LỬA LÒNG - Chương 2
Bà Nga vào Sài Gòn nhiều lần,lần này bà vào thoải mái nhất, những lần trước kia vào nhiều khi một tuần là trở lại quê. Đợt này, vào khá hơn, ở lâu hơn, đi bà cũng nhớ ông, nhớ ruộng vườn nhà cửa. Mấy năm nay việc nhà , ông không cho bà làm nhiều kinh tế vững thêm đồng lương hưu non của ông , con cái việc ổn đinh.Mà thật lạ tuy là bà ngoại ghẻ, nhưng con của chúng tôi nó biết hôm ấy bà vào, nó không chịu đi học, mà chờ bà ngoại . La rầy không được sau mới dụ nó rằng đi học đi, bà ngoại chút xíu nữa bà vào trường học chung. Nó mới chịu đi , đến trường nó còn bảo bà ngoại vào nhớ vào lớp ngồi chung.
Tối nó về thấy bà ngoại trong nhà nó dỗi:
- Cháu ứ chơi với bà . Bà vào không đi học chung với con
Bà cháu quấn quýt với nhau. Nó líu lo , bà hỏi han .
Tối nó bảo bà Nga chơi trốn tìm . Bà phải chơi trò ấy. Nó bảo bà trốn chổ này chổ nọ để nó đi tìm. Bà đang bế con nhỏ của vợ chồng tôi. Tôi phải bế để bà chơi với con lớn.
- Bà phải chui vào chăn đắp lại , trốn trong ấy đó.
Hết trốn gầm tủ , thì sau cửa…. Sau nó bảo bà chui lại vào chăn nó tìm cho. Tôi với Bà Nga cười khúc khích , vì con trẻ mà . Ai đời bảo trốn trong chăn thì để nó tìm.
- Bà ngoại trốn như hồi lúc trước ấy.
- Lúc nào.
- Hồi cái lúc cháu về quê, bà trốn ấy.
Bà phì cười, nhưng cũng làm theo nó.
Chuyện là như thế này, lúc nó còn nhỏ chưa vào lớp 1 , theo thường lệ tết chúng tôi hay về quê thăm chơi mùa tết miền quê ấy hay lạnh và mưa , tối con tôi đùa giỡn với bà ngoại mà nó hay chơi trò trốn tìm . Trẻ thơ con nít cứ vô tư nó bảo bà ngoại trốn nó tìm mà bảo bà ngoại trùm chăn lên để nó kiếm. Má vợ tôi cũng chơi với nó. Sau nó bảo :
- Bà ngoại trốn vào chăn với ba con.
- Bà trốn bên này ba con trốn bên kia , con tìm đi.
- Ứ con không chịu bà trốn chỗ ba con cho con tìm.
Nó dỗi bà cũng chìu nó nên bà cũng chui vô chăn tôi ngồi trùm lên nó tìm.Trong chăn nhỏ bà và tôi trùm lại thì có va chạm nhẹ nhàng về thể xác, Nhưng tôi không nghĩ đến những việc về sau này, nghĩ đó là trò chơi trốn tìm cho trẻ con vui.
Tối ngủ với bà ngoại nó kêu:
- Bà ngoại ơi con muốn ngủ với ba con.
- Ba con ngủ với mẹ . Con ngủ với bà.
- Con không chịu bà qua ngủ với ba con luôn đi.
- Ba con ngủ với mẹ con , con ngủ với bà . Ngoan nào.
Bà dụ nó ngủ. Đúng là trẻ con , ngây thơ. Nên người lớn cũng đâu để ý. Như vậy mà thành quen, nên mỗi khi bày trò chơi là nó cứ đòi trốn tìm chứ không đòi trò gì khác.
Vài ngày trong Sài gòn không khí mát mẻ hơn ngoài quê trưa, có nóng nhưng chiều lại mưa vào mùa. Bà Nga cảm thấy dễ chịu, khí trời mát mẻ hơn ở quê, Bà Nga nói với vợ chồng tôi, để thằng bé ở nhà bà trông nom cho , chứ gửi trẻ gì, ở 2 tháng chứ ít gì.
Ở khu này đàn bà cùng lứa với bà Nga cũng nhiều mà lại quen biết với vợ chồng tôi. Nên chiều chiều hay buổi sáng Bà Nga bế cháu dạo mát mấy bà làm quen .
Một buổi tối cơm nước xong vợ tôi cùng bà đi ra công viên nhỏ ở khu dân cư dạo mát. Có nhiều bà đang tập thể dục trên những dụng cụ ngoài trời. Vợ tôi bảo bà sáng ra đó tập cho khỏe. Ban đầu bà không chịu. Sau vợ tôi nói bả ở ngoài ấy làm đồng quen tay , nhưng vào đây không hoạt động mệt lắm , tập thể dục buổi sáng tốt cho sức khỏe. Nên từ hôm đó sáng 4h bà cùng mấy bà gần nhà đi tập.
Vào hơn 1 tuần mà bà như trẻ ra , da mặt căng da ít sạm nắng hơn.
Ông Phong điện thoại hỏi thăm này nọ , bà hứ ông hoài. Bà không muốn trêu đùa trước mặt con cái. Vợ tôi biết tính ông nên nó trêu lại:
- Ba liệu đấy, má ở trong này khối ông theo rồi.
- Cho mấy ổng luôn. Ông Phong cười khà trong điện thoại.Bà làm gì trong ấy. Vui không kể tôi nghe.
Vợ tôi nói vào điện thoại:
- Má, trong này, sáng sớm đi tập thể dục….đi chơi nhiều hơn ba lúc vào.
Ông cười muốn bể điện thoại, vẫn kiểu đùa dai nhách:
- Cái gì bả mà tập thể dục,?
- Hứ ba đừng chê má, má tập có mấy hôm thôi, mà mấy ông trong này mê tít. Ba mà liệu chứ không mất má đó.
- Ba đừng hối hận nhé.
Vợ tôi khoe mẽ với ông. Ông càng khoái trá cười. Bà thì chỉ biết nói lại hai cha con trêu giỡn bà hoài.
Đứa lớn con tôi học lớp một khi ở trường về cứ bu theo bà ngoại, đòi bà dẫn đi siêu thị , đi công viên mà bà làm sao đưa đi , còn vợ tôi chăm con nhỏ . Nên mỗi khi rảnh tối tôi hay chở đi công viên mà nó đòi bà ngoại đi theo. Tôi chở đi công viên cho hai bà cháu đi chơi, công viên Hoàng Văn Thụ buổi tối thì muôn hình vạn trạng , những cặp đôi trẻ, những tình nhân già đi công viên dạo mát và trong những bụi cây hay những chỗ khuất có bóng tối thì người ta ôm ấp , hôn nhau chưa kể là những động tác nhạy cảm , những cặp đôi ấy như lén lút mà cũng xem chung quanh mình không có ai . Thời hiện đại về tư tưởng phương Tây hóa mà ra.
Tôi và Bà nga má vợ dẫn con bé đi dạo, rồi ngồi nghỉ uống nước , Bà Nga dắt con bé đi vòng quanh , lần đầu tiên bà mới được đi dạo công viên . Sài gòn bà ra vô cũng nhiều lần mà có đi đâu được. Nên lần này có con bé đi chơi bà cũng đi theo nhìn lạ lẫm trầm trồ thán phục .
Tôi thì quá bình thường nên ngồi lại uống nước , bà Nga nói:
- Để má dắt bé đi dạo con ngồi đó đi.
- Dạ, má đi đi… con ngồi chơi.
Hai bà cháu người chạy trước bà chạy theo sau nó mà vất vả, nhiều lúc con bé chạy lon ton đến những nơi có các cặp đôi , bà chạy theo nó bà thấy những cảnh ấy. Bà thấy lạ quá .Bà nghĩ trong bụng " sao mà người đâu vô duyên," , chốn công cộng mà vô tư quá. Chẳng những cặp đôi trẻ yêu nhau nó dắt vào trong này không nói, mà lại có già nữa, có những cặp trang lứa bà họ càng vồ vã hơn . Những hành động ấy không qua được mắt bà .Con bé chạy vào bãi cỏ ngay cây cổ thụ to cao , bà vội theo, nhưng phía sau cây đó , dưới bóng đèn điện 1 cặp đôi không còn trẻ nửa ngồi nữa dựa vào gốc cây bà nhìn thấy cảnh không thể nào chấp nhận trong suy nghĩ của người phụ nữ thôn quê. Đó là cảnh hai người hôn mà bà thấy ông kia kéo áo của bà phụ nữ vùi đầu trong ngực, còn bà kia thì tay sờ soạng chỗ kín của ông ta, Bà vội dắt cháu đi lẹ , bà rầy la cháu…. Nhưng con bé cứ nhảy lò cò không chịu đi. Bà phải ngồi trên ghế đá quay lưng lại cảnh ấy . Mỗi khi con bé chạy lại bãi cỏ bà không cho bảo nó chơi phía trước. Con trẻ thấy cảnh ấy không hay ho chút nào,mà con bé có ra chỗ ấy đâu nó chơi bãi cỏ gần lối đi bộ . Bà ngồi trông chừng nó thôi.
Lúc nó muốn chạy vòng bà dọa ra đó con ma nó bắt, con bé sợ dọa ma nên nó tụ tập với đám nhỏ chơi lò cò ngay lối đi.
Bà ngồi quay lưng , nhưng khi thấy cảnh không đẹp thì tò mò nhìn lén vẫn hai người ấy.
- Anh này, thôi mà.
- Sao em, để anh ngậm ty em tý.
- kỳ quá à , người ta thấy.
- Sao đâu cây này che rồi.
Bà lén nhìn lại cảnh đó thấy vẫn vậy, rồi bà nghe họ trò chuyện:
- Em bóp chim anh đi,
- Kỳ, quá. Thôi mình đi khách sạn đi.
- Vậy vào đó em cho anh hết nhé.
- Ừ , anh yêu.
Bà không nghe rõ ràng những gì họ nói , nhưng cử chỉ của hai người đó bà thấy gai mắt, đời thở bao giờ ai lại ra chỗ này làm bậy bạ, ở quê có lẽ người ta chửi thúi đầu. Cũng may hai người ấy chỉ âu yếm với nhau chứ nếu họ làm những việc khác thì bà còn khó chịu nữa.
Lần đầu bà thấy những cử chỉ thô tục, mà lại diễn ra giữa chốn đông người. Đối với người dân quê trong suy nghĩ khép kín đáo thì những cử chỉ ấy, hành động ấy phải là vợ chồng, bồ bịch mà phải kín kẽ, ai lại làm trò công khai.
Bà đâu nghĩ rằng đây là Sài gòn, đây là thời hiện đại mở về tư tưởng lối sống , người ta càng bạo dạn hơn thời bà ,ở nông thôn hiện nay người ta càng thoáng về suy nghĩ lối sống nữa, đâu riêng ở nơi thành thị.Có lẽ bà thuộc tuýp người khép về tư tưởng.
Như vậy tối tối thỉnh thoảng hay tôi hay chở hai bà cháu đi công viên mỗi lần đi là những cảnh ấy đập vào mắt bà. Nhiều lúc bà nói:
- Tại sao người ta không lịch sự , vô duyên hết chỗ nói.
Tôi chỉ trả lời:
- Sài gòn mà má. Không như ở quê, trong này người ta sống thoáng.
- Ôi trời, làm vậy người ta không biết mắc cỡ hay sao? Má thấy không thể chấp nhận được.
- Có gì đâu mà mắc cỡ má, ở đây có ai biết ai.Người ta bây giờ thoáng hơn thời kỳ ba má rồi.
Trong căn nhà thuê nhỏ đi ra đi vô đụng đầu ở thì hành động vô tình khi bế con là bình thường, trong sinh hoạt hàng ngày đi qua lại tôi và má vợ đụng chạm lúc bờ vai, hay vô tình đi qua va ngực bà là hết sức tự nhiên. Ai có nghĩ gì đến tính dục của con người. Cả gia đình tôi thêm bà Nga má vợ vào chơi thì tối vợ tôi với 2 con nhỏ cùng bà nằm trên gác đúc giả lầu. Chật hẹp tôi phải nằm dưới tầng trệt, khuya khuya bà hay đi xuống nhà vệ sinh bà đi va chạm vào chân tôi khi tôi nằm dưới này.
Vợ tôi dẫn bà đi siêu thị mua quần áo cho bà , bảo rằng Sài gòn nóng má mặc mấy loại này mới mát đó là loại áo quần bằng vải lanh kiểu ngắn như quần ngắn giống quần đùi , áo may kiểu hai dây… bằng vải lanh . Bà không chịu nói mặc mấy này kỳ quá. Nhưng vợ tôi bảo bà mặc đi ở nhà mặc mấy loại này thoáng mát, mấy bà đứng tuổi cũng mặc.Rồi vợ tôi chọn cho bà vài kiểu giống phụ nữ 30 40 tuổi mặc quần ngắn trên đùi , áo hở ngực rộng …. Bắt bà vào phòng thay đồ để thử ra ngoài soi gương vừa vẹn thì mua. Dáng bà dong dỏng cao . Khi mặc đồ ấy vào cũng sang sang nhìn tổng thể cũng đầy đặn theo áo quần. Được cái da bà cũng hơi trắng vì nông dân phơi nắng ngoài đồng da có trắng thì cũng phải sạm màu nắng gió . Bà thời trẻ cũng có nét duyên , với dáng dong dỏng cao ,nhưng màu thời gian thì làm phai tàn . Chỉ có những nơi kín kẽ như phần chân mình mẩy còn pha sắc hồng trắng chứ như bàn tay , bàn chân bà sạm nâu . Kể cả phần cổ ra màu da bánh mật mặt không còn trắng hồng mà cũng pha luôn như màu da trên cổ.
Bà Ngà mặc mấy bộ ấy ra ngoài đứng trước gương soi bà nhìn bên này , nhìn bên nọ :
- Má thấy kỳ quá quần áo gì ngắn quá, không hợp đâu con.
Vợ tôi bảo:
- Trời má mặc như vậy đẹp nè, người trẻ ra mà má cứ chê.
Vơ tôi, lựa chọn thêm vài bộ nữa mỗi bộ là bảo bà thay ra thay vào soi gương khi nào vừa ý thì chọn. Bà ban đầu cũng khó chịu khi mặc mấy kiểu quần áo này, nhưng vợ tôi khuyến khích hoài bà cũng đồng ý.
- Mặc mấy loại này ở quê người ta cười cho, con không mua mấy kiểu đồ bộ kia cho má.
- Má cứ kỳ đúng là quê thật.vợ tôi bảo. Má thấy mấy cô ở ngoài xóm không bây giờ đa số sử dụng quần áo may sẵn này để mặc nhà. Mà có đi đâu , ở nhà mặc ngủ thoáng mát.
- Kệ mấy bả má quen mặc đồ bộ.
- Ôi dào. Đồ bộ con mua sau chọn này trước, con mua cho má vài mét vải nữa về quê thích kiểu gì may kiểu ấy. Còn đây đồ mặc nhà đồ ngủ . Má yên tâm.
Bà đang thử cái áo cổ rộng. Bà ngượng vì nó hở cổ mà sát nách nữa.
- Má mặc áo đó đó đẹp trẻ ra rồi đó.
- Trẻ được gì?
- Thì về ba nhìn không ra.
- Ba mày mà nhìn gì ổng chửi cho thì có.
Hai má con Bà cười tít mắt, lúc này bà có vẻ thích.
- Thôi về má. Vợ tôi nói. Hôm nào rảnh con đưa má đi mua mấy bộ quần áo dài . Để tết nhất , đám tiệc mặc cho sang trọng.
- Thôi con ơi. Vậy được rồi.
Con bé chủ tiệm thời trang nghe vậy nói:
- Cô mà mặc áo dài cháu giới thiệu cho ,cửa hàng bán đẹp lắm.
Nghe vậy vợ tôi nhờ nó giúp , thì ra cửa hàng lớn chứ không nhỏ. Đang sale hàng nên vào lựa chọn . Cửa hàng của 1 thương hiệu cũng khá nổi tiếng nó sale off mà cũng khá đắt nhưng nhân dịp ngày phụ nữ nó khuyến mãi 1 tặng 1 cho khách hàng nữ có ngày sinh vào 20/10. Mà Bà Nga sinh vào 20/10. Vào đó hên nên đã sale mà được khuyến mãi.
Lựa chọn kỹ cũng được 2 mẫu vợ tôi bảo bà vào thay , bà vào thay thấy vừa vặn, bà nhìn trong gương bà có cảm giác mình cũng trẻ ra . Bà ra ngoài cho vợ tôi xem, vợ tôi khen bà mặc kiểu này trẻ ra. Nhưng bà lại thấy ngại quá vải áo dài hơi mỏng , nhìn thấy da mờ mờ, nó ôm gọn người bà nên in hằn áo lót, cái quần dài cũng vậy nên làm chân bà gọn lại. Bên mông in hằn lên cái quần lót vợ tôi nói bà xoay ngang xoay dọc khi nào vừa ý thì thôi.
Con bé tôi khen bà ngoại hôm nay đẹp quá . Con nhân viên bán hàng tư vấn thêm :
- Cô đứng tuổi mặc mấy kiểu này , đẹp sang, nhưng phải có phụ kiện đi kèm.
- Là cái gì cháu?
- Cô phải mặc mấy áo lót và đồ lót dành cho áo dài. Cháu thấy đùi, và mông cô mặc cái quần này vừa vặn nhưng cái quần lót của cô không hợp, và ngực cô cô phải mặc áo lót kiểu kia nó ôm gọn ngực làm ngực cô dày lên vun lên cao.
- Phải đó má , má chọn vài cái áo lót , quần lót luôn đi.
Mấy người đi mua sắm mà rộn cả lên.
Về nhà, vợ tôi điện thoại cho ông Phong .
- Ba ơi , hôm nay đi mua áo dài cho má đó.
- Hả, bả tính ở trong đó cưới chồng mới á? Kiểu đùa giỡn của ông lại lên.
- Ông này , bậy bạ không.
- Bà mặc đẹp không?
- Đẹp ba ơi , má mặc vào như gái 18 đây này.
Ông cũng cười khà khà trong điện thoại, lại chọc bà:
- Bà mua luôn mấy cái bikini mặc đi.
Bà nguýt ông .Vợ tôi nói với ông mới mua cho bà 2 bộ áo dài rất là đẹp , hỏi ông có muốn xem không . Ông trả lời sao mà xem được .Vợ tôi bảo thời công nghệ mà ba quê mùa.Hỏi cháu bà Nga hôm nay tới ngủ chưa để nó gọi video cho ông xem. Trong điện thoại ông nói nó tới rồi. Vợ tôi giục bà Nga thay bộ đồ dài, rồi gọi video cho ông xem. Ông trầm trồ thán phục, nói bà Nga biết chọn đồ , bà mặc bộ áo dài thật đẹp. Bà Nga nói với ông là con gái ông chọn chứ bà không chọn.Ông bảo bà đi qua đi lại cho ông xem trong điện thoại ông khen bà khéo mặc. Khen vợ tôi biết chăm sóc , mua sắm cho bà . Nghe vậy vợ tôi còn khoe với ông ngoài 2 bộ áo dài còn mấy bộ mặc ở nhà, ông mà nhìn thì chết mê chết mệt.
Ông lại bảo bà thay bộ ấy cho ông xem, bà la ông trong điện thoại, nhưng rồi cũng thay vài bộ ấy . Ông lại bảo mấy loại ấy mặc vào gió thổi mát, lại cười khà khà. Thấy 2 vợ chồng trò chuyện qua video call mà vợ chồng tôi thơm lây.
Ôi thì mẹ nào cũng như mẹ nào bà vào chơi với con cháu lúc rảnh rỗi cũng tiện thăm cháu, bà cưng còn hơn cháu ruột. Nên vợ tôi mua sắm cho bà là chuyện bình thường.
Một hôm cháu ruột bà nó ở Sài gòn bảo bà qua chơi.Thấy tôi tiện đường vợ tôi nói tôi chở bà qua đó , chiều đi làm về ghé lại chở bà về. Sài gòn mưa tầm tã , trời đang nắng trưa chói chang như thiêu đốt nhưng bất chợt mây đen kéo tới đổ mưa ầm ầm, không biết đâu mà lần.Lâu có bà dì vào Sài gòn mấy đứa cháu hay mời bà qua.
Tối hôm đó chở bà về từ Bình Tân trời tự nhiên gió lớn mang hơi lạnh đưa tới, rồi cơn mưa bất chợt nó kéo tới không kịp trở tay . Ban ngày trời nắng kinh khủng nhưng mưa thì bất chợt thình lình lúc này trên đường đi tôi chạy xe nhanh để tránh mưa mà có tránh được đâu. Thấy ven đường có quán cafe tấp vội vào trú qua cơn mưa này. Hai má con bị ướt bà thoảng rùng mình vì mưa. Kêu hai chai nước có lệ ngồi uống nhìn ngoài trời ánh đèn điện tỏa xuống đường những cơn mưa liên hồi tấp nập ngoài đó 1 lát nước như ngập đường , cơn mưa hắt vào mái hiên của quán cafe. Chị chủ quán khoảng 45 tuổi tuổi bê ra 2 chai nước chị cười cười. Tôi cũng nhìn chị cười tươi chị chủ quán mặc một cái váy đỏ xẻ tà 1 bên,áo mặc cũng màu đỏ như váy nhưng cổ áo thì rộng làm cho ngực chị như muốn nổ tung ra ngoài với hai cái vú.Khi chị bê nước ra khom người xuống đập vào mắt tôi hai cặp vú rất đẹp không biết do áo lót chị mặc nó bó lại và nâng lên hay sao mà làm cặp vú rất đẹp to nhưng gọn gàng nhìn vô cái khe ngực sâu hun hút. Khi chị khom xuống lấy từng chai nước để xuống đối diện mắt tôi , tôi nhìn không chớp mắt, mà lúc này bà má vợ bả cũng ngồi đối diện với chị ấy nên bà cũng nhìn thấy.
Chị chủ quán biết tôi nhìn , chị vẫn bình thường thản nhiên liếc mắt nhìn tôi cười tươi.
Mưa hơi lạnh mà lại hắt nữa nên tôi với bà chuyển chỗ ngồi vào bàn phía trong. Quán gì mà mờ mờ chỉ có mấy bóng đèn chớp nháy , ban đầu không để ý , nhưng lát sau tôi mới thấy đây là cafe ôm mà vô tình vào trú mưa.
Trong quán tối sáng lẫn lộn thỉnh thoảng có người vào mỗi người 1 bàn khuất sau chậu dừa kiểng. Rồi có 1 thanh niên đi vào , chị chủ nói :
- Có ngồi với đào không em?
- Có chị. Thanh niên trả lời.
- Đào ngồi với khách hết rồi. Chị thế nhé được không?
- Ok. Thanh niên trả lời.
Chị chủ quán ngồi với thanh niên ấy , bàn ấy bên phải chúng tôi mà ngồi gần cửa sắt ra vào. Thì quán cafe ôm nó nhạy cảm, thô tục , thanh niên vén váy chị chủ sờ vào trong váy tay thì mò ngực. Rồi hôn nhau. Bà Nga má vợ tôi thấy vậy cảm giác khó chịu nhưng lại tò mò, vì nó diễn ra trước mắt bà. Còn tôi thì ngại ngùng vì những cảnh ấy. Người bà có tí men nên thấy cảnh vậy tuy khó chịu nhưng nó cũng làm bà bứt rứt, nhưng sự bứt rứt do cảnh nhạy diễn ra rồi cũng thoáng đi qua. Bà như trấn tĩnh .
Lúc về bà nói chuyện nói với tôi, thật ra bà không biết đây là quán cafe ôm , nghĩ là quán cafe bình thường:
- Sài gòn , người ta bạo quá, đông như thế mà người ta không biết mắc cỡ ngại ngùng con nhỉ?
- Mắc cỡ người ta không làm vậy đâu má ơi. Tại má không quen thôi chứ ở đây bình thường.
Bà vào Sài gòn cũng gần 15 ngày ngoài đi chơi , trông cháu , sáng đi tập thể dục bà không làm gì cả. Ở trong mát nên bà vô chưa được nửa tháng , chính xác là 13 ngày mà bà hồng hào khuôn mặt sáng lên , vợ tôi lấy kem dưỡng da trắng bảo bà thoa . Sẵn bà có nước da sáng mà không đi ra nắng nhiều như ở quê , làn da bà nhìn kỹ ít thấy sạm như lúc đầu. Có lẽ được vui vầy với con cháu , nghỉ ngơi đúng nhịp nên Bà Nga thấy sảng khoái tinh thần . Như hôm chủ nhật mới đây , vợ chồng tôi chở bà với 2 đứa nhỏ, bằng xe máy đi Suối Tiên, lần đầu tiên bà biết có nơi vui chơi sang trọng này. Hôm đó tính đi taxi nhưng bản tính tiết kiệm bà nói đi xe máy đỡ tốn tiền. Vui chơi thỏa thích, chiều về nắng vào đại quán cafe chòi. Nằm ngoài võng , nghỉ ngơi chờ dịu nắng, bà đi vệ sinh qua những cái chòi lá nhỏ, tình nhân họ vào trong đó . Bà không biết ra hỏi :
- Má thấy sao có mấy cái chòi lá , mà người ta đi vào đó thả rèm xuống.
- Trời ơi má quê mùa quá. Vợ tôi trả lời. Đó là chòi riêng bồ bịch người ta dẫn vào trong ấy.
- Hèn chi , má thấy cặp cặp đi vào. Bọn thanh niên giờ lớn gan thật.
- Lớn gan gì đâu má ơi, đâu phải thanh niên không. Nhiều ông bà cỡ tuổi má cũng vào đó ầm ầm.
- Gớm, đúng đồ mặt dày.
Vợ tôi được công ty tặng cho 1 cặp vé xem phim, một bộ phim mới nhất của Mỹ.Tối hai vợ chồng tính đi xem , tôi bảo vợ dẫn bà để cho bà đi cho biết phim rạp là gì. Lần đầu đầu tiên bà đi xem phim rạp. Trong rạp vắng người có lẽ phim dở hay sao đó. Khoảnh hơn 20 người trong rạp tối chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu ra. Phim hay chứ không dỡ nhưng người vắng có lẽ suất sau nhiều. Bà Nga lần đầu tiên xem phim rạp mà phim Mỹ cũng có những pha tình cảm mùi mẫn xen lẫn hành động kiểu Hollywood. Bà nhìn xung quanh , bên trái bà vắng người chỉ có 1 cặp ngồi xem mà phía sau trong góc. Trong góc ấy tối , mà thật hai người ấy hình như không xem phim mà lại có những cử chỉ quá ư thân mật.Cử chỉ ấy giống như những lần bà vô tình thấy ở công viên Hoàng Văn Thụ , hay quán cafe mà lúc trước bà ngồi trú mưa. Giờ đây trong rạp chiếu phim lại diễn ra trước mắt. Nếu những lần trước thì bà nhìn thoáng qua , vô tình , không quan tâm , chỉ thắc mắc. Giờ đây cảnh ấy lặp lại một cách tự nhiên , thì bà lại tò mò hơn . Bà thi thoảng liếc mắt nhìn xem họ làm gì . Mà cặp đôi ấy không quan tâm tới những ai xung quanh , vì họ nghĩ rằng rạp vắng đa số khách ngồi phía trên. Chỉ phía bên phải của họ nhích lên 2 hàng ghế chỉ có bà Nga ngồi xem phim. Nên họ nghĩ không ai thấy. Cũng đúng phim rất hay trong rạp mọi ánh mắt đều nhìn vào màn hình to của rạp. Đây là bộ phim chiến tranh nên đa số thanh niên giới trẻ không thích , chỉ có những người đứng tuổi quan tâm đề tài này họ mới tới.
Cặp nọ ban đầu chỉ ngồi ôm, thỉnh thoảng nhìn ngang liếc dọc. Nhưng rồi họ lại táo bạo hơn trong hành động.cử chỉ ngày càng tục tĩu . Ánh sáng màn hình lúc sáng lúc tối do chuyển cảnh phim nên Bà Nga nhìn bên ấy lúc tỏ lúc mờ. Bà thấy hình như người phụ nữ ấy nằm gối đầu lên đùi người nam , bà nghĩ rằng có lẽ người ta ngủ. Bà thôi nhìn qua, bà nhìn xem phim tiếp. Một thoáng sau bà lại nhìn qua theo thói quen thì không thấy người nam ngồi . Ánh đèn chiếu lên , khoảng lâu vì cảnh phim ban ngày . Cảnh nhạy cảm bên kia lại diễn ra lúc này người nam hầu như nằm đè lên người phụ nữ ấy . Hành động của nam nữ ấy phải diễn ra trong phòng ngủ, nhưng đàng này lại diễn ra trước mắt bà. Bà ban đầu tò mò , hiếu kỳ, sau thì cảm thấy ngượng mắc cỡ. Bà quay nhìn nơi khác mắt nhìn lại màn hình. Trong người bà có cảm giác khó tả. Bà thở hơi mạnh ra. Bà Nga trấn tĩnh lại phim đang hồi gay cấn. Một trận chiến kéo dài rồi quân đồng minh vào vào thị trấn. Anh lính làm quen với một phụ nữ Pháp, chồng đi lính 10 năm chưa về mà trận phòng thủ chống quân Đức anh ta hi sinh, nên khi gặp anh lính này , người phụ nữ nảy sinh tình cảm, trước lúc anh ta lên đường tiến vào Nước Đức , người phụ nữ ấy đã trao trọn tình cảm với anh lính, phim Mỹ nên nó trần tục thoải mái cảnh hai người ôm hôn , anh rồi khỏa thân. Bà Nga thấy cảnh ấy thì giật mình liếc sang bên kia . Cảnh Trong phim trần tục nhưng nghệ thuật ,cảnh trong rạp trần tục nhưng phản cảm. Qua ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu , bà chỉ thấy bóng đen nhô lên hụp xuống. Rồi cảnh bom đạn trong phim những âm thanh của tiếng súng của những loại vũ khí thời chiến tranh 2 nổ khói mù mịt. Bà không ôm hiểu chiến tranh bà xem phim như những bộ phim hay xem trên truyền hình. Đến phân đoạn người lính bị thương đưa vào nhà thương dã chiến, cô y tá chăm sóc vết thương cho anh , anh ta vẫn la hét vì vết thương, cô y tá không biết làm sao cho anh xoa dịu vết thương nhìn lên bàn thấy một tấm hình phụ nữ phía sau ghi tên và địa chỉ ở Pháp, cô y tá cũng là người Pháp đang phục vụ cho quân đồng minh, nên vô tình cô khẽ hát bài dân ca nước Pháp. Khi nghe bài hát ấy anh lính như dịu lại vết thương không còn đau nữa , anh mơ lại lúc trước khi lên đường tham gia chiến dịch này, trong giấc mơ anh thấy người phụ nữ Pháp , nhớ lại cảnh yêu đương nồng cháy , trong căn gác nhỏ hai người đã yêu nhau. Rồi anh chìm vào giấc ngủ.
Lại cảnh yêu nhau trong phim hiện lên , mọi người trong rạp ai cũng chăm chú xem , bà Nga cũng vậy xem phim nhưng lần đầu thấy phim Mỹ đóng có những cảnh ấy . Bà Nga lại nhìn qua bên cạnh vẫn cặp đôi đó nhưng kỳ thật lần này người phụ nữ hình như đang ngồi mà lại nhún lên nhún xuống , bà Nga không hiểu người phụ nữ ấy làm gì bà nhìn lâu trong nơi đó mờ tối , bà mở to mắt để nhìn nhưng không rõ . Một lát bà Nga lại thấy người đàn ông ngồi dậy ôm lấy người phụ nữ. Rồi hai người nhổm dậy màn hình sáng thì 2 người đang chỉnh lại trang phục . Bà thoáng đỏ mặt , hai bên tai nóng bừng. Giờ bà mới hiểu tường tận hai người ấy làm gì. Bà suy nghĩ sao con người bây giờ nhất là ở nơi Sài gòn này người ta dạn dĩ ,không đếm xỉa những người xung quanh mình , làm những việc ấy phải lựa chọn kín kẽ , ai ngờ là làm tại nơi công cộng .
Bà có biết đâu Sài gòn bây giờ rạp chiếu phim , hay quán cafe ….là một trong những nơi nhiều người lợi dụng để làm những việc đó.
P/s: mong các đọc giả ủng hộ để có động lực viết .