Long Việt truyền kỳ - Chương 24
Chương 24 – Kiếp nạn trầm luân phàm thế
******************
Long Viêt ôm Dương Thiên Long thọ thương mà chạy tuốt về Tiểu Ma Động ở Tuyết Băng Sơn Lĩnh , lại nói về Tuyết Băng Sơn Lĩnh này thì quanh năm hàn băng phủ . Nó thuộc về dãy Hoàng Liên Sơn (*) của Giao Chỉ quận , nên Tuyết Băng Sơn Lĩnh còn có tên gọi khác Phan Xi Păng . Giao Chỉ quận vốn là xứ nhiệt đới nóng nực , duy chỉ có đỉnh Tuyết Băng Sơn Lĩnh này âm hàn thực khí . Ma tôn hắn chọn nơi này ẩn thân là hợp nhất rồi , nhưng mẹ con nhà Yến Yến thì thật là cực hình . Nên từ lúc bị nhốt ở đây hai mẹ con nàng rất cực khổ , bởi Trần Hiểu Yến kia đã đọa tiên tu chân không còn thanh khiết , nên cũng chẳng chịu nổi âm hàn ma khí . Lâm Phụng Nhi thì nửa phàm nửa tiên cơ bản là căn nguyên không có , bị giam trong băng hàn thật là một sự hành hạ thảm lắm. Giá lạnh buốt thấu xương khiến hai mẹ con nàng run rẩy , hai nàng ôm nhau tự lấy chút hơi ấm cơ thể sưởi cho nhau . Nhưng vẫn không thể nào chịu thấu nổi hàn khí , nhìn con gái ngày một tái mét đi lạnh giá . Uất ức bực bội lắm nàng chửi rủa Huyết Ma hắn không ngớt miệng , nàng và con gái đã trụ được gần tám canh giờ giờ trong hàn khí thì kiệt lực . Đôi môi nàng xám lạnh nhợt nhạt nàng lẩm bẩm yếu ớt :
– Đồ ma nhân khốn nạn vô tâm ! Thà ra ngươi mang mẹ con ta ra “ chịch ” , tuy là thảm về thân xác dung nhan thật . Ít ra còn hơn bị hành hạ kiểu này thật thảm a ! Mà mẹ con nhà ta xinh đẹp như vậy hắn chẳng màng , lại ném vào cái xó băng giá này , thật sự có khi ta cũng nên nghĩ lại về giới tính của Ma tôn hắn ..hức …hức ….!
Đang ca thán như vậy bỗng nhiên không gian rực sáng , một đạo hoàng quang chói lòa xuất hiện . Đó là một tiên nhân dáng vẻ phi phàm râu trắng như cước , tay cầm phất trần màu trắng áo khảm bát quái ngũ hành ra dáng đạo nhân . Kể từ lúc tiên nhân này xuất hiện không khí ấm áp lên hẳn , làm cho Lâm Phụng Nhi cũng hồi tỉnh , nàng mở cặp mắt phượng dài tha thướt ra nhìn tiên nhân đó . Tuy nhiên nàng cảm thấy ánh mắt của tiên nhân này , ông ta nhìn mẹ con nàng đầy khinh thị . Kể cả cách khi ông ta nói với mẫu thân nàng rằng :
– Yến Yến ! Tuy là cô đã có chút dục tâm mà đoán mất tiên linh , nay ta cho cô một cơ hội đoái công chuộc tội . Hãy cầm lấy tiên phù này khi Huyết Ma hắn trở lại , lợi dụng cơ hội dán vào hắn ta cấm chú sẽ triển khai . Khi ấy thiên binh thiên tướng sẽ xuất hiện tiễu trừ ma nhân , đây là cơ hội cho cô và cũng là giúp cho chúng sinh tránh đi họa tam tai … Ta sẽ để Ngưng Linh Tuyền Đan ở đây , nội trong ba canh giờ nữa hàn khí sẽ không làm khổ được hai người . Đây là cơ hội duy nhất cho cô hoán cải ….suy nghĩ cho kẻo rồi hối tiếc …..ta cáo từ ….!
Ông ta nói xong phẩy tay một cái một cái , thì một đạo huỳnh quang vàng chói bay về phía mẹ con nàng . Có một lá bùa vàng lấp lánh và hai viên linh đan cũng vàng rực bay đến chỗ Hiểu Yến , sau đó ông ta bay vụt đi mất vào không trung để lại ma động cô tịch như ban đầu . Hiểu Yến nàng phấn khởi lắm nuốt luôn linh đan vào và thâu nhận lá bùa , nàng đưa viên đan còn lại cho Lâm Phụng Nhi để con gái uống . Nào ngờ Phụng Nhi cầm viên đan liệng đi luôn và nói :
– Mẫu thân ! Sao người dễ tin kẻ khác vậy , tiên nhân thì sao chứ !…con cảm thấy ông ta nhìn mẹ con mình đầy khinh bỉ . Tiên nhân gì mà thủ đoạn cũng khôn lường , sao phải dùng tiểu kế ám toán người ta như vậy ? Tiên giới , nhân giới , hay yêu giới ở đâu cũng có kẻ tốt kẻ xấu . Con tin vào Ma tôn chàng ấy hơn ! Bởi tuy giam chúng ta ở đây lạnh giá thật , nhưng chàng thật không có ý giết chúng ta đâu mẫu thân . Nếu chàng muốn giết chúng ta thì giết luôn rồi, đâu mất công cứu mẹ con ta về đây nữa , chắc chỉ là chàng quên không quay lại sớm với chúng ta thôi … Con nhất định không có uống đâu, ông ta dùng tiểu kế hèn hạ như vậy để ám toán chàng . Xem ra cũng không phải là kẻ quang minh chính đại , biết đâu thuốc này lại chẳng hại chết chúng ta….!
– Ngươi thật là kẻ ngốc ! Có lẽ mang dòng máu của kẻ phàm nhân cha ngươi , cho nên đầu óc cũng u tối đi nhiều . Hàn khí này vô cùng khó chịu có thuốc tốt sao không dùng , bỏ đi thật uổng phí để ta nhặt lại . Lát nữa tiểu a đầu ngươi kiệt lực hẳn, lại chẳng cầu xin ta cho uống cũng nên …!
Do Phụng Nhi cơ bản thể phàm tu chân chả có , nàng ném viên thuốc cũng không đi quá xa khỏi phạm vi kết giới . Nên Hiểu Yến đã nhanh chóng thâu về được, nàng ép cho con gái uống nhưng không thành, đành cất giấu lại trong tay áo, vì Lâm Phụng Nhi cứng đầu ngang ngạnh , đôi môi hàm tiếu đỏ rực của nàng giờ đã tím tái vì hàn khí , mà nàng giá nào vẫn không chịu uống thuốc . Đôi môi nàng mín chặt lại trong giá lạnh, quyết không hé ra để uống , làm cho Hiểu Yếu mẫu thân nàng thất vọng vô cùng . Nhưng có một điều Hiểu Yến không hay biết được , máu của Phụng Nhi đã kích hoạt khiến cho Huyết Ma hồi sinh . Thì kể từ giờ khắc đó trở đi Phụng Nhi đã dần dần tâm ý tương thông với Long Việt , tức là nàng với bản thể Ma tôn kia bắt đầu có mối liên hệ với nhau . Dĩ nhiên thời gian chưa đủ để đạt tới mức tâm ý tương thông , ý hợp tâm đầu hoàn toàn hẳn mọi việc . Nhưng nàng đã hiểu được một phần suy nghĩ nơi Long Việt , cũng bởi vậy mà dám mạnh miệng chống lại chỉ ý của mẫu thân . Đúng lúc đó một đạo huyết quang đỏ rực tràn vào ma động , Long Việt hắn đã trở lại còn mang theo Dương Thiên Long thương thế đầy mình . Thấy địch nhân trở lại trong tình cảnh thảm bại , thì Hiểu Yến đắc chí lắm dẫu nàng đã đọa tiên . Nhưng nàng vẫn đủ linh lực và tu chân để đánh giá hai kẻ đó , nàng thấy hai tên ma nhân này cơ bản đã yếu đi nhiều uy áp không còn mạnh mẽ . Nàng liền lên tiếng chế giễu Long Việt , ném tia mắt khinh bỉ về hai tên ma nhân ấy nàng nói :
– Ha…ha…Ma Tôn danh chấn tam giới gì chứ ? Chẳng qua chỉ là hai con rùa đen bẩn thỉu , năm xưa Ma tôn ngươi khuấy động tam giới thế nào không biết . Nhưng cũng chẳng bước qua nổi bàn tay của phật tổ , chạy qua chạy lại cuối cùng vẫn ngồi trong tay người ha ha … Để rồi bị phong ấn thân xác lưu lạc ngân hà , không hiểu hôm nay ngươi mò đi đâu lại đụng phải địch nhân . Bị đánh thảm bại te tua thế kia . Nếu ta không nhầm thì tên ma nhân hắc y kia chính là Dương Thiên Long , ta giờ đã nhận ra hắn ta rồi ha…ha… Uổng thay một đời Dương Kỳ Họa đứng đầu ma giới , nay lại sinh ra một tên phế vật như hắn , ra đường bị người ta đánh te tua …chạy về đây ủ rũ như con gà chết dịch vậy !
Khi chê bai như vậy thật ra Hiểu Yến có dụng ý , nàng khích bác Huyết Ma hắn để hắn phá bỏ kết giới quanh mẹ con nàng . Chỉ như vậy nàng mới có cơ hội mà tấn công hắn ta , đúng là lòng dạ đàn bà thật thâm độc khôn lường . Một mũi tên bắn trúng mấy cái đích , vừa sỉ nhục được địch nhân khiến hắn mất bình tĩnh , lại vừa khiến địch nhân phải mở kết giới phòng hộ ra cho mình tấn công . Long Việt chỉ là bản thể thiện một nửa phần thân của Huyết Ma , một nửa tà khí oán linh kia vẫn chưa thực sự mạnh . Nên thất bại lần này có thể coi như đoán trước được , nhất là bản thân hắn không cam tâm tấn công Âu Tuyết Mai nàng ấy . Thấy Yến Yến nhục mạ mình như vậy thì không lấy gì làm cay cú cho lắm , chỉ trừng mắt lên nhìn nàng ta rồi nói :
– Này cái con mụ xú tiên nhân thối tha kia , mồm miệng nói ra câu nào câu ấy thúi hơn cức . Ta thấy làm lạ mụ đọa tiên hơi muộn đấy , chứ tâm địa xấu xa như thúi hoắc cái cầu tiêu của mụ, mà mụ cũng trụ được tiên giới bao nhiêu năm vậy a ! Mà ta đây mấy nghìn năm trước đại chiến thần ma , danh chấn thiên hạ như vậy có rất nhiều thành tích tốt , cớ sao mà mụ không nói lại chỉ nói những cái xấu xa ra vậy nhỉ ?
– Chàng …chàng không được nhục mạ mẫu thân ta , ta không thích điều đó …ta không đồng ý đâu…!
Lâm Phụng Nhi thấy Long Việt sỉ nhục mẫu thân mình thì lên tiếng ngay , nàng vốn là không có thích Long Việt vì mới tiếp xúc, nhưng cũng không đến nỗi quá thù ghét hắn ta . Chưa kể nàng bị yêu chú ma giới khiến tâm ý tương thông với hắn , nếu hắn đau nàng sẽ thấy đau mà hắn buồn nàng cũng thấy buồn theo … Cảm giác phụ thể tương thông này vô cùng khó chịu , mà hắn đâu biết tới cảm nghĩ nơi nàng , hắn chỉ có thể biết được tâm ý của nàng nếu như hai người tương thân tương huyết . Tức nàng sẽ phải động phòng hoa chúc với hắn cấm chế mới đả thông , điều này nàng cũng không biết hắn cũng không biết luôn . Chỉ có đức Phật Tổ đại từ đại bi là biết căn cơ đó , nơi Tây Phương Cực Lạc , người bấm đốt tay mà nói với Quan Thế Âm Bồ Tát rằng :
– Ta cảm thấy kiếp nạn của Huyết Ma hắn sắp đến rồi , hi vọng lần này là để hóa giải oán linh trong hắn, mang lại phúc lành cho chúng sinh . Khai trừ tà niệm khỏi lòng người , ai dè để khuyết một bước mất rồi , xưa kia khi khai thiên lập địa Bàn Cổ (**) và Nữ Oa để lại quá nhiều thứ sơ xuất . Một mảnh lãnh băng phong ngàn năm rơi xuống địa ngục , mảnh lãnh băng này tụ âm khí rồi tự tu tiên, nó vừa là ma vừa là tiên lại cả thể phàm… Tiên phàm huyết nhục mà dung hòa với Huyết Ma , không những khai giải phong ấn Ma Tôn , mà sắp xuất hiện thêm Yêu Thần rồi . Kẻ có ba dòng linh huyết tiên, phàm và ma , chính là đối thủ truyền kiếp của Nam phương Chu tước hành Hỏa . Đó là Thiên Âm Băng Phụng Yêu Thần truyền thuyết , con phượng hoàng địa ngục này sắp sống dậy rồi …Thiện tai….thiện tai… đúng là nghiệt số ….!
Con phượng hoàng địa ngục mà Đức Phật Tổ người đề cập đến , ấy chính là Lâm Phụng Nhi hiện tại bây giờ . Chỉ cần hai người hợp thể nhục dục tương giao , ắt nàng sẽ hóa thân về tiền kiếp của mình ngay lập tức . Khi ấy cuộc chiến tam giới Thần Ma, khó mà còn thế cân bằng khi khởi đầu như nghìn năm trước , lần này âm thịnh dương suy thật sự , khi thế lực ma giới quá mạnh . Khi Lâm Phụng Nhi lên tiếng phản đối như vậy , khiến cho cả Long Việt lẫn mẫu thân nàng ngạc nhiên. Bởi cách xưng hô của nàng với Ma Tôn kia vô cùng thân thiết , cứ như là phu phụ một đôi . Nàng cũng không muốn nói kiểu đó nhưng tự mở miệng ra là thành như vậy , bởi vì Băng Phụng Yêu Thần và Huyết Ma Tôn Chủ hắn ngàn năm trước chính là một đôi . Để tránh kiếp nạn tam tai cho chúng sinh , nàng đã bị phong ấn trước khi đại chiến Thần Ma xảy ra .Nhưng ẩn tình này chỉ có nàng ở tiền kiếp mới hiểu , đó là một chuyện tình bi ai không kém gì Ngưu Lang và Chúc Nữ bị cách biệt dải sông Ngân Hà (***). Khi ấy chính Quan Thế Âm Bồ Tát đã giải hóa chấp niệm trong nàng , khuyên giải nàng chấp nhận phong ấn để tránh nạn tam tai cho chúng sinh . Nàng tự nguyện nhận phong ấn để bị lưu lạc bảy bảy bốn chín kiếp trong nhân gian , đổi lại Đức Phật Tổ đại từ đại bi sẽ mở cho Huyết Ma chàng ấy một con đường sống . Cũng chính vì thế Huyết Ma mới có thể thành tuyệt phiến băng tinh , chứ không phải thân thể bị tiên tán trở về vô ngã hư không vĩnh viễn bị tiêu diệt … Nàng một đời một kiếp yêu có mình Ma Tôn hắn ta , cam tâm chịu khổ vì hắn nhưng hắn cũng không biết đến . Bởi tiền kiếp hắn si mê nam phương Chu Tước , cửu linh hỏa điểu trên trời ấy đâu có hợp với hắn . Hai người đến với nhau chỉ là tự diệt vong chính mình , khi ấy Chu Tước cửu linh thần tiền kiếp của Âu Tuyết Mai hiện tại . Cũng đem lòng yêu Ma Tôn hắn dù chấp nhận một thân bị hủy hoại , lại nói truyền thuyết khi xưa Hậu Nghệ bắn mặt trời (****). Thì tiên giới có chín mặt trời và Chu tước điểu cũng có đến chín con , và Tiểu linh cửu tước hỏa điểu phạm luật thiên giới . Cũng vì thế mà bị đày bảy bảy bốn chín kiếp trầm luân nhân thế , giờ đây hai tiểu tiên linh và ma linh này đều đồng thời hồi sinh ở bên Ma Tôn của mình …
Tam họa chi phúc đó là vận mệnh chúng sinh theo quy luật ngũ hành , họa kiếp là khó tránh giờ chỉ còn xem vận số chúng sinh phàm thế ra sao . Lúc ấy tại đó , thì còn một kẻ nữa chính Ma Giới Thần Quân Dương Thiên Long. Là kẻ anh hùng thà chết chứ không chịu nhục , bị Trần Hiểu Yến nhục mạ mình như vậy hắn cay cú bảo Long Việt :
– Tiểu huynh đệ ! Dù người có phải Ma Tôn Chủ hay không , nhưng người cứu ta trong lòng ta đã coi người như một huynh đệ tốt rồi . Kiếp này có sống cùng sống có chết cùng chết , nên ta nhiều tuổi hơn muốn tiểu huynh đệ người gọi một tiếng “ Ca ca ” nhé ? Coi như là chúng ta đã làm lễ bái tình đệ huynh , ta thấy con mụ xú tiên này nhục mạ anh em ta . Theo ý của tiểu huynh đệ người thì muốn thế nào …???
Sinh tử chi giao tương trợ lẫn nhau, nên Long Việt đã có ý quý mến Thiên Long . Liền gật đàu khảng khái nói với hắn :
– Ca ca ! …vậy người muốn xử trí sao đây ? Tiểu đệ sẵn sàng theo ý ca ca mà làm , tuyệt nhiên không có ý phản đối chút nào hết …!
Thiên Long tự nhiên được chấp nhập làm huynh đệ , hắn rất vui mừng bởi biết giờ Long Việt thực lực hơn hắn cả vạn lần . Vẫn vui vẻ chịu làm tiểu đệ đệ gọi hắn một tiếng “ ca ca” , thật sự là hắn vui khôn xiết gãi đầu gãi tai nói ấp úng :
– Cảm tạ tiểu đệ đã không chê một ngu ca như ta đây …Thế theo ý đệ chúng ta nên làm gì với mụ ấy….?
Long Việt cũng chính là Huyết Ma nên ma tính trong hắn , khiến cho Long Việt không ngần ngại mà bảo Dương Thiên Long rằng :
– Giết nó !
– Chàng ! Chàng không được phép giết mẫu thân của ta, ta không cho phép chàng đâu.. ….!
Lâm Phụng Nhi gào lên ai oán , cặp mắt phượng nhòa lệ thút thít . Lúc đó Thiên Long cũng như bừng tỉnh , hắn thấy xinh đẹp thế giết đi thì thật phí . Hắn liền vội bảo Long Việt rằng :
– Đừng ! …đừng giết nó … mà chịch nó … đệ đệ không nên để phí phạm của giời , để ta chén mụ ta ngay bây giờ , còn phần đệ đệ con tiểu yêu kia . Ta đây sở trường thích lái máy bay bà già , càng già càng sướng hì hì
Phụng Nhi đang khóc lóc thấy vậy thì im bặt , lẩm bẩm nho nhỏ nên mỗi mẫu thân nàng ở gần là nghe thấy :
– Ý ẹ…! Kinh quá… biết vậy thà chết còn hơn , giờ vừa bị chết lẫn bị chịch thế này tệ quá , mà trông tên ma nhân đen đen kia mặt mũi đến nỗi nào đâu chứ , sao mà gu thẩm mỹ tệ vậy nhỉ ? Ta trẻ trung xinh tươi mơn mởn thế này không thích , mẫu thân ta già mặt nhăn quả táo tàu, thân thể nát nhàu bởi cha ta rồi mà hắn lại thích ….thật bệnh quá đi … Hị hị… nhưng hắn không thích ta là may rồi , chứ chàng lại nể tình huynh đệ nhường ta cho hắn mới dở hị hị…Ma Tôn ! Chàng tới đây đi cứ “hấp diêm” ta đi , ta thề là không chống trả chàng đâu hí hí …Nên là chàng “ hấp” xong rồi cấm được giết ta he he , phải để ta lại chứ ta còn đẻ con cho chàng , rồi ta lại khuyến mại cho chàng chịch thêm vài lần nữa , sau đó sẽ sinh tiếp cho chàng thêm thật nhiều hài tử … cứ như vậy ta sẽ không bị chàng giết nữa hề hề ….…
Phụng Nhi nói đến đó thì xấu hổ đỏ rực như vầng dương, lấm lét nhìn về phía Long Việt bằng ánh mắt vô cùng ướt át . Tuy nhiên nàng rất hãnh diện vì cái “ mưu sâu , kế hiểm” đó , nàng thấy nàng thật vô cùng thông minh rồi…Nhưng Long Việt hắn đang thọ thương không thiết , liền phẩy tay mở ra kết giới bảo với Thiên Long :
– Ta đang thương thế ! Ta cần dưỡng thương đã , nên của Ca ca tất đó , muốn “ hấp” thì “ hấp” mà muốn giết thì giết thế nhé …!
Phụng Nhi nghe thế thất vọng lắm bĩu môi lẩm bẩm chửi hắn :
– Chàng đúng là tên ma ngu nhất thế giới ! Ma tôn gì chàng chứ …ta một thân trinh trắng xinh đẹp mà chàng không thiết là sao ? Ta buộc phải nghĩ lại về giới tính của chàng mất thôi hức hức …
Hiểu Yến bên cạnh nghe cả cười khì khì bảo nàng :
– Hì hì ! Hài nhi con hiểu ra vậy là tốt rồi ! …ta từ đầu đã hoài nghi về giới tính của hắn từ lâu , chẳng trách hắn cặp kè tên ma nhân đen xì kia ….ha ..ha….!
Phụng Nhi thấy vậy cũng sầu não than rằng :
– Cuộc đời thật tệ a ! Giai đẹp giai xấu đi iêu nhau hết roài , thế này Phụng Nhi ta đây biết sống sao hức hức …!
Nàng gục mặt xuống mà khóc tấm tức trong thất vọng , trong đó Hiểu Yến vỗ vai nàng an ủi bảo rằng :
– Hài nhi ! Con chớ khóc làm gì …hì..hì …đời còn dài mà giai thì còn nhiều , để thèn bê đê này cho mẫu thân xử nó …!
Nàng nói rồi phi thân vút đi về phía Long Việt , còn Long Việt đang quay lưng lại phía Hiểu Yến xếp bằng trị thương . Đúng cơ hội hiếm có để nàng hành động , trong lúc Thiên Long đang khoái trá quay mặt vào vách động cởi đồ . Hắn vừa cởi đồ vừa nói với lại bảo với Long Việt:
– Hảo hiền đệ ! Ca ca ta đây không phải kẻ tham lam hề hề , ta chỉ chén con mụ nái xề đó mà thôi , tiểu yêu tinh non tơ kia không phải gu của ta . Chưa kể ta đã nói phần đệ là phần của đệ he he….ta quyết không giành với đệ đâu hề hề …!
Phụng Nhi đang khóc lóc nghe thế bật cười hì hì , nàng sung sướng nhủ thầm trong lòng : “… hi hi… ít ra tên ma đen đen ngươi cũng có tâm đó , tiếc rằng chàng ấy lại không có mắt nhìn người , chàng đâu biết ta đang chờ chàng đến hiếp ta đó hị hị…”. Nhưng vì nàng cúi đầu nên không biết mẫu thân đã hành động , lúc đó Hiểu Yến đã nhào đến dán bùa vào lưng Long Việt . Thấy có người động vào lưng Long Việt không nghĩ là Hiểu Yến , cơ bản hắn cho rằng hai nàng đã tổn thương lại bị hàn khí , làm cho khốn đốn đâu có sức tấn công nên không phòng bị . Bởi thế hắn không ngoảnh lại chỉ bảo rằng :
– Ca ca ! Ta đã nói không là không mà ! Tùy ý ca ca xử trí ta đây tuyệt không can thiệp … không cần cố gắng rủ rê ta nữa …hị…hị….!
Dán xong bùa Hiểu Yến ngoái lại , nhìn thấy Thiên Long quay mặt vào vách đang cởi đồ , thì nàng ngứa mắt quá liền tung một cước đá hắn, khiến cho hắn dán mặt vào vách động, hắn va mặt “bộp” vào vách đá , máu mũi máu mồm tuôn ra xối xả . Đúng lúc đó lá bùa phát huy tác dụng , quang mang tỏa sáng chói lòa trong ma động . Đó là tín hiệu pháp trận yểm chế Ma tôn thành công , lập tức động khẩu sáng lòa thiên binh thiên tướng xuất hiện rầm rập , nguyên lai tiểu kế này là vạn bất đắc dĩ của thiên giới . Thái Ất lão tiên tính đi tính lại thời khắc đều cảm thấy thiên giới , chắc chắn không phải đối thủ của Huyết Ma Tôn Chủ hắn ta . Chưa kể Ma Giới Thần Quân Dương Thiên Long đi cạnh , nên vạn bất đắc dĩ tương kế tựu kế mượn tay Hiểu Yến, để tạo ra cấm chú khắc chế Ma Tôn hắn . Lúc này Thiên Long quay lại mặt mũi đầy máu, lại thấy một đám thiên binh thiên tướng ồ đến . Hắn vội vàng xua tay lia lịa nói :
– Này cái bọn thiên giới kia ! Các ngươi không nên chơi bẩn vậy a !… ta đang thay quần dám lén đá đít ta là sao ? Ta đây không bao giờ cởi truồng mà đánh nhau , nên giờ ta muốn hoãn binh để mặc quần đã …thế nhá.. he.. he….!
Hắn vừa nói vừa xách quần chạy lại chỗ Long Việt , hắn đến sát Long Việt ghé tai bảo nhỏ rằng :
– Tiểu đệ đệ ! Sao ngồi im lìm vậy chạy thôi ! Không trôi rồi con xú tiên nhân chết tiệt kia gọi hội đến , chuồn thôi…nhanh e rằng không kịp đó . Trốn khỏi đây chúng ta về ma giới cũng gọi hội lên sợ gì … Cha ta là Dương Kỳ Họa sẽ xuất binh ngay yên tâm , hội bọn ta có thể cùi hơn nhưng đông lắm…đi thôi đệ đệ….!
Hắn chưa nói hết câu thì “…Hự !” lên một cái vì dính chưởng lực từ sau lưng , hắn ngã sấp mặt đè lên Long Việt vẫn kịp gào tướng lên :
– Này ! Cái bọn thiên giới bẩn bựa kia , ta đã nói ta đang cởi truồng thì ta sẽ không đánh nhau mà, các ngươi đều biết Ma Giới Thần Quân ta xưa nay đánh người có bao giờ cởi truồng đi đánh nhau đâu …sao mà chơi bẩn tính vậy hức….!
Nhưng cùng lúc đó thì hắn thấy sau lưng một mùi hương thơm dìu dịu , một giọng oanh vàng thỏ thẻ bên mình . Đó chính là Lâm Phụng Nhi nàng ghé sát tai hắn , áp cả đôi nhũ phong nhỏ nhắn vào lưng hắn mà thì thầm:
– Mẫu thân ta đã lén dùng bùa của bọn tiên nhân kia dán lên chàng , vì thế chàng mới bị cấm chú làm cho bất động . Giờ chỉ còn cách này mới cứu được chàng , chiêu vừa rồi là ta đánh huynh mẫu thân ta dạy chiêu đó . Nhưng ta không học đến nơi đến chốn đánh không hề hấn gì , để qua mắt được đám thiên binh kia phải dùng khổ nhục kế . Huynh hãy vì đệ đệ mình mà chịu thiệt chút …nha … !
Thiên Long khảng khái gật đầu ngay vì đã hiểu tình thế , còn Lâm Phụng Nhi nhanh chóng rút trùy thủ đâm mạnh vào mạng sườn hắn một cái . Dương Thiên Long hộc lên một cái ngã sấp mặt xuống , tay còn cố kéo lá bùa khỏi lưng Long Việt trước khi đổ gục . Hắn thều thào nghĩ bụng :
– Lần này ta hi sinh hết cỡ vì đệ rồi đó a ! Khổ nhục kế này đúng là khổ quá độ rồi , con tiểu yêu của đệ đâm ta đau quá . Lừa bọn thiên giới thì lừa chứ hức đâu cần diễn sâu vậy …hức …hức…sắp lòi ruột ta rồi . Vú của con tiểu yêu của đệ mềm thật đấy , chạm vào cũng sướng …nhưng so với nhát đâm thì ta lỗ nặng rồi …híc …!
Hắn nghĩ đến đó thì ngất lịm không biết gì nữa , còn Phụng Nhi cầm lưỡi trùy thủ đẫm máu nói ầm lên :
– Các vị tiên nhân ! Tiểu nữ đã mạo muội tiêu diệt tên ma đầu này trước mà không xin phép , vì hắn đã mạo phạm đến tiết hạnh mẹ con nhà tiểu nữ … tiểu nữ thật sự xin được tạ lỗi vì điều này …nhưng không thể nào nhịn nổi hắn nữa …
Chú giải :
(*) Dãy núi Hoàng Liên Sơn :
Dãy núi Hoàng Liên Sơn là một dãy núi ở vùng Tây Bắc Việt Nam. Dãy núi này được gọi là Hoàng Liên Sơn vì trên dãy này có nhiều cây hoàng liên. Người Thái gọi dãy núi này là Khau Phạ nghĩa là “sừng trời”.Dãy núi Hoàng Liên Sơn rộng 30 km, chạy dài 180 km theo hướng tây bắc-đông nam, giữa hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu kéo dài đến tận phía tây tỉnh Yên Bái. Đây là phần cuối của dãy núi Ai Lao Sơn, đoạn tận cùng phía đông nam của dãy núi Himalaya. Phần tây bắc của dãy núi có nhiều ngọn núi cao trên 2.800 m, trong đó có ngọn Phan Xi Păng cao 3.143 m (có tài liệu nói Phan Xi Păng cao 3.542 m), cao nhất Đông Dương. Ngoài ra còn có ngọn Tả Giàng Phình cao 3.090 m, Pú Luông cao 2.938 m.Hoàng Liên Sơn có khí hậu lạnh quanh năm và mưa nhiều. Ngoài ra, đá ở dây là mác ma phun trào, mác ma xâm nhập. Còn đất chư yếu là mùn núi cao do địa hình núi cao.Rừng ở Hoàng Liên Sơn gồm hai kiểu chính: rừng thường xanh núi thấp và rừng thường xanh núi cao. Trong khu vực dãy núi này có Vườn quốc gia Hoàng Liên Sơn.Đỉnh Phan Xi Păng là đỉnh núi cao nhất ở Việt Nam, được xem là nóc nhà của Đông Dương. Phía dưới đỉnh núi xa xa là thị trấn Sa Pa nằm ở độ cao 1.500 m so với mực nước biển. Nơi đây trong một ngày có bốn mùa, là nơi nghỉ mát lý tưởng cho khách du lịch.
(**)Bàn Cổ:
Bàn Cổ (tiếng Trung phồn thể: 盤古; giản thể: 盘古; bính âm: Pángǔ) được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo.
Theo Lão giáo, Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, do Trời sanh ra. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:
Tại núi Côn Lôn có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tính linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chân hy hữu,là Thần mang hình hài như con người được gọi là Bàn Cổ.
Vừa sinh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Thuở đó Trời Ðất còn mờ mịt. Ngài ước cho phân biệt Trời Ðất thì nhân vật mới hóa sinh được. Ngài ao ước vừa dứt tiếng thì sấm nổ vang, Thiên thanh, Ðịa minh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.
Ngài liền chỉ Trời là Cha, chỉ Ðất là Mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, nên cũng gọi Ngài là Thái Thượng Ðạo Quân. Ngài tự xưng là Thiên tử, tức là con Trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian nên gọi Ngài là Hỗn Độn thị.
Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư.
Bàn Cổ thọ được 18.000 tuổi rồi quy tiên. Tiếp theo thì có Thiên Hoàng, Ðịa Hoàng, rồi Nhân Hoàng nối nhau cai trị thiên hạ.Nhiệm Phưởng, thế kỷ 6, đã viết huyền thoại Bàn Cổ trong quyển Thuật Dị Ký rằng:”Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.”
(***) Ngưu Lang và Chúc Nữ :
Ngưu Lang Chức Nữ (chữ Hán: 牛郎織女; tiếng Anh: The Weaver Girl and the Cowherd), còn có tên gọi khác theo ngôn ngữ Việt Nam là Ông Ngâu Bà Ngâu, là một câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng có xuất xứ từ Trung Quốc.Câu chuyện nổi lên từ thời nhà Hán qua lễ Thất tịch, và theo dòng chảy văn hóa câu chuyện này lan qua các nước Hàn Quốc, Nhật Bản và Việt Nam. Do sự phổ biến và tính văn hóa cao, câu chuyện này trở thành một trong Tứ đại dân gian truyền thuyết của Trung Hoa, bên cạnh Bạch Xà truyện, Mạnh Khương Nữ và Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài .
Truyện cổ tích này có liên quan đến các sao Chức Nữ (Vega) và sao Ngưu Lang (Altair), dải Ngân Hà và hiện tượng mưa ngâu diễn ra vào đầu tháng Bảy âm lịch ở Việt Nam.
Phiên bản Việt Nam :
Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bễ việc chăn trâu, để trâu đi nghênh ngang vào điện Ngọc Hư. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận dữ, bắt cả hai phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông.Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau vào ngày 7 tháng Bảy âm lịch. Khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt. Nước mắt của họ rơi xuống trần hóa thành cơn mưa và được người dưới trần gian đặt tên là mưa ngâu.Thời bấy giờ sông Ngân trên thiên đình không có một cây cầu nào cả nên Ngọc Hoàng mới ra lệnh cho làm cầu để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Các phường thợ mộc ở trần thế được vời lên trời để xây cầu. Vì mạnh ai nấy làm, không ai nghe ai, họ cãi nhau chí chóe nên đến kỳ hạn mà cầu vẫn không xong. Ngọc Hoàng bực tức, bắt tội các phường thợ mộc hóa kiếp làm quạ lấy đầu sắp lại làm cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Vì thế cứ tới tháng bảy là loài quạ phải họp nhau lại để chuẩn bị lên trời bắc Ô kiều. Khi gặp nhau, nhớ lại chuyện xưa nên chúng lại lao vào cắn mổ nhau đến xác xơ lông cánh. Ngưu Lang và Chức Nữ lên cầu, nhìn xuống thấy một đám đen lúc nhúc ở dưới chân thì lấy làm gớm ghiếc, mới ra lệnh cho đàn chim ô thước mỗi khi lên trời làm cầu thì phải nhổ sạch lông đầu. Từ đó, cứ tới tháng bảy thì loài quạ lông thì xơ xác, đầu thì rụng hết lông. Tuy nhiên sau một thời gian vì cảm thương cho sự chia lìa của cặp vợ chồng,Ngọc Hoàng đã trả lại hình hài cho những người thợ mộc và ra lện họ phải làm một cây cầu thật vững chắc để Ngưu Lang và Chức Nữ có thể gặp nhau. Từ đó, Ngưu Lang và Chức Nữ được sống bên nhau.
Có lẽ do tích này mà vùng Bình Định (miền Trung Việt Nam) có từ “quạ làm xâu” nói về những con quạ vắng đi đâu một thời gian rồi trở về với cái đầu trọc lóc trong rất khôi hài. Có dị bản khác cho rằng tên gọi của Ô kiều là cầu Ô Thước do chim Ô (quạ) và chim Thước (chim Khách) kết cánh tạo ra.
Phiên bản Trung Quốc
Cuộc hội ngộ của Ngưu Lang Chức Nữ trên Cầu Ô Thước. Tác phẩm nghệ thuật trong hành lang dài của Di Hòa viên, Bắc Kinh.
Chàng chăn bò trẻ tuổi tên Ngưu Lang (牛郎) nhìn thấy bảy cô tiên xinh đẹp đang tắm trong hồ và đang đùa giỡn vui vẻ với nhau. Được cổ vũ bởi người bạn đồng hành tinh quái là một con bò đực, chàng đã lấy trộm váy áo của họ và chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra. Các nàng tiên đã cử cô em út và xinh đẹp nhất có tên gọi là Chức Nữ (織女) ra để lấy lại váy áo. Nàng đành phải làm theo, nhưng do Ngưu Lang đã nhìn thấy thân thể trần tục của Chức Nữ nên nàng đành chấp thuận lời cầu hôn của chàng (đúng như câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” của lễ giáo phong kiến)
Nàng đã chứng tỏ mình là một người vợ tuyệt vời, còn Ngưu Lang là một người chồng tốt và họ đã sống bên nhau hạnh phúc. Nhưng Thiên Hậu – trong một số dị bản là mẹ Chức Nữ – nhận ra rằng một kẻ tầm thường (tức Ngưu Lang) lại dám cưới một nàng tiên đẹp và bà đã điên tiết (trong các dị bản khác, Thiên Hậu bắt Chức Nữ quay lại làm công việc dệt các đám mây ngũ sắc trên bầu trời vì nàng đã không làm công việc đó kể từ khi lấy chồng). Rút cái kẹp tóc của nàng ra, Thiên Hậu đã vạch ra một con sông rộng trên bầu trời để chia cắt đôi tình lang mãi mãi (vì thế tạo ra sông Ngân và trên thực tế người ta nhìn thấy các sao Ngưu Lang và Chức Nữ nằm ở hai bên của dải Ngân Hà).Chức Nữ phải vĩnh viễn ngồi trên một bờ sông, buồn bã dệt vải, còn Ngưu Lang chỉ nhìn thấy vợ mình từ xa và phải chịu trách nhiệm nuôi hai con (tức hai ngôi sao bên cạnh nó là Aquila -β và -γ).Nhưng có một ngày, tất cả các con quạ cảm thấy thương hại họ và chúng bay lên trời để làm cầu (鵲橋, “Ô kiều”) phía trên sao Deneb trong chòm sao Cygnus để đôi vợ chồng có thể gặp nhau trong một đêm, là đêm thứ bảy của tháng Bảy âm lịch. Tuy nhiên vì thương tiếc cho đôi vợ chồng Ngọc Hoàng đã đặc xá cho Ngưu Lang và Chức Nữ mỗi tháng được gặp nhau một lần và đồng thời cũng trong thời gian đó Ngưu Lang đã tìm được quả “Hoa Tiên” (là quả mà Hằng Nga đã từng ăn) vì vậy Ngọc Hoàng cùng với Vương Mẫu đã cho Ngưu Lang và chức Nữ cùng ở bên nhau nuôi con mãi mãi không bao giờ chia lìa.
Dị bản :
Dị bản này cho là Ngọc Hoàng, hay cha của Chức Nữ là người đã tách đôi tình nhân ra để họ chú tâm vào công việc thay vì chuyện yêu đương.
Tuy bị chia cắt vì thương tiếc cho đôi tình nhân Ngọc Hoàng đã đặc xá cho Ngưu Lang và Chức Nữ mỗi tháng được gặp nhau một lần và nếu Ngưu Lang có thế tu thành tiên thì Ngọc Hoàng cùng với Vương Mẫu sẽ cho Ngưu Lang và Chức Nữ cùng ở bên nhau nuôi con mãi mãi không bao giờ chia lìa.
(****)Hậu Nghệ bắn mặt trời :
Hậu Nghệ (chữ Hán: 后羿), hoặc Đại Nghệ (大羿) hay Nghệ (羿), là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắng liền với truyền thuyết bắn hạ chín mặt trời (射日英雄; Xạ nhật anh hùng) và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga.
Tương truyền, khi đó 9 mặt trời đồng loạt xuất hiện, chỉ có Hậu Nghệ ra tay bắn hạ bớt mặt trời, dương gian lại trở lại tốt tươi, vì chiến công đó ông trở thành một vị thần, xưng gọi Tiễn Thần (箭神). Tuy nhiên trong sử sách thời Tiên Tần, có xuất hiện một Hậu Nghệ, người đã cướp ngôi nhà Hạ thay Thái Khang. Các sách sử Tiên Tần đều chép mập mờ, không rõ giữa Đại Nghệ và Hậu Nghệ có phải cùng một người hay không.
Dân gian không hề để ý tính sử liệu, mà gộp chung cả hai Nghệ làm một, cho nên thần tích bắn mặt trời được gọi là Hậu Nghệ xạ nhật (后羿射日).
Theo Trúc thư kỉ niên, Hậu Nghệ vốn là vua nước Hữu Cùng, một chư hầu thời nhà Hạ. Ông nổi tiếng có sức khoẻ hơn người và đặc biệt là có khả năng bắn cung rất giỏi, được xem là giỏi nhất thiên hạ lúc đó.
Năm 2188 TCN, Hạ Khải mất, con là Thái Khang lên thay. Thái Khang ham chơi bời, thích săn bắn, không quan tâm việc chính sự. Hậu Nghệ thường đi theo phục vụ Thái Khang. Thấy Thái Khang bỏ triều chính, Hậu Nghệ nảy sinh ý định giành ngôi.
Một hôm Thái Khang rời kinh đô đi săn ở đất Lạc. Hậu Nghệ bí mật điều quân từ nước Hữu Cùng sang tập kích kinh đô nhà Hạ, chiếm được kinh thành. Sau đó ông mang quân ra chặn bờ sông, phong toả lối về của Thái Khang. Nghe tin kinh thành thất thủ, Thái Khang vội mang quân trở về, nhưng đến bờ sông đã thấy quân Hữu Cùng đông đảo chặn đánh. Thái Khang biết không địch nổi quân Hậu Nghệ bèn bỏ chạy sang nước chư hầu. Thái Khang chạy ra ngoài, định tập hợp chư hầu đánh Hậu Nghệ, nhưng các chư hầu đều không phục Thái Khang, vì vậy Thái Khang phải lưu vong ở nước ngoài cho đến hết đời.
Hậu Nghệ cướp được ngôi nhà Hạ lại tỏ ra kiêu ngạo, bỏ chính sự như Thái Khang trước kia. Ông cũng ham mê săn bắn và thích uống rượu. Nhiều vị trung thần lo lắng can ngăn nhưng Hậu Nghệ không nghe theo, điều họ đi nơi khác.
Bầy tôi của Hậu Nghệ là Hàn Trác thấy Hậu Nghệ như vậy cũng nảy sinh ý định cướp ngai vàng, bề ngoài ra sức tán tụng lấy lòng ông nhưng bên trong toan tính giành ngôi. Hậu Nghệ tin tưởng Hàn Trác, giao cho Trác toàn bộ việc triều chính để hưởng lạc. Hàn Trác thường xuyên ra vào cung cấm, tư thông cả với vợ Hậu Nghệ mà Hậu Nghệ không hay biết.
Một ngày năm 2120 TCN, Hậu Nghệ đi săn, Hàn Trác đi theo. Trác mang rượu ngon ra dâng lên Hậu Nghệ. Ông uống rượu say bất tỉnh. Hàn Trác thừa cơ giết chết ông. Hàn Trác xẻo thịt ông nướng lên và mang cho con ông ăn. Con ông biết là thịt cha, bèn bỏ chạy, nhưng đến cổng thành thì bị quân của Hàn Trác giết chết. Trác giành ngôi của Hậu Nghệ và lấy luôn vợ ông.
Hậu Nghệ cướp ngôi nhà Hạ được khoảng 40 năm (2159 – 2120 TCN), không rõ bao nhiêu tuổi.
Trong truyền thuyết :Hằng Nga bôn nguyệt.
Theo truyền thuyết Trung Quốc, Hậu Nghệ có vợ là Hằng Nga. Hai vợ chồng là những vị thần bất tử sống trên thượng giới.
Một hôm, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm cho mặt đất trở nên nóng bỏng và khô cằn. Ngọc Hoàng ra lệnh cho các con mình ngừng phá hủy mặt đất không được bèn triệu Hậu Nghệ đến cứu giúp. Hậu Nghệ, bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Ngọc Hoàng thấy chín con trai của ông đã chết bèn trừng phạt Hậu Nghệ bằng cách đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người.
Thấy Hằng Nga rất đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh trong một cuộc hành trình dài và đầy gian khổ, nguy hiểm để hai người có thể trở lại cuộc sống bất tử. Hậu Nghệ đã gặp được Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp. Khi ông đi vắng, Hằng Nga tò mò mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ Hậu Nghệ nhìn thấy, vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi đến Mặt Trăng.
Đó gọi là Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月), là một trong những truyền thuyết nổi tiếng nhất trong dân gian Trung Hoa.