Loạn Vì Đụ - Phần 28
Lam thấp dần, thấp dần xuống. Ốc trâu nổi rõ trên da thịt Út. Tim nó xoắn lại như muốn ngừng đập. Chưa bao giờ, kể cả trong giấc mơ, nó dám nghĩ đến một buổi chiều vàng có muôn ngàn pha lê ẩn hiện. « Pha lê » Lam đang ngậm vú nó, đang nút, đang bú. Có thể như thế này chăng ? Nó nhìn xuống. Sóng mũi dọc dừa của Lam, đôi môi hồng của Lam làm việc chăm chỉ. Tay Lam nữa, bóp mạnh hai vai của Út, và chị nó còn chìm dần xuống, ngay « khẩu thần công » đang hùng hổ cương ra, chỉa thẳng. Cái miệng Lam ngoạm hết, nút nó, bú lồng lộn. Tay Lam mân mê hai hòn dái của Út. Thằng Út chỉ ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn bông ô môi mà hít hà, mà âm ư những chữ vô nghĩa, không có trên cõi đời này :
– Chap, bưng đui. Dú ha, dú ha, mâng ui mâng !!!
Có phải Út la đâu. Con lợn lòng của Út gào đấy ! Nó mê sảng. Hơi từ miệng Lam ấm quá, làm nóng cả dương vật nó. Nước miếng của Lam làm trơn « nòng súng ». Út nhìn xuống mà thương chị nó. Lam đã hết khóc chưa ? Ðừng khóc nữa nhen chị Lam. Có em đây, cạnh chị đây. Sao chị phải bương bả vào rừng kiếm gỗ quý mà không chịu chụm củi tre ? Út bặm môi chịu đựng nỗi sướng vô cùng tận đang lan tràn khắp thân thể nó. Lam ngước lên nhìn Út :
– Nằm xuống đi em !
Bảo gì mà Út chả làm hỡi người săn nai ! Lam sướng cái sướng của một đàn chị đã sai khiến được « thỏ con ». Út nằm thẳng. Nó cũng lực lưỡng nở nang đen đúa như Hoành, nhưng không dạn dày phong sương. Út như một chồi non cổ thụ. Có to, có lớn, có dài, nhưng chất « mới », chất « hiền » nằm đó, chẳng nói gì. Tha hồ Lam muốn “xả thịt” Út cỡ nào cũng được. Và Lam lại hùng hục ngậm « khẩu thần công » mà « ăn », mà « nhai ». Ngấu nghiến. Ngon lành. Như ăn trái chuối già trên cây mới hái.
Toàn bộ thì Út non choẹt, tới cái diễn tả nỗi sung sướng khoái lạc trên mặt Út cũng thấy thương. Lưỡi của Lam điều khiển tới đâu, Út cong mình la làng tới đó. Lam sướng cái sướng của Hoành đã làm cách đây hơn một tháng ! Ðấy, nếu chỉ gần gụi xác thịt mà không có cảm giác mạnh như Lam đang làm, thì nó bớt đi nhiều phần hứng thú ! Thịt nai bán ngoài chợ mua về ăn không được sao mà phải vào rừng săn tìm cho được, rồi nổi lửa nướng nhậu ở đó mới ngon ? Những phức tạp, tham lam của con người đều nằm ở đó, không câu giải đáp !
Lam trườn người lên, kề mặt Út thủ thỉ :
– Sướng không em ?
Uống thuốc gì mà thằng Út liều mạng, kéo đầu Lam sát xuống hôn môi như “thầy Hoành” làm ngày nọ. Lam sững sờ, Lam kinh ngạc. Út biết nhiều vậy à ? Lam đâu hiểu lớp hàm thụ của « thầy Hoành » đã tôi luyện Út thành một tướng trẻ. Có thể Út làm không tới, vì mới « ra trường », còn bài bản thì vanh vách, rõ mồn một, không sót một « chương ». Lam đáp lễ, nằm hẳn lên người Út, hai tay ôm thốc cổ Út mà nồng cháy, mà cuồng bạo những nụ hôn. Không lấy tay, Lam lừa lừa cho âm đạo ngay đầu cu của Út, nhấn nhẹ vào, nhẹ vào. Út, tức khắc đã trả pháo ầm ầm trong khi lồn của Lam nắc dìu dặt, êm đềm… Lam sợ làm quá, Út sẽ « thất trận » ngay tức khắc vì là trai tơ. Lam tận hưởng rổ rau non mới hái. Một cái hột vịt lộn vừa tượng hình. Nhắm mắt ! Lam hưởng. Nãy giờ cuộc ái ân chỉ mới có một câu “sướng không em ?”. Cũng hỏi để có hỏi, chớ ai nào chịu nằm dưới bụng chị nó mà chịu hôn, chịu đụ “dã man” như vầy ? Thằng Út đòi trèo lên bụng chị Lam nó. Lam không cho. Lam biết cái thế đụ đó làm Út “hỏng việc” rất nhanh. Với lại Lam đang thượng phong. Lam đang kềm kẹp. Lam đang vung hai “gọng kềm” để phong tỏa Út. Sướng hơn ! Ðợi đi Út ! Chị muốn chiều nay, thật lâu, Út rung động trong chị, ái ân với chị, làm sao cho cảnh vật ở đồng trống này đen nghịt rồi mà hai ta chưa rời ! Út nghe không ?!!!!!!!
Lam mỉm cười một mình. Vì lạ lùng thay, nó đã gần gụi hai đứa em trai tại hai khúc sông vắng, vào buổi chiều tà và trên xuồng nan nhỏ. Lạ chứ ! Ðẹp chứ ! Lãng mạn chứ ! Thiên nhiên bao quanh. Trên trời, dưới nước, chung quanh cây đồng, cỏ nội. Hình như cái thế giới nho nhỏ bây giờ là của riêng Lam, không ai thấy, không ai nghe. Thằng Út nằm dưới ấm áp, sướng cùng cực. Nó bóp hai vú Lam thật nhẹ sợ chị nó đau. Ðấy, cái thơ ngây của thằng bé làm Lam sướng hơn được Hoành bóp mạnh. Em cứ hôn chị đi ! Chị bao bọc em đây ! Chị nắc thật chậm và truyền hết tất cả những gì chị có từ tử cung, từ âm đạo, từ lông lá, da thịt chị cho em !
Chiều xuống dần. Hoa lá cỏ cây tỏa mùi thơm ngào ngạt. Tiếng nước vỗ vào mạn thuyền giống hệt như buổi chiều nao. Chỉ khác một điều : Chiều nao ấy, Lam bị động. Còn phút giây này đây, Lam là chúa tể, đang điều khiển cuộc chơi theo ý mình. Lam biết sẽ có ngày tướng trẻ Út sẽ lật đổ, cướp chính quyền rồi đưa Lam vào những cơn sốt, cơn chấn động gào thét… Chưa tới, không lo, hãy tận hưởng con nai nhỏ bé này đã.
Trước lúc hoàng hôn, Lam nhìn thẳng mặt Út. Nó hôn nhè nhẹ đôi mắt của đứa em trai để riêng tặng một loạt chất ngất :
– Út, ra với chị nghe ! Út ra nhiều cho chị. Chị sắp ra nè ! Ðó em ! Chị nắc mạnh nè ! Ra đi, đó, đó Út ơi ! (Lam gào lớn). Úi, em ơi ! Chị sướng cùng cực !
Thằng Út, lần đầu tiên, bắn những “viên đạn” tinh khôi vô lồn chị nó. Tận hiến hết sức trai đang lớn cho lồn Lam ! Bắn, bắn rất nhiều. Lam la lớn bao nhiêu thì Út trầm lặng bấy nhiêu. Thơ ngây mà. Lam ấp thật sát, thật lâu, ru em ngủ để nghe côn trùng đang khởi tấu bản dạ khúc…
…Út lên cây lấy áo quần cho chị nó mặc và chèo xuồng về trong đêm tối. Lam hôn Út say sưa và hẹn :
– Mỗi ngày mình chèo xuồng ra đây đụ nghe Út. Nhớ đừng cho má với Hoành biết ! Tối, nếu em muốn, cứ vô ngủ với chị. Kín đáo nhen !
Út dạ nhỏ. Nó ôm Lam siết chặt, lòng rộn lên nỗi hạnh phúc dâng tràn.
Và thế là Lam bây giờ chỉ còn có Út, tất cả cho Út. Lam quên hẳn Hoành. Nó hận Hoành thì đúng hơn. Vì dẫu sao Hoành vẫn là tình đầu. Lam là gái quê, lớn lên trong mộc mạc, bình dị, không lọc lừa xảo trá, không điêu ngoa quỷ quyệt. Lam sống hồn nhiên như bụi cỏ vườn rau, như bờ sông bến nước, như những cây ô môi chịu gió sương, mọc lên hai bên bờ lạch ngoài lũng xa… Chiếc xuồng gỗ ngày trước dùng để hái ô môi, bẻ nấm, cắm câu, chặt tràm, chặt đước, bây giờ còn là chiếc giường nổi, nơi làm tình của Lam với Út, những đêm trăng sáng lung linh, yên tịnh bốn bề, cây cối hai bên bờ lạch in rõ đậm nét dưới ánh nước. Tuốt trong ruộng rẫy xa xôi, xuồng của Lam trôi nhè nhẹ êm đềm. Trên đó có Lam chẳng xiêm y, ôm quyện thằng Út mà hôn. Ðắp chăn, nhìn trăng sao mông mênh, nhìn những con chim đêm kêu nhau lạc giọng, nghe gió phơn phớt lùa qua các bụi cây hai bên bờ lau lách. Lam cưng Út, không để cho cậu bé đòi mãi. Một tuần vài lần. Ân ái thật lâu. Còn thì chỉ ôm nhau, hôn nhau dưới trăng, hay trong những chiều vàng lộng gió. Cũng có khi Út nằm bú chị nó cả buổi chiều. Lam ra bốn năm lần mà vẫn khỏe như không. Một hôm, Hoành lại về. Thấy Hoành từ ngoài rẫy dâu, trong này Lam chạy mất biến. Lam không muốn nhìn cậu em bạc tình nữa. Lam không hề biết Hoành vẫn yêu Lam như đã hứa. Hoành đem thêm tiền, vàng thật nhiều về tặng Lam. Hoành ở thêm ba ngày nữa để đợi Lam, nhưng nàng biền biệt không thấy về. Duy chỉ có Út biết Lam ở đâu, dĩ nhiên ! Vào ngày thứ tư, xế trưa, thằng Út đang ở ngoài sân, nó nghe tiếng má nó rên la, giống hệt tiếng rên của chị Lam nó. Út ngừng tay, rón rén nhìn qua lỗ phên. “Thầy” nó đang đụ má nó. Hoành đứng thẳng, ôm chị Cửu, ẵm thốc chị lên mà đụ tàn khốc. Hoành đứng như bức tượng đồng vững chắc. Chị Cửu nút lưỡi và nắc Hoành vũ bão. Hai chân chị Cửu quặp tréo, kèm sát Hoành để lấy thế. Lồn của chị liên tục vã vào cu của Hoành không ngớt.