Lời Trăn Trối Của Vợ - Phần 1
Tôi nhìn con Tâm mà hỏi :
– Vậy thì khi anh ra khỏi phòng thì vợ anh nói gì với em vậy ?
Đứa con gái đỏ mặt cúi đầu nói lí nhí :
– Dạ… dạ… không có gì đâu mà !
– Sao lại không có gì ? vợ anh dặn là phải hỏi em chuyện cực kỳ quan trọng mà chỉ đã trăn trối với em.
Con Tâm lúng túng một cách tội nghiệp. Thấy vậy tôi cũng không muốn làm khó nó thêm nên tôi nói :
– Thôi, em không muốn nói thì cũng không sao. Chị em đã mất cũng mấy tháng… mọi chuyện cũng đã khuây khoả rồi.
Thật vậy, vợ tôi bị bạo bệnh và đã ra đi một cách thật bình an, hai chúng tôi đã rất thấu đáo vể chuyện sinh tử nên không quá bi ai về chuyện này, chúng tôi biết là cái chết chỉ là một giai đoạn vật chất mà thôi, linh hồn vẫn tiếp tục tiến hoá bên kia thế giới, vợ tôi đi trước và khi đến lượt tôi thì hai linh hồn sẽ có cơ hội gặp nhau lại mà thôi
Im lặng một lúc tôi chậm rãi nói tiếp :
– Chắc anh cũng ra đi mà thôi.
Con Tâm hốt hoãng :
– Ủa, mà anh đi đâu vậy ?
– Thì anh không còn gì gắn bó với nơi nầy nên anh sẽ đi xa, đi đâu cũng được mà.
Con Tâm là em vợ của tôi, nó đã trên 30 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân dù là nó có việc làm khá tốt trong ngành ngân hàng, với lại nhan sắc của nó cũng không đến nổi nào. Vợ tôi nói là do tánh nó nhút nhát với lại nó có tánh hơi con nít nên không có anh chàng nào hợp với nó. Khi tôi hỏi là độc thân có là một gánh nặng cho nó hay không thì vợ tôi nói là con Tâm từng tâm sự với nàng là nó đã từng ao ước lập gia đình nhưng bây giờ, với tuối tác như vầy thì nó hết hy vọng rồi và nó không còn quan trọng hoá việc đó nữa.
Tôi có hỏi là con Tâm đã từng có người yêu chưa thì vợ tôi cho biết là nó cũng có vài mối tình lăng nhăng nhưng không đi đến đâu. Tôi cười mà nói : « như vậy nó còn trinh hay sao ? » thì vợ tôi gật đầu xác nhận.
Trở lại buổi đàm thoại với con Tâm thì khi tôi báo là tôi có ý định đi xa thì nó quýnh quáng một cách bất thường mà nói :
– Anh không được đi mà.
Tôi ngạc nhiên :
– Ủa sao lại không được ?
Nó cúi đầu, nói nhỏ :
– Chị em không cho anh đi đâu.
Tôi lại càng ngạc nhiên thêm :
– Cái gì ? chị em ? anh không hiểu…
Thấy nó tiếp tục cúi đầu không dám ngẫn mặt lên, tôi chợt nghĩ ra :
– Có phải… là vợ anh đã nói điều đó với em ?
Con Tâm đỏ bừng mặt mà luống cuống gật đầu.
Tôi nhìn nó mà nhẹ nhàng nói :
– Hồi nảy em nói là chị không có nói điều gì quan trọng vậy mà bây giờ em lại làm anh thật bất ngờ. Tâm à, anh nghỉ em nên nói hết cho anh nghe, chứ nếu em cứ dấu diếm thì anh không biết phải hành động ra sao đây cho hợp tình hợp lý.
Con Tâm thu hết can đãm mà nói một cách ngập ngừng :
– Chị Hai biểu em … là sau khi chị mất … thì em phải … em phải hứa với chỉ là… là… là…
– Là sao, em nói đi ! em làm anh bực mình rồi đó.
– Anh đừng la em… chị Hai biểu em phải… thay chỉ mà… săn sóc anh.
Tôi sững sờ, há hóc miệng, không thể nào tin được vào câu nói vừa rồi của con Tâm.
Thời gian như ngưng đọng lại…
Một lúc sau, thấy tôi vẫn ngồi yên như tượng đá, con Tâm rụt rè nói :
– Anh Hai, em… xin lỗi anh. Em không muốn nói ra chuyện này… nhưng vì anh hỏi nên em…
Tôi quay lại nhìn nó như không hiểu những gì nó vừa nói, con Tâm lại tiếp :
– Không phải lỗi nơi em… chính vì là… chị Hai bắt em hứa mà thôi.
Tôi nhẹ nàng nói :
– Có nghĩa là… thật ra em không hề muốn nghe lời chỉ để… thay chỉ mà chăm sóc cho anh.
Con Tâm kích động tối đa, nhấp nhõm ngồi đứng không yên.
Tôi cười nhẹ :
– Em đừng lo, anh không hề ép buộc gì em đâu, anh không bắt em phải theo lời chị Hai em đâu, nếu em không muốn.
Nói xong tôi đứng dậy, định ra về
Lúc đó con Tâm quýnh quáng thốt lên :
– Nhưng mà… em muốn nghe lời chỉ mà !
Nói lên được tâm sự của mình, con Tâm mắc cỡ đỏ bừng mặt, không dám nhìn tôi.
Tôi nhìn nó mà nghe lòng lâng lâng… nếu vợ tôi có nhắn nhủ lại điều này thì chắc chắn là nàng đã có suy nghĩ chính chắn rồi.
Sau hai ngày đắn đo tôi quyết định gọi điện thoại cho con Tâm mời nó đi ăn.
Con Tâm luống cuống :
– Anh muốn gặp lại em thiệt không đó ?
Gặp lại nó, con Tâm ngại ngùng hỏi tôi :
– Bộ anh không giận em thật sao ?
Tôi bật cười :
– Tại sao anh lại phải giận em ?
– Mấy ngày nay, em ngũ không được, cứ lo lắng vì đã nói với anh chuyện đó, em thấy hối hận đã làm anh bận lòng.
Tôi nhìn nó và cảm thấy thật thoãi mái, sau hai ngày suy nghĩ, tôi quyết định nghe theo lời người vợ quá cố của tôi. Tôi rất tin tưởng vợ tôi.
Tôi biết con Tâm tuy đã 30 tuổi rồi nhưng có ít kinh nghiệm trong chuyện tình trường, với lại tâm lý nó đang hoang mang cực độ, nó không biết phải xử lý ra sao, nó lại hoàn toàn không biết tôi nghỉ gì. Tánh nó lại nhút nhát, không tự tin mình chút nào.
Tôi muốn trước hết phải tháo gở tâm trạng hoang mang đó của nó.
Vì vậy mà tôi từng bước một tạo sự tin tưởng nơi nó.
Những ngày sau đó tôi thường xuyên gặp nó để đi ăn uống, đi chơi giãi trí… Tôi kín đáo chinh phục nó làm nó nhanh chóng hết lo lắng và thích thú mở lòng mình mà tiếp nhận tôi.
Tôi biết là con Tâm từ lâu đã có cảm tình với tôi và bây giờ, khi không còn chị của nó nữa thì nó hân hoan tiếp đón tôi, nhất là khi nó nhận ra là tôi đã có vẻ chấp nhận lời trăn trối của vợ tôi.
Thật lý thú khi thấy một người đàn bà, lúc thường rất nghiêm nghị, quen hướng nội như con Tâm mà lại trở nên cởi mở, vui vẻ một cách lạ thường như vậy. Trong công việc thì nó là bà chánh văn phòng lạnh lùng nhưng với tôi thì con Tâm như là đứa con gái mới lớn, tràn đầy háo hức.
Nó đã để cho tôi nắm tay nó mà đi dạo trong công viên và khi tôi lợi dụng bóng tối của một rạp hát mà mớm môi của nó thì con Tâm đã rung rẩy một cách thật tội nghiệp… nhưng nó cũng ngồi yên để cho tôi hôn nó. Sau một lúc thì nó cũng quen dần và từ từ buông lõng người ra. Nhờ vậy mà tôi đã xâm nhập được miệng của nó mà nút nhẹ nhàng cái lưỡi thơm phức của nó. Con Tâm càng run hơn nữa nhưng tôi cảm nhận rõ ràng là nó bắt đầu bị kích thích.
Phần tôi cũng kích thích không kém khi biết mình đang nút lưỡi người em vợ mà lúc trước tôi không quan tâm đến chút nào.
Tôi biết nụ hôn đầu tiên rất quan trọng nên tôi dùng hết kinh nghiệm của mình đề chinh phục cái miệng nhỏ nhắn làm con Tâm không còn biết trời đất gì nữa.
Khi ra về thì nó cứ sật sừ lơ lững như bay trên không làm tôi mĩm cười hài lòng.
Khi thấy mọi chuyện đã chín mùi rồi thì tôi mới đề nghị nó đi nghỉ mát Nha Trang với tôi vài ngày.
Con Tâm vừa mừng vừa lo, nó biết thời điễm định đoạt của đời nó đã đến.
Nó mắc cở đỏ mặt mà nói :
– Anh à, em lo lắng, em không biết cái gì hết, em sợ anh sẽ thất vọng.
– Thì dễ thôi, em cứ tuyệt đối nghe theo lời anh thì sẽ không có gì mà phải lo hết.
– Anh nói vậy, em sẽ nghe lời anh. Em cứ nhắm mắt mà nghe theo lời anh thì mọi chuyện sẽ tốt phải không anh ?
– Đúng vậy, nếu em muốn là người đàn bà của anh thì em phãi tuyệt đối nghe anh.
– Dạ… nhưng em cũng không tránh khỏi phập phồng lo sợ anh à.
Tôi biết là con Tâm rất căng thẳng nên đêm đầu tiên ở Nha Trang, tôi chỉ ôm nó vào lòng mà ngũ, không làm gì hơn. Nó hiểu ý tôi, yên tâm nằm ép người vào tôi mà ngũ.
Nhờ vậy mà sáng hôm sau, khi tĩnh dậy con Tâm rất thoãi mái. Nó âu yếm nhìn tôi mà cười :
– Em thật sự cám ơn anh, anh thật chu đáo với em.
Nó không nói gì khi tôi cởi áo nó ra để ngắm ngực của nó. Nó nổi da gà mà uốn éo thân mình khi tôi đưa tay bóp vú nó. Nhưng rồi nó cũng quen dần và buông tay ra để tôi tha hồ mà xoa bóp vú của nó. Con Tâm có vú khá bự, rất hợp với bàn tay của tôi.