Loạn Vì Đụ - Phần 27
– Chị hai ! Ôm em thật chặt. Ðừng rời em phân nào. Nắc lên ào ạt đi Lam. Em đang đưa đạn vào chị đây. Hứng nhé ! Ðó chị ơi ! Chưa bao giờ em sướng như sáng nay ! Chị hai ơi ! Sướng quá đi !
Hoành tung hết đến giọt khí cuối cùng vào trong lồn của chị nó. Lam tràn ra hạnh phúc. Nước của cả hai làm ướt hết vế của Lam. Lam đưa tay xuống quệt một ít cho vào mồm mút hết.
– Ngon, ngon quá Hoành ơi !
Thằng Hoành cũng làm như thế. Ăn khí của nhau.
– Sẽ có một ngày, Hoành không cho Lam uống thuốc ngừa thai nữa. Ðể thế, tự nhiên thế. Hoành muốn thấy bụng chị úp lên với hài nhi của em.
Cuộc ái ân chấm dứt lúc nào đó vào xế trưa. Thằng Út chạy vội ra giếng lấy gàu xối lia lịa để dằn cơn thèm khát dục tình. Nó bổng yêu đời lạ thường. Nó nhảy lăng xăng. Trèo lên cây dừa xiêm chặt nguyên buồng xuống lấy ly nạo ra hai trái, đem mời Hoành và Lam. Rồi nó lấy mớ cá rô tát được sáng nay trong đìa làm sạch, chiên lên, nấu cơm mời Hoành ăn. Mời « thầy » ăn. Mời dũng sĩ ăn. Bây giờ nó nhìn Lam, quan sát Lam. Sao cái gì ở Lam cũng đẹp. Cái đẹp mà trước đây Út chẳng hề thấy.
Thêm cái kiềng vàng, đôi bông tai, đôi guốc sơn màu nâu, bộ đồ vải hoa cà trên nền xanh tím. Lam quấn quýt bên Hoành, như chồng vợ. Thằng Út giả tỉnh, không đếm xỉa gì đến sự đổi thay ghê gớm đó. Nó biết : thì phải vậy thôi, làm sao hơn ? Út vui cái vui của Lam, hạnh phúc cái hạnh phúc của Lam. Nó lạc quan lạ lùng, vì chính nó, sáng nay, sau khi mục kích trận thư hùng, cũng đã được “cải tạo”, bị cuốn hút theo những tâm lý lạ lùng của tình yêu. Cũng từ hôm đó, Út kín đáo, trầm tư hơn như một người lớn.
Mọi ngày nếu có cầm tay chị Lam thì Út rất hồn nhiên, nhưng sao bây giờ, có khi nó cầm tay chị, đỡ cho Lam bước xuống ghe, hay trèo lên hái nhãn, nó bừng bừng hơi nóng. Sinh lý của thằng bé đã nở chồi. Và cũng do được chứng kiến bao cảnh làm tình của Lam và Hoành, mà Út bây giờ cũng vẩn vơ, suy tư…
Một hôm, nó chèo xuồng cho Lam vào trong đìa hái nấm và bông ô môi. Tay thì chèo, mà mắt nó cứ ngắm chị Lam không chớp. Nó không biết rõ tại sao, nhưng chắc chắn có cái gì đó ở khả năng sinh lý nó thúc dục. Lúc Lam đứng ở xuồng, nhón lên vói hái nấm ở một cành cây cao, bộ ngực Lam đưa ra nhọn hoắc, đít Lam vun ra phía sau ngọt ngào. Những trận làm tình của Lam hiện rõ ra. Bộ lông lồn, lông nách, đôi vú sừng trâu…về với Út khiến tay Út buông lơi cây chèo. Xuồng giang ra, thất thế, Lam té xuống nước ướt hết. Út cúi xuống kéo chị nó lên. Nước làm bộ đồ trắng Lam đang mặc dính sát vào người. Không còn gì trong Lam mà không lộ rõ mồn một trước mắt Út.
Hai cái vú cong cớn với núm đen sậm. Bộ lông lồn đen kịt dưới háng. Có nước thấm vào, bộ đồ chẳng còn tác dụng gì nữa, nó phơi bầy Lam ra dưới ánh sáng mặt trời như lúc Lam trần truồng trong giường với Hoành. Cái rổ của Lam cũng rơi làm mớ bông súng, bông ô môi và nấm mèo trôi vương vãi trên mặt nước. Tức tốc, Út cởi áo quần, trần trùng trục, phóng xuống vớt lên. Xong trèo lên xuồng, ở trần như thế ngồi ngắm Lam ướt sũng. Thằng Út nhìn Lam đắm đuối. Dương vật của nó bắt đầu cứng lên, giật bừng bực.
– Em hư quá nhen Út, – Lam mắng -. Làm chị ướt hết thấy không ? Ðồ đâu mà thay đây ?
Thằng Út đưa ý, một cái ý nhiều hậu ý :
– Thì chị hai cởi ra vắt khô, phơi trên cành cây kia chừng vài tiếng, nó khô, mặc lại.
Con Lam đứng lên nhìn bốn bề. Ðồng không, mông quạnh ! Vắng vẻ, đìu hiu lắm ! Lam cởi áo, đưa hai cái “núi lửa” vun nhọn, vắt nước. Rồi cởi luôn quần. Trời ơi ! Mắt thằng Út lé xệch một bên. Gió hơi lạnh mà người nó như ngồi trên đống than hồng. Chùm lông lồn đen láy của Lam dính nước, quyện nhau, ép sát vào mu, làm cho mu gồ ghề hơn lên. Út làm bộ nhìn lơ đi nhưng liếc không thôi vào cái hình hài mời mọc của chị nó. Hai mông đít của Lam sao mà tròn trĩnh trắng tươi ! Cu thằng Út ngổng hẳn lên, vượt bật lên khỏi bắp vế. Út chận tay đè xuống. Con Lam biết. Nó đã thấy lúc Út từ dưới nước trèo lên khoang ghe. Con cu của Út cũng dữ tợn lắm, chỉ nhỏ thua Hoành một vài ly, nhưng da quy đầu còn múm. Lam làm như không nhận biết có Út ngồi đó đang thèm khát. Giống hệt như cảnh Hoành đứng thủ dâm ở khúc sông chiều nọ trước mặt Lam. Lam tủm tỉm cười một mình, miệng âm ư một bài hát. Rồi Lam vắt tóc cho khô, xong nhờ Út :
– Làm ơn dùm chị chút nghe Út ?
Út đang mơ màng với những ý nghĩ loạn luân trong đầu óc nó, nghe Lam hỏi, nó giật mình. Giật mình như kẻ đang xem lén ai tắm mà bị bắt quả tang. Út hỏi :
– Dạ…chị hai nhờ em cái gì ?
– Làm ơn trèo lên cành cây kia phơi bộ đồ cho chị. Vậy mới mau khô được. Mau rồi về em…trễ má trông…
Út « dạ » mà không sao đứng lên được. Con cu của nó hung hãn chìa ra, còn giật giật, nên Út mắc cở quá. Nó khom khom định đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Mấy lần như thế. Lam hỏi :
– Làm gì như mắc thằng bố vậy quỷ ? Lên phơi dùm chị cái đi. Chị trèo không được, chớ nếu được ai nhờ làm chi…
Út nhìn Lam rồi bạo dạn đứng lên. Ðứng như trời trồng. Lam nhìn con cu Út đỏ au, gân nổi lên từng lằn. Lông dái nó mọc vừa phải vì là trai tơ. Cũng như Hoành, nước da Út đen như tượng đồng. Lam phá tan cái không khí căng thẳng :
– Lẹ lên em ! Làm gì mà đứng như trời trồng vậy ?
Út lại “Dạ”. Tiếng dạ kéo dài. Út vẫn không sao ngưng nhìn vú, lồn của Lam. Tay nó cầm bộ đồ của chị nó, mà người như kẻ chết rồi. Lam làm bộ mắng :
– Thằng này, bữa nay sao á ! Bộ ma hớp hồn mày rồi hả ? Quỷ con ! Mau đi em !
Rồi Út đưa ghe cặp vào cây ô môi, nó leo lên như con vượn. Thoăn thoắt. Cả thân hình một thiếu niên mười lăm tuổi với con cu to vừa phải đã lồ lộ trước mặt Lam. Nó đứng phơi đồ đẹp như một người rừng. Từ trên cao, Út nhìn xuống. Không gì có thể tả nổi dung nhan lõa lồ của Lam. Một tay che nắng, tay kia để ơ hờ ở bộ vú như che cho có lệ. Thằng nhỏ phơi xong vẫn đứng đó. Gió mát rười rượi. Mấy chùm bông ô môi đong đưa. Cả cánh đồng bát ngát chẳng có lấy bóng người. Út rõi mắt nhìn quanh. Một hồi lâu, chị Lam nó nói :
– Xong thì leo xuống chớ còn đứng trển chi vậy ông ?
Thằng út làm bộ cả thẹn :
– Thôi, hổng xuống được đâu. Mắc cở thấy bà…
– Xuống đi em, – Lam giục -, đứng trển lỡ có ai thấy…người ta nghi à !
« Người ta nghi à », bốn chữ đó làm thằng Út yên tâm và lòng khấp khởi. Nó không biết vui cái gì, nhưng có vẻ lạc quan khuyến khích lắm. Tại sao Lam lại lả lơi như thế trong khi trước đó, ở những lần giao hoan với Hoành, Lam có vẻ như chung tình đậm đà lắm với Hoành ? Dễ hiểu thôi ! Bởi vì đã hơn một tháng rồi, từ ngày Hoành trở về nhà bà Hội để tiếp tục làm « con nuôi » thì hắn quên hết lời thề nguyền, quên khúc sông vắng, quên buổi sáng ái ân dưới liếp tranh nghèo, và vài lần khác ở ngoài đồng… Hoành mê mải những cuộc vui hoan lạc không những với một mình bà Hội mà còn với Khuê ! Vui đến độ quên cả lời nhắn thăm Lam. Vì thế thằng Út có lần chợt bắt gặp Lam ngồi ở bờ hè, hoặc nằm trên giường tre, ôm mặt khóc một mình. Út biết vì sao chị nó khóc mà vẫn vờ đến ôm dỗ dành. Từ đó Út luôn bên cạnh Lam, sát cánh như đôi bướm. Vì thế mà có buổi chèo ghe hái bông ô môi này đây. Nghe Lam « thả » một câu nửa đùa nửa thật, Út tuột xuống thật nhanh, nhảy vào khoang ghe, suýt té nên Lam ôm nó. Cái ôm không biết vô tình hay cố ý mà cả hai sát nhau, mặt đối mặt. Thằng Út đỏ mặt như người say rượu. Và cũng không biết vô tình hay cố ý mà cả hai chẳng « nhả » nhau ra. Chiếc xuồng đang ở khúc lạch vắng, thật khuất. Giữa cái khí hậu êm đềm buổi xế chiều, chung quanh là lau sậy nghiêng ngả theo gió, mây trên trời xanh lơ, chiếc ghe tròng trành trên mặt nước trong xanh, Lam, Lam chớ không phải Út, nẩy gian ý ! Lam muốn « với tay » hái một trái cấm ở vườn địa đàng ! « Ông thầy », Út gọi Hoành thế, đã cho Út một số kinh nghiệm ngàn vàng. Những hình ảnh mà thiên thu, Út chẳng thể nào quên nổi. Cái mặt út đang sát rạt đối diện với cặp vú của chị nó. Mà cũng không phải tự nhiên Lam dám cởi hết đồ đứng đây cho Út ngắm ! Gian ý này nó thoáng hiện trong óc Lam vào một hôm thằng Út bận quần đùi trèo lên cây mận hái trái cho má nó đem đi bán. Lam đứng dưới gốc nhìn lên, bất ngờ thấy con cu Út lủng lẳng trong ống quần. Giá ngày trước thì Lam đã bỏ chạy vào nhà. Nhưng Lam « phải bả » của Hoành rồi, ăn quen nhịn không quen. Và bây giờ trực diện với Út. Thật tình, Lam muốn làm một chuyến phiêu lưu mà rồi chẳng biết mở lời gì cho tiện. Nếu là kẻ khác thay vì Út, sau câu lẳng lơ « người ta nghi à », họ đã tràn quân vào chiếm thành. Trước mặt Lam bây giờ là một con nai tơ, tuy đã được « thầy Hoành » và chính Lam truyền dạy cho ít đường « đao kiếm », nhưng nai tơ vẫn ngơ ngác với lá vàng khô. Út không sao ngăn được cái « của quý » của nó đang cương lên xồng xộc trước mớ lông lồn đen sạm của Lam. Chứ nếu sai bảo « thằng nhỏ » được, Út đã làm ! Nắng hãy còn chói chang của buổi chiều hè oi nồng. Cả hai đứng lặng như thế, trầm ngâm như thế, thấy trái cấm đấy mà chẳng ai dám đưa tay ngắt hái. Lam ngại Út. Mà Út thì ngại Lam. Cậu bé thật ngây thơ. Ðã một chân lạc vào thiên thai rồi ! Hay cậu còn đợi « chúng em xin dâng chàng trái đào tiên » ?