Lâu Đài Trên Cát - Chương 74
Hạnh mở mắt thức dậy, ngó đồng hồ đã 21h, nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ của Hương và Hồng, cô gọi lại thì ra là họ bảo cô gọi cho gã, họ có gọi mà không ai nghe máy.
Hạnh lo lắng trong lòng, nhưng mà Hương và Hồng gọi không được,, không lẽ mình gọi được?
Cô nhấc máy lên gọi
Gã ngồi đó, thấy mấy cuộc gọi của Hương và Hồng, gã không nghe máy. Lúc này gã thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi thật sự. Với Hồng, đó là quan hệ tình dục, là tình nghĩa anh em sâu xa. Với Hương là sự đam mê chất nhục dục thấm đẫm trong nàng, mà gã khơi gợi được, còn Hạnh? Giờ này gã không bụng dạ nào mà tình dục với xxx, gọi cho 2 Hương và Hồng làm chi. gã gọi lại cho Hạnh
Tính cách của cô làm gã thấy an nhàn khi ở bên cô. Với 3 cô gái kia, gã không thể để cho họ thấy gã sụp đổ như vậy được. Con đực đầu đàn không được cho những con cái thây nó sụp đổ, không thì các con đó ra đi hết. Hạnh thì khác.
Gã quyết định gọi lại cho cô. Không phải gã muốn gặp cô, mà muốn nghe máy cho cô biết gã….còn sống. Để cô khỏi lo lắng
Hạnh chạy xe qua quận 1 đón gã rồi đưa gã đi ăn, lúc gặp gã ở cổng nhà thờ, suýt tý nữa Hạnh kêu cứu nếu không nhận ra cái cặp quen thuộc của gã
Đầu tóc bù xù, râu ria không cạo, mắt trũng sâu, cái áo somi xanh nhạt sang trọng giờ thua nùi giẻ lau xe của cô, nên tý nữa cô kêu cứu vì tưởng gặp thằng nghiện chận xe xin đểu.
Còn đâu hình ảnh một lãng tử phớt đời cầm bàn tay cô an ủi cho cô khi cô suy sụp trong quán cafe hôm nọ
Hạnh đưa gã về khách sạn gã trú, vứt cái CMND cho con mắt hí, cô gần như dìu gã lên phòng.
Bắt gã vào tắm rửa cho sạch sẽ, cô chạy vội ra khu bán đồ Nguyễn Trãi mua ít đồ cho gã mặt. Biết tính gã nên cô không gọi cho Hồng và Hương, gã cần, gã có miệng có tay có dt, gã gọi được.
Đó cũng là điều mà gã thấy an nhàn khi bên cô.
Tuốt lại cho gã xong, áo thun quần jeans lửng ngang gối, tóc tai râu ria gọn gang, nhìn gã ra dáng con người lại
Cô ngồi trên giường, im lặng coi ti vi, gã ngồi ở bàn trang điểm.
– Cám ơn em, gã mệt nhọc nói, cô vẫn im lặng
– Em tìm anh làm gì, cô vẫn im lặng
– Anh tỉnh táo lại rồi, em về đi, anh không sao đâu. Cô vẫn ngồi im.
Rồi đột nhiên, cả người cô run lên, cô đứng dậy đi lại đứng trước mặt gã, đứng đó nhìn sâu vào mắt gã.
Gã ngước lên nhìn cô, rồi chịu không được ánh mắt cô, gã nhìn xuống đất
Cô tát gã 1 cái thật mạnh, dường như gã làm cô hận thù sâu sắc trong lòng, lẽ ra cô đã không tát gã, nếu gã không cụp mắt xuống.
Rồi cô tát 2,3 cái nữa, mặt gã tóe sao, gã không nhớ chính xác mấy cái
Rồi cô hét lên
– Anh tỉnh lại chưa, anh tỉnh lại chưa? Cứ hỏi câu cô tát 1 cái.
Gã ngồi im chịu đựng, gã hiểu hết
– Em không biết anh có chuyện gì, nhưng ai cho anh ra thằng ăn mày như thế này, ngừng tát, cô hỏi gã.
Gã lặng im nhưng cô biết gã đang tỉnh lại, gã đang nghe cô nói
– Anh có còn là anh không, là người em nấu cháo cho anh ăn, anh có biết em chưa từng như vậy, kể cả người yêu cũ của em không?
– Sao anh hèn vậy, có chuyện gì sao anh không nói ra, mà không nói ra thì thôi, sao anh tự hành hạ anh như vậy.
Gã không ngờ một cô gái dịu dàng như cô, có ngày như thế này
Đó là do gã không biết cô đã làm như vậy 1 lần với ông Thành, giám đốc cũ.
Cô chính là tính cách tiêu biểu của phụ nữ Miền Trung , như những hàng cây quê cô trồng để chắn cát, lấn biển, gió bão tuy mạnh, nhìn nó yếu ớt nhưng bão tố cũng không ngã.
Rồi cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt gã. Kéo đầu gã vào vai cô, cô vỗ về lưng gã, như 1 người mẹ hiền an ủi con lúc nó đi xa, thất bại, suy sụp, lê tấm thân tàn về.
Và từ giờ gã hiểu ra, trong số đàn bà con gái mà gã quen, chỉ có Hạnh là hiễu được gã, đem đến cảm giác an nhàn thư thái cho gã, mà gã không cần phải đeo mặt nạ, mặc áo giáp.
Nước mắt gã ứa ra, thấm ướt vai Hạnh
– Anh có chuyện gì cũng phải ráng lên, anh còn có con anh, anh phải lo, anh còn ba mẹ anh, anh còn tụi em mà, mà dù anh không còn ai, không còn gì, anh cũng còn em mà.
Nếu bất kỳ ai trong những người gã đang quen nói câu này gã không tin, nhưng Hạnh nói, gã tin, vì cô ít nói, mà cô đã nói, là nói thẳng sự thật.
Đưa gã lại giường, cô ngồi bên gã, kể em nghe đi nào
Và gã kể lại từ lúc gã về thăm vợ con, cho đến hôm nay cô gặp gã.
Rồi cô hỏi nữa, cô mới hiểu là gã mất mẹ năm gã 1 tuổi, gã và các anh em ở với mẹ kế, tuy không ác, nhưng không có tình mẹ thật sự, khi lớn lên, mạnh ai nấy sống, trong gia đình không có sự quan tâm, vì đứt sợi dây kết nối. Nên nếu gã suy sụp, gã sẽ không biết đi đâu về đâu.
Rồi gã có vợ, có con, đó là những chỗ dựa tinh thần cho gã, mà giờ mất rồi, gã mất điểm tựa duy nhất về tinh thần, nên gã suy sụp, là chuyện có thể hiểu được.
Cô hiểu, lâu đài trong lòng gã, cái lâu đài xây trên cát, hôm nay đã sụp đổ. Một tình yêu không xây trên nền tảng hi sinh và cảm thông, thì không mạnh mẽ bền bỉ được. Một gia đình không xây trên gần gũi, ấm cúng, vui buồn sướng khổ có nhau, thì gia đình đó không có mái ấm. thế nên ông bà mới nói ” Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”
Và Ngọc, bỏ người đàn ông này, ba cô ta bỏ thằng rể này, cô ta lấy ai đây?
Cô khe khẽ thở dài cho Ngọc. Không cần biết chi tiết gã sống với vợ con và gia đình vợ thế nào, nhìn cách gã sống với cô, với Hương và Hồng, An. Cô hiêu gã.
Và cô biết đêm nay cô ở đây, thì mai gã sẽ lại là gã. Và đêm đó cô ở lại
Từ đó trở đi họ im lặng, nằm lặng lẽ bên nhau
Cô nghe dt gã rung lên, rồi cô đọc nội dung tin nhắn dùm gã
“ Chiều mai chú rảnh lúc nào lên anh, Ngã Tư Quang Trung”
Gã hiểu anh 4 tìm gã, trở lại sài gòn, sóng gió lại bắt đầu. nhờ Hạnh trả lời ” Ok, chiều mai thằng em chạy lên”
Cô lại laptop của gã, cô mở bài hát “ Xin trời cho thêm 500 năm” cho gã nghe
30 phút sau, thấy gã ngủ say với vẻ an bình thư thái, cô kéo mền đắp cho gã, nhẹ nhàng nắm bàn tay ấm áp cũa gã, nghe hết câu “ta đứng trên đầu sóng ngọn gió, trụ cùng tháng năm xoay chuyển…” cô thiếp vào giấc ngủ.
( Còn tiếp)