Lớp Học 12A Dâm Đãng - Phần 42
– Không tin được… Không tin được…
Giáo sư Định chỉnh cặp mắt kính, hai mắt mở lớn nhìn đồ thị chằng chịt trên màn hình máy tính. Ngón tay ông dò theo màn hình ghi xuống từng chỉ số…
Ngạo Thiên siết chặt tay Thùy Vy hồi hộp theo dõi ông ta. Sau đêm threesome hoang dại với Peter Hoàng, Thùy Vy ngủ rất ngon… Ngạo Thiên đã thử quan sát, ngày hai người không ân ái, nàng vẫn ngủ rất sâu. Không còn hiện tượng mộng mị lung tung nữa. Duy chỉ có một điều kì lạ là trong giấc ngủ, Thùy Vy hay tự nhoẻn miệng cười như đang mơ về chuyện gì đó rất tuyệt vời.
Tuy trạng thái đó vẫn tốt hơn nhiều so với gặp ác mộng, nhưng điều gì bất thường cũng phải có lý do của nó. Ngạo Thiên hôm nay dẫn Thùy Vy đi kiểm tra một lần nữa với Giáo sư Định. Liệu có cần trị liệu tiếp tục?! Sau lần đó hắn cũng vượt qua được sự ích kỷ của bản thân, nên đã lập sẵn cho Thùy Vy vài kế hoạch hoang dại khác.
Lòng bàn tay Thùy Vy cũng toát mồ hôi sợ hãi. Phải, rất sợ hãi. Nàng không biết Giáo sư Định sẽ đánh giá kết quả như thế nào?! Liệu ông có bảo nàng đi làm chuyện gì đó kinh khủng khó chấp nhận hơn. Đại loại như: Cởi quần áo đi ngoài đường, chui vào nhà thổ quan hệ bầy đàn với những đàn ông lạ mặt, tìm một người đàn ông lớn tuổi như thầy Kiên… hay bơi lội trần truồng với 21 đứa học sinh nam 12A7… Thùy Vy càng nghĩ càng sợ, mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi trán rịn ra như vừa tắm.
– Quả thật, tôi không biết nên nói với cô cậu thế nào! – Giáo sư Định nói. – Cả đời tôi dành 40 năm nghiên cứu về thần kinh chưa thấy qua trường hợp như… cô Vy đây.
Thùy Vy siết chặt tay Ngạo Thiên, nàng sợ đến mức muốn ngất đi.
– Ông già ngắn gọn dùm cái đi! – Ngạo Thiên mất kiên nhẫn.
– Ah hèm… – Giáo sư Định đằng hắng. – Nỗi ám ảnh của cô Vy đã được… vượt qua. Cô hoàn toàn không cần lo lắng về nó nữa.
– Ah…
Thùy Vy che miệng, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua Ngạo Thiên. Nàng vui đến sắp khóc. Vậy là nàng có thể trở lại một người phụ nữ bình thường, chỉ yêu một người đàn ông.
– Ông có nhầm lẫn không vậy?! Mới đó đã hết?! – Ngạo Thiên bất giác càu nhàu khó chịu.
– Tôi chưa nói xong mà… – Giáo sư Định nói. – Vượt qua… không có nghĩa là biến mất… Như trước đây tôi đã giải thích.
– Có phải cảm xúc nhục dục đã vượt qua… che lấp nó. – Ngạo Thiên hỏi.
– Đúng… Mà cũng không đúng… Tôi chưa bao giờ gặp trường hợp này… – Ông chỉ tay lên màn hình vi tính.
– Đây là đường đỏ… biểu thị cảm xúc Thùy Vy và cậu… Nhưng lại xuất hiện một đường khác… Cả hai cộng hưởng để vượt qua nỗi ám ảnh kia…
– Vậy… Vậy… – Thùy Vy ấp úng.
– Tức là chuyện trị liệu kia… Không nhất thiết phải tiếp tục. – Giáo sư Định cười cười, nháy mắt. – Nhưng nếu cô cậu… có cảm hứng thì cũng không sao.
Chiếc BMW lao vút ra đường. Thùy Vy mặt hơi ửng đỏ nghĩ đến câu cuối cùng của ông Định. Ngạo Thiên mỉm cười tủm tỉm thỉnh thoảng lại nhìn sang nàng. Hắn càng nhìn mặt nàng càng đỏ.
– Nhìn cái gì chứ?! – Thùy Vy gắt nhỏ.
Ngạo Thiên nén cười, thở dài:
– Haizz… Vy hết bệnh rồi… Bao nhiêu kế hoạch của Thiên đều không sử dụng nữa…
Ngạo Thiên rút điện thoại bấm bấm số.
– Thiên gọi ai vậy?
– Gọi cho đám thằng Tuân Trung, hai con bé Nhi Tình, Huyền Như và… cả Peter Hoàng… – Ngạo Thiên nhẩm nhẩm như đang đếm. – Báo kế hoạch chiều nay hủy bỏ.
– Không cần gọi… – Thùy Vy chợt dằn lấy điện thoại hắn.
– Sao?
– Lỡ hẹn rồi… – Thùy Vy nói lí nhí, mặt đỏ ửng. – Chiều nay mình… mình làm… BBQ ngoài vườn… cũng vui mà.
– Ah… Là BBQ… Chỉ BBQ thôi… Ha ha…
– Cười cái gì… Không được cười…
– Ha ha… Không cười nữa… Thì BBQ… rồi bơi… rồi… Á… Đau quá…
– Thiên đi chết đi… Đáng ghét…
Chiếc BMW chợt loạng choạng trên đường, rồi gầm lên lao vút đi.