?
- Chị hỏi đi . Bọn em giúp.
Mấy bà đó nói.
- Em vừa rồi xảy ra vậy. Em mới có cảm giác lần đầu sau 10 năm. Nếu như nó xảy ra nữa có tội không.
- Tôi gì chị?
- Dạ. Tội vì có lỗi gia đình.
Bà Lùn nói:
- Ôi dào , bọn mình còn hứng bao lâu. Giờ có thì đón lấy. Còn việc gia đình kín kẻ nhưng chu toàn . Là ok . Như bọn tui đây . Cũng thèm lắm nên không ngoại tình theo kiểu mê trai yêu trai, mà bỏ bê gia đình. Chúng tôi chỉ cần nhu cầu là sướng rồi. Chị thấy chị kia không.
Bà Lùn chỉ bà có chồng tai biến. Nói tiếp.
- Chị ấy lâu lâu vẫn tìm ông nào đó. Còn việc nhà cửa gia đình ai qua chị ấy.
Bà Nga nghe cũng khỏe người. Mở lòng rồi thoải mái.
Bà Nga chào mấy bà rồi ra về.
********
Trên đường về vừa đi vừa hát khe khẽ. Bước vào nhà. Vợ tôi dọn đồ ăn sáng lên. Mấy má con bà cháu cùng ăn.
- Má hôm nay có gì vui vậy.?
- Không có gì.
- Không gì mà vừa đi vừa hát. Hay là ra công viên gặp ông nào rồi.
- Con này, bậy không à?
Vợ tôi vừa ăn nói:
- Em nói đúng không anh?
Vợ hỏi tôi chẳng biết nói sao, chỉ trả lời.
- Bậy ,
Vợ tôi cười tủm tỉm. Trêu bà.
- Má có bồ đi , cho ông ba có tiếc không. Lúc nào cũng thách má có bồ.
- Bậy con . Má má bồ bịch chi, vầy thoáng hơn.
Vợ tôi trêu:
- Thoáng gì, má cứ nói vậy. Để con chọc ba . Nói má có bồ. Quay qua tôi vợ tôi nói luôn:
- Anh thấy sao, chọc ba đi. Bảo má trong này có bồ, nhiều ông theo.
Vợ tôi điện thoại gọi ông Phong. Chọc ông với bà.
- Ba à. Ăn sáng chưa?
- Alo. Chưa. Mấy má con làm gì đó.
- Đang ăn sáng.
- Bọn bây nuôi má tốt không.
- Tốt. Má có bồ rồi. Nhiều ông theo trong này nè. Ba vào giữ lại.
Giọng ồ ồ trong điện thoại.
- Ô. Vậy hả. Khà khà .
Bà Nga mắng hai ba con . Ông Phong nói:
- Bảo chồng con lén xem ông đó có phông độ đẹp trai như ba không.
Vui vẻ thoải mái, bà Nga không còn thẹn như trước.
Lại điện thoại reo vang….
- Alo. Dì năm hả ? Dạ . Má con đây.
Vợ đưa điện thoại cho bà Nga. Trong điện thoại bà năm bảo hôm nay về quê , có gì gửi không qua đó trưa bà lên tàu rồi.
Bà Nga với vợ tôi chuẩn bị đồ gửi ít về quê bà tính hết tháng về , nhưng gửi một ít để ông Phong dùng.
Chợt bà bảo tôi mỗi khi đi đâu bà nói 2 đứa đứa nào chở má đi . Lần này bà lại bảo trực tiếp tôi.
- Con hôm nay đi làm không? Chở má qua dì năm.
- Dạ có.
- Vậy chở má đi. Còn con.quay qua vợ tôi bà tiếp lời. Gửi con cho ai hay sao?
- Con lát đi vào công ty. Trưa về a. Má với ảnh đi đi . Con chở bé vào công ty luôn cũng gần mà.
Chở bà đi qua dì năm . Trên đường hai má con trò chuyện như thường ngày. Cởi mở hơn không e dè sợ sệt như những hôm xảy ra chuyện.
- Con đi làm , má ở đây khi nào về má điện thoại cho con.
- Con đi đi. Nếu trưa về thì ghé lại đây chở má.
*********
- Má đi cafe với con không?
Chở bà Nga về , trời trưa nắng . Bà Nga ngồi sau nghe nói đi cafe, bà giật mình nghĩ đến mấy quán ấy. Tim đập. Bà nói .
- Thôi quán khác đi.
- Cafe chỉ 1 loại thôi chứ quán nào hả má?
Suy nghĩ một hồi bà Nga đồng ý. Tôi chở bà đi quán lịch sự đàng hoàng. Kêu mấy món ăn trưa, rồi ngồi cafe . Bà cũng hỏi han công việc thường ngày. Tôi cứ việc trả lời.
- Má hôm nay vui quá, con tưởng má còn giận.
- Má không giận. Không lẽ giận má lại chửi mắng hay sao?
- Dạ. Má vào hơn một tháng má trẻ ra. Má xem khi nào về quê sắp xếp rồi vào chơi.
- Anh này, bọn anh nuôi tôi nổi không.
- Có ba với má chứ 10 người như vậy bọn con nuôi nổi luôn.
Lần này hai má con trò chuyện vui hơn như không đánh động mấy chuyện kia. Trưa nắng ngồi quán ven sông gió thổi mát.
- Con này….
- Da… sao má.
Bà Nga ngập ngừng định nói, nhưng thôi bà nó bâng quơ.
- Không có gì, ngồi đây nghỉ mát bao giờ về con.
- Đợi mát trời đã má.
- Thôi má muốn đi dạo. Con chở má đi.
- Trời nắng mà.
- Má ngồi một chổ chịu không được. Con chở má đi vòng vòng ngắm phố.
Lại chở bà đi.
Bà Nga ngồi sau , suy nghĩ muốn tâm sự với rể mà bà không biết nói sao. Giờ thoải mái lòng. Nhưng ngập ngừng hoài. Ngồi im trên xe không trò chuyện . Tôi chở bà vòng qua quận 1 cho bà nhìn 12h trưa nắng.
- Nắng quá con.
- Vậy uống cafe nữa nhé má.
- Thôi uống hoài .
Tôi không biết nói sao. Còn bà Nga ngồi nghĩ ngợi nhớ mấy lời của mấy bà kia. Như có lực vô hình bà nói.
- Con xem có nơi nào má nằm nghỉ lưng tý xíu.
- Chỉ về nhà.chứ quán cafe má không uống mà.
Đi qua dãy phố bà nhìn bảng hiệu bà đọc nào tiệm thời trang , cửa hàng điện thoai….. nhà nghỉ khách sạn.
- Con chở má vào cái chỗ giống hôm trước.
- Dạ . Nhà nghỉ hả má. Tôi bồn chồn.
- Ừ. Má muốn vào nghỉ.
Lựa chọn mấy cái cuối cùng vào một khách sạn . Cũng giống như lần trước nhưng lần này chủ động. Vào nhà nghỉ . Mở tivi xem , bà Nga vào rửa mặt mày ra ngồi trên giường.
- Má mệt nghỉ đi. Má ngủ lát con kêu dậy.
Tôi chỉ ngồi trên ghế . Bà ngồi trên giường.
Bà Nga lúc kêu đi nghỉ bà buột miệng nói, nhưng vào đây bà ám ảnh, nhưng những lời mở lòng hồi sáng thì cái ám ảnh bay đi.
Ngưng đọng . Hồi hộp. Tôi nhớ cảnh làm tình với bà , lạ nhưng thích thú. Lần đầu tiên.
- Má à. Má nghỉ đi. Ngồi đó làm gì.?
- Má…. Má…
- Dạ sao má.?
- Má muốn chuyện trò với con .
Tôi đi tới giường ngồi xuống phía góc.
- Da. Má nói.
Bà im lặng nhìn xuống. Tôi biết bà khó nói nên tôi mở lời.
- Má có tâm sự má nói đi. Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn .
- Ừ con. Má không giữ trong bụng, không trách ai cả.
- Dạ. Hôm ấy con rất run.
- Má cũng vậy.
- Con chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời. Mà mình nhận lấy.
Bà Nga nghe tôi nói bà nhớ lại mấy lời bà kia nói cũng cũng giống giống nhau" cứ đón nhận" . Bà suy nghĩ nên hay không. Nhưng đón nhận vậy nếu không tốt sao mấy bà kia nói một cách tự nhiên?.
- Má hôm ấy cũng xúc động nhất thời. Nên xảy ra má cũng đón nhận lấy. Ôi.
Tôi an ủi bà cho bà vui.
- Má đừng dằn vặt nữa, con hiểu mà . Má tuổi này , thì ….
- Thì sao con…
- Má… tuổi này thì chuyện ấy bình thường ạ.
- Ừ con cũng nghĩ vậy à ?
- Dạ , má thật trẻ. Mà nhà cửa vậy tốt rồi.
Bà Nga nghe xong , lòng xốn sang. Bà nhìn tôi . Nhìn thẳng . Như có động lực nào vô tình đẩy bà nói:
- Dù sao má cũng cám ơn , hôm ấy.
- Dạ, con xin lỗi.
- Con thấy má như thế nào?
- Dạ, má trẻ mà.
- Còn… việc kia…
- Da… da.. con biết mấy năm nay má….
- Con hiểu vậy tốt. Má thực sự không biết cảm giác ấy mấy năm nay. Khi việc đã qua má buồn. Nhưng giờ thoải mái trong lòng. Giờ có buồn thì má cũng nhận rồi.
- Dạ. Trong này không ai, con với má thoải mái trò chuyện. Ba bị bệnh mấy năm chục năm rồi.
- Ừ con , má ưng ổng 4, 5 năm sau bị bệnh. Má quê mùa nên không nghĩ việc kia. Mà vừa rồi ….
- Dạ . Hiểu.
Tôi nắm tay bà biểu lộ tình cảm an ủi. Bà để im . Bà nói tiếp.
- Má đón nhận cái ấy theo tự nhiên.
- Dạ con cũng vậy.
Tự nhiên bà Nga ôm chầm lấy tôi. Ôm mạnh tôi bối rối. Mà cũng theo phản xạ ôm lại bà thấy bà run run người.
- Má. Má xúc động hả?
- Ừ.
Tôi vỗ vỗ vào lưng bà.
- Má à. Con nói thật má đến tuổi này má vẫn còn đẹp .
- Thật không con.
- Thật , hôm ấy con lỡ mà nhìn má con thấy thích thú. Con nói có lời bậy má tha lỗi.
Bà Nga trầm tư , suy nghĩ. Lúc này tôi bà buông tay . Ngồi ngay ngắn.
- Con này má hỏi thật.
- Dạ.
- Vợ chồng con khó khăn trong sinh hoạt à.
Tôi giật mình ấp úng. Không lẽ bà Nga rình chúng tôi.
- Dạ đâu có ạ.
- Con đừng giấu, bình thường má không hỏi đâu. Nhưng chuyện xảy ra rồi. Má không ngại nữa. Con má ai giữ phận ấy làm tròn trách nhiệm.
- Dạ . Con vẫn giữ phận ạ.
- Nên giờ má hỏi thật. Con với vợ hơi khó trong sinh hoạt vợ chồng?
- Dạ má. Từ khi sinh đứa sau vợ con bị tổn thương cửa mình. Bác sĩ bảo hạn chế .
- Má không nhiều chuyện, hôm trước má nghe.
Tôi mắc cỡ cười bẽn lẽn ,
- Má đừng hỏi vợ con chuyện ấy.
- Má không hỏi, hỏi con thôi.
- Dạ. Bọn con năm nay ít lắm, chỉ vui xíu thôi má.
Bà Nga ra chiều suy nghĩ bà nhìn lên trần.
- Má 10 năm, con còn trẻ.
- Dạ . Thôi má, con với má bí mật không nhắc nữa .
Bà nắm tay tôi. …. Nhìn hồi lâu.
…………
- Con cho má nhận đi.
- Má… má làm vây tội con.
Bà ôm tôi khóc nức nở. Tôi hiểu tâm trạng bà. Nên ôm bà lại , lúc này cảm xúc dục vọng dâng tràn.
- Má à. ….. tôi thì thầm bên tai.
- Sao?
- Con cho , má nhận , nhưng vai trò như cũ.
- Má hiểu.Khi má nhận má nghĩ là ba đi. Còn con thì lúc cho không dám nghĩ tới má mà nghĩ là vợ con.
- Dạ má.
Ngồi trên giường đang ôm , tôi hé miệng hôn lên má bà Nga…. . Má bà thơm lựng . Môi lướt trên mặt. Hôn hít lấy để .
Giờ đây dục vọng dâng tràn sự thẹn thùng bay mất. Tôi hôn bà vồ vập bà nhận lấy nụ hôn tôi. Cảm giác hôn lạ lùng mà bà chưa từng nhận bao giờ .
- Môi má thơm lắm.
- Thơm hả con.
- Má mở miệng ra.
- Bậy , má con má thấy ngại.
- Vâng.
Tôi đưa môi vào miệng hướng dẫn bà hôn.
- Vợ ơi há miệng ra. Tôi nói theo cảm xúc đó là vợ để quên hình bà.
Bà Nga há miệng hở hai môi, tôi cắn vào đưa đầu lưỡi đá trong miệng bà bà hòa nhịp nhanh cũng làm như tôi .
Lưỡi bà thè ra tôi ngậm lấy nước bọt trong mồm bà cứ nhiễu tôi nuốt lấy để . Tôi cởi quần áo bà Nga ra ngoài tôi cũng tự cởi cho tôi. Hai người trần không mảnh vải che thân , tôi ôm và sờ vú hôm nay sao thấy bà đẹp quá. Tôi hôn từ mặt xuống cổ. Liếm láp người bà , cảm giác phấn khởi trong lòng. Thỏa thuận là khi làm tình không suy nghĩ đang làm với má vợ hay con rể