Loạn Luân Cùng Dì B - Phần 15
Sáng Mùng 9 tết. Đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại, tiếng trống múa lân mừng khai trương ở công ty, những cửa hàng rải rác khắp thành phố. Người người, nhà nhà lại bắt đầu công việc của năm mới. Tôi cũng không nằm ngoài guồng quay ấy. Trong phòng, tôi đang chuẩn bị trang phục cho ngày đi làm đầu năm, dì B cũng chuẩn bị khai trương lại shop quần áo của mình. Hôm nay dì B mặc áo dài màu đỏ với hy vọng làm ăn sẽ đỏ cả năm. 9h sáng shop mới chính thức khai trương (theo số may mắn của dì B) nên dì B cũng không vội lắm.
Sau khi thay đồ xong tôi và dì B xuống nhà ăn sáng. Dì B dặn dò tôi đủ thứ. Cứ như tôi còn nhỏ vậy đó. Ăn xong tôi đứng dậy đi làm thì dì B cũng đứng lên sửa lại áo quần cho tôi. Cảm giác tôi như là 1 người chồng thật sự. Ở cái tuổi 27 tràn đầy nhựa sống, đầy năng lượng mà bên cạnh còn có mỹ nhân chăm lo từng chút thì tôi ngại gì gian khó mà không phấn đấu đi lên.
Khi tôi dắt xe ra thì dì B cũng lẽo đẽo theo nào là… Khi vô công ty thì phải này này nọ nọ, nhớ chúc tết đồng nghiệp… ABCD các kiểu. Nghĩ lại y chang lúc tôi học tiểu học, nhưng giờ tôi đã cao to trưởng thành, còn dì B thì cũng đã là 1 phụ nữ trung niên. Haizzzz thời gian bạc bẽo quá, không chừa 1 ai. Tôi rồ ga đi làm với nụ cười tươi trên môi chào đón 1 năm làm việc hy vọng sẽ mỹ mãn.
Tôi đến công ty 7h sáng, lúc này mọi người đang chuẩn bị cúng khai trương. Đội lân sư rồng cũng đã sẵn sàng ngoài sân. Mọi người gặp nhau, bắt tay thăm hỏi nhau khá vui vẻ. Rồi tôi thấy lão Dũng đang khá bận rộn cho việc khai trương, đi cùng lão là TGĐ Hùng, cũng là anh ruột của lão. Ông Hùng thì nghe nói sống chuẩn mực lắm, 2 anh em như 2 thế giới, cái công ty này cũng 1 tay ông Hùng gầy dựng. Còn lão Dũng chỉ ăn hôi thôi. Khai trương xong lão D tiến đến phía tôi với cái bản mặt khá khó ưa. Trong lòng tôi nói là không xong rồi. Ai ngờ đúng như tôi dự đoán.
– Chút mọi người vào làm việc, chú chở tôi đi chút việc.
– Nhưng… sếp có tài xế riêng mà.
– Chút chú ấy có việc khác rồi.
– Dạ.
Rồi lão kêu chú tài xế đưa chìa khóa xe cho tôi để tôi chở lão đi. Khi lên xe lão nói.
– Chú chạy đến CH hoa để tôi tôi bó hoa thật lớn để tôi chúc mừng dì chú khai trương.
(WTF… lão kêu tôi đi cùng là mục đích này à).
– Dạ sếp đến là quý rồi, mua hoa thêm làm gì.
– Chú cứ làm theo tôi. À… chú có biết dì chú thích nhất gì không? Dây chuyền, vòng tay hay đại loại gì đó. Nếu chú giúp tôi, tôi dám đảm bảo chú sẽ có 1 vị trí biết bao người thèm muốn trong công ty.
(À… ông chịu chơi bài ngửa luôn rồi à. Tôi không phải phường ham lợi lộc mà bán rẻ người yêu nhé.)
– Dạ e không biết. Sếp hỏi dì B e ấy.
– Chú sống với dì chú từ nhỏ mà không biết sao?
– Thật sự e chưa nghe dì e nói vấn đề đó. (Tôi trả lời ngang)
– Ừ… vậy thôi chú cứ chạy đến shop nhà chú để tôi chúc mừng.
Đến nơi dì B thấy tôi bước xuống xe thì dì cũng khá là ngạc nhiên, rồi dì B thấy lão D thì hiểu ra vấn đề. Thế là tôi phải túc trực ngồi đó, hôm nay dì B có đãi khách. Chủ yếu là khách quen, mối lái với lại hàng xóm. Khi khai trương xong thì mọi người ngồi vào bàn nhập tiệc. Tôi nói khẽ với lão D.
– Mình về công ty nhé sếp, khai trương xong rồi. Em về làm việc.
Lão liếc ngang nhìn tôi.
– Hôm nay chú đi với tôi là đang đi làm đấy. Cứ ngồi đây, chuyện ở công ty tôi sẽ nói với tổ trưởng của chú sau.
Lúc này tôi không thể kéo lão đi được nữa đành ngồi đó. Tôi lại giả vờ đi vệ sinh rồi nt với dì B.
– Em đừng uống nhiều quá đó nghe.
– Em biết rồi cục cưng. Lo quá hà…
– À… e nhớ cảnh giác với lão D. Hồi nãy trên xe, a có nói chuyện với lão. Đại ý lão công khai thích em rồi đấy.
– Úi da… ghê vậy. E sẽ cẩn thận, anh yên tâm.
Rồi tôi lại ra bàn ngồi, do tôi phải chạy xe nên không uống được, còn dì B thì lo tiếp nhiều khách nên lão không nói chuyện nhiều với dì B tôi được. Thế là lão cáo biệt dì tôi và về công ty. Tôi trả xe thì mọi người đã tan ca nên tôi về nhà với dì B luôn. Lúc này tiệc tùng vẫn còn. Tôi thì không ham ăn nhậu lắm nên cũng lặng lẽ về nhà. Đầu giờ chiều tôi vừa vào làm thì a tổ trưởng lại cặp cổ tôi nói.
– Em sướng rồi nha.
– Sao sướng a.
– Thì sếp phó tổng nâng đỡ em công khai rồi còn gì. Không khéo sau này ổng để lại cái ghế trưởng phòng cho e không chừng. Mà e có bí quyết gì hay vậy.
(Cố tình nói móc họng tôi đây mà).
– E cũng không quan tâm chn đó lắm đâu a.
– Nguyên cái phòng này đều biết sáng e và sếp đi đâu mà. Sáng sếp kêu chở đi khai trương shop quần áo của dì e phải không.
Lúc này tôi thật sự bực nên không muốn nói chuyện với gã tổ trưởng nữa nên kiếm chuyện đi chỗ khác. Mọi chuyện rối tung lên hết rồi. Cũng tại dì B gieo cho lão sự hiểu lầm. Tối nay tôi phải về nc với dì B thôi. Tan sở, khi tôi vừa dắt xe ra khỏi hầm thì lão D đã đứng đón tôi từ lúc nào. Trên tay cầm 1 túi gì đó.
– A gửi tặng dì chú. Nhớ đưa tận tay đó.
Tôi nhận mà éo vui trong lòng. Tôi chả biết trong đó có gì nữa. Chắc là đồ ăn hay gì đó mà thấy nóng nóng nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nó là gì mà chạy về. Trên đường về thì gặp ông lão bán vé số tật nguyền, tôi dừng lại và tặng ông lão túi đồ ăn đó.
Đến nhà thì tiệc đã tàn, và shop cũng đã đóng cửa, chắc dì B đã về nhà luôn rồi. Thấy vậy tôi cũng chạy về nhà thì gặp dì B đang đứng trước sân nghe đt. Tôi dắt xe vào nhà thì dì B nói:
– Lão D có đưa e túi đồ ăn không a?
(ĐM gọi trước luôn mới ghê chứ).
Vừa định nói dạo này 2 người thân nhau quá thì dì B nói tiếp.
– A mang trả lại và nói sếp a đừng mua gì tặng e nữa, e không nhận đâu. Lão mới gọi e xong a về tới.
Lúc này tôi mới dịu xuống.
– Lão có nói bọc đó là gì không e.
– Ờ… là tổ yến chưng.
Thế là tôi lật đật chạy ra nhà hàng kêu làm 1 túi y chang vậy và gọi lão để trả lại. Lão hậm hực lắm, vì từ đó giờ đâu ai từ chối lão như dì B tôi. Cái thói muốn gì được đó của lão cả thiên hạ quá rành. Nhưng tôi sợ cái gì mà đàn ông không có được họ sẽ càng hứng thú và quyết tâm có cho bằng được. Không biết sau này lão còn bày trò gì nữa không. Tôi chạy về nhà với niềm hân hoan trong lòng. Có thể sau này lão sẽ không ưa tôi. Nhưng không sao… lão đừng làm phiền dì B là được rồi. Tôi về đến nhà thì cũng mệt lã người.
– A trả rồi phải không.
– Uh trả rồi. Sau này e hạn chế nghe máy đi ha.
– E đang bắt đầu sợ lão rồi đây này. À Mà a đã xin tuần sau nghỉ vài ngày về quê dự đám cưới bé Xuân chưa.
– Chưa. Để mai a xin. Nhưng chắc sẽ bị cằn nhằn. Hi…
– Uh thôi kệ đi a. Giờ thì lên tắm rồi ăn cơm với em nào.
Sáng hôm sau tôi đến công ty và vào văn phòng gặp riêng lão D về vấn đề nghỉ phép. Tôi đã chuẩn bị tinh thần lão sẽ cằn nhằn tôi, đại loại như là…
Mới nghỉ tết lại xin nghỉ nữa hay là việc công ty còn nhiều sao chú có thể thảnh thơi như thế v… v… đó là những câu tôi hay nghe khi mấy đồng nghiệp khác xin nghỉ.
Hít 1 hơi tôi bước vào phòng lão. Tôi đưa lão tờ đơn xin nghỉ phép, lão đọc xong thì tôi đã chuẩn bị tinh thần nghe cằn nhằn, ai ngờ đâu lão ký và đóng mộc cái rụp. (Đm… ngạc nhiên chưa…)
– Chú nói tổ trưởng chú sắp xếp công việc khi chú nghỉ phép nhé.
– Dạ sếp.
Bởi vậy người ta thường nói: Đời không ai cho không ai thứ gì, họ tốt với bạn đôi khi họ muốn cái gì đó ở bạn. Chính bản thân tôi cũng vậy. Tuy tôi yêu dì B thật lòng, nhưng những gì lúc trước tôi làm cũng vì mục đích được chiếm hữu dì B cho riêng mình. Đời lắm lúc bạc bẽo. Ngày đầu tiên tôi vào làm, mọi người cười nói vui vẻ với tôi, khi tôi là thằng lính mới họ giúp đỡ tôi, nhưng rồi tôi được sếp nâng đỡ chút thì họ lại ganh tị ra mặt.
Tôi đâu phải 1 thằng lòn cúi, nịnh bợ để được lên chức hay gì đó. Con người ta hay lấy cái suy nghĩ của mình mà áp đặt cho việc làm người khác là sai. Là như thế này, như thế nọ. Đời muôn hình vạn trạng, người tốt kẻ xấu nhan nhãn. Nhưng tốt thực sự được bao nhiêu người. Bởi thế mà tôi và dì B tự trói mình vào nhau để cùng chống chọi với cái xã hội đầy rẫy mưu ma chước quỷ.
Tôi không dám chắc tôi có thể giữ gìn bản thân của mình cho riêng dì B hay không. Nhưng tôi dám chắc rằng tình yêu tôi dành cho dì B là 1, là duy nhất. Còn dì B thì tôi nghĩ sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi, khi trong lòng dì B giờ không tin vào tình yêu của bất kỳ người đàn ông khác ngoài tôi. Nhưng tính dì B tôi hiểu rõ, rất dễ tin người. Và ai lấy tôi ta đe doạ thì dì B sẽ nghe theo. Không phải là tôi ghen hay gò bó. Nhưng khổ nỗi tính mỗi người mỗi khác biết làm sao. Hiện tại tôi phải làm mọi cách để bảo vệ người mà tôi yêu nhất. Có thể bỏ cả sự nghiệp tôi vẫn chấp nhận.
Buổi tối, bên trong căn phòng được trang trí bởi những hình ảnh của biển, hoà với đó là ánh đèn xanh dương chiếu rọi khắp căn phòng, tạo cho người ta cảm giác được hoà mình với biển cả. Tôi và dì B đều thích biển, và kỷ niệm lần đầu tiên của 2 chúng tôi cũng ở đó nên tôi đã dày công tạo căn phòng này. Ngồi tựa lưng vào giường, tôi nhắm mắt lim dim tận hưởng giai điệu của những bài nhạc Jazz nhẹ nhàng sau ngày làm việc mệt mỏi.
Hương thơm từ chai dưỡng body toát ra, tôi mở mắt ra xem. Dì B đang ngồi thoa kem dưỡng trong bộ đồ ngủ, tay đang xoa xoa vuốt vuốt cặp chân trắng mịn láng bóng của mình. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng mà có người phụ nữ ngồi như vậy thì ai mà không nổi hứng. Dì B thật biết cách trêu ngươi người khác. Không chịu nổi nữa tôi tiến đến mà xoa cặp đùi dì B, dì không phản kháng mà còn xoay lưng lại phía tôi nhờ tôi xoa giúp.
Tôi lấy 1 ít kem xoa lên vai, lên lưng dì B, rồi từ từ xuống eo và mông, cứ thế tôi xoa hết phần lưng, ôi… cái lưng trắng mịn này tôi đã hôn biết bao lần rồi mà vẫn thèm khát. Rồi tôi lật dì B lại cởi áo ngủ ra định hành lạc, nào ngờ dì B nói 1 câu làm tôi tắt nứng.
– Nay e đèn đỏ.
Cảm giác hụt hẫng vãi nồi. Nhưng tôi không tin mà cứ lấy tay sờ xuống đáy quần lót dì B kiểm tra. Bên trong quần cồm cộm. Haizzz miếng băng vệ sinh đã được để vào. Nó như 1 bức tường phòng thủ vững chắc. Tôi ỉu xìu nằm xuống với con cu đang chổng ngược.
– Nay tội nghiệp bé bi quá(dì B vừa nói vừa vuốt vuốt thằng em). Thôi để em giúp cho.
Nói xong dì B cởi quần tôi ra rồi lấy tay vuốt vuốt cu tôi và cho vào miệng. Vẫn cái kiểu đá lưỡi cũ nhưng thủ pháp ngày càng điêu luyện. Tôi nhắm mắt tận hưởng cái ấm nóng nơi con cu mình. Qua… sướng đều khắp cu. Rồi tôi dìu dì B nằm xuống, và tôi để con cu vô miệng dì B mà nắc nhè nhẹ. Dì B cũng mím môi mình lại cho con cu tôi sướng hơn.
Càng ngày tôi nắc càng nhanh. Dì B vẫn mím môi lại, cái lưỡi bên trong ngọ nguậy làm tôi không thể kiềm chế mà bắn tất cả tinh tuý vào cái mồm ấy. Có 1 ít trào ra khóe miệng. Từ trên nhìn xuống nhìn dì B tôi gợi đòn vãi nồi, gương mặt xinh đẹp, mái tóc nâu hạt dẻ được uốn lọn ngang vai cùng bộ đồ ngủ sexy và 1 ít sữa chua ở mép miệng. Dì B tôi lại nuốt hết tinh khí của tôi. Sau đó tôi đứng dậy lấy khăn vệ sinh cho người yêu tôi. Dì B tuyệt vời thật, không giải toả giúp tôi bằng cách này thì lại xử lý bằng cách khác. Đời còn gì tuyệt vời hơn.
Tình là tình nhiều khi không mà có.
Tình là tình nhiều lúc có như không…
Giai điệu nhạc Jazz êm dịu dìu chúng tôi vào giấc mộng tuyệt vời…
Rồi ngày về quê cũng đến, không biết dì B như thế nào chứ trong lòng tôi bồi hồi lắm, vừa vui, vừa buồn. Vui vì được về với tuổi thơ, về với những dòng sông cánh đồng. Buồn vì ở nơi đó, bố mẹ, ông bà, căn nhà thuở nhỏ đã không còn. Rồi tôi lại nhớ những buổi chiều dì B tôi chạy ra đồng nhéo tai tôi dẫn về nhà, vì tôi đi chơi mà không xin phép dì.
Bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu đều có dì B tôi. Tôi quay sang nhìn người phụ nữ đang soạn đồ chung với tôi, tôi càng yêu mến cảm phục hơn. Đến hiện tại, trong tâm trí thơ ấu của tôi dường như tôi đã quên mất mẹ mình. Tôi chỉ hồi tưởng về bà qua những tấm ảnh còn sót lại. Dì B, người có ảnh hưởng quá lớn đến cuộc đời tôi. Tôi ước gì mình lớn hơn 20 tuổi, tôi không phải là cháu dì B.
Để tôi có thể nắm tay dì B, hôn dì giữa phố như bao đôi lứa đã từng. Tình yêu là 1 phạm trù đầy bí ẩn. Nó khiến con người ta không còn là chính mình và quên đi việc suy đồi đạo đức để đến với nhau. Tôi đến với dì B bằng tất cả tình yêu, có thể là mối tình đầu của tôi. Dì B đến với tôi khi đã chịu nhiều tổn thương. 1 người phụ nữ chưa từng biết tình đầu là gì.
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng gọi của dì B.
– Anh… anh…
– À. Sao em.
– Về quê 3 ngày lận. Anh nhớ mang theo đầy đủ những thứ cần thiết nha.
– A soạn đầy đủ hết rồi e.
Dì B vẫn thế, dù tôi và dì B giờ đã gần như là vợ chồng nhưng dì B vẫn lo cho tôi những điều nhỏ nhặt ấy. Trong mắt dì B tôi, tôi cứ như vừa là 1 người cháu vừa là 1 người chồng. Tuổi thơ tôi gắn liền với vẻ đẹp của con sông quê hương êm đềm và mát dịu. Con sông quanh co, uốn lượn như dải lụa xanh quàng lên tấm áo màu mỡ của quê tôi. Nó thể hiện sức sống mãnh liệt và sự tươi trẻ của làng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên.