Loạn Vì Đụ - Phần 18
– Người yêu của em ơi ! Bổn ơi ! Sao Bổn không chịu lấy Cúc làm vợ luôn đi ? Sao hai mươi năm trước cha để con đi lấy chồng ? Chẳng ai đụ con sướng hơn cha đâu. Lấy con đi cha ! Không cần đám cưới. Con tình nguyện cho cha đụ đến hết đời. Ở với con nghe cha !
Ông già xõa tóc Cúc xuống. Tóc của bà đen láy, rậm rạp. Năm nay bà chỉ mới 34 tuổi, đâu có già gì. Thân hình bà eo thon, cặp vú to mời gọi. Ông Bổn từ từ cởi nút áo bà, cởi quần bà. Toàn thân Cúc trắng nõn, đầy đặn, phốp pháp. Bà cũng cởi đồ cho cha. Con cu ông chỏi giữa lồn của bà. Bà kéo ông Bổn vào phòng tắm, bước vào bồn, mở nước bông sen. Bà kéo ông Bổn đứng dưới nước xòa xòa đó mà nút lưỡi. Ông Bổn xoa bóp vú Cúc, Cúc mân mê cu ông già :
– Mình hôn dưới mưa nè cha. Con tắm cho cha nhen ?
Cúc lấy xà bông kỳ cọ ông già. Xoa xà bông vào con cu, rửa sạch rồi quỳ xuống bú. Bú “dưới mưa” !
Ông Bổn nhắm mắt lại thưởng thức, thỉnh thoảng ông nhìn xuống miệng con gái ruột mình đang phục dịch tối đa. Cúc liếm hai hòn dái rồi đứng dậy bảo ông Bổn xuống bú bà, cũng “dưới mưa”. Xong, hai cha con ngồi xuống. Ông già dựa lưng vào đầu bồn tắm, soải chân ra, để con cu ngóc lên khỏi mặt nước. Bà Cúc ngồi vào đối diện bú cu tiếp cho ông. Và bà ngồi lên « dộng cừ ». Chơi ở bồn nước nên tiếng động thật nhiều.
Nắc tới đâu, tiếng nước xập xõa tới đó. Hai tay ông Bổn bóp vú bà thật mạnh. Bà ôm đầu ông già mà nút lưỡi. Khoảng nửa tiếng, ông Bổn biểu bà vào giường lấy cho ông cái hộp nhỏ màu đen. Ông mở ra, lấy sáu vòng dây thun có chỉa. Mỗi vòng năm chỉa. Ông đeo hết từng cái vào con cu bự của ông rồi biểu Cúc lại lên ngồi dộng cừ. Một cái vòng đã làm bà gào đứt hơi, mà bây giờ đến sáu cái. Ba mươi cái chỉa cao su nhọn chìa ra, nhìn con cu ông giống trái chôm chôm. Bà ngồi lên, đưa « chôm chôm » vào lồn. Nó vào rất chậm, rất chậm, mà tới đâu là phá làng phá xóm tới đó, cây rụng hết lá, súc vật chết hết. Trời đất chìm vào bão tố. Cúc ngắt hai lỗ tai ông Bổn gần đổ máu. Thành lồn của Cúc tan vỡ, Cúc chẳng còn biết gì nữa. Bà nhăn mặt, nhíu mày như người ta đau bụng đẻ. Bà vả vô mặt ông Bổn chách chách.
Cúc đang ra nhưng ông Bổn vẫn còn sung sức. Ông đứng lên bế thốc bà như đã bế Bông tối nọ, dựa lưng Cúc vào tường, mở nước xòa lên đầu hai người và nói thì thầm vào tai Cúc :
– Vầy mới là đụ nè con. Cha tấn con vô tường. Con hết chạy. Sáu vòng dây thun này trói hai cha con mình suốt đời. Ðể cha nắc cho. Con khỏi hẩy. Vừa ý con chưa ?
Bà Cúc hết la được rồi. Bà tê điếng, trí óc ngừng hoạt động. Cúc như cái cái thây, mềm nhũn, để cho ông Bổn tha hồ đụ, đụ như phá thành phá lũy, như tát cạn biển đông. Cúc há cái miệng thật lớn mà chịu trận. Mặc sức cho cha bà đụ ào ạt, đụ vũ bão, đụ càn quét, dày vò thân xác của bà trên ba mươi phút rồi mới bắt đầu la :
– Con gái thương yêu của cha. Cúc ơi, anh yêu em, không còn yêu ai được nữa. Nhét anh vô lồn em rồi đẻ anh ra đi. Ðừng gọi anh bằng cha. Úi, anh đụ em hả Cúc. Anh ra nè. Vợ chồng mình cùng ra. Ối, ra hết cho em, mai anh về Sóc Trăng, vài ngày nữa anh trở lại, rồi ở luôn đây với em. Cúc ! Ra, ra mau !
Cúc lại ầm ầm nắc, nắc như đánh giặc và la :
– Ừa, mình ơi, em ra nữa đó. Em yêu mình, em nhét mình vô lồn em rồi đẻ mình ra nè. Ðó, đó…ahhhh…cha ơi, con hết biết gì nữa cha ơi !
Nước ấm vẫn xòa trên hai người. Không biết họ là cha con, hay vợ chồng, hay nhân tình. Không là gì cả, mà họ là hai cây thịt đang trao nhau vạn vạn niềm hạnh phúc nhục dục…
Và thế là nhờ cái ÐỤ mà cả Khuê lẫn Bông đã nghiễm nhiên trở thành hai tân triệu phú. Vì ông ngoại đã giữ lời, trở về Sóc Trăng làm giấy tờ như đã hứa. Và cũng nhờ cái ÐỤ mà thằng Hoành, từ một thằng chăn vịt nghèo hèn đã nghiễm nhiên trở thành cậu ấm « con nuôi » bà Hội. Bây giờ nó “cơm no bò cỡi”. Áo quần bảnh bao, râu tóc ngắn gọn, được bà chủ “ấp” triền miên. Cái nhà lẫm được xây lên một cách khang trang thành hai tầng, lợp ngói đỏ, ba phòng tắm, bốn phòng ngủ, có trồng hoa giấy mọc leo lên tường. Những bồn hoa huệ mọc dọc theo lan can trông như một biệt thự sang trọng ở Sài Gòn.
Khuê và Bông được ngoại “cưng” cỡ nào thì Hoành cũng được bà Hội “nâng niu” cỡ đó. Gia đình ông Hội đã giàu lại trở nên giàu hơn. Riêng con Khuê hưởng được đến hai nguồn lợi tức : một của ông Hội, một của ngoại. Nếu không tặng cho Khuê thì tiền bạc của hai ông ấy cũng chẳng biết để đâu cho hết. Các phòng ngủ ở nhà lẫm có cửa nẻo đàng hoàng. Nhưng có những lỗ nhìn, để phòng này có thể quan sát phòng kia một cách tự nhiên, dễ dàng.
Hè năm đó Du về. Con Khuê ra tận cổng đón « tình nhân ». Hai đứa tự nhiên ôm nhau hôn đắm đuối thật lâu dưới gốc cây mận. Cậu tú Du đẹp trai hơn năm ngoái trong bộ veste đen. Cả Khuê lẫn Du đều mất đi cái biên giới ruột thịt (việc này hẳn đã có từ lâu) nhưng hôm nay, nó thể hiện hồn nhiên chẳng tí e dè, ngại ngùng. Hôn xong, Du cúi xuống xách valise, tay kia ôm sát Khuê qua vai. Khuê quàng tay ôm lưng Du. Hai người sánh bước chậm rãi vào nhà. Du hỏi :
– Khuê có nhớ anh không ?
Du có thể hỏi bất cứ câu nào khác, nhưng chàng chọn câu đó cho thích hợp với không khí trữ tình lúc bấy giờ. Du hỏi để mà hỏi, cho có gì để nói, chớ không hỏi để biết lòng Khuê. Vì, chàng chắc như đinh đóng, ngoài những cuộc « rong chơi » xác thịt với những người đàn ông khác, Khuê chỉ yêu có chàng, chứ chẳng còn ai. Nghe hỏi thế, Khuê chận Du lại, bá cổ, níu chàng xuống mà ngất ngây hôn. Từ lâu lắm, ngoài cách dày dạn làm tình, ngoài cách táo bạo giao hoan, Khuê vẫn là một thiếu nữ có quả tim.
Cho nên vẫn có những cô gái ăn sương, làm đĩ để nuôi chồng, nuôi con, có trái tim thành thật, chung thủy, lãng mạn. Cái quái lạ, bất thường này chẳng làm được ai tin, nhất là những nhà mô phạm, đạo đức. Nhưng, nó đã có và đang có trong từng nhân vật của gia đình này như : bà Hội, Khuê, ông ngoại, con Bông…cả Du nữa.
Chiều hôm đó, hai « nhân tình » Du – Khuê rong chơi trên đường quê. Những khóm tre, bụi cỏ vàng kỷ niệm, ngôi miếu hoang, bờ sông vắng, cây cầu tre lắc lẻo hãy còn đó làm tiềm thức, trí nhớ cả hai sống dậy. Một điều vô cùng quái lạ trong tình yêu của những nhân vật này là : nghe người yêu mình vừa có một đêm giao hoan, hay một buổi sáng ngất ngây xác thịt, là họ mừng cho nhau, mừng như người yêu dấu của mình vừa bắt được của. Và vì không ghen nên khi có « của lạ », họ vẫn biếu xén cho nhau. Nhưng tình của nhau thì vẫn thế, bất hủ, keo sơn. Cả hai đang đi giữa ruộng bắp bao la, cao quá đầu người thì trời ập tới cơn gió lạnh, mây đen, sấm chớp. Trong khoảnh khắc, lác đác vài hạt mưa báo hiệu cơn giông đang tới. Du đưa Khuê chạy thục mạng đến chòi canh bắp, đứng đó trú mưa.
Mưa mù trời. Gió rít từng cơn. Những đám mây đen nghịt làm bầu trời tối hẳn lại giữa hoàng hôn. Sao nó giống hệt chiều mưa ở hoang miếu. Du dìu Khuê ngồi ở chiếc sạp tre để nghe trời « khóc ». Du đỡ Khuê nằm xuống, gối đầu trên tay chàng và hát khe khẽ. Khuê ngắm Du. Cũng gương mặt này, tẩm đầy nước mắt ở hoang miếu. Cũng gương mặt này say ngất men tình lần đầu ở bờ sông. Trời đã chỉ còn mờ mờ hư ảo. Gió thổi qua liếp tre tạo thành tiếng rít buồn xa xôi. Những tia chớp tiếp theo là tiếng sấm ầm vang cả cánh đồng. Những giọt mưa tạt nhẹ vào sạp tre làm ướt chỗ nằm của hai đứa. Du gác chân qua người Khuê ôm chặt. Tay Du mở một nút áo, đưa vào vú Khuê. Và đắm đuối, cả hai chìm vào nụ hôn dài. Chẳng nói gì, nhưng diễn tả vạn nỗi nhớ niềm thương.