Lâu Đài Trên Cát - Chương 72
Tên khốn kiếp bỉ ổi mà Hương nguyền rủa hồi trưa thì cũng đang nguyền rủa mình. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân, gã đang ngồi ở công viên khu vực nhà thờ đức bà, sau khi về thăm vợ con được 2 ngày, rồi nghe ông ngoại của con gái gã chửi gã. Gã không muốn nghĩ đó là ba vợ nữa, nên tạm đặt là ông ngoại của con gái.
Gã nguyền rủa gã vì ngày xưa gã biết trươc đó là cái lưới nhện mà vẫn lao vào, giờ mắc kẹt.
Sau cái đêm điên cuồng với Hương và con heo, gã ở lại SG 4 ngày để lo việc công ty cho ổn, đồng thời cũng im lặng quan sát tình hình xem có gì bất lợi cho Hương không, thấy êm êm, ít ra con heo cũng biết sợ, rồi nhớ nàng và con gái nên xẹt về thăm. Gã cũng tính lần này về thì thuyết phục nàng, ai ngờ ba của nàng biết thì chữi bới om sòm, và tổng kết bằng 1 câu, mà gã nhìn ra là có suy nghĩ của nàng trong câu nói đó
“Chừng nào mày mua nhà được ở sg đi, thì tao giao con tao đi theo mày, biết nó lấy mày phải lang thang không nhà cửa khổ như vậy, tao gã nó cho đài loan còn ngon hơn”
Cũng do gã giấu gã đang làm công ty, gã không muốn nàng theo gã vì cái công ty của gã, mà vì chính gã, và những gì gã đã hi sinh cho mẹ con nàng, và gia đình nàng mấy năm nay. Không phải là gã tính toán, nhưng gom lại cũng nửa căn nhà rồi. Nhưng họ, cho đến cách đây 4 ngày, vẫn suy nghĩ như thế.
Nghe ông nói câu đó xong, gã hỏi lại thế mua nhà rồi mà làm ăn thua lỗ phải bán nhà thì sao?
Họ im lặng không trả lời được, và gã cũng im lặng, gã vứt lại hết những gì của nàng và gã có chung với nhau. Rồi như 16 năm trước khi gã rời khỏi gia đình, gã ra đi, chỉ hơn 16 năm trước, là gã có thêm cái laptop và bản lĩnh, quan hệ trong cuộc sống. Và đứa con tinh thần là cái công ty đang thai nghén sắp sinh. Lúc đó là 11h đêm.
Lẽ ra gã cũng không vứt đồ lại hết mà đi, chỉ là gã buồn, tính chạy ra chợ uống café đêm, nhưng khi gã tìm chìa khóa chiếc xe của gã, thì vợ gã nói không nhớ cất đâu. Vẫn nghĩ nàng vô tình không nhớ thật, gã mượn xe anh em vợ đi tạm ra chợ, thì ai cũng tránh né
Họ sống vì tiền, nên họ nghĩ gã sẽ lừa lấy đại chiếc xe đi, bỏ con gái gã. Họ suy nghĩ họ bán con gái họ, nghĩa là nàng, qua đài loan còn được, thì gã cũng như họ, không thương con mình
Lúc đó là giọt nước tràn ly, gã cười ha hả, rồi vứt lại hết, còn bộ đồ trên người với cái laptop. Lúc gã đi, dường như con gái gã có linh tính, nó lon ton chạy ra, nói ba ơi ba đừng bỏ con nha ba.
Gã quay lại ôm nó, và hỏi nàng 1 câu : em theo anh cho con có mẹ có ba, thì vào lấy đồ. Không thì anh đi một mình, vợ gã ôm con vào nhà, và gã ra đi.
Chỉ có những hàng cây ven đường quen thuộc trong hơn 3 năm im lặng tiễn đưa gã. Đi vài bước, gã dừng lại bên một gốc cây, ngửa mặt nhìn trời, và từng tiếng con gái bé dội trong óc gã “ ba oi ba đừng bỏ con”
Sau đó, gã lên sg, kiếm khách sạn ở gần Nhà Thờ Đức Bà, và ngày nào gã cũng ra ngồi đó
Và gã hỏi Đức Mẹ “ thế Mẹ có bỏ con không”
4 ngày qua gã không nghe dt ai, chỉ nghe dt công việc công ty. Rồi đi giải quyết, rồi về ngồi đó. Mỗi lần gã ngồi, gã nhìn tượng Đức Mẹ, và hỏi như thế.