Loạn Vì Đụ - Phần 26
Không còn gì có thể bắt cuộc chơi này ngưng được. « Dai sức để trị giặc » là châm ngôn của Hoành. Bây giờ thì mồ hôi vả ra ướt mềm vai Lam, ngực Lam. Nó cố sức chạy thần tốc cho tới mức ăn thua mà Hoành thì vẫn như con lạc đà, tỉnh táo, ráo hoảnh dẫm từng bước. Lam vừa sướng vừa phục Hoành như thánh nhân. Và…bỗng Lam nằm sấp hẳn trên người Hoành, ôm Hoành, nắc Hoành :
– Hoành ơi ! Chị lại ra nè ! Ra nhiều lắm Hoành ơi ! Yêu chị suốt đời nhen Hoành !
Hoành nằm dưới ngắm một đài hoa nữa vừa rơi. Cực điểm khoái lạc đã làm gương mặt Lam méo xệch. Lam « rụng » xuống trên thân người tráng sĩ, tan ra như tuyết. Nằm soài người như thế để thở, để tận hưởng. Cảm giác đê mê vẫn còn đâu đó trên đôi vú, trên mớ lông lồn đen rậm, trên hạt điều và miệng gấu. Không nhúc nhích, Lam nằm ấp Hoành dưới bụng. Hơi ấm Hoành truyền sang, sức sung mãn vô địch của Hoành mớm sang. Lam yêu quá thằng Hoành. Hình như chẳng còn chỗ nào chê được cậu em trai lực lưỡng. Cặp mắt lớn và sáng ngời.
Ðáng lý Hoành phải là một minh tinh màn bạc chứ sao lại là thằng chăn vịt ? Khi giao hoan, Lam ngắm em mình, Lam yêu quá cái hào hùng, ngang tàng, lạnh lùng của Hoành. Làm như chẳng có gì có thể đốn ngã được đôi vai ngang bành ra như Trường Sơn. Nước da sạm đen bảo đảm cái thân dài hai trượng của Hoành có thể chiến thắng bất cứ mưa bão nào của cuộc đời, của ân ái và nhất là với giai nhân. Lạ không ? Ðâu phải còn ảnh hưởng của viên « Xuyt Cap » nữa mà Lam vào đây sáng nay. Cũng chẳng phải viên thuốc đã làm lệch suy nghĩ của Lam về Hoành. Tài nghệ cao cường, bất kham của Hoành đã làm Lam trở thành nô lệ muôn thuở. Con Lam nhủ lòng có thể chết cho Hoành nếu Hoành muốn. Vì thế mà nó khóc, nó tủi thân, nó mủi lòng khi biết Hoành không là của riêng nó, mà còn của chị Cửu, má nó nữa… « Nhi nữ thường tình » !
Biết thế mà Lam vẫn khóc. Và…bây giờ Lam đang nằm trên người dũng sĩ đó mà khóc ! Thấy thương không ? Nó nhõng nhẽo, nó vòi vĩnh, nó ghen, nó sướng, nó lo… Bằng ngần ấy cảm giác đã đẩy lệ ra khỏi đôi mắt Lam. Vừa khóc, Lam vừa hôn môi Hoành nồng nàn. Nụ hôn cháy bừng này, sáng nay, khác hẳn với chiếc hôn chiều qua trên sông vắng. Nụ hôn đầu còn khờ khạo, còn thăm dò, tìm kiếm với lại do « Xuyt Cap » mà hôn. Còn hôm nay, lãng mạn, tình tứ, do tim Lam điều khiển, không gian dối, không sợ sệt. Nụ hôn trả ơn tình nhân. Nụ hôn bắt chàng, dù có dong ngựa phương nào, vẫn phải về với vườn xưa, sông cũ.
Hoành cũng nằm yên. Thoạt đầu nó mang cái kiêu hãnh của người chiến thắng. Nó kiêu hãnh như một đại tướng vừa ghi vào quân sử một chiến công hiển hách, thế nhưng, nước mắt của Lam, cái hôn đắm đuối của Lam làm tim Hoành bị xoáy lốc. Hoành đã giao hoan trước đó với Khuê, với bà Hội là để thỏa mãn sự thèm khát sinh lý. Hoàn toàn không có sự cộng tác của trái tim. Cái háo thắng của Hoành là của một con ngựa non háu đá. Bao nhiêu cũng được. Chỉ cần xác thịt và xác thịt. Không có sự hiện diện của yêu đương. Nhưng, sáng nay, trong căn phòng một mái tranh nghèo, ngoài sân chỉ có những lá nhãn khô bị gió lùa xào xạc. Có tiếng chim sẻ kêu khan, có mấy luống rau trồng bên ao nhỏ. Thế thôi, không có hoa giấy leo trên tường, không phòng tắm, tiện nghi…mà Hoành chợt thấy lòng chùng xuống. Con tuấn mã Hoành đã lỏng dây cương, muốn tìm cỏ đồng nội mà ăn, mà thở, mà sống.
Nó ôm ghì sát con Lam. Nó hôn con Lam không phải chỉ có môi mà cả tóc, cả mắt, cả cằm. Muốn nuốt Lam trọn vào lòng, giữ Lam đó làm tình nhân thiên thu. Cả Hoành và Lam trần truồng. Không cần xiêm y. Cả hai im phăng phắc mà đã như tự tình nhiều lắm. Hoành hiểu sao Lam khóc. Lam biết vì sao Hoành im lặng. Thế không đủ sao ? Thế không tội nghiệp sao ? Thằng Út vẫn im đứng đó bên kia vách. Nó đang xem một phim tình thì đúng hơn. Từ đôi thân thể trần truồng đó tỏa ra khắp giường chiếu, gối mền những hương nồng say đắm của bản tuyệt tình ca. Hoành vẫn ghì chặt chị Lam nó trên thân hình tráng kiện. Không rã ra. Không chia đôi. Ðã hòa nhập làm một. Chỉ có một.
– Chị có yêu em không ? – Hoành hỏi.
Lam không nhìn Hoành. Nhắm mắt, gật khẽ đầu. Sao Hoành còn hỏi làm gì câu thừa thãi đó. Ngoại trừ chiều qua, còn sáng nay chị có đến với Hoành bằng đòi hỏi xác thịt đâu ! Và cũng giá như đêm qua chị không nghe cuộc làm tình mưa bão của má với em, chưa chắc chị đã có dịp yêu em, hôn em cuồng bạo như sáng nay. Sao oái oăm thế ? Sao em lại là nhân tình của chị. Có sao không ? Với thị phi ngoài kia, cách nhà mình một hàng rào ? Liêm sỉ có rớt xuống khi hai ta ngang qua một khu phố ? Có phải che nón cúi đầu mà đi khi nghe tiếng cười khúc khích của ai đó dè bỉu tình mình ? Mà không sao Hoành ơi ! Tại chị sáng nay vác xác vào trận địa. Chị tình nguyện như một cảm tử quân ôm mìn lăn vào đoàn quân địch. Có banh xác, có hồn về chín suối, thì dĩ nhiên thôi. Chấp nhận, chỉ có thế ! Ðể đổi lấy tình yêu. Chị tưởng Hoành hỏi : “Hai đứa mình có sẽ lấy nhau suốt đời không ?”. Ừ, câu đó hả ? Chị gật đầu không suy nghĩ. Dù bằng lá tranh, chị cũng lợp ủ tình ta được ấm với ngàn thu…
Lam lại tìm môi Hoành. Dương vật cứng như sắt của nó vẫn nằm đó trong Lam. Nó nghe ướt nhẹp, nhờn nhờn vì âm khí của Lam túa ra. Nó hạnh phúc rạt rào. Mớ lông của chị nó nhiều quá, đang xào xạc trên lông nó. Tóc Lam thật nhiều xõa xuống hai vai, che lấp ngực Hoành.
– Ðừng khóc nữa Lam, – Hoành nói – . Em là của chị.
Ðôi mắt Lam bừng hạnh phúc. Nó nâng mặt Hoành để chiêm ngưỡng. Câu nói xác định vừa rồi làm con Lam sướng hơn ngàn lần đụ. Ðã bảo Lam không đắm đuối Hoành bởi hắn có một con cu quá khổ, mà là tất cả, tất cả. Cũng như lòng Hoành chùng xuống sáng nay, đâu phải chỉ vì mình Lam, mà là cái sân đất yên tĩnh, tàng cây nhãn xòa ra cho bóng mát, tiếng con gà mái dẫn con đi ăn, tất cả, tất cả. Rồi cũng không dễ gì chỉ vài lần giao hoan mà Lam say đắm dũng sĩ.
Vẫn gắn bó hai thân hình như thế, Hoành lật Lam nằm nghiêng xuống đối diện với mình. Hoành gác chân qua người Lam, nhìn Lam thương rào rạt. Hoành lấy ngón trỏ đùa đùa cặp chân mày rậm như sâu róm của Lam. Hoành nghịch với mớ tóc mây trước trán Lam, với chiếc mũi dọc dừa, với đôi môi cong tớn gợi tình. Mặt trời có lên cao, đổ vào chái hiên những vũng nắng vàng hanh. Gió có vô tình qua đây gợn mát. Cảnh nhà quê im vắng lạ thường. Đã im vắng càng tĩnh mịch hơn vì cả hai chẳng nói năng một lời.
Sao phải cất tiếng nói khi tình thật đã cho nhau. Những giọt nước mắt của Lam rớt trên Hoành đã to lớn, đã biển cả, giữ chân tráng sĩ. Lam cũng thế, nó nghịch bộ râu hàm én của Hoành, cặp mắt lớn với lông mi dài, cặp môi dày che hàm răng trắng đều của Hoành. Ðừng nói gì hết. Cứ thế đi ! Chìm sâu xuống. Và cũng chẳng ai bảo ai, ái ân lại đến ở cái phút thứ sáu mươi mốt. Lửa với rơm bùng cháy. Hoành nằm lên trên Lam. Gọn gàng, chắc nịch. Thân thể của Lam đang sống dậy với bão lửa. Con cu to của Hoành dộng xuống lồn Lam những yêu thương. Thằng Út lại hoa mắt. Lam không rời môi Hoành. Em đang làm gì đó hỡi Hoành ? Có phải là lời xác định “Em là của riêng chị” không ?