Loạn Vì Đụ - Phần 23
– Chị muốn em sống để chèo ghe về với chị thì chị nằm ngửa ra như em vầy. Cho em bú vú chị chút đi.
Cũng chầm chậm vì Lam hãy còn ngỡ ngàng, e thẹn. Lam nằm ngửa ra nhắm mắt. Lam không dám nhìn Hoành. Thằng Hoành đứng thẳng lên, để con cu chìa ngang ra một cách xấc xược. Xong nó quỳ xuống, nằm ngay lên người của Lam mà bú vú, bóp vú. Cái lưỡi chuyên nghiệp của thằng Hoành đang đưa con Lam lên chín tầng mây xanh. Rồi con cu Hoành nữa. Ở dưới hạ bì, con cu Hoành xông xáo trườn lên, thụt xuống, cà mạnh cái khe lồn con Lam. Mặc sức cho nước lồn tuôn ra. Lam nghe nóng hực, nóng ran. Phải có gàu nước xối xuống ngay để cứu hỏa. Hoành nghe con Lam rên lớn :
– Chết chị Hoành ơi ! Làm cái gì vầy nè Hoành ? Hồi nào tới giờ chị đâu có…Ahhhhh…Bú vú chị hay quá Hoành ơi…Chị cũng bị tô hủ tiếu chú Xành nó hành hạ, mà chị đâu có dám nói. Ối chị nứng quá, chị muốn…chị muốn…
Thằng Hoành ngừng bú vú, tuột xuống dần, banh cái háng chị nó ra. Lông lồn dày quá. Hoành phải lấy hai tay bợ cao cái đít của Lam lên. Nó bảo Lam co hai chân lên nữa, cái lồn mới lòi rõ ra. Hoành cho lưỡi đánh lăn tăn đầu hột le. Lam hết mắc cở, la to :
– Ahh…nữa hả. Chết chị Hoành ơi ! Chị đái nữa à. Ahhhhh…hay hơn hồi nãy nữa. Em làm vậy chị ghiền chết đi Hoành ơi ! Ahhh…úi má ơi. Con…chắc con chết ! Má ơi, cứu con má ơi !
Hoành đụ bằng lưỡi trong khi tay nó, ngón trỏ, không quên chà mạnh hột le. Lông lồn con Lam nhiều quá làm nó ngộp thở. Con Lam lắc đầu qua lại, chịu không nổi tài nghệ tuyệt luân của thằng Hoành. Lam ôm mặt, bụm miệng mà la, mà gào, mà vuốt mớ tóc rối bời trên gương mặt loạn cuồng. Hoành tiếp tục như thế cho đến khi nó thấy Lam chịu hết nổi mà không dám kéo nó lên hay biểu nó đụ, Hoành mới từ từ liếm lên, lên vú, lên cổ, lên lỗ tai, và tay cho cu vào miệng lồn chị nó nhấn nhẹ vào.
Con Lam chẳng phản kháng gì cả. Hình như nó cũng chỉ chờ có phút giây thần tiên này thôi. Cái gì gì đó lúc nãy, bây giờ đã thành sự thật. Một đầu cu nóng hổi đang chờ sẵn ở cửa mình. Lam chờ Hoành làm gì đó. Và Hoành đưa nhẹ, thật nhẹ, như mơn trớn, tiến vào, vào hết. Con Lam la « ứ » một tiếng, màn trinh của nó bị rách. Lam trở thành đàn bà không còn là trinh nữ. Một lúc sau, Lam bắt đầu hoan lạc. Hoành bảo gì Lam làm như thế đó. Nắc, hẩy đít lên, ôm chặt, hai chân quíu quấn lấy đôi chân của Hoành, nút lưỡi, tê dại, miên man.
Hoành dùng hết khả năng, kinh nghiệm, thủ thuật, tận tâm hiến cho chị nó một trận làm tình mềm môi, bát ngát. Nó nắc xuống êm đềm. Mỗi lần như thế, con Lam rướn cần cổ lên mà hưởng. Nó điều khiển. Nó lái tàu. Tàu của Lam căng gió. Lướt sóng. Xẻ nước mà đi. Buồm bọc gió. Tai Lam chẳng còn nghe gì kể cả tiếng nước vỗ vào mạn thuyền róc rách theo nhịp nắc của Hoành. Mắt nó mờ hẳn. Mấy nhánh lá bần mờ nhạt lẫn lộn vào màu trời xanh biếc buổi chiều tà. Có gió đâu đó thổi nhẹ nhàng êm ái rung rung mấy nhánh lá dừa nước. Tiếng một con cá thòi lòi nhảy xuống nước cái « ùm ». Cái gì bây giờ cũng trở nên vô nghĩa đối với Lam. Nó ôm nút lưỡi thằng Hoành một cách say sưa, mặc kệ, không cần biết rồi sẽ ra sao. Chất thuốc « Xuyt Cap » đã kinh hồn, ghê khiếp. Nó hành hạ xác thân, nhục thể, cả tâm trí Lam một cách cuồng dại. Lam đang hưởng cái đụ đầu tiên. Ðất đai Lam đang được « lưỡi cày » của Hoành khai phá. Lam đang tuởng tượng sẽ hoan lạc suốt đêm nay ở con lạch hoang vắng trữ tình này. Nó không muốn về nhà nữa. Nó muốn Hoành là của nó. Nó sẽ bấu níu Hoành. Cột chặt Hoành. Ràng buộc Hoành. Mặc kệ ai có chửi bới, đàm tiếu. Bởi Hoành đang ôm nó. Ðang hết sức, hết lực giao cấu. Hoành dai dẳng như cơn mưa tháng sáu. Hùng hục và vĩ đại như những ngọn sóng triều mùa bão. Ập xuống, đè xuống. Rồi đưa lên, chất ngất. Hàng ngàn cơn sóng thần dữ dội như thế liên tục, thay nhau dìm chết mất một trinh nữ tên Lam. Dưới kia vô số nước nhão nhẹt tuôn ra, pha chút máu hồng.
Lực lưỡng Hoành. Thân người nở nang Hoành. Con ác quỷ Hoành đang ngang dọc bắn phá, chặt đốn tất cả cơ sở Lam. Lam tàn rụi, mềm nhũn ra, rã rời. Lam đã sướng tột cùng hai lần rồi. Và cũng Hoành làm Lam “sống” lại, chất ngất lại, hoan lạc lại. Lồn Lam nghe ê ẩm, nghe ran rát, nhưng cũng chìm xuống mất đi, nhường chỗ cho hạnh phúc tuyệt vời. Nhường cho những thần kinh nhục cảm làm việc, cho tế bào âm hộ tẩm ướt. Lam không còn cảm giác nào về lằn ranh ruột thịt. Làm gì ? Tại sao ? Ừ, tại sao ? Có phải tô hủ tiếu chú Xành hành hạ, hay không khí trữ tình trên khúc sông vắng này thôi thúc ? Cũng có thể tất cả. Lam không còn sáng suốt phân biệt bởi những đợt tấn công thần sầu quỷ khốc của Hoành đã làm Lam ngất xỉu hai lần. Một nửa người bên dưới tê liệt, sướng đê mê, tê tái. Có thể Lam đã quên mình đang nằm trên chiếc ghe ở khúc sông im vắng. Kìa, gió lại thổi nhè nhẹ qua đây. Da thịt Lam rợn mát, rồi thoắt ấm lại ngay với môi, với ngực, với trọn sức nặng Hoành. Sức nặng cử động. Nặng mà nhẹ hẫng. Hung bạo mà êm ả. Hùng hục mà khoan thai, Hoành cứ thế tấn công. Lam đã ra mấy lần, Hoành biết. Vì khi tuyệt khoái òa vỡ thì toàn thân Lam rung chuyển. Những ngón tay Lam cào cấu. Mặt Lam đanh lại niềm hân hoan cùng tận. Mưa cứ mưa. Gió cứ ào ạt. Cây Lam trụi lá, mặc ! Lồn Lam ướt sũng, mặc ! Vì còn có gì có thể thay những phút thần tiên diệu vợi này đây ? Những đợt tàn phá kéo theo chiều tà xuống, vần thái dương lặn dần ở hướng tây. Hoành nhớ cánh đồng loáng nước ngày nào, nó chống ghe theo đàn vịt. Ráng vàng rọi xuống. Vịt trời bay qua. Xuồng tre của nó theo sau chậm rãi chấm dứt một ngày nữa của kiếp nô lệ, của nghèo khó. Nhưng bây giờ, mặt trời ở phương tây cũng ráng hồng. Những sợi mây nhòa nhạt như bông tơ, lững lờ, diệu vợi trên kia đang tỏa xuống khoang ghe này ngàn tia hạnh phúc của hai chị em, không, của nhân tình và tình nhân. Lõa thể, không xiêm y, cuộn nhau. Thời gian có trôi thật. Cảnh vật chìm tối thật. Gió thổi lạnh hơn, nhưng đôi tình nhân lõa thể vẫn chìm vào nhau, trong nhau, cuồng dại. Vì con quái vật Hoành vẫn sung mãn, vẫn đàng hoàng vào cuộc. Những đường banh nhẹ như tơ, cào xé như gai kẽm, tận cùng sung sướng cứ không dứt. Mảnh đất Lam hình như ngập lụt đã bốn lần chiếc ghe tròng trành. Bốn lần nước vỗ vào ầm ập ở mạn thuyền. Bốn lần Lam cắn, chớ không còn cào, vào mặt Hoành. Tráng sĩ Hoành đã cưỡi con tuấn mã Lam một cách oanh liệt, vũ bão.
Lam cảm ơn trời đã tối. Ðể không ai nhìn thấy đít, lưng, tóc và cả tứ chi Lam đang quằn quại. Hoành đụ miệt mài. Ðể kết thúc, Hoành đưa hết tuyệt chiêu ra bắt Lam đỡ. Một khóa huấn luyện làm tình sắp bế mạc. Hai tay Hoành bợ đít chị nó lên. Gác hai chân Lam lên vai. Tới tấp phun tới, nhả tới. Hoành gào :
– Chị hai, chị ra bốn lần rồi phải không ?
Con Lam gật đầu, hơi xấu hổ, thẹn thùng.
– Tới phiên em cho chị đây ! Lam ơi ! Ðón em vào trong chị ! Em mơ, mơ nhiều lắm trên chị, đụ chị. Lam ơi, em ra nè. Ra với em. Lam ! Em sướng, sướng quá ! ohhh…ahh…
Con Lam đã biết nắc. Những cú nắc thấm thía, tàn bạo :
– Ahhhhhhh…Hoành, chị…cũng…ra…nè…ahhhh…Ðó ! nhiều không ? Ahhh…em nghe không ? Ối, Hoành ! Chết chị…đừng nắc nữa ! Ahhhhh…ahhhh…chị…chị…
…Tiếng ếch nhái và côn trùng nổi lên trong đêm tối. Hoành kéo áo đắp cho Lam bớt lạnh. Nó dùng nước sông rửa con cu của nó, rửa lồn cho chị nó, mặc quần áo cho Lam, cho mình, rồi chèo ghe đi. Xa, xa lắm, có tiếng ai hò theo gió đưa về :
“Hò ơi…
Nước sông Vàm Luông đổ ra Thạch Lệ.
Em tìm chàng không kể nắng mưa
Nhớ em, hãy trở lại bến đò xưa !
Ðể em hái mận, hái dừa cho anh ăn.”
Tiếng chèo ở ghe này kẽo kẹt, nhịp nhàng. Ghe có tròng trành thật. Trên kia, những vì sao lấp lánh. Lam nằm đó như một thi thể đã liệm vào quan tài tình ái.
Tối đó về, Hoành ăn cơm xong vào ngủ vùi. Nó đã chiến thắng, đã thỏa thuê cơn mộng. Nó đã “làm thịt” được hai nhân vật mà nó tưởng rằng chẳng bao giờ. Hoành nằm ngủ như một đế vương. Má nó biết hai đứa đã làm gì chiều nay. Vì đàn bà với nhau, chị hiểu con Lam hơn ai hết. Tối hôm nay, Lam hơi xanh xao, mỏi mệt. Lam cố vẫn nhanh nhẹn, liếng thoắng nhưng vẫn chậm. Thêm vào những cử chỉ như mắc cở, hối hận, pha lẫn những suy nghĩ về cuộc truy hoan trên ghe. Lam khác hẳn. Muốn thế nào, thì bây giờ, Lam vẫn mất chút ít thơ ngây trong trắng. Chị Cửu nhận rõ. Với lại cả buổi tối, sao chẳng thấy Lam nói năng gì với ai. Nó thầm lặng, mỏi mệt như người mới dậy.