Loạn Vì Đụ - Phần 21
Hoành liếm dần xuống. Thật chậm rãi. Hoành để cho má nó tha hồ rên rĩ ầm vang. Nó liếm đủ nơi mà chưa vào ngay miệng lồn. Nó nút hột le má nó gần mười lăm phút trong khi cho hai ngón tay vào ngoáy tới tấp. Bà Hội đã từng dạy nó : “Cứ làm đường lưỡi, đường tay cho đàn bà say đắm, van lạy xin được đụ, lúc đó hãy để cu vào”… Chị Cửu lăn lộn. Rút chân lên cả chục lần. Nắm tóc Hoành kéo lên mấy lần mà thằng Hoành vẫn lì lợm bú lồn má nó. Cái lưỡi thọc sâu vô cửa mình chị Cửu, mỗi lần kéo ra là nó mút cái hột le, xong lại cho lưỡi vào. Má nó quay quắt la gào chừng nào thằng Hoành tỉnh táo khoan thai chừng nấy.
Ðến lúc chị Cửu chịu hết nổi, nhổm dậy kéo thốc Hoành lên, nó mới trườn lên, nhè nhẹ cho cu vào lồn má nó, đâm sâu xuống. Chị Cửu trợn trắng, cắn mạnh môi dưới, nằm bất động. Cơn sóng khoái lạc ập tới cuốn trôi chị đi mất. Ðộng tác nắc của Hoành đang tung hoành trên lồn người đàn bà mười năm chưa được đụ. Hoành la :
– Má ơi, cứ nằm yên cho con đụ. Ðể con đụ má sướng hết đêm nay. Ðó, nắc vậy được không má ? Con chơi dai lắm má ơi. Con nằm mơ thèm được làm tình với má, với chị hai. Bây giờ mới được, sướng quá má ơi !
Tiếng phạch phạch, nhèm nhẹp vang lên. Nhịp nắc của Hoành nhanh dần. Chị Cửu chịu không nổi, rên lớn :
– Ahhh…ahh…ahhhh…Hoành ơi…!!!!!
Thằng Hoành thì cứ nắc, dập cu xuống lồn má nó, miệng thì hôn lên môi của chị Cửu… Cứ như thế. Dai dẳng. Chị Cửu nằm dưới thân thể thằng con, hai tay ôm lấy lưng nó đón nhận những cú nắc vũ bão, thần sầu, quỷ khốc…
Một hồi lâu, vì là lần đầu tiên được làm tình với má nó và tiếng rên rĩ của má nó làm thằng Hoành không thể đè nén được lâu, nó trân người xuất tinh vào người chị Cửu. Tử cung của chị mở rộng đón những tia khí mạnh như mũi tên bắn ào ạt. Và cả chị, chị cũng tận hưởng, cũng liên miên phun nước lồn ra cùng lúc với Hoành. Hai mẹ con nhập một. Ngất ngây. Chìm đắm. Rã rời. Họ nút lưỡi nhau hồi lâu, chị Cửu nói nhỏ :
– Má mắc cở quá Hoành ơi ! Chưa bao giờ má có gan mò cu con. Thèm thì ráng chịu chớ không bao giờ dám… Mà sao bữa nay má…má con mình đã làm chuyện loạn luân quá vậy hả Hoành ?
Hoành ôm mẹ, trấn an :
– Tại má nghĩ nó loạn luân thì loạn luân. Nhưng má cho con biết sự khác biệt khi má làm tình với một người đàn ông khác, và khi má làm tình với con ? Hai cái đụ giống nhau, vẫn đưa đến cái sướng cùng cực rồi dứt. Chim chóc, muôn thú lấy nhau loạn đả và rồi cũng có hạnh phúc. Trong khi con người sống có biên giới, có lằn ranh, giữ lại những khát khao hồn nhiên, tự nhiên và rồi cũng…chết, cũng sống, cũng ăn, ngủ, đụ…như muôn thú. Khi sống tự nhiên như thế sẽ không có danh từ loạn luân, cũng như khi no hoài, người ta không có tĩnh từ đói, ấm hoài thì không có tĩnh từ lạnh. Hễ có trắng mới phân biệt được màu đen. Còn trắng hết, trắng toàn diện, trắng tự sơ sinh, từ khởi thủy cho đến nơi không cùng thì còn ai thấy được màu đen ?
Chị Cửu nghe, hiểu mang máng. Vả lại cơn dâm vẫn còn chạy trong huyết quản chị. Chất “Xuyt Cap” vẫn lung lạc hoành hành các tế bào làm chị chỉ ừ ừ hử hử cho qua chuyện. Ðiều khó hiểu và quan trọng bây giờ, dù chị không dám nói ra, là làm sao bảo Hoành lên đụ tiếp. Thực ra mấy câu nói cao siêu vừa rồi thằng Hoành được con Khuê mớm cho trong những giờ ân ái. Khuê thì đọc được những ý tưởng đó ở những cuốn sách hiện thực, hiện sinh. Hoành còn nhớ một câu như thế này : “Ấn Ðộ giáo tôn thờ con bò như vị thần linh. Bò phóng uế, bổn đạo dành nhau cái phân dơ dáy đó mà bôi lên trán, lên mặt trong khi ở thế giới văn minh thịt bò được xem là một món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng. Thế giới văn minh xem người Ấn Ðộ giáo là mọi rợ. Người Ấn Ðộ giáo xem thế giới văn minh là man rợ. Như vậy thì ai mọi rợ, ai man rợ ? Không ai trả lời được hết vì ai cũng có lý. Nhưng có điều không mọi rợ tí nào là khi miếng thịt đi vào lưỡi thì nó thơm nồng, hấp dẫn”. Ðó, đại để là như vậy khi kẻ đạo đức xem kẻ cuồng dâm là loạn luân. Trong vũ trụ này có việc đối chiếu làm cho cuộc đời thêm phức tạp. Như có đen vì có trắng. Có ngày vì có đêm. Có mưa vì có nắng. Hai thái cực đó xung đột nhau và con người ở giữa bị chi phối. Như một người nhà quê suốt đời lam lũ thì họ không thấy lam lũ cho đến khi có sự xuất hiện của máy cày, của máy bơm nước. Cho nên với Khuê và những nhân vật trong gia đình này, họ bằng lòng “lam lũ” mà không cần đến các loại máy hiện đại, để được hồn nhiên sống, tự nhiên thở, ăn, ngủ và làm tình.
Muốn được tận hưởng những cảm khoái lạ lùng đó, những nhân vật này luôn tìm của lạ. Và hình như những nhân vật này cũng muốn kéo người khác theo phe họ cho thêm đông. Hoành bây giờ là thành viên, khí giới của nó là những viên “Xuyt Cap”.
Một hôm, nó xin phép về bên kia sông thăm nhà. Về với dáng dấp một cậu ấm, nên Hoành được bà con ra tiếp đón niềm nở. Mình mặc bộ lụa vàng, chân đi giày da, tay cầm dù và cái valise nhỏ, Hoành làm mọi người quên phức nó là thằng chăn vịt, chẻ củi. Do cái mã sang trọng bên ngoài, Hoành ăn nói cũng có khác đi đôi chút. Dĩ nhiên người hãnh diện hơn cả phải nói là má nó, chị nó và thằng Út. Con Lam, chị nó, chạy ra tận cổng, xách valise cho nó và chuyện trò lăng xăng. Hoành nhìn chị mình tròn trĩnh nở nang mà thèm. Con Lam chẳng hề biết dâm ý của em trai nó. Chị Cửu má nó thì như có vẻ thẹn thùng mắc cở vì chuyện loạn luân với thằng con trai.
Thằng Út thì quấn quít bên Hoành, tay mân mê cây dù, và vạt áo lụa đắt tiền Hoành đang mặc. Hoành cho Út mấy chục bảo nó chạy đi chơi để tiện nói chuyện với con Lam. Lam tóc kẹp sau lưng, tướng cao ráo và hai cái vú to vừa phải. Ðã tới tuổi cặp kê mà Lam vẫn chưa bồ bịch với ai vì bận làm việc phụ chị Cửu. Thằng Hoành nhìn quanh, không thấy ai, nó mở valise lấy một cây vàng gói trong giấy thiếc cho con Lam :
– Tui tặng chị đó. Giữ lấy, mai kia lấy chồng mà làm của hồi môn. Thủng thẳng rồi tui cho thêm. Cuộc sống của tui bây giờ cũng khấm khá. Chị có bồ chưa ?
Con Lam cầm cây vàng mà ngập tràn hạnh phúc và cảm động. Từ nhỏ tới giờ chưa ai cho nó được lấy một chỉ, mà bây giờ… Lam trả lời giọng run run :
– Chưa em. Mình quê mùa, nghèo hèn vầy ai thèm…
Lam lớn hơn Hoành ba tuổi mà nét thơ ngây của một gái quê vẫn còn rõ trên gương mặt. Lam trả lời câu đó rồi mặt đỏ ửng thật dễ thương. Những giấc mơ loạn luân của Hoành lại hiện lên. Nó thấy nó đụ con Lam ở chái hè gần chuồng heo, con Lam khóc, rồi nó hôn con Lam…
Bỗng Hoành nói nhỏ với chị nó :
– Nè, sáng mai, tôi chèo ghe đưa chị ra chợ quận sắm áo quần nhen. Ăn mặc cho đẹp đẽ chút thì trai làng nó mới ngắm chớ. Rồi guốc cao gót, nước hoa, quần áo bông màu, môi son má phấn. Diện lên ! Tui mua cho chị cái kiềng vàng, đôi bông tai, muốn gì tui mua nấy…
Thằng Hoành vẽ ra một bức tranh đầy cám dỗ. Nó nói toàn những thứ mà Lam hằng mơ ước bấy lâu. Nên sáng hôm sau, mới sáu giờ, Lam đã tát nước trong khoang ghe, bện quai chèo mới, chờ cho Hoành ăn ba miếng là hai đứa lên đường. Chèo hơn một tiếng đến chợ quận. Hoành giữ đúng lời hứa, mua đủ thứ cho Lam. Nhiều quá Lam xách không muốn nổi. Hoành không quên dẫn Lam vô tiệm chú Xành mời Lam ăn hủ tiếu Nam Vang và kêu hai ly nước mía. Hoành rút trong túi quần một viên “Xuyt Cap” len lén bỏ vào ly của Lam. Lam uống hết. Ăn uống xong, hai chị em xuống ghe chèo về.
Giữa đường, ghe qua một khúc vắng, hai bên có dừa nước và những cây bần lớn gốc mọc sà ra bờ rạch. Um tùm những tàng che kín đáo, những cây bần này trông như những mái tranh, xào xạc theo gió, thật hữu tình nên thơ. Hoành chèo chậm lại, chậm lại, và lách vào một bụi dừa nước um tùm. Nó làm thế bởi liếc thấy con Lam mặt đỏ bừng, hai đùi kẹp lại, cái bàn tay nằm giữa ngay lồn. Thằng Hoành nói :