Loạn Vì Đụ - Phần 24
– Hồi chiều, con với con Lam có làm gì không, nói má nghe.
Thằng Hoành tỉnh như sáo. Nó ôm chị Cửu, gác chân qua người chị mà siết thật mạnh. Mạnh đến như không còn cho chị Cửu thở được. Nó thò tay bóp vú chị và nói :
– Má ghen hả ? Có, con với chị hai có đụ. Ðụ chớ không phải hiếp. Giống như má con mình đêm ở nhà lẫm. Sao má lại ghen ? Con đem sung sướng, khoái lạc lại cho chị hai còn hơn để thằng khác làm việc đó. Chỉ không chửa đẻ gì đâu mà má lo. Con đã cho chỉ uống thuốc ngừa thai cũng như má vậy.
Dù vậy, chị Cửu cũng thấy cõi lòng đau nhói lên. Không phải chị lo con Lam bị mang thai mà…chị lo mất Hoành. Chị nhớ con cu thằng con trai to dài quá khổ. Sức chơi của nó dai dẳng triền miên, và vân vân. Chị đâu thể la rầy gì được hai đứa trong khi chính chị cũng nhập vào cuộc chơi.
Chị Cửu nói :
– Nhưng má không muốn mất con. Con ác lắm, mười năm sống không chăn gối, lòng má đã nguội lạnh, bỗng cái đêm cuồng nộ đó của hai mẹ con mình đã làm má…làm má “sống” hết dậy. Tươi xanh, thơm ngát, trù phú. Rồi bây giờ con lại…
Chị Cửu ôm chặt Hoành. Nó thương hại mẹ nó. Tay nó cởi nút áo chị Cửu, lật ngửa chị ra mà bú vú. Trời tối như mực. Vì là “thành viên”, nên Hoành sung sướng với cái thú loạn luân như Khuê đã làm với ông Hội. Chị Cửu rên nhỏ. Ðường lưỡi của Hoành là loại chuyên nghiệp, cao tay ấn. Chỉ cần bú vú thôi, Hoành có thể làm cho đàn bà ra không thương tiếc. Hai đầu vú là trung tâm nhục cảm trời đã dành cho đàn bà. Khuê đã từng nói : “Không gần gụi được với chồng, chỉ cần cho con bú, người thiếu phụ vẫn khoái lạc”. Nên Hoành ngon lành, tay bóp miệng bú. Có lúc nó với chị Cửu nút lưỡi đê mê, đắm đuối, và tay Hoành vẫn bóp đều hai vú của má nó. Trước khi cho con bú, thì đôi vú là trang bị sinh lý của Thượng Ðế đặc ân cho nữ giới, và cũng là trang phục hấp dẫn nhất của người đàn bà. Hồi còn sống, anh Cửu không biết điều đó. Anh bỏ quên đi phần khai thác hai “giếng dầu” thiên nhiên hấp dẫn. Bây giờ Hoành đang mang “dụng cụ” ra mà đào xới, mà khai quật.
Thằng Hoành cạ con cu cứng ngắc của nó vào bên hông chị Cửu. Nó nút lưỡi triền miên, rồi cho tay luồn vào lưng quần chị Cửu sờ lồn. Lông của chị cũng nhiều không kém con Lam. Lông mọc tràn ra hai bên bẹn. Nó xoa xoa rất nhẹ ở đó thật lâu. Rồi không ai bảo, chị Cửu tự tay tuột cái quần xuống khỏi đầu gối, xong dùng hai chân cho quần thoát khỏi chân. Con cu Hoành vẫn lầm lì cọ xát bắp vế của má nó.
Chị Cửu muốn gì đó mà không dám nói. Hoành biết thế nên càng thích thú. Nó đang dàn quân lùa địch vào chỗ bí mà dứt điểm. Chị Cửu như con cá vùng vẫy ở chỗ cạn. Chị chới với, hụt hẫng. Tay chị đưa lên giữa không trung đen tối, quơ qua quơ lại. Chị muốn làm nhiều lắm như : ghịt đầu thằng con trai xuống lồn chị, hay cầm cu nó mà thương, mà yêu, nhưng chị không dám. Thằng Hoành vẫn lù lù vào đất chị mà “khám xét”, mà “kiểm kê”. Chị làm chủ, nhưng nó quản lý. Một thằng quản lý ma mãnh, không cần biết nhu cầu của đối phương, cứ tận hưởng, hưởng hết, thỏa mãn hết những gì nó đang muốn. Mỗi con mồi nằm dưới nó, khi xong cuộc, là phải như miếng thịt đã quết rồi. Mềm nhũn, nhão nhẹt. Hoành cởi quần mình ra. Con cu vẫn ngông nghênh qua lại phần hông của chị. Bàn tay nó cứ luân lưu ngao du vùng “cỏ đen” rậm rì trên mu lồn chị Cửu. Miệng nó không ngừng bú vú. Chị Cửu có chết chưa ? Thằng quỷ quái ác thật. Sao cứ vờn bát cơm trước mặt mà không chịu đút cho chị một muỗng. Cơn dâm của chị ngập lên tới chân tóc, chỉ chực tràn ra bất cứ lúc nào. Hoành đưa lưỡi dần xuống. Miệt “U Minh” đang tràn nước đây ! Hỡi tay thợ rừng, cầm dao cầm cuốc xuống mà đào mà xới. Lưỡi Hoành rà nhẹ ở hạ bì. Chị Cửu cho hai chân lên mà chịu. Môi chị khô rúm như ruộng tháng hè. Ðêm tối ơi ! Tối mãi đi, đừng cho gà gáy sáng, ta sắp vào cơn mê !!!
Hai bắp đùi chị khép vào, dãn ra không biết bao nhiêu lần. Luồng điện nóng chạy li chi khắp người chị. Hoành ơi ! Bao lâu nữa ? Chừng nào ? Phút thứ mấy ? Ðừng đợi đến gà gáy nhen cưng ! Chết má rồi Hoành ơi ! Hãy cho má hồi sinh. Hãy tưới lên khu vườn hoang của má những yêu thương, những khoái cảm tột cùng, hãy làm xanh lại vườn rau đã chết mười năm ! Và lưỡi Hoành đã vào hoang địa. Nó lót cái gối dưới đít chị Cửu. Trời đen nghịt mà Hoành vẫn thấy gương mặt chị Cửu ngất ngây, mê dại. Miếng thịt Cửu đã lên bàn mổ. Ông lang Hoành đưa cái lưỡi ngàn vàng rà hai bên bẹn. Háng chị Cửu mở ra chờ đợi. Một cái cổng có đơm hoa kết tụ đang chào đón lưỡi Hoành.
Nó ngậm cứng cái hột le chị Cửu. Ðầu lưỡi đánh nhè nhẹ ở đầu hột le. Bụng chị rung rung như động đất. Tiếng rên thì thào, không dám gào lớn. Hai tay chị bưng đầu, vò tóc Hoành. Ðít chị đã nắc lên bần bật. Thằng ác ôn vẫn chỉ bú hột le và ngón tay ma thuật thì đưa lên, khều xuống hai mép lồn. Nước tuôn như mưa. Ướt hết “lối đi” và “cỏ dại”. Chị Cửu còn ý thức gì được nữa không ? Hoàn toàn không !
Rồi lưỡi của “quản lý” Hoành xuống huyệt đạo, bung mạnh vào như lưỡi hái của thần chết. Nó cho sâu hết vào trong chị Cửu mà rung, mà động, mà ra vào như nơi không người. Nó đưa cái lưỡi vào sâu trong cửa mình của chị Cửu mà ngoáy, mà liếm. Ðít chị Cửu nắc lên, cuồng bạo đáp lễ. Chị nhấn mạnh đầu Hoành vào nữa vì hình như lưỡi đã không đủ dài, mà âm đạo thì quá sâu. Nó thăm thẳm xa lắc. Sâu lắm. bề ngang cũng thế. Chất mặn của nước lồn đã thấm đậm vào lưỡi Hoành. Nó đã nuốt ba bốn lần, mà cửa mình chị Cửu vẫn lụt lội, sình lầy. Hoành ngậm ngay miệng lồn chị Cửu mà bú mút. Nhịp nắc của chị nhanh hơn. Hoành ngưng, lấy sợi lông lồn dính trong lưỡi ra rồi bú tiếp. Nó quét mạnh đường khe. Lông lồn chị chổng ngược tua tủa như rạ tháng ba. Và “ác ôn” Hoành trườn lên…
Bằng nội công thâm hậu, cu Hoành tấn vô. Nó gọn gàng, êm ngọt, suông sẻ như một viên đạn tiến vào nòng súng. Chị Cửu rướn người lên rú một tiếng, dù đã nhỏ, mà vẫn có thể xé bức màn đêm đen tối. Ừ, vào đi, sao chậm thế ? Cái vòi nước Hoành ơi ! Má đang hạn hán ! Má đang đón hết, nhận hết cái chiều dài, chiều ngang của con đây. Cho hai hòn dái của con vô luôn được không ? Còn dư chỗ mà. Ối, thần diệu ! Ma quái ! Khốc liệt quá Hoành ơi !
Thằng Hoành ôm hôn mặt má nó để thưởng thức. Nó nắc xuống đều đều như thế có mười lăm phút đã làm « đê » chị Cửu vỡ ra một lần. Mười ngón tay chị bấu mạnh cào xé lưng Hoành, đít chị rung, mũi thở ào ào, miệng gào lên những lời điên dại, vô nghĩa, chất ngất… Cứ thế, không ngừng nghỉ, Hoành đã hiên ngang phá vỡ đê chị Cửu bốn lần cho đến gà gáy canh hai, Hoành vẫn không ra. Nó ngừng đụ cho má nó hồi sinh, nhưng chị Cửu đã ập vào giấc ngủ tê mê, đến nỗi thằng Hoành mặc quần áo cho chị, chị cũng không hay biết. Hoành ôm hôn thương mẹ, người đàn bà thiếu đụ mười năm.
Trận làm tình đêm qua của Hoành và má nó hung dữ như trận cháy rừng. Bốc lửa. Cây ngã. Khói lên hừng hực. Kéo dài đến gà gáy canh hai. Mãnh hổ Hoành đã hạ đo ván chị Cửu đến bốn lần mệt lả, ngất ngư. Trong đêm thanh vắng u tịch đó, cả hai tận hưởng những khoái cảm tột đỉnh và ém tối đa những lời rên gào da diết. Họ tưởng chỉ có hai người nghe nhau thật gần, nhưng không ! Cách đó một vách phên, thật mỏng, có Lam làm chứng không bằng mắt mà bằng tai : « Hoành ơi ! Chết má con ơi ! Ahhhhh…hay quá, nắc mạnh đi con ». Thứ âm thanh trần truồng, lõa thể, điên dại, cuồng si. Trong đêm tối, nó đã vẽ ra ngàn ngàn hình ảnh xác thịt, lưỡi gặp lưỡi, môi gặp môi. Có đè lên nhau. Có con cọp đói vờn xác thỏ con. Có bấu víu, cào cấu, căng thẳng bắp chân, những ngón quíu lại, có mền gối rủ nhàu, dây mùng đứt, có chiếc quần rơi xuống nền gạch… Lam nằm kê tai thật sát không phải chỉ thu thanh mà là thu hình. Tha hồ Lam tưởng tượng. Chắc nó phải giống hệt chiều qua ở khúc sông vắng, trên xuồng gỗ con con. Lúc đó gió thổi mơn man, có cá thòi lòi nhảy « chủm », có nước va vào mạn thuyền, có xào xạc lá dừa. Nhưng đêm nay thì không. Lam nghe tiếng giường kẽo kịt theo từng nhịp nắc của Hoành. Nghe từng tiếng nấc tột đỉnh sung sướng của má nó. Tiếng chạch chạch của mu lồn vả lên mu cu. Tiếng lẹp nhẹp chật chội của âm đạo khi con cu của Hoành « tiếp thu » ruộng lúa Cửu.